Alpha Phản Diện Mang Thai Rồi

Chương 85: 85: Tiếng Mưa Rơi Nóng Nực





Tư Hoài Tây tiếp tục ở lại văn phòng quốc vương xử lý một số công việc, nhìn thấy thời gian huấn luyện tinh thần lực hắn quy định cho Tiểu Hoàng Đậu sắp tới, tính toán không chút lưu tình đẩy hết sự vụ còn lại cho cấp dưới.

Nhưng bất ngờ Tiểu Hoàng Đậu tới, còn mang theo một gã đàn ông chướng mắt.

Tư Hoài Tây nheo nheo đôi mắt sắc bén, nhìn người đàn ông mà Tiểu Hoàng Đậu gọi là chú Y, dung mạo bình thường khí chất co rúm, còn một bộ chột dạ không dám nhìn thẳng hắn, vì cái gì ba Tiểu Hoàng Đậu lại an tâm gửi con mình cho người như vậy.

Y Thừa Trạch trốn tránh ánh mắt, rụt cổ lại, tầm mắt quốc vương bệ hạ như đao nhỏ lạnh lẽo quất vào người gã, làm cho gã nhất thời quên mất phải xem Tổng Bí thư tên Y Lâm đến tột cùng có phải em gái gã hay không.

Tiểu Hoàng Đậu đánh vỡ cục diện bế tắc, trực tiếp nói: "Quốc vương bệ hạ, hôm nay Tiểu Hoàng Đậu muốn xin nghỉ đi thăm ba, được không ạ?"
Tư Hoài Tây thu hồi tầm mắt làm Y Thừa Trạch co rúm lập tức nhẹ nhàng thở ra, trực giác nói cho gã biết quốc vương bệ hạ không phải người gã có thể chọc.

Lặng lẽ nhìn chung quanh, phát hiện không có bóng dáng bất kỳ Omega nữ gì, trong lòng Y Thừa Trạch có chút mất mát.

Tư Hoài Tây dãn mày, ngón tay gõ gõ mặt bàn nói: "Hai người muốn đi tìm ba Tiểu Hoàng Đậu?"
Y Thừa Trạch trả lời câu hỏi: "Đúng vậy thưa quốc vương bệ hạ, mấy ngày nay ba của Tiểu Hoàng Đậu mắc bệnh, phó thác tôi chăm sóc Tiểu Hoàng Đậu, bây giờ Tiểu Hoàng Đậu cũng nhớ ba nó, cho nên tôi muốn đưa Tiểu Hoàng Đậu ra ngoài gặp ba nó."
—— Bị bệnh?
Tư Hoài Tây đột nhiên cau mày, sự bức bối phức tạp trong lòng không vứt đi được, nhìn người đàn ông diện mạo bình thường trước mắt này, đáy mắt lại nhiều phần chướng mắt, nói ra lời đến chính hắn cũng không ngờ tới.

"Tôi đi cùng hai người."
Y Thừa Trạch lập tức kinh ngạc suýt không đóng được mồm, nhớ đến Bùi Chiêu Chu hiện đã khôi phục bộ dạng ban đầu, nếu bị quốc vương bệ hạ nhìn thấy sẽ phiền phức lớn, vội vàng uyển chuyển từ chối: "Quốc vương bệ hạ công việc nặng nề, chúng tôi làm sao lại không biết xấu hổ làm phiền ngài, ba của Tiểu Hoàng Đậu chỉ mắc bệnh nhẹ, không quá nặng, rất nhanh sẽ khỏe lại, chỉ tôi và Tiểu Hoàng Đậu đi xem hắn là được rồi."
Nói xong Y Thừa Trạch còn chớp mắt ra hiệu với Tiểu Hoàng Đậu, có đi cũng đừng để quốc vương bệ hạ đi theo nha!!!
Tiểu Hoàng Đậu nhạy bén bắt được ý Y Thừa Trạch, tuy rằng cảm thấy rất có lỗi khi từ chối ý tốt của quốc vương bệ hạ nhưng vẫn nói với Tư Hoài Tây: "Quốc vương bệ hạ! Tiểu Hoàng Đậu sẽ đi sớm về sớm, ngài không cần lo lắng!"
Đôi mắt Tư Hoài Tây hạ thấp, dễ như trở bàn tay nhận thấy gã đàn ông này muốn cùng Tiểu Hoàng Đậu giấu hắn cái gì.

Không cho hắn đi tìm ba Tiểu Hoàng Đậu, đổi lại là người khác, người ta có thể đã sớm biết mình không được hoan nghênh, ngượng ngùng bỏ đi.

Nhưng Tư Hoài Tây thì khác.

Đôi mắt xanh biển sâu đậm liếc mắt nhìn thời tiết âm u sắp mưa bên ngoài, Tư Hoài Tây quay đầu nhìn đám người Y Thừa Trạch, giọng điệu bình đạm lại không thể chống chế, ra lệnh nói: "Đi thôi."
Y Thừa Trạch và Tiểu Hoàng Đậu: "???"
Chờ đến khi kịp phản ứng lại, Y Thừa Trạch và Tiểu Hoàng Đậu đã ngồi trên xe bay chuyên dụng của quốc vương, nhìn quốc vương bệ hạ lãnh túc im lặng bên trong xe, Y Thừa Trạch điên cuồng dùng mắt ra hiệu với Tiểu Hoàng Đậu.

Y Thừa Trạch: Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tiểu Hoàng Đậu trừng lớn mắt: Không biết! Không biết!
Ánh mắt Y Thừa Trạch nôn nóng: Không phải Tiểu Hoàng Đậu nhóc có thể khống chế ý tưởng của người khác sao, mau để quốc vương bệ hạ xua tan ý nghĩ khủng bố này đi!
Tiểu Hoàng Đậu bất đắc dĩ bẹp miệng: Làm không được á! Quốc vương bệ hạ lợi hại hơn Tiểu Hoàng Đậu, chúng ta nên nghĩ cách lừa dối qua đi!
Hết cách, Y Thừa Trạch đành hành sự theo hoàn cảnh, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Quốc vương bệ hạ, ngài biết địa chỉ nơi cần đến không?"
Tư Hoài Tây báo tên một khách sạn.

Lập tức làm Y Thừa Trạch luống cuống, xem ra thật sự biết, còn hơn mười phút nữa là tới rồi, Bùi Chiêu Chu chạy trốn bây gờ còn kịp không?!!
Y Thừa Trạch vội vàng muốn gửi tin nhắn cho Bùi Chiêu Chu.

Trên màn hình đánh chữ.

[Quốc vương bệ hạ đột nhiên muốn đến, anh mau…]
"Anh đang nhắn với anh ta?"
Tư Hoài Tây nhìn Y Thừa Trạch một bên lén lút gõ chữ, đôi mắt vi diệu nheo lại, lạnh giọng mở miệng nói.

Y Thừa Trạch bỗng chốc cứng người, đối mặt với tầm mắt sắc bén của quốc vương bệ hạ, mơ hồ đang nhìn chăm chú dòng chữ trên màn hình của gã, đến ngón tay gã cũng không dám động, mấy dòng nhanh chóng trốn đi định gửi Bùi Chiêu Chu không đáng ra được.


Y Thừa Trạch cười mỉa nói: "Ha ha —— Đây không phải là nghĩ ba Tiểu Hoàng Đậu có thể không chuẩn bị tốt, lúc nhìn thấy quốc vương bệ hạ sẽ thất lễ hay sao, muốn đánh tiếng với hắn trước."
Ánh mắt Tư Hoài Tây lạnh đi, nói: "Không sao, tôi là tới thăm người bệnh, không cần tạo áp lực cho anh ta."
Y Thừa Trạch ngoài mặt cười, trong lòng lại tan tành khóc lớn, Bùi Chiêu Chu, anh mau chạy đi!
Kết quả cuối cùng cái tin nhắn kia Y Thừa Trạch cũng không gửi đi.

Bầu trời u ám thật sự đổ mưa nhỏ, âm thanh nhắc nhở của hệ thống thời tiết vang lên, giọt mưa rơi xuống lạnh lẽo bất ngờ, bên cửa khách sạn có vài người đứng trú, người qua đường bung dù ngoài trời đã sớm vội vã rời đi.

Chủ khách sạn lâm thời nhận được tin quốc vương bệ hạ sắp tới, còn có chút không dám tin, bọn họ cùng lắm là một khách sạn nhỏ bình thường, sao có thể đột nhiên làm quốc vương bệ hạ tôn quý đại giá quang lâm, lập tức bố trí hai ba phục vụ duy nhất của khách sạn đứng ở cửa đại sảnh nghênh đón.

Một chiếc xe bay đen tuyền điện thấp in biểu thượng của hoàng thất Đế Quốc Lam Chu từ từ mở cửa.

Lập tức có người hầu cầm ô ra đón đầu.

Tư Hoài Tây nhận lấy dù nhưng không để người hầu vây quanh, chỉ đứng đợi từ sau xe, sau khi Tiểu Hoàng Đậu xuống xe, nắm tay bé đi.

.

Truyện Hài Hước
Đến nỗi Y Thừa Trạch phía sau,sắc mặt nôn nóng lập tức soạn xong tin nhắn gửi cho Bùi Chiêu Chu mà bị tụt lại phía sau, thậm chí bả vai bị mưa làm ướt cũng không rảnh lo.

[ Quốc vương bệ hạ đột nhiên muốn đến, Bùi Chiêu Chu, anh mau chạy!]
Đi đến cửa phòng.

Trái tim Y Thừa Trạch như muốn nhảy ra ngoài.

Tư Hoài Tây lại cau mày, đáy mắt hiện lên tia tối tăm.

Chờ đến khi vẻ mặt Y Thừa Trạch đau đớn, trong lòng vạn phần cầu nguyện Bùi Chiêu Chu nhìn thấy tin nhắn gã gửi trốn đi.

Chờ sau khi mở cửa phát hiện bên trong không một bóng người bên trong, khoang chữa bệnh đã mở, hẳn là Bùi Chiêu Chu kịp thời nhận được tin nhắn rời đi.

Y Thừa Trạch đột nhiên thở ra một mồm khí, quay đầu cười gượng nói với Tư Hoài Tây: "Có lẽ ba Tiểu Hoàng Đậu có việc ra ngoài, nếu không lần sau quốc vương bệ hạ lại đến thăm hắn?"
Đột nhiên trên giường phát ra âm thanh bóp nghẹt rất nhỏ.

Lập tức làm Y Thừa Trạch sợ tới mức da đầu sắp dựng đứng lên, Bùi Chiêu Chu vậy mà không đi!
Tư Hoài Tây che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt, nhìn chăm chú người đàn ông quấn trong chăn, thân thể ho khan làn chăn hơi phập phồng, trên giường còn vương lại hơi thở của một người đàn ông khác.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, đây là phòng đơn.

Cho nên, mắc bệnh mà người này nói chính là ở cùng phòng với người đàn ông họ Y này mấy ngày không gặp con gái?
Tư Hoài Tây bước tới muốn kéo chăn trên giường, xé nát khuôn mặt thật của người non, nhưng lại không khỏi sợ nhìn thấy… Phía dưới là bộ dạng khó coi, có thể bọn họ sẽ ôm nhau hôn môi, tấm lưng trơn bóng sẽ phủ đầy vết hôn, tựa như một đôi tình nhân thân mật khăng khít dành mấy ngày ân ái trong khách sạn.

Nghĩ đến mấy chữ cuối cùng, Tư Hoài Tây phảng phất nghe tiếng nghiến răng nghiến lợi, gốc lưỡi căng lên, cổ họng dâng lên mùi máu tươi.

Hàng giả này không phải Bùi ca!
Cho nên hắn có người yêu mới hay không, có hôn ai hay không, cũng không liên quan đến hắn!
Cho nên…
Mau dừng lại.


Hốc mắt Tư Hoài Tây phiếm hồng, cắn chặt hàm sau, trái tim đau như cắt, cánh tay vẫn không tự chủ được muốn kéo chăn ra, liếc nhìn một cái, để hắn hết hy vọng liền tốt!
Đột nhiên có kẻ chắn trước mặt hắn, chặn hướng đi của hắn.

Y Thừa Trạch hốt hoảng vội vàng chạy đến trước người Tư Hoài Tây, cười khan nói: "Nếu quốc vương bệ hạ đã nhìn thấy người, không bằng cứ như vậy về đi, nếu như bị ba Tiểu Hoàng Đậu lây bệnh lo thì không tốt."
Nhưng nhìn đôi mắt xanh biển mặt nạ cũng không thể che đậy của Tư Hoài Tây, lửa giận lạnh băng đáng sợ giống dã thú sắp phát điên, tinh thần lực vô hình uy hiếp áp bức người kinh sợ cứng nhắc.

Y Thừa Trạch trực tiếp đối mặt với khí thế của quốc vương bệ hạ tức khắc mềm chân, đáy lòng dấy lên một loại sợ hãi, như thể đối mặt với dã thú đứng đầu chuỗi thức ăn trong rừng, nanh vuốt sắc bén có thể xé xác gã ra bất cứ lúc nào.

"Ba ơi?" Giọng nói mềm mại của Tiểu Hoàng Đậu lộ ra lo lắng.

"Bệnh của ba còn không tốt lên sao? Mấy ngày không có Tiểu Hoàng Đậu ba phải tự chăm sóc tốt chính mình đó."
Tiểu Hoàng Đậu nghe thấy tiếng ho khan của Bùi Chiêu Chu cũng không lo bại lộ, lập tức ghé vào mép giường lo lắng nhìn.

Huống hồ mấy ngày ở chung này, bé cảm thấy quốc vương bệ hạ là người tốt, nếu có bại lộ thân phận ban đầu cũng sẽ không tổn thương ba và chú Y.

Tư Hoài Tây thu hồi khí thế làm người sợ hãi, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú người vẫn không lộ mặt bên mép giường, lại không dám tiến lên một bước.

Hết lần này đến lần khác tự cảnh báo chính mình, hắn không nên quá tập trung vào người này, anh ta là hàng giả, còn có con gái mới ba tuổi, có cặp kè với người nào cũng không liên quan đến hắn.

Cùng lắm là hắn nhìn trúng thiên phú tinh thần lực của con gái anh ta, nhận Tiểu Hoàng Đậu làm học trò.

Ánh mắt Tư Hoài Tây lạnh đến mức xuyên thấu, vẫn duy trì khoảng cách xa lánh, không có tiến lên bước nữa, cổ học khô khốc phát ra tiếng vang trầm thấp nói: "Chúc anh mau chóng bình phục, tôi còn có một số việc phải đi trước… Đây là quà thăm bệnh…"
Y Thừa Trạch căng da đầu nhận lấy.

Mắt Tư Hoài Tây mờ đi, như không muốn dây dưa rời đi.

Trước khi rời đi, xung quanh giường người kia có tiếng nói chuyện ồn ào.

Tư Hoài Tây quay đầu thoáng nhìn qua, lại bị cảnh tượng kia… Giống như bọn họ mới là một nhà ba người hài hòa, đôi mắt đau nhói.

Bóng dáng rời đi có chút chật vật hấp tấp.

- ------------------------------------
Ngoài phố.

Tư Hoài Tây đuổi đám người đi theo hắn, chiếc ô trắng trong suốt tấm lấm rơi xuống hạt mưa băng giá, trên con người không người qua lại, hắn cởi xuống mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tinh xảo tái nhợt đã lâu không thấy ánh mặt trời.

Đôi mắt xanh biển tối tăm tràn ngập hơi nước, ngoan ngoãn đứng ở ven đường, như chú chó con mong manh yếu đuối.

Xe tới xe lui, lại tìm không thấy phương hướng để đi.

Tầm mắt Tư Hoài Tây hạ thấp, vuốt ve hai chiếc nhẫn bạc trên tay, theo hắn vài năm, ánh sáng của chúng đã trở nên cũ kỹ, tựa như thời gian cũng phai mờ rút đi.

Hắn lấy ra một máy truyền tin cũ, người liên hệ trên đó rất ít, đầu là tên một người.

—— Bùi Chiêu Chu.


Dòng chữ đã từng quen thuộc, cách vài năm xem lại, vẫn như những nhát dao tàn nhẫn cứa vào tim hắn.

Nhật ký liên lạc dừng lại cách đây vài năm.

Pin trên máy truyền tin vẫn đầy.

Tin nhắn.

Giọng điệu quen thuộc của Bùi ca tựa hồ chưa bao giờ rời xa hắn.

"Vị khách này, địa chỉ cậu muốn đến ở đâu?" Tài xế taxi quay đầu nhìn lại, cái người đàn ông tuấn mỹ này vừa mới lên xe đã im lặng, trông qua có vẻ là ngôi sao lớn.

Hắn nói một cái địa chỉ.

Tài xế hơi kinh ngạc, nhìn người đàn ông ăn mặc khí thế bất phàm này, vậy mà đi một nơi tương đối hẻo lánh.

Thật ra cũng không tính là hẻo lánh, chẳng qua chung cư kia là khu bình dân, nhìn người đàn ông này không giống người sẽ sống ở cái nơi như vậy.

Xe rất nhanh chạy đến chung cư kia.

Tài xế có chút buồn rầu, bên ngoài trời mưa rất lớn, mà sau xe hành khách im lặng bất động, như không hề để ý rằng xe đã dừng.

Tài xế ngượng ngùng thúc giục nói: "Vị khách này, đã đến nơi cậu muốn tới rồi, vui phòng thanh toán tiền xe."
Chờ khi Tư Hoài Tây trả tiền, mới phát hiện mình dùng tài khoản của máy truyền tin cũ, cập nhật một tin nhắn báo cho ngân hàng.

Ánh mắt Tư Hoài Tây sững lại một giây, máy truyền tin trì trệ hồi lâu giống như kim giây đồng hồ bị kích thích, mím chặt môi mỏng trắng bệch tràn ra nụ cười chua xót đến cực điểm.

—— Hắn vẫn không nhận được tin báo bình an từ Bùi ca.

- ------------------------------------
Khách sạn bên kia.

"Éc ơi —— Vừa rồi thật sự làm tôi sợ chết khiếp, quái nào quốc vương bệ hạ đột nhiên chấp nhất muốn tới đây vậy, suýt chút nữa anh đã bị phát hiện." Y Thừa Trạch nghĩ lại mà sợ.

Bùi Chiêu Chu rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Thôi, hắn cũng đi rồi."
Tiểu Hoàng Đậu dường như nhận ra Bùi Chiêu Chu không có tinh thần, có vẻ tâm tình có chút trùng xuống, ghé vào đầu giường ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn quan tâm hỏi: "Ba, cơ thể của ba thế nào rồi?"
Bùi Chiêu Chu trấn an cười nói: "Hồi phục rất khá, cũng nhờ có chú Y, ba tin rằng sẽ sớm có thể đi đón Tiểu Hoàng Đậu."
Tiểu Hoàng Đậu vỗ tay bày tỏ niềm hạnh phúc, mấy ngày không gặp bé cũng nhớ ba lắm.

Nhưng chỉ chốc lát sau.

Bùi Chiêu Chu đột nhiên thu được một tin nhắn, ánh mắt chợt thay đổi, tựa hồ còn có chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

Anh âm thầm cắm một phần mềm nhỏ vào hệ thống chính phủ Đế Quốc Lam Chu, chỉ cần thân phận Tư Hoài Tây có chút tin tức gì thì anh có thể nhận được đầu tiên.

Mà vừa nãy anh nhận được.

Trái tim Bùi Chiêu Chu kịch liệt nhảy nhanh hơn hai lần, bất giác nín thở kiểm tra.

Tin mới nhất, Tư Hoài Tây trả tiền xe đi đến một địa chỉ, mà gần cái địa chỉ kia chính là chung cư anh đã từng sống cùng Tư Hoài Tây.

Cảm xúc kích động lan đến mức đầu ngón tay run lên, con ngươi Bùi Chiêu Chu khẽ co lại, đột nhiên bừng tỉnh đứng dậy, đôi mắt màu hổ phách kiềm không được tỏa sáng, nói với Y Thừa Trạch ăn không ngồi rồi bên cạnh: "Bác sĩ Y, làm phiền cậu chăm sóc Tiểu Hoàng Đậu một chút, tôi… Tôi có việc gấp cần làm."
Y Thừa Trạch trả lời: "Ò, được rồi, tôi giúp anh trông Tiểu Hoàng Đậu."
Bùi Chiêu Chu sờ soạng đầu Tiểu Hoàng Đậu một cái, dặn dò mấy câu liền rời đi, lúc đầu đi đứng đờ đẫn, sau lại kìm không được tâm tình kích động, gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy hắn.

Chạy từ hành lang dài của khách sạn ra như thể một dư ảnh lướt qua, lồng ngực tràn ngập gió lạnh điên cuồng phập phồng, lại chạy ra khách sạn, chạy ra ngoài trời mưa gió như một kẻ ngốc, tầm mắt nôn nóng xuyên qua đám người nhìn về một hướng.

—— Hướng kia, Tư Hoài Tây sẽ ở đó!

Thời tiết âm u, nước mưa lạnh băng ập vào cơ thể chuyển động dữ dội của Bùi Chiêu Chu, hơi thở thở ra đều nóng hôi hổi, trái tim còn như bị đốt cháy nhanh hơn, nước mưa đánh vào hàng mi dày hơi cong, đôi mắt màu hổ phách ướt át mong chờ, ngay cả đầu ngón tay cũng nóng lên vì hưng phấn.

May mắn là Bùi Chiêu Chu không bị bỏng hư não, chặn lại chiếc taxi tiếp theo, gấp không chờ nổi nói một cái địa chỉ.

Trong xe không khí oi bức, ngoài xe mưa rơi lạnh buốt ẩm thấp.

Bùi Chiêu Chu thở gấp, đáy mắt chờ mong nóng rực, trong lòng lại có phần căng thẳng thấp thỏm, mu bàn tay lạnh ngắt, lòng bàn tay lại lấm tấm mồ hôi.

Bước từng bước vào nơi đó.

Cánh cửa quen thuộc, bên trong còn có người hẳn phải quen thuộc.

Bùi Chiêu Chu ấn xuống chuông cửa, mái tóc tích nước.

Đôi mắt màu hổ phách tựa hồ nghe bấy cứ một tiếng gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ gợn sóng kinh hãi, nước mưa làm ướt người anh, bên tai là tiếng tim đập rộn ràng, lại nóng đến nỗi anh không phân rõ nước nhỏ trên mặt là nước mưa hay là mồ hôi.

—— Lạch cạch.

Cửa… sắp mở.

Bùi Chiêu Chu nâng mắt lên, tầm nhìn bị nước mắt làm mờ trong chốc lát, nhìn đôi mắt xanh biển của Tư Hoài Tây ngốc ra, cái mũi nghẹn ngào nức nở rồi lại bật cười.

"Tìm được em rồi."
"… Bùi ca?"
Có mùi rượu rất khẽ, giọng điệu có vẻ hơi kinh ngạc không dám tin.

Tư Hoài Tây nhìn người đứng trước mặt, hơi thở quen thuộc, gương mặt lạnh lùng quen thuộc, giống mang hình ảnh Bùi ca đến tìm hắn, nhưng hắn lại khóc, vì sao giống nằm mơ, lại đang mơ sao?
Vì sao mỗi lần mơ thấy Bùi ca đều đang khóc, là vui sướng đến khóc sao?
Dù sao thì hắn cũng vui đến khóc.

"Bùi ca ——" Giọng nói Tư Hoài Tây khàn khàn, đôi mắt sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chặp, cảm xúc khắc chế mãnh liệt như núi lửa sắp phun trào dưới lớp băng mỏng làm người ta sợ hãi, thân mình cứng đờ, ngón tay căng thẳng mà tê dại, giống như sợ không cẩn thận chút Bùi ca trong giấc mơ này sẽ chạy mất.

"Anh đã ở đâu?" Tư Hoài Tây hai mắt lấp lánh giọng nói nhìn như hơi lãnh đạm lại mang theo giọt lệ đáng thương vô cùng, thật cẩn thận mà trách móc, giống uất ức lên án… Đoạn thời gian bị bỏ nơi này, làm tâm can Bùi Chiêu Chu đau nhói, áy náy đến không nói thành lời.

"Anh…"
"Em biết, đừng nói nữa —— Lại đây với em —— Ngay cả khi anh biết mất cũng được, đừng nói với em…"
Hốc mắt Tư Hoài Tây đỏ sậm, mang theo tuyệt vọng được ăn cả ngã về không, ngón tay luồng qua mái tóc đen dày của Bùi Chiêu Chu, ôm mặt anh, hung tợn hôn lên môi Bùi Chiêu Chu, đầu lưỡi lại thử thăm dò, sợ anh sẽ thành bọt biển tan biến…
Thẳng đến khi cạy khớp hàm anh ra, đấu đá lung tung mà xâm nhập, máu sôi sục điên cuồng hút vào hơi thở đối phương, càng thêm triền miên quấn quýt nhau thở hổn hển, đôi môi giao điệp vào nhau.

Giống như bao nhiêu năm chờ đợi, tuyệt vọng không tiếng động chờ đợi, từ giờ phút này hai linh hồn như thể hài hòa chất chồng lên nhau, trong lúc hôn môi nghênh đón một tia hy vọng sáng sớm.

Nước mắt nóng hổi chảy trên má Bùi Chiêu Chu…
Bùi Chiêu Chu ngây ngẩn cả người, đôi mắt màu hổ phách áy náy nhu hòa như rơi vào mật ong, bao dung tất cả bất an, khổ sở, nôn nóng, điên cuồng, dục vọng của Tư Hoài Tây, tay nhẹ nhẹ nhàng phủ lên lưng Tư Hoài Tây, giống nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành hắn.

Anh đã về rồi, không cần đau khổ khóc thút thít nữa.

Bàn tay nóng bỏng chạm vào ngực anh, lông mi Bùi Chiêu Chu căng thẳng run lên, hô hấp trở nên hỗn loạn dồn dập.

Không tiếng động cảm nhận được lòng bàn tay Tư Hoài Tây bao phủ lên vị trí tim anh, đôi mắt xanh biển vô cùng thâm sâu chuyên chú, cảm nhận nhịp đập tươi sống của trái tim dưới làn da.

Theo sau cúi người xuống, nụ hôn môi nóng bỏng rung động dừng trên cổ, ngực, trái tim, eo bụng…
Theo quần áo lạnh lẽo ướt sũng nước mưa bị bàn tay to của hắn kéo xuống từ bả vai, nụ hôn không thể cưỡng lại, tựa như hắn chiếm hữu điên cuồng đánh dấu, bao phủ từng tấc từng nếp trên người anh…
Tiếng mưa rơi đập vào khung cửa sổ
Hình bóng hai người ôm nhau, dựa sát vào nhau.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.