Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 9



"Nếu ta chán ghét trò, trò nghĩ mình còn có thể đứng ở đây hay sao?"

Thiếu niên nhìn người nam nhân trước mắt, y không bài xích...lần đầu tiên trong đời Tom Riddle lo sợ 1 người sẽ chán ghét cậu đến như thế, may là, y không có...

Xuyên suốt qua những căn phòng và những hành lang sâu thắm thẳm, cuối cùng 2 người cũng lên đến phòng vệ sinh nữ, nơi xảy ra cái chết của 1 nữ sinh năm thứ tư. Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nâng mi, y rốt cuộc cũng đã đoán ra lí do tại sao dạo này y hay nghe thấy tiếng nói trong đường ống nước. Hơn 1 tháng học xà ngữ quả nhiên không uổng phí, cuối cùng cũng được thấy sinh vật đó, Tử xà Basilick.

Cánh cửa bí mật được mở ra, đường hầm tối tăm ẩm ướt mang theo hơi mốc quen thuộc sâu hun hút. Ánh sáng nhỏ le lói từ đầu cây đũa phép của thiến niên thực sự không chiếu sáng nổi 1 phần nhỏ trên đường đi.

Tiêu Nhiên khẽ thở dài vươn tay nắm lấy tay cậu, y rõ ràng cảm thấy trong lòng bàn tay nhẹ rung lên và vành tai thiếu niên dần bị nhuộm đỏ. Có chút ác ý nho nhỏ nổi lên, y đột nhiên áp sát, hơi ấm phả lên vành tai thiếu niên khiến nó càng thêm đỏ rực, Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nói:

"Riddle, ta thực sự không nhìn thấy gì cả, có khi cần thêm chút ánh sáng đấy! Trò nghĩ sao? Hử?"

Âm tiết cuối cùng bị kéo dài mang theo chút hương vị mê hoặc không nói lên lời, rõ ràng vẫn nhẹ nhàng mang theo hơi thở lành lạnh cố hữu vốn có, Tom Riddle không hiểu sao lại cảm thấy mình đang bị trêu chọc.

"Lumos!"

Ánh sáng trắng đột ngột xuất hiện sáng bừng lên lan tỏa khắp đường hầm rộng lớn, Tom Riddle nhẹ nhíu mắt lại vì ánh sáng bất chợt chiếu rọi, cậu chợt nghe thấy nam nhân kia cười nhẹ. Tiếng cười giống như chuông bạc, thanh cao mang theo ý tứ sủng nịnh không che dấu, cậu gần như si.

"Cậu chủ!"

Tiếng của tử xà Basilick lạnh lẽo vang lên từ cuối căn hầm kéo lại hồn của cậu. Sắc mặt Tom Riddle đột ngột trắng bệch, cậu quay lại nhưng đã không kịp nữa, đôi mắt màu vàng kim của tử xà đã xuất hiện, đôi mắt của nam nhân kia cũng đã nhìn vào đó.

Một cảm giác tuyệt vọng nửa tự trách xuất hiện trong lòng cậu gần như khiến Tom nghẹt thở. Người nhìn thấy tử xà nếu không chết thì chính là bị hóa đá. Là nỗi tại cậu!

Khi ánh mắt Tiêu Nhiên và tử xà giao nhau, 1 luồng ánh sáng màu bạch kim đột ngột bùng phát bao lấy y, chặn ánh sáng màu xanh quỷ dị của tử xà lại. Hai loại ánh sáng va vào nhau, ánh sáng màu xanh của tử xà dần bị vòng bạch kim xung quanh Tiêu Nhiên thôn phệ, y nhẽ nhướn mi:

"Nha? Đủ thú vị, ta cứ nghĩ sẽ không còn có thử gì đủ để kích hoạt cái thứ chết tiệt này chứ!"

"Ngươi không sao?"-Giọng thiếu niên có chút run run nghi hoặc vang lên.

Tiêu Nhiên kì quái nhìn lại, sau đó như nhớ ra cái gì, y nhẹ nhàng nở nụ cười:

"Riddle, trò không cần phải lo lắng, mười thứ như thế này cũng không làm tổn thương được 1 sợi tóc của ta. Trừ khi,"- Y nhìn tử xà lạnh lẽo trườn lại cong môi-"nó dùng cả thân mình đánh với ta."

Nhân lại từ câu nói cả y là thiếu niên mạnh mẽ nhào tới ôm chặt lấy y, siết mạnh đến nỗi y suýt không thở nổi. Vốn định muốn đẩy ra nhưng người thiếu niên đột ngột run rẩy hù y sợ đứng người. Tom Riddle ôm chặt lấy người trong lòng nhẹ nhàng nức nở:

"Ngươi không sao, thật tốt quá..."

Tiêu Nhiên cứng người nhìn mái tóc đen trước mắt cuối cùng thở dài dịu dàng vuốt lên sóng lưng cậu không nói gì.

Lần đầu tiên có người vì y mà như thế, vì y mà lo lắng. Tiêu Nhiên đột nhiên nghi hoặc, liệu y đồng ý dạy khiêu vũ cho thiếu niên này rốt cuộc là đúng hay sai đây...

"Hai người chán chưa? Hai người không chán ta nhìn cũng chán rồi đấy!"

Basilick sau 1 hồi bị bỏ bê buồn bực lên tiếng. Thiếu niên ngượng ngùng buông Tiêu Nhiên ra, rồi lãnh đạm giới thiệu:

"Giáo sư, đây là tử xà Basilick. Basilick, đây là giáo sư William Black."

"Dòng họ Black? Ta thấy y rõ ràng mang họ Ái Cách Lạp đúng hơn, hơi thở này ta không thể nhầm được, hơn nữa, đám Ái Cách Lạp đó chỉ toàn là nam nhân, làm sao có thể mang họ Black được!"

<Vũ:Ý là không có nữ nhân thì làm sao gả đi mà mang họ khác được>

Basilick phát ra vài tiếng tê tê nói. Ánh mắt Tiêu Nhiên nhẹ nhàng lóe lên 1 chút, y không nói, nhưng vẻ mặt của y đã biểu đạt tất cả.

Trong lòng Tom Riddle không hiểu sao xuất hiện chút tổn thương. Mặc dù đã biết nam nhân này không đơn giản, y che dấu rất nhiều nhưng vạch ra mới biết khó chịu đến thế nào...

"Thực ra thì ta cũng không biết mình mang họ Ái Cách Lạp."-Tiêu Nhiên đột ngột nói-"Ta sống đã hơn 20 năm với họ Black này, cha tìm ra ta và cho ta 1 cái tên. Cho dù trước đó ta mang họ Ái Cách Lạp, ta vẫn là William Black, không thay đổi."

"Dù sao thì ngươi vẫn mang dòng máu thuần khiết nhất của họ Ái Cách Lạp,"-Basilcik vươn cái đầu rắn của mình lên đến vài chục thước rồi bắt đầu ngoe ngẩy-"Ngươi phải đi theo ta tiếp nhận kế thừa kí túc xá còn lại của Hogwarts!"

"Ta không có hứng thú với thứ đó."-Thản nhiên đập tan kiêu ngạo của Basilick, Tiêu Nhiên mỉm cười nhìn đồng tử màu kim trước mắt-" Nhưng, ta lại rất có hứng thú với đôi mắt của ngươi, rất đẹp, đầy chết chóc..."

"Xùy, sao cũng được! Người nhà Ái Cách Lạp các người vẫn luôn như thế, vẫn luôn thản nhiên bỏ qua mọi việc, đến khi thực sự mất đi rồi mới biết nó quý giá đến nhường nào..."

Basilick nhẹ nhàng nói, hiếm khi mang theo âm điệu tang thương tiếc nuối trườn về phía cuối đường ông dài dằng dẵng.

Tiêu Nhiên lặng lẽ nhìn theo hướng tử xà bò đi lẩm bẩm:

"Ngươi nói như vậy, ta biết làm sao bây giờ? Con người không phải như vậy hay sao? Có trong tay thì không biết chân trọng...không phải luôn như vậy hay sao? Cho dù ta có mang họ Ái Cách Lạp, ta, suy cho cùng cũng chỉ là con người thôi..."

Đêm giáng sinh phủ xuống Hogwarts một màu trắng như phủ kem nhưng mang theo hơi thở ấm áp không nói lên lời. Dạ vũ đã sớm kết thúc, Tom Riddle 1 thân lễ phục đen như muốn hòa vào màn đêm trầm mặc đi về phía hồ.

"Sột Soạt!"

Tiếng động nhè nhẹ vang lên thu hút tầm mắt của thiếu niên. Chỉ thấy người kia 1 thân lễ phủ trắng trương phản trong màn đên, áo choàng bên ngoài được trang trí bằng những đường hoa vân tinh xảo mĩ lệ. Ánh mắt người kia không có tiêu cự, thản nhiên như vậy đi về phía hồ. Khuôn mặt tuyệt mĩ vẫn mang theo nét dịu dàng giờ không hiểu sao có thêm chút ma mị.

Lần đầu tiên trong đời, Tom Riddle nhận ra được thế nào là sự khác biệt. Cậu vốn cho rằng người kia với cậu vốn là hai thái cực khác biệt. Người kia vốn là sinh vật chỉ có thể thuộc về ánh sáng, cậu sai rồi!

Người kia, y vốn sinh ra từ bóng tối. Ánh sáng bên ngoài giống như lớp vỏ bao bọc lấy y, khi được gỡ bỏ, nó mới lộ ra vẻ đẹp thật sự. Tà mị câu nhân!

Bước chân đã ra tới mép hồ, nam nhân dường như vẫn không để ý. Trái tim thiếu niên đã muốn treo ở cổ họng, y muốn làm gì vậy?

Không như tưởng tượng, giày da trắng của nam nhân chạm đến mặt nước thì dừng lại, y giống như đang lơ lửng trên mặt nước, như cũ lỡ đãng bước về chính giữa hồ.

Vô trượng ma pháp?

Thiếu niên núp ở một bên nhịn không được nhíu lại đôi mày xinh đẹp. Nam nhân ngu ngốc! Y không biết sử dụng vô trượng ma pháp sẽ bào rút sinh mệnh lực hay sao?

Tom Riddle đột nhiên có ý nghĩ muốn đem nam nhân kia hung hăng nhốt vào trong lòng, để y không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như thế nữa...

Bất chợt ngẩn người, vì cái gì cậu lại có loại suy nghĩ như thế? Thiếu niên trong nháy mắt cảm giác có chút né tránh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.