Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 50



Tác giả: Bạc Đào

Editor: Solitude

======

Bị nhìn thấu, Trần Ôn cũng không tiếp tục ngụy trang nữa, dối trá nhướng mày cười nói với Tư Hoài Tây: “Chỉ huy Tư, một thời gian không gặp rồi.”

Ánh mắt Tư Hoài Tây lạnh đến đáng sợ, từ khi phát hiện có thây ma ẩn nấp trong căn cứ, hắn đã kiểm tra kỹ lưỡng lai lịch của mọi người, giết không ít ‘thây ma’ quen thuộc từng trò chuyện với mình, không phải mỗi lần này.

Không khí chợt lạnh đến sắp đọng lại.

Mắt Trần Ôn nhíu lại, cảm nhận được áp lực nặng như thái sơn truyền từ bốn phương tám hướng, đè ép cơ bắp xương khớp của y, hơi hơi nhúc nhích ngón tay cũng phảng phất vạn quân trọng thủy cản trở.

Lĩnh vực tinh thần.

Gần như lĩnh vực thần minh, bên trong lĩnh vực đó, hắn chính là thần linh khống chế hết thảy.

Áp lực của Trần Ôn tăng gấp bội, không chấp nhận được cợt nhả của hắn, sắc mặt dần trở nên tàn nhẫn độc ác.

Không ngờ được, Tư Hoài Tây, một dị năng giả hệ tinh thần cấp mười, thế mà lại thức tỉnh năng lực mà cả dị năng giả hay thây ma cấp mười một đều không nhất định có thể lĩnh ngộ được.

Không hổ là thiên tài xuất sắc nhất của loài người mà y từng thấy.

Chẳng qua…

Thiên tài nhân loại này nhất định phải bị giết chết.

Thân hình Trần Ôn chấn động, lĩnh vực tinh thần đồng dạng triển khai thẳng từ cơ thể y ra ngoài, đánh vỡ giam cầm của Tư Hoài Tây, còn khiêu khích cười nói.

“Chỉ huy Tư, không nói rõ gì đã định bắt người cũng không phải loại hành vi tốt, nói thế nào thì tôi cũng từng làm không ít công tác vì căn cứ Lô Thành các cậu mà…”

Tư Hoài Tây nheo mắt lại.

Hắn cảm nhận được dao động tinh thần lực trên người Trần Ôn, còn phá lĩnh vực tinh thần của hắn.

Trần Ôn này ngủ đông trong căn cứ lâu như vậy vậy mà là vua thây ma, rõ ràng y lẽ ra chỉ dùng được thủy dị năng, rốt cuộc làm sao có thể được?

Thế gian này thật sự có thây ma song thuộc tính sao?

Hơn nữa cổ tinh thần lực dao động của Trần Ôn phần nào mang đến cho Tư Hoài Tây cảm giác quen thuộc vi diệu, giống như con thây ma hắn suýt giết hai năm trước lại vô tình trốn chạy được…

Nhưng đây không có khả năng là thây ma kia, lúc ấy tinh hạch của thây ma kia bị hắn đánh nát, kể cả khi trốn được cũng không sống được lâu.

Chỉ là một chuyện Tư Hoài Tây càng không ngờ hơn đã xảy ra.

Trần Ôn không chỉ là dị năng song hệ, y là dị năng tứ hệ, uy lực của tổ hợp hệ tinh thần, hệ thủy, hệ kim, hệ thổ là 2+2>4.

Gió cát cuốn lên ngút trời, mặt đất nứt toác, đất đai nhà cửa tan hoang dâng cao, nước sông chảy ngược về không trung.

Căn cứ Lô Thành trực tiếp bị phá hủy một nửa, bầu trời âm u nổi lên hòn đảo rác nhỏ, hình ảnh kinh tủng tựa như cho người ta thấy ngày diệt thế.

Trần Ôn phun ra ác khí trong lòng, âm lãnh híp mắt đối mặt với Tư Hoài Tây nói: “Chỉ huy Tư, lần đầu gặp mặt cũng đã là hai năm trước nhỉ, cậu đã hại tôi thảm lắm đấy, chẳng qua tôi nhờ họa được phúc, thật sự có thể đạt tới cân bằng với tinh hạch thuộc tính khác, hiện tại tôi chính là vua thây ma duy nhất trên thế giới có được bốn loại dị năng!”

Mắt Tư Hoài Tây tối đen: “Quả nhiên là mày, không ngờ mày vẫn còn có thể sống.”

Trần Ôn âm u mà cười: “Đương nhiên tôi còn phải sống, sống để giết cậu cùng với con người cậu thích kia, tên Bùi gì đó đúng không.”

Con ngươi Tư Hoài Tây chấn động, vẻ mặt lạnh nhạt phút chốc trở nên phẫn nộ khi nhắc tới Bùi Chiêu Chu, cắn răng nói: “Tao sẽ không để mày thực hiện được!”

“Ai biết được?” Trần Ôn nhìn như không chút để ý mà châm ngòi, “Trước đó tôi từng điều khiển Bùi Chiêu Chu bên cạnh cậu ám sát cậu, xem bộ dạng hiện tại của cậu thì thất bại rồi, chẳng qua cậu thật sự an tâm đặt một người đã bị vua thây ma khống chế bên người sao?”

Tư Hoài Tây không chút dao động trước sự khiêu khích của Trần Ôn, hắn tin tưởng Bùi Chiêu Chu, Bùi Chiêu Chu đã báo cho hắn tất tần tật kế hoạch của thây ma, nếu Bùi Chiêu Chu thật sự bị khống chế thì sao lại giúp hắn được.

“Vô dụng, tôi tin Bùi Chiêu Chu, anh ấy tuyệt đối không phải loại người dễ dàng bị thây ma khống chế khuất phục.”

Tư Hoài Tây kiên định nói.

Bùi Chiêu Chu ở đầu máy truyền tin bên kia cũng nghe được tất cả, ánh mắt ngợ ra.

Tư Hoài Tây thích anh?

Lời thây ma này sao có thể là thật…

Nhưng Tư Hoài Tây không có phủ nhận.

Mang tai Bùi Chiêu Chu đỏ bừng, đôi mắt hổ phách vàng lấp loáng ánh nước.

Câu nói kế tiếp, sự tin tưởng không chút nghi ngờ Tư Hoài Tây cho anh khiến anh có chút xa lạ lại vui sướng, đầu ngón tay chạm vào bàn điều khiển pháo năng lượng lạnh băng cảm nhận được một trận nóng rực tê dại, như bị nhiễm theo cảm xúc cực nóng chứa trong giọng nói của Tư Hoài Tây.

Trần Ôn chế giễu sự ngây thơ của Tư Hoài Tây, hô: “Tôi đã sai thây ma đến bắt con người cậu thích kia, có bản lĩnh thì ngăn cản thử xem!”

Trong chốc lát, Tư Hoài Tây hoảng hốt, trực giác phán đoán rằng Trần Ôn không nói dối, có nghĩa là Bùi Chiêu Chu có thể gặp nguy hiểm, vừa muốn liên lạc với Bùi Chiêu Chu thông qua máy truyền tin.

Lại không ngờ máy truyền tin đã phát ra tiếng trước.

“Tôi không sao, cậu yên tâm, thây ma đến bắt tôi đã bị tôi giải quyết, cậu cứ an tâm chiến đấu, tôi sẽ bảo vệ căn cứ Lô Thành.”

Giọng nói bình tĩnh thanh thuận của Bùi Chiêu Chu như thể hồ nước mát tiêu tán sự nóng nảy trong lòng Tư Hoài Tây.

Tư Hoài Tây lập tức thở nhẹ ra, tập trung chuyên chú giải quyết nan đề lớn nhất trước mắt —— Trần Ôn, không hề để ý đến những việc châm ngòi ly gián vô nghĩa của gã.

Trần Ôn nhận thấy cảm xúc nôn nóng bất an của Tư Hoài Tây bình phục trong thoáng chốc, vi diệu mà nhíu mày.

Điều này không bình thường, với tính tình của Tư Hoài Tây, nghe được những lời nhiễu loạn tâm thần kia của y tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như hiện tại, chẳng lẽ xuất hiện ngã rẽ nào?

Chuyện bất ngờ mấy ngày nay đã đủ nhiều.

Sâu trong đồng tử đỏ của Trần Ôn lướt qua đạo âm lãnh, dùng dị năng thao tác đảo nhỏ che trời đập về hướng Tư Hoài Tây.

Tư Hoài Tây không sợ không hãi đón nhận, trực tiếp dùng một chân đạp vỡ đảo nhỏ từ đáy, xuyên qua đảo nhỏ đánh tới Trần Ôn, vô số đá vụn rơi xuống.

Trần Ôn sử dụng kim dị năng đọng lại thành một ván sắt cứng rắn ngăn trở.

Nhưng ngay cả như vậy tấm sắt vẫn bị Tư Hoài Tây cứng rắn đá ra hõm thật sâu.

Tình cảnh dị năng giả và thây ma hàng đầu thế giới đối chiến chẳng khác gì hủy thiên diệt địa.

Địa hình xung quanh đều bị thay đổi mạnh bởi trận chiến.

Đêm này.

Trắng đêm động đất vang xa, núi non nứt sụp, đại địa vỡ vụn thành mạng nhện, khe sâu toát ra tựa vực sâu thăm thẳm.

Ngọn núi trồi lên từ không khí, ao hồ thật lớn nhấn chìm bình nguyên, đất long trời lở, gió nổi mây phun.

Vẫn tiếp tục đánh đến rạng sáng.

Các chiến sĩ căn cứ sức cùng lực kiệt, cánh tay rã rời không cầm nổi vũ khí, bên người đều là thây ma ngã xuống, nhìn hai thân ảnh giao chiến chớp nhoáng trên không trung, sùng kính cùng chờ đợi toát ra trong ánh mắt khô khốc, sôi nổi cầu nguyện chỉ huy Tư có thể chiến thắng trận chiến này.

Bùi Chiêu Chu thần kinh căng chặt cả đêm không ngủ cũng mở to đôi mắt hổ phách vàng, gắt gao nhìn chằm chằm hai bóng người giao chiến trên không mà mắt thường không thể nào bắt kịp, lòng bàn tay nắm chặt.

Nắm mở nút pháo năng lượng không buông một khắc.

Nhưng tốc độ thật sự là quá nhanh, ngay cả trí não cũng không thể tính chính xác tốc độ.

Tốc độ cả vua thây ma cả Tư Hoài Tây đều vượt quá giới hạn cơ thể con người, thập chí pháo năng lượng cũng không thể bắt kịp tốc độ vô cùng thần kỳ của bọn họ.

Vì thế.

Bùi Chiêu Chu vẫn luôn không tìm đúng cơ hội bắn một kích cuối cùng vào vua thây ma.

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây.

Chiến trường dần dần gay cấn.

Sức công phá khủng bố của dị năng khiến tất cả mọi người không dám đến gần, bất cẩn một tí thôi cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh thịt nát xương tan.

Trần Ôn bị đánh gãy một bàn tay, cánh tay trái vặn vẹo một cách bất thường, cả người đầm đìa máu đen, vết thương cắt ra nơi khóe mắt sâu đến độ có thể thấp xương trắng, con ngươi đỏ đậm tràn ngập oán hận nhìn chăm chú tử địch tạo ra nhiều thương tồn nhất từ khi mình chào đời đến nay.

Tư Hoài Tây cũng không tốt đến đâu, bụng bị đâm thủng thành một lỗ máu, máu tươi ào ạt phun ra ướt đẫm áo trên và quần, mỗi một hô hấp đều kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn trầm trọng của nội tạng co rút, gió lạnh trên cao xuyên qua xoang mũi phả vào cổ họng khô khốc dẫn đến một trận ngứa ngáy như cát đá di động, khiến hắn không khỏi ho khan, phun ra huyết mạt mang theo các mô vỡ của cơ quan nội tạng.

Còn tiếp tục như vậy chỉ có lưỡng bại câu thương, cả y lẫn Tư Hoài Tây đều không giải quyết được gì.

Trần Ôn không muốn chết.

Cứ đánh tiếp như vậy sẽ không có kết quả, mỗi khi y cho rằng Tư Hoài Tây sắp sửa hao hết dị năng tiếp tục duy trì, Tư Hoài Tây vẫn cứ kiên trì, phảng phất một cái hồ trong cơ thể liên tục cung cấp dị năng cho hắn, đến tận trời sáng y đã mất một cách tay, Tư Hoài Tây vẫn chống chịu với vết thương chồng chất.

Y không dám đánh cược rằng Tư Hoài Tây sẽ là người kiệt sức đầu tiên hay mình sẽ kiệt sức trước và bị giết.

Trần Ôn cực kỳ hận tên dị năng giả đánh thế nào cũng không chết này, nhưng y cũng thật sự sợ hãi, bắt đầu suy nghĩ nên đào tẩu thế nào.

“Để cho tôi một con ngựa, tôi có thể hứa hẹn sau này không bước vào căn cứ Lô Thành một bước.”

Trần Ôn thử mà nói.

Tư Hoài Tây lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nằm mơ.”

Trần Ôn tức giận đến trán nổi gân xanh, giận dữ rống lên: “Vì cái gì mày phải liều tính mạng chính mình vì những con người ngu xuẩn vô dụng kia! Chỉ bằng thực lực của mày đi đến đâu không được tôn sùng làm khách quý, trừ căn cứ nát này ra còn rất nhiều nơi khác, sao cứ phải một hai ngươi chết ta sống đồng quy vu tận?! Được sống có cái gì không tốt, tham sống sợ chết cũng là sống, đại bộ phận người mạt thế không phải đều sống như thế này sao! Mở một con mắt nhắm một con mắt bỏ qua tao, tao có thể đáp ứng về sau bất luận phương nào thắng lợi, căn cứ Lô Thành đều là mày quản!”

Khóe miệng Tư Hoài Tây còn vương tơ máu, đôi mắt xanh biển sáng sắc bén tựa tuyết, không chừa chút đường sống nào vạch trần ý tưởng dối trá của Trần Ôn: “Tha cho mày, chờ cho mày khống chế toàn bộ con người như súc vật, để tao làm giám thị lò sát sinh, trừ, phi, tao, chết.”

Trần Ôn tức giận không thôi, tiếc là dù y có nói thế nào thì Tư Hoài Tây cũng không chịu buông tha y.

Mãi đến khi thương thế của bọn họ càng ngày càng nặng.

Trần Ôn thật sự cảm nhận được cái chết sắp đến, mà Tư Hoài Tây trước mặt đến chết cũng muốn giết y thương thế chỉ có nặng hơn.

Cứ tiếp tục như vậy cả hai đều sẽ chết.

Lúc này đáy lòng Trần Ôn bắt đầu thật sự sợ hãi, vắt hết óc muốn đào tẩu.

Nhưng tựa như Tư Hoài Tây không làm sao giết y được, y cũng không cách nào trốn khỏi truy sát của Tư Hoài Tây.

Trần Ôn bắt đầu buông lời cay độc: “Mày không lo tao trả thù sao, mày cho rằng mày có thể bảo vệ người bên cạnh cả đời sao?! Chỉ cần tìm được cơ hội tao sẽ ngược sát rồi gian sát thằng đàn ông mày âu yếm kia!”

Ánh mắt Tư Hoài Tây chợt lạnh lùng nghiêm nghị, xuống tay cũng ngày càng tàn nhẫn không muốn sống.

Mất máu quá nhiều, thân thể hắn dần trở nên lạnh băng, thi thoảng đại não sẽ có khoảng trắng bệch do không cung đủ máu, Tư Hoài Tây vẫn chết chống như cũ.

Hắn quyết không được ngã xuống.

Chỉ cần hắn ngã xuống, lấy tính cách âm hiểm bạc tình bạc nghĩa trở mặt không nhận của Trần Ôn, nhất định sau này gã sẽ giết chết tất cả người hắn quan tâm để trả thù.

Đặc biệt là cái người hắn để ý nhất kia.

Cuối cùng, cả hai đánh đến gần như kiệt lực.

Máy truyền tin đã hỏng từ lâu trong trận chiến kịch liệt.

Ánh mắt Tư Hoài Tây càng thêm bướng bỉnh đáng sợ, cả người đầy máu khí thế kinh người.

Trần Ôn cũng cảm giác được nếu không tái đấu, rất có khả năng mình sẽ chết tại chỗ này, cuối cùng ngừng lại việc chạy thoát, sắc mặt âm trầm nhìn thẳng Tư Hoài Tây.

Tư Hoài Tây nuốt ngụm máu, môi trắng bệnh phiếm một mạt máu tươi tô đỏ chói mắt, đôi mắt xanh biển kiên cố không gì phá nổi, lộ ra ánh sáng lộng lẫy, thẳng cho tới chết.

Địa điểm tràn ngập bầu không khí bi tráng liều mạng liều chết.

“Tư Hoài Tây.”

Giọng nói quen thuộc truyền đến khiến Tư Hoài Tây lập tức kinh ngạc quay đầu lại, môi mỏng dính sắc máu run rẩy lẩm bẩm nói: “… Bùi, Chiêu Chu.”

Bùi Chiêu Chu nhìn thảm trạng hiện giờ của Tư Hoài Tây, đôi mắt hổ phách dại ra lập tức ứa ra nước mắt, đau lòng hô hấp cứng lại, như thể bị mũi kim dày đặc đâm vào trái tim rỉ máu.

… Sao anh lại ở đây?

Bùi Chiêu Chu bị một người quen thuộc lại xa lạ bắt cóc tới.

Hai mắt Tư Hoài Tây lập tức đỏ bừng, bi thống phẫn nộ như dã thú hung mãnh phá lồng đi ra, rít gào thét: “Kinh Bác Sơn, sao mày dám làm như vậy!!!”

Kinh Bác Sơn bị sát khí nồng nặc khí thế của Tư Hoài Tây dọa cho sợ hãi, cánh tay cầm đao bắt cóc Bùi Chiêu Chu rùng mình sợ hãi theo bản năng, xấu hổ cười nói: “Hết cách rồi chỉ huy Tư à, là do chỉ thị của cấp trên tôi mới làm như vậy.”

Tư Hoài Tây phẫn nộ đến cổ nổi gân xanh, hốc mắt đỏ bừng, nắm tay nắm chặt trong tuyệt vọng.

Lại bởi vì Bùi Chiêu Chu trong tay Kinh Bác Sơn nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, cực kỳ giống một con mãnh thú bạo nộ bị bắt buộc tròng vòng cổ.

Khiến Kinh Bác Sơn bắt đầu hối hận khi hợp tác với Bùi Chiêu Chu, chỉ sợ không chú ý một cái Tư Hoài Tây liền lập tức nổi dậy giết chết gã.

Trần Ôn nhìn thấy một màn này lập tức đại hỉ.

“A ha ha ha ha ha ha ———— Kinh Bác Sơn anh làm tốt lắm! Tư Hoài Tây chắc không ngờ có ngày sẽ bị tao bắt lấy tử huyệt đi!”

“Hiện tại tao muốn xem chỉ huy Tư anh minh thần võ nên lựa chọn thế nào đây.”

Trần Ôn âm lãnh oán hận nói.

“Chọn một cái đi, Tư Hoài Tây, vừa nãy không phải mày không chịu thả cho tao con ngựa sao, giờ tao khoan hồng độ lượng, chỉ cần mày chịu tự sát, tao sẽ bỏ qua tiểu tình nhân của mày, nếu không tao phải trơ mắt nhìn người tình bé bỏng yêu dấu của mày bị giết rồi!”

Tư Hoài Tây ngẩng đầu, trong con ngươi hiện lên lửa giận lành lạnh.

“Sao không chọn đi?” Trần Ôn gợi lên nụ cười âm hiểm, tiểu nhân đắc ý mà càn rỡ đi đến bên người Tư Hoài Tây, xem rõ hắn không dám đánh trả, dùng sức đá vào miệng vết thương đang đổ máu của Tư Hoài Tây.

“Không đánh lại à? Không phải vừa rồi mày đánh tao rất ác sao?” Trần Ôn nở nụ cười tàn nhẫn, vừa nói một bên phát tiết mạnh bạo ngược đãi đá Tư Hoài Tây.

“Không phải muốn giết tao sao? Sao bất động rồi, à là đang ngủ hả, để tao giúp mày tỉnh táo chút ha!”

Một cú đá mạnh dã man tra tấn miệng vết thương huyết nhục mơ hồ của Tư Hoài Tây, máu tươi chảy đến khô kiệt lần nữa phun trào ra.

Bùi Chiêu Chu một bên trợn muốn nứt mắt, nhìn Tư Hoài Tây ẩn nhẫn kêu rên, lòng như đao cắt, lập tức vùng vẫy muốn thoát ra.

Vẫn là Kinh Bác Sơn ngăn lại Bùi Chiêu Chu bạo phát, cắn chặt răng thấp giọng khuyên bên tai anh: “Đừng xúc động, cậu không muốn Tư Hoài Tây sẽ chết nhỉ.”

Hốc mắt Bùi Chiêu Chu đỏ hồng, cơ thể ngừng giãy giụa, chỉ là sâu đáy mắt ẩn vài phần cảm xúc không cam lòng, hối hận, phẫn nộ.

Một lát sau.

Trần Ôn cũng gần như hao hết dị năng tinh lực vì trận chiến cường độ cao kéo dài trước đó, thời điểm ẩu đả Tư Hoài Tây không có vận dụng dị năng.

Chỉ vì sợ Tư Hoài Tây đột nhiên nổi điên phản sát, tuy rằng Trần Ôn tra tấn đến tàn nhẫn nhưng vẫn không dám hạ tử thủ.

* Phản sát: vì trả thù mà giết người.

Đánh mệt rồi mới chậm chạp ngừng tay.

Kinh Bác Sơn thấy vậy đáy mắt hiện lên ám quang khác thường, thừa cơ bước một bước đến gần Trần Ôn, ngoan ngoãn phục tùng nói: “Tiếp theo nên xử lý bọn chúng thế nào?”

Trần Ôn giống như bỏ xuống phòng bị, hơi tín nhiệm thuộc hạ đắc lực này, giọng điệu trở nên sung sướng nói: “Nhốt bọn chúng lại để tôi xử trí.”

“À, nhốt lại?” Kinh Bác Sơn càng lúc đến gần sau lưng Trần Ôn, xem ra trận chiến trước đó Trần Ôn đã tiêu hao quá lớn, không hề nhận ra khoảng cách cực kỳ nguy hiểm lúc này.

Lần đầu tiên Kinh Bác Sơn hưng phấn đến mức làm một thây  ma cũng cảm thấy trái tim như bắt đầu đập lại.

Trần Ôn không chú ý đến thuộc hạ đắc ý sau lưng đã ủ mưu phản bội mình từ lâu, còn vừa lòng lặp lại lần nữa, nói: “Đúng, tìm một chỗ nhốt lại, tôi quyết định không thể để bọn chúng dễ dàng thống khoái chết như vậy, nhất định phải tra tấn thật dữ dội một phen… Ách!!”

Cơn đau âm ỉ đột ngột truyền đến từ sau ót.

Đồng tử Trần Ôn chấn động, cảm giác trong đầu có một đôi tay dồn dập khuấy động, đột nhiên phá vỡ liên kết của một viên tinh hạch.

“Ha ha ha ha, Trần Ôn, thứ chó má như mày chưa từng nghĩ có ngày sẽ bị sẽ bị thuộc hạ mày khinh thường giết chết nhỉ!”

Mắt Kinh Bác Sơn sáng lên vẻ thống khoái, trào phúng nói với Trần Ôn.

Lòng bàn tay dính máu não nắm một viên tinh hạch vừa móc ra từ đầu Trần Ôn.

Trần Ôn không làm sao nghĩ được thuộc hạ ban nãy còn trung thành và tận tâm với y lại phản bội mình thế này.

Đầu óc đột nhiên mất đi một viên tinh hạch khiến tinh hạch tinh thần lực tan vỡ của y tức khắc mất cân bằng, năng lượng hỗn loạn len lỏi khắp đầu y.

Trần Ôn mất kiểm soát cơ thể trong phút chốc.

Họa vô đơn chí.

* Họa vô đơn chí: những điều xui xẻo thường kéo đến dồn dập.

Sự tình khiến y luôn phải đối mặt với sự truy sát của Tư Hoài Tây và cũng ngấm ngầm đề phòng bấy lâu đã xảy ra.

“Ngân Hồ, mở lên đi.”

【Vâng, chủ nhân!】

Ánh mắt Bùi Chiêu Chu lạnh lẽo, rốt cuộc chờ được đến cơ hội khiến vua thây ma tạm thời mất đi năng lực hành động, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất.

Phát pháo năng lượng cuối cùng.

Chùm tia tử thần đen lại ngưng tụ lần nữa, năng lượng khổng lồ bắt đầu hòa tan xung quanh miệng pháo kim loại, khi cỗ máy kim loại lung lay sắp đổ sắp sửa hòa tan hết, nó phóng ra ——

Trần Ôn cảm thấy một cổ rét lạnh thấu xương, cái chết sắp đến gần.

Y không cam lòng! Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ cần giết Tư Hoài Tây là y có thể thăng lên cấp cao nhất, sống được càng lâu!

Nhưng lúc này đã bị tên phản đồ kia làm hại!

Trần Ôn âm hiểm nhìn Kinh Bác Sơn bên kia mừng thầm, trong tay cầm một viên tinh hạch của y nhìn y đi tìm chết, thật sự có chuyện tốt như thế sao?

Tinh hạch của các thuộc tính còn lại đều được một sợi tinh thần lực vô hình lôi kéo, chỉ có thể trách Kinh Bác Sơn xui xẻo, không lấy đi tinh hạch tinh thần lực mấu chốt.

Trần Ôn không tiếng động mở miệng.

Kinh Bác Sơn đột nhiên phát hiện tinh hạch trong tay nóng lên đột ngột, ngay sau đó tinh hạch ‘bùm’ một tiếng, tự bạo!

Chùm tia sáng đen nuốt chửng nụ cười tà ác nham hiểm tàn lưu của Trần Ôn.

“Kết thúc rồi sao?”

Bùi Chiêu Chu thận trọng đỡ Tư Hoài Tây bị thương, nhìn bóng dáng dường như biến mất dần trong chùm tia đen, trong lòng có chút mỏi mệt phiền muộn lẫn kích động.

Tư Hoài Tây ho nhẹ hai tiếng, bên môi chảy máu tươi, trong mắt vẫn là cảnh giác nói: “Nhất quyết không thể xem nhẹ Trần Ôn.”

Sau khi tia đen tiêu tán.

Những gì còn lại là một cái xác cháy đen nằm trên mặt đất, mãi bất động như đã chết.

Bùi Chiêu Chu cao hứng rõ rệt, trong lòng cảm khái vua thây ma cuối cùng đã chết.

Lúc đang nghĩ đến việc đỡ Tư Hoài Tây trở về căn cứ, chuyện ngoài ý muốn đột phát.

Thi thể cháy đen đột nhiên bùng phát.

Dưới tình thế cấp bách Tư Hoài Tây chỉ có thể đẩy Bùi Chiêu Chu ra, giây tiếp theo cánh tay đau đớn dữ dội.

Trần Ôn bị đốt cháy đen mà vẫn có thể cắn chặt Tư Hoài Tây, virus vua thây ma được đưa vào trong cơ thể Tư Hoài Tây qua hàm răng.

Khuôn mặt cháy đen, làn da bị thiêu lộ ra xương trắng, hai mắt Trần Ôn tan chảy không nhìn ra thứ gì, dựa vào bản năng trí mạng của thây ma đối với máu thịt mà nhằm vào con mồi gần nhất.

Âm thanh nguyền rủa oán hận vang vọng khắp mạt thế trống vắng.

“Ngay cả khi tao chết! Cũng phải kéo một kẻ xuống địa ngục cùng!!!”

Nét mặt Tư Hoài Tây thống khổ, cánh tay không thể tránh thoát phản công lâm thời của vua thây ma liền đổi thành chém rớt đầu vua thây ma.

Đầu rơi xuống.

Hàm răng của vua thây ma cũng đã ăn thật sâu trong máu thịt, phảng phất nguyền rủa y ra trước khi chết.

Miệng vết thương bị thây ma cắn xuất hiện máu bầm đen, ngay say đó thi đốm đen lan tràn ra từ miệng vết thương, Tư Hoài Tây cảm nhận được một cổ đau nhức khó có thể ức chế nhất từ trước đến nay ập đến, trái tim đập nhanh với tần suất không bình thường, hàm răng ngứa ngáy như thể bị thứ bén nhọn nào đó đâm vào.

Tư Hoài Tây mê mang ngẩng đầu.

Nhưng nhìn qua đôi mắt đẫm lệ của Bùi Chiêu Chu, thấy được chính mình với đôi mắt cùng đỏ răng nanh sắp nhiễm thành thây ma.

======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.