Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 44



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Nhiên bình tĩnh nghe Lamvi nói, bình tĩnh quay sang phía Alife, đồng thời cũng bình tĩnh nói:

"Che ngũ giác lại, Alife."

Alife dù nghi hoặc, nhưng tin tưởng đối với Tiêu Nhiên đã sớm vượt qua bất kì điều gì cô được học. Đôi mắt màu đen tràn đầy tín nghiệm, nụ cười không chút thắc mắc rạng ngời kiến Lamvi thoáng qua 1 chút tưởng niệm:

"Vậy ta trở về Hogwarts luôn nha?"

"Đường có quá xa không?"-Tiêu Nhiên hỏi.

"Không.''-Alife lắc đầu mỉm cười rạng rỡ, ánh trăng bàng bạc chiếu lên khiến làn da của cô gần như trong suốt-"Nơi nào có nhân ngư cũng đều bố trí một cái truyền thống trận, đi lại rất nhanh."

Tiêu Nhiên nhíu mi một chút, giống như nghĩ tới cái gì y thoáng nghiêng đầu. Mái tóc màu đen như hòa vào trong đêm tối càng nổi bật làn da trắng nõn. Alife che mặt quay đi khiến Lamvi cười khúc khích.

"Durmstrang cũng có?"-Tiêu Nhiên hỏi, y dường như đã biết lí do vì sao năm đó Durmstrang đi tới bằng thuyền.

Ánh mắt Alife thoáng tối lại, rất nhanh nhưng vẫn bị Lamvi bắt được:

"Có, dòng tộc Vulivia, sinh ra và lớn lên ở Băng hồ của học viện Durmstrang. Nhận biết rõ ràng nhất là mái tóc màu đỏ như máu."

Lamvi nhận thấy rõ ràng, khi nói đến mái tóc của tộc nhân Vulivia, Alife nói là đỏ như máu. Bà sẽ không lầm, vì bà đã nhìn thấy 1 nhân ngư Vulivia một lần. Người cá Vulivia có 1 khuôn mặt đẹp đến ma mị, mái tóc đỏ như ngọn lửa, nhưng học lại là những sinh vật đầy chết chóc. Phàm là người cá thì sẽ đều chán ghét Vulivia, nhưng cô bé này lại không tỏ rõ như vậy...

Nhìn xuống mặt hồ không còn gợn sóng khi Alife đi khỏi, Lamvi gắc cằm lên vai Tiêu Nhiên cười khúc khích:

"William nha, cô bé này không đơn giản đâu."

Bị Tiêu Nhiên một cái liếc nhìn đơn giản chấn lui, Lamvi hơi sờ mũi đôi chút nhưng vẫn không buông tha mà lấn tới:

"Cậu không nghĩ vậy sao?"

"Kì thực."-Tiêu Nhiên nói, không chút nảy may đẩy đầu Lamvi ra khỏi vai mình-"Đơn giản hay không đơn giản, đối với ta, ta không bận tâm lắm. Alife đối xử với ta rất tốt, cô bé tín nghiệm ta, như vậy là đủ. Chỉ cần như vậy, bất kì là đắc tội với người nào, chỉ cần cô bé cần ta giúp, ta sẽ không cố kị."

"Vậy ngươi thực sự để ý đến cô bé sao?"-Lamvi cười khúc khích.

Tiêu Nhiên trầm ngâm trong giây lát rồi đứng dậy bước đi. Trong đêm tối, chỉ nghe giọng nói của y thoảng qua cùng hương hoa nồng nàn, giống như sẽ biến mất ngay lập tức, nhưng lại chậm chậm mãi không chịu tản đi.

"Có lẽ ngươi nói đúng, cho tới bây giờ, người duy nhất ta để ý là Tom."

"A~"-Lamvi không thèm để ý nằm lăn ra trên nền cỏ, để mặc sương đêm làm ướt đẫm cái đầm dài quý giá, bà nghiêng người nhìn cái đầu ướt sũng vừa nhô lên khúc khích cười-"Thất vọng sao?"

"Thất vọng? Không."

Alife lắc đầu, đôi màu đen không hề gợn sóng. Cô đã sớm biết. Ngay từ lần đầu tiên cô thấy William, cô đã biết rõ, cô không thể có được con người đó. Không bị trói buộc bởi bất cứ thứ gì, không thể bị ngăn cản được bởi bất cứ thứ gì, cô đã nghĩ thế.

Nhưng...

Cho đến khi cô nhìn thấy thiếu niên đó bên cạnh William. Chiếm hữu, không buông bỏ, si mê,...còn có, tình yêu. Thiếu niên đó khác với cô, ngay từ đầu cậu đã chiếm được sự chút ý của William, ngay từ đầu...cậu đã có được sự dung túng của y.

From the first time ...he was different.(Ngay từ lần đầu tiên...Cậu ta đã khác biệt.)

From the first time ... The eyes of that person, not once left ...(Ngay từ lần đầu tiên...Ánh mắt của người đó, chưa một lần rời đi...)

Nhìn Alife, Lamvi lặng lẽ nhếch môi cuối cùng phát ra tiếng cười khúc khích vui vẻ:

"Chúng ta là khác biệt, bởi vì trong số những người vô hình, chúng ta là hữu hình. Còn trong số ít những người đặc biệt, lại có duy nhất một người có thể lọt vào mắt William. Ta đã từng gặp thiếu niên đó, ta cũng đã từng nhìn thấy cách mà William nhìn thiếu niên đó. Tràn đầy dung túng. Hiện tại y chưa phát hiện ra, nhưng một khi phát hiện ra rồi, cho dù là chúng ta, cũng không thoát khỏi cái chết nếu làm tổn thương tới thiếu niên đó."

"Rào rào!"

Nước hồ vươn lên, xối lên người Lamvi khiến bà ướt xũng. Y phục ướt dán lên cơ thể để lộ đường cong mê người. Lamvi vén lên mái tóc bạch kim dài giả bộ hung dữ nhìn Alife:

"Ngươi làm gì vậy?"

Alife chống tay từ từ trèo lên bờ, chiếc đuôi cá từ từ biến thành chân người. Chân trần chạn xuống nền cỏ mát lạnh, nước hồ phía sau cũng dựng đứng lên như phụ trợ cho cô. Ánh mắt Alife mị mị lên, cô cười:

"Đánh một trận đi!"

Vua Athur cao quý, vì sao ngài không nói cho tôi biết đó là nữ hoàng nhân ngư vậy?

Lamvi vừa bỏ chạy vừa than.

Còn nữa, mẹ nó, William nhất định biết việc này!

(Len:Hôm nay tới đây thôi. Tui chả có khả năng Edit như Vũ đại, để chiều mai Vũ đại thi về rồi tính tiếp nhớ)

Sáng hôm sau, Tiêu Nhiên ngồi ở khu vực khách mời chống cằm hứng thú nhìn Rosaly Edwarts một bên mặt bầm tím nhưng vẫn nở nụ cười rực rỡ...Ừm, dường như còn  chói mắt hơn thường ngày?

So sánh kích thước thì có vẻ không phải là Alife, vậy chỉ còn một người...Để Lamvi tính tình ôn hòa nổi đóa đánh người, không biết vị kia đã làm ra chuyện gì?

Tiêu Nhiên biết rõ tính cách của Lamvi. Nói năng hành động có chút tùy tiện nhưng là một người ôn nhu hòa ái, đôi  lúc sẽ đỏ mặt vì mấy chuyện vớ vẩn, thi thoảng lại nổi điên một lần nhảy tùm xuống một cái hồ nào đấy trầm mình hàng giờ liền. Lamvi Cripisa là người tốt, có thể sẽ hơi ngốc một chút nhưng không dễ nổi giận. Để thất thố đến mức đấm người...

Không chút để ý cười nhẹ, Tiêu Nhiên lơ đãng đùa nghịch lọn tóc màu đen vừa rủ ra trước mắt.

'Rosaly các hạ, mèo nhỏ nổi nóng sẽ hóa cọp, rốt cuộc giữa 2 người đã xảy ra chuyện gì để Lamvi nổi giận đến thế?'

Rosaly Edwarts giật mình lấm lét nhìn xung quanh rồi dừng lại ở vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Tiêu Nhiên đỏ mặt một chút rồi ném tới cái mị nhãn:

"William nha, cậu đoán thử xem?"

"Không có hứng thú."

"Xí, vô vị."

Rosaly chu môi bất mãn đôi chút, qua vai Tiêu Nhiên thấy người đang đi tới thì chợt nở nụ cười quỷ dị. Tiêu Nhiên nâng mày nhìn Rosaly Edwarts đang chầm chậm lại gần mình, trong mắt là tò mò. Ảnh ngược dần hiện lên trong con ngươi màu xám bạc, rõ dần. 

Sắc đỏ diễm lệ mang đầy lửa giận, khuôn mặt như thiên thần âm trầm. Sát khí nồng nặc lan tỏa. Tiêu Nhiên khẽ nhếch lên cánh môi, ngoài ý muốn vui vẻ tùy ý để Tom Riddle kéo y đi . Trước khi đi khỏi, y quay đầu lại nở nụ cười với Rosaly Edwarts. Cánh môi khẽ động, ánh mắt Rosaly trầm xuống rồi vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh đường. Hướng đi, dĩ nhiên là vùng ngoại ô thơ mộng.

Tiêu Nhiên bị Tom Riddle kéo về khu phía đông, không ngoài y muốn bị đẩy mạnh vào trong phòng. Cánh cửa đóng xầm lại, mùi hương quen thuộc lập tức bủa vây. Thiếu niên có chút thô lỗ cắn xé, mùi máu tanh ngọt lập tức lan tràn trong khoang miệng. 

Tiêu Nhiên nhíu mày một chút, kiên nhẫn đợi cho đến khi cánh môi được thả ra mới lên tiếng:

"Sao thế?"

Tom Riddle ôm lấy y, đầu vùi sâu vào cần cổ trắng nõn. Giọng nói có chút khàn khàn mang theo mê hoặc khó tả, một chút bướng bỉnh đặc thù của thiếu niên mới lớn:

"Không cần để bà ta ở gần ngươi."

Tiêu  Nhiên khẽ nở nụ cười, tùy ý để Tom Riddle dựa hoàn toàn sức nặng lên người mình. Không khí quanh 2 người có vẻ ấm áp hài hòa đến kì lạ. Tiêu Nhiên cũng vô cùng hưởng thụ thời khắc hiếm có này.

Đúng lúc đó, một tiếng phượng ngâm trong trẻo vang lên, Fawkes bùng lên từ lò sưởi gần đó. Nó nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt màu đen chớp chớp, dường như tỏ ra nghi hoặc với hình ảnh trước mắt.

"Chào buổi sáng, Fawkes, ngươi có gì cho ta vậy?"

Tiêu Nhiên đẩy đầu Tom Riddle ra đi tới chỗ phượng hoàng. Fawkes giơ chân của nó ra, để lộ cuộn da dê nhàu nhĩ như thể được vội vàng xé ra mà cột vào đó. Tiêu Nhiên hiếu kì gỡ lấy bức thư, nội dung trong đó khiến y nhìn thoáng qua Tom Riddle bên cạnh nhíu mày.

Examius sẽ tới đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.