Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi

Chương 9



Năm cũ sắp qua đi và sẽ không bao giờ trở lại được.

Ôn Noãn ngồi bên cửa sổ, trên gối để một quyển tiểu thuyết và đút bàn tay sợ lạnh của mình vào trong túi. Trước bàn Hứa Gia là một quyển vở ghi chép bài học tài chính quốc tế cùng chiếc đài radio đang lải nhải các tin dự báo khí hậu, cứ mỗi năm phút thì lại lớn tiếng réo lên.

"Sao lại có nhiều tin dự báo thời tiết như vậy nhỉ."

--- ----- Chỉ số ô nhiễm trong thành phố hôm nay là 50, chất lượng không khí đạt mức 1, không khí loại ưu. Tiếp theo sau đây là tin tức dự báo thời tiết: nhiệt độ trong đêm 17 đến sáng 18 đã tăng cao, chỉ số thích hợp với cơ thể con người đạt mức 4, buổi trưa ấm áp -

Mỗi lần đến mùa đông thì tay chân của cô lạnh buốc, Trương Dực Chẩn thường ghẹo rằng tên của cô hết tác dụng rồi, tên là Ôn Noãn nhưng nhiệt độ cơ thể lại thấp hơn ai hết. Sau đó sẽ dùng tay của mình sưởi ấm cho cô, cùng nắm tay nhau đi dạo như vậy giống như có thể đi đến tận chân trời góc bể. Nắm chặt cánh tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ của anh, giống như mọi thứ trên thế gian này đều trọn vèn hạnh phúc. Cô nghĩ, nếu như có thể mãi mãi nắm chặt đôi tay đó thì tốt biết mấy.

--- ----- tin dự báo tia phóng xạ cực tím: sáng mai thành phố sẽ có nhiều mây, khí quyển trong lành, chỉ số tia tử ngoại lớn nhất là mức 1, cường độ phóng xạ kém, không có ảnh hưởng nhiều với cơ thể con người, không cần dùng biện pháp phòng hộ --- ----

"Ôn Noãn, cậu đút tay vào túi quần như vậy thì sao lật sách được?" Không biết khi nào Hứa Gia đã đại công cáo thành với quyển vở ghi chép của mình mà đi tới gần cửa sổ hít thở bầu không khí mới mẻ.

"Gió thổi lật trang nào thì đọc trang đó."

"Trời lạnh như vậy mà còn hóng gió, tớ thấy cậu điên rồi." Cô khép cửa sổ lại, "Coi chừng vì tình cảm gió, vì tình cảm lạnh."

"Nói lung tung gì vậy, bộ tớ là người nhấc lên được không bỏ xuống được hay sao?"

"Dĩ nhiên không phải --- mới lạ."

- Tin dự báo cho người muốn dạo chơi ngoài thành: sáng 18 gió nam cấp 4 - cấp 5, nhiệt độ tương đối cao, khí tượng ngoại thành đạt mức 3, điều kiện khí hậu thích hợp để ra ngoại thành dạo chơi. -

"Đài radio này phiền quá, sao mỗi ngày đều phát mấy thứ nhàm chán như thế?" Ôn Noãn buồn bực.

"Gần đây đều phát mấy tin như thế, đã hơn mấy tháng rồi, tại sao hôm nay đột nhiên thấy phiền?" Hứa Gia hất cằm.

- Tin tức dự báo cho người luyện công buổi sáng: sáng 18 nhiều mây, gió nam cấp 3 - cấp 4, nhiệt độ chênh lệch khoảng 3℃, thích hợp luyện công ngoài trời -

Ôn Noãn không nói nữa, lần đầu tiên cô nghe tin tức dự bao cặn kẽ của đài cô còn nghe lời ra ngoài thành đi chơi để kết bạn nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao thời tiết lại ảnh hưởng tới việc kết bạn.

Sau này cô hỏi Trương Dực Chẩn khiến anh ngây người ra, qua hôm sau ăn sáng khi nhớ lại còn cười lớn.

Mùa đông năm nay có lẽ rất đẹp.

Mùa đông năm trước cô làm gì? Vui mừng vì lần đầu tiên nhìn thấy tuyết? Hay chỉ hận muốn ôm phòng ngủ ấm áp ở nhà về trường sau kỳ nghỉ đông? Có lẽ cô đã mua một gói bắp rang vị tảo, vừa đút cho hải âu vừa ăn?

Giờ này năm trước, cô chưa biết ưu thương là gì.

Nhưng tại sao cô lại cảm ơn thượng đế vì mua đông năm nay không như năm trước.

Cửa phòng bị đẩy mở, một cô gái chui đầu vào, nói vội: "Muốn mua đồ không, ở chỗ em có thiệp giáng sinh, giấy viết thư Hàn Quốc, còn có đủ loại móc điện thoại, cả đồng hồ tình nhân nữa ~~

Như Anh không nhịn nổi mà nói: "Không cần, chúng mình không cần gì cả." Hừ, đến chào hàng phòng trọ theo học marketing bọn họ quả thật đang múa rìu qua mắt thợ mà.

"Ai nói, tớ muốn." Ôn Noãn không có bất cứ động tác trả giá nào mà gọn lẹ rút tiền trong bóp ra đưa cho cô bé đó sau đó lấy một hộp đồng hồ.

Cô bé kia hoàn thành xong vụ làm ăn đầu tiên trong ngày, vui vẻ rơi khỏi.

"Cậu muốn tặng cho Trương Dực Chẩn?" Như Anh há to mồm.

"Ai nói, tớ mua để đeo." Cô mở lớp gói quà ra, "Cậu một cái, tớ một cái."

"Ha ha, tuy tớ chưa có bạn trai nhưng tớ không có ý định trở thành người đồng tính luyến ái." Hai nữ sinh dùng đồ tình nhân thì khi ra ngoài còn thể thống gì nữa, mà đó còn là đồ tình nhân giá rẻ mạt nữa!

"Cậu tự mình đưa cho ai đó đi, mùa đông là thời điểm sưởi ấm cho nhau, đừng nên chiến tranh lạnh."

"Cậu không hiểu."

"Sao tớ không hiểu, tuy tớ chưa từng yêu đương nhưng chưa dù chưa thấy heo chạy nhưng tốt xấu gì thì tớ cũng ăn qua thịt heo." Như Anh rất có ý kiến với sự nghi ngờ của cô: "Kẻ trong cuộc thì mê mang còn người ngoài cuộc thì tỉnh táo!"

Ôn Noãn cười nịnh với cô.

"Thật mà." Cô cầm một quyển sách không biết thuộc thể loại gì rồi leo lên nằm trên giường, tằng hắng làm trong giọng, sau đó bắt đầu đọc truyền cảm:

"Yêu ai đó thì phải hiểu, phải khuyên nhủ, phải biết nói xin lỗi, cũng phải nói cám ơn; phải nhận sai, cũng phải biết sửa sai; phải chăm sóc, cũng phải biết thông cảm; biết chấp nhận nhưng không thể nhẫn nhịn; biết khoan dung nhưng không thể dung túng; phải ủng hộ chứ không phải ra lệnh; biết an ủi chứ không phải chất vấn; biết bày tỏ nỗi lòng chứ không phải lên án; biết trao đổi với nhau chứ không phải giao hết cho đối phương; có thể lãng mạn nhưng không thể lãng phí; có thể nắm tay nhau mọi lúc nhưng không thể tùy tiện chia tay."

Ôn Noãn cũng cầm sách của mình lên đọc, uể oải nói: "Tớ với Trương Dực Chẩn sẽ không bao giờ đạt tới cảnh giới sâu xa như vậy đâu."

"Cậu khiến tớ nhớ tới một bộ kinh nổi tiếng."

"La Chu?" Tham khảo từ Lương Chúc thì đó là tên gọi tắt của [Romeo với Juliet]. Hơn nữa cô hoàn toàn không cho là Romeo là một người si tình, mới đầu hắn tơ tưởng nàng Therine đã cự tuyệt hắn nhưng sau khi thấy Juliet xinh đẹp ôn nhu thì lập tức quên ngay cái tên Therine cùng sự phiền não do cái tên ấy mang lại.

Bạc tình bạc nghĩa tới mức khó tin.

"Tưởng bở, là [vô cớ sinh sự]."

Người bạn Ôn Noãn này luôn không biết phân nặng nhẹ trong việc làm. Cô còn nhớ ngày tựu trường đầu tiên Ôn Noãn còn dùng cặp da làm gối nằm. Rồi chứng kiến cảnh người cha đáng thương đi ngàn dặm tới trường... đưa gối cho con.

Chuông điện thoại của phòng trọ reo vang, Như Anh chỉ chỉ điện thoại, "Nhất định là tìm cậu đó." Ôn Noãn xếp số điện thoại của Trương Dực Chẩn vào sổ đen cho nên anh chỉ có thể gọi điện thoại vào phòng tìm cô.

Nhưng người gọi không phải là anh.

Một cô gái thút thít kể lể trong ống tai: "Cái đồ không có lương tâm, nhiều ngày như vậy rồi mà còn chưa chịu về nhà à?"

Ôn Noãn còn chưa kịp nói bạn gọi lộn số rồi thì cô ta lại nói tiếp: "Anh cứ nhẫn tâm bỏ mặc em như vậy để đi trêu hoa ghẹo nguyệt như thế mãi sao, hu hu hu hu ~"

Cô nghe xong cũng bắt đầu chua xót, muốn an ủi: "Chị đừng khóc, có lẽ chồng của chị chỉ ~"

"Có lẽ gì? Còn không phải do đám hồ ly tinh tụi bây thấy chồng bà có tiền thì quyến rũ ổng, nói cho mày biết nếu hôm nay ổng bỏ mặc bà thì cũng sẽ có ngày ổng sẽ bỏ mặc mày."

Sao lại nhận được cú gọi xui xẻo như vậy chứ? Ôn Noãn không nhịn nổi nữa: "Tôi vốn không biết chồng của chị, chị gọi sai rồi."

"Tôi biết chứ. Nếu em biết tôi thì sao tôi dám chửi, dám mắng em chứ? Nói thực do tôi ở nhà một mình thấy khó chịu trong lòng nên gọi đại một số để phát tiết, nếu không tôi sẽ điên mất thôi."

Ôn Noãn cúp điện thoại, người nổi điên là cô mới phải.

Vài giây sau, chuông điện thoại lại réo lên.

Cô tức giận cầm tai nghe, "A lô, chị có thấy phiền không, nếu còn quấy rối nữa thì tôi sẽ gọi 110 báo cảnh sát."

"Là anh, Ôn Noãn."

Trời ạ, Trương Dực Chẩn.

"Anh có gì muốn nói thì nói, không có thì cúp đây." Cô ổn định tinh thần, nói giọng bất cần nhưng ngón tay lại không kiềm chế được mà cầm tai nghe thật chặc để lắng nghe giọng nói trầm thấp mạnh mẽ kia, cầm mạnh tới mức lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

"Bây giờ anh đang ở dưới lầu, em có thể ra đây một lúc được không?"

"Được." Cô đáp ứng bằng giọng nói "vô cùng" miễn cưỡng.

"Mặc áo khoát rồi hẵng ra ngoài, trời hôm nay rất lạnh." Nhiệt độ 22℃ ở trong phòng thường khiến cô đoán sai nhiệt độ ngoài trời mà hay mặc áo phông xuống lầu.

Cô còn chưa kịp cảm động thì đã thấy tai nghe truyền tới tiếng tút tút, thật đáng giận, lại dám cúp máy trước cô!

"Sao em lại mặc áo phông ra ngoài rồi?" Anh nhìn cô mặc quần áo mỏng manh, lấy áo khoác trên người mình choàng cho cô.

"Vậy còn anh, không lạnh hả?" Cô nhìn xuống đôi chân thon dài của anh, không dám nhìn vào ánh mắt của anh.

"Anh không sợ lạnh."

Cô không nhịn được mà nở nụ cười, nhớ lại khi bọn họ mới quen nhau thì thời tiết rất nóng, lúc đi chơi leo núi chỉ còn một bình nước lạnh, anh cũng nói bằng giọng lạnh nhạt như thế, "Anh không sợ nóng."

Chỉ một câu nói lơ đãng như thế cũng khiến cô luôn thấy ấm lòng, nhưng Trương Dực Chẩn thì sao? Chắc anh luôn xem lời cô nói như gió thoảng qua tai.

"Vừa không sợ nóng cũng không sợ lạnh, quả thật là một quái vật. Không biết rốt cuộc anh sợ gì nữa?" Cô lầm bầm.

"Anh sợ em."

"Em thì có gì đáng sợ? Em là yêu thú ba đầu hay ma nữ tóc rắn?" Cô lấy quyển tiểu thuyết cầm trong tay đánh anh.

"Cuối tuần là thi lên cấp bốn rồi, em còn có tâm trạng đọc tiểu thuyết?" Anh nhìn thấy rõ bìa sách.

Cô trừng mắt nhìn anh, "Em lâm nguy không sợ."

"Lâm nguy không sợ? Em cho rằng phòng thi là đoạn đầu đài tùy thời chém em một nhát hả?"

"Yên tâm, em nhất định sẽ thi được điểm cao, anh cút được rồi đó."

"Không được, anh phải đốc thúc em mỗi ngày mới được. Bắt đầu từ tối hôm nay, chúng ta đi tới lớp tự học ban đêm. Đương nhiên, nếu em sợ học môn tiếng Anh thì không đi cũng được."

"Em mới không sợ, tự học thì tự học." Đừng nghĩ em sẽ cho anh đắc ý nhé, "Được rồi, anh tìm em có gì không? Em phải về."

"Còn nữa, nghe nói chân của em bị nước nóng làm phỏng?"

"Không phải chuyện gì lơn lao, không chết được, ai cần anh đồng tình!" Cô phàn nàn, "Em biết quen anh thì sẽ không gặp may mắn mà, đến chân cũng gặp tao ương."

"Người không biết thương tiếc cho cơ thể của chính mình giống như em thì không đáng để đồng tình!" Rửa chân mà lại dùng nước nóng, chuyện ngu xuẩn như vậy mà cô cũng làm ra được.

"Anh tới nói cho em biết, đừng tưởng bị phỏng chút xíu thì có thể lười biếng. Còn nữa..." Anh lấy ra một lọ thuốc bột trong túi áo khoác, "Đây là mẹ gửi anh mang tới cho em, nghe nói rất hữu hiệu."

Nhìn đi, mẹ của Trương Dực Chẩn thật tốt, chỉ cần ai liên quan tới Trương Dực Chẩn đều quan tâm.

"Nè, trả áo khoác lại cho anh." Cô cởi áo khoác trên người trả lại cho Trương Dực Chẩn nhưng vừa cởi đã thấy hối hận, sao không dứt khoát để anh chết cóng luôn cho rồi, ai bảo đối xử lãnh khốc vô tình với mình như vậy.

Cô chạy lên lầu bằng tốc độ nhanh nhất.

Một sợi tóc mềm mại nằm yên trên đám lông ở phần cổ áo khoác, anh cầm nhẹ lên, đoán biết nó là của Ôn Noãn.

Nụ cười của cô, giọng nói của cô, ánh mắt trong veo hồn nhiên của cô, nét mặt luôn phong phú hơn người khác của cô ~

Anh ngước đầu, không ngoài dự đoán đã thấy Ôn Noãn đang len lén nhìn qua cửa sổ xem anh đã đi hay chưa, khi bị phát hiện do bất cẩn thì lập tức thẹn quá hóa giận kéo màn lại.

Rất lâu trước đây, cô từng chỉ lên tấm màn đó nói: "Đó chính là phòng của em, rất dễ nhớ đúng không, số phòng là 521, là hài âm của wo ai ni."

Anh rất sợ em, sợ em đau lòng, sợ em đau đớn, sợ em chỉ cần quay đầu lại thôi đã đưa anh lên thiên đường.

Phải, anh yêu em, anh yêu em.

"Đây là trà Phổ Nhị ngài gọi. Nhân viên phục vụ châm trà vào chén sứ trắng.

Diệp Phỉ Dương suy nghĩ nhìn ly trà phía trước, "Trương Dực Chẩn cũng thích uống trà Phổ Nhị."

"Chuyện này không liên quan tới anh ta." Ôn Noãn thả mạnh chén sứ xuống khiến vài giọt nhảy ra mặt bàn.

"Được, vậy chị nói ngắn gọn, chị mời em tới đây để làm sáng tỏ một sự thật. Ngày đó chị hôn Trương Dực Chẩn chỉ là một trò đùa dai mà thôi, không có bất cứ ý nghĩa nào cả."

"Em biết." Ôn Noãn không có tinh thần quấn khăn chải bàn, "Người tốt như chị sao lại vừa ý tên đáng ghét như Trương Dực Chẩn chứ."

"Vậy tại sao lại các em cãi nhau?"

"Anh ta chẳng thèm giải thích với em gì cả, anh ta khinh thường giải thích với em đó mà! Giống như em là người chẳng hề quan trọng nên có hiểu làm thì cũng râu ria, không có vần gì hết!" Như vậy, cô ở trong lòng của anh là gì chứ? Ai cũng nói anh thích cô nhưng điều đó có ý nghĩa gì? Điều cô muốn nghe nhất chính là đích thân anh nói yêu cô.

"Em quá đáng rồi đó."

"Hả?" Ôn Noãn mở to mắt.

"Em cho rằng ai cũng có thể tự nhiên bày tỏ tình cảm như mình sao? Đại đa số người chỉ chôn cất tình yêu của mình ở trong đáy lòng. Tình yêu không phải như em đã tưởng đâu." Có rất nhiều chuyện, chưa hẳn không phải là không có lối thoát.

"Em phải học cách quý trọng, anh ta thích em, là anh ta xin chị tới đây làm sáng tỏ sự thật. Là cầu xin đó!"

Cô đưa tay lên không trung, làm ra kiểu dáng khoa trương, "Chị quen anh ta nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ta dùng hai chữ cầu xin đó với chị." Con người Trương Dực Chẩn nhìn thì khiêm tốn nhã nhặn nhưng thực ra rất có ngạo khí.

"Đừng nhắc tới anh ấy nữa, nghe nói chị Diệp muốn sang Mĩ, oa, sau này về sẽ là rùa biển rồi."

"Chỉ sợ rùa biển trở thành rong biển mất." Diệp Phi Dương lắc đầu.

"Rong biển?" là sao?

"Rùa biển về nước nhưng vẫn là nhân sĩ thất nghiệp."

Ôn Noãn cười, "Học kỳ này sắp hết rồi, chị có thể tới tiễn em ra xe lửa được không."

"Chị mới không thèm làm bóng đèn cao áp cắm trên vở kịch chia tay ướt át đâu. Hơn nữa chị cũng không có nhiều thời gian như vậy, mấy ngày tới chị muốn đi núi Bích La Tuyết."

"Núi Bích La Tuyết? Ở đâu vậy?" Tên rất dễ nghe, có hơi quen nhưng không nhớ ra ở đâu cả.

"Núi Bích La Tuyết là một đoạn núi trong những mạch núi quan trọng, đông giáp sông Lan Thương, tây hướng Nộ giang, được tách ra từ núi Cổ Lạp, kéo dài tới tỉnh Vân Nam."

"Vậy có phải nguy hiểm lắm không?" Bây giờ đang là mùa đông, lạnh lắm." Núi tuyết cũng giống như con đường trường chinh. "Lỡ xảy ra tuyết lở thì sao?"

"Mùa hè mới dễ xảy ra tuyết lở."

"Vì sao chị lại muốn đi đột ngột như vậy." Ôn Noãn rất khó hiểu.

"Bởi vì núi nằm ở đó."

"Em biết, đây là câu của Marlowe." Ôn Noãn hưng phấn huơ tay, cô cũng được dồn ép một ít kiến thức cơ bản nên từng nghe qua nhà thám hiểm nước Anh tiếng tăm lừng lẫy này.

"Phải. Núi nằm ở đó, bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm nó, không giống con người sẽ thay đổi." Tiếp cận một người còn khó hơn leo một ngọn núi.

Ôn Noãn nhìn ánh mắt của cô chợt lóe sự thương cảm, chợt nói, "Mấy hôm trước em có xem một quyển sách, tên là [chỉ một mình bạn thì sao ấm áp]."

"Thì sao?"

"Chị Diệp, vì sao chị không yêu đương?" Cô hỏi khẽ, "Một mình đương nhiên vui nhưng chỉ có một mình thì không hạnh phúc."

Nữ tử độc thân giỏi giang dũng cảm tiêu sái như gió sao lại có trái tim mềm mại mẫn cảm được chứ?

Nhưng độc lập quá độ thực chất chỉ là sợ hãi. Cô không ỷ lại bất cứ ai là bởi vì e ngại nếu như mất rồi thì sẽ bị tổn thương.

"Sao chị phải yêu đương? Đây không phải là thời đại phải vác cuốc ra đồng, muốn gì thì đến siêu thị lấy là có ngay, chị không cho rằng có thêm sức lao động của đàn ông sẽ có ích gì với chị."

"Chị, có lẽ tình yêu không tốt đẹp như ta đã nghĩ. Nhưng cũng không nhất định giống như chị đã nghĩ. Thực ra thích một ai đó là một điều rất đẹp đẽ."

Diệp Phỉ Dương đột nhiên hỏi, "Em ngồi đu quay đứng chưa?" Kỳ thực tình yêu cũng như trò đu quay đứng, khi tình yêu của hai người lên đỉnh điểm thì có ai để ý tới khoang xe của những hàng khách khác nghiêng vẹo.

"Hả?" Ôn Noãn khó hiểu.

Diệp Phỉ Dương nhìn hai ly trà thơm ngát trên bàn, "Nếu như chị thích Trương Dực Chẩn, em có còn suy nghĩ như thế không?"

Cô nghiêng đầu nghĩ rồi mới trả lời, "Em sẽ."

"Em giống thiên sứ quá đấy. Mà bây giờ chị rốt cuộc cũng hiểu tại sao Trương Dực Chẩn thích em đến như vậy rồi." Phỉ Dương nhìn cô nhoẻn một nụ cười xinh đẹp, "Thế nhưng ánh mắt của chị không kém như thế đâu, nam sinh xứng với chị vẫn chưa được sinh ra.”

Vậy chẳng lẽ muốn có mối tình chị em, hơn nữa tuổi tác kém nhau rất xa.

Ôn Noãn nháy mắt vài cái rồi lấy ra một cái hộp trong túi xách, "Đây là cây đèn pin thám hiểm, em vốn định tặng cho Trương Dực Chẩn nhưng ai mà biết anh ta đáng ghét như thế! Thôi thì tặng cho chị vậy. Chị nhất định phải trở lại thăm bọn em nhé? Đừng mất một sợi tóc nào đấy."

"Cây đèn pin này không cần lắp pin mà chỉ cần lắc nhẹ thôi thì có thể sinh ra đủ năng lượng để phát sáng. Để em biểu diễn cho chị xem." Ôn Noãn vừa nói vừa lắc rung đèn pin trong không trung, quả nhiên mấy giây sau thì một đường sáng chợt phát sáng.

Diệp Phỉ Dương nhìn, khóe mắt nhỏ lệ.

"Sao vậy?" Ôn Noãn hơi sợ.

"Không sao, tia sáng quá chói thôi." Cô nhanh chóng lau nước mắt.

"Thực xin lỗi." Ôn Noãn tắt ngay, "Em chỉ muốn biểu diễn tác dụng của nó."

"Ừm, chị sẽ quý trọng nó." Diệp Phỉ Dương ôn nhu cười, nhận lấy rồi cẩn thận bỏ vào trong túi da.

Cô sùng bái nhìn Diệp Phỉ Dương, "Chị Diệp, chị thực dũng cảm, em không dám leo núi."

"Không, chị cảm thấy em dũng cảm hơn." Tình yêu của em sinh động và mạnh mẽ như tia chớp, cho dù bị thương thì cũng đáng.

Còn tình yêu của cô... từ lâu rồi nó chỉ còn là tro tàn.

"Tự học xong rồi, anh còn đi theo em làm gì?" Ôn Noãn vung vẫy hai tay đi nhanh trên con đường đêm.

"Đây không phải là đường của em, không có quy định nào không cho phép anh đi cả." Trương Dực Chẩn trả lời hết sức có lý.

Cô biết cãi không lại nên không coi ai ra gì mà lớn tiếng ca.

"Em hát sai lời rồi."

"Câu nào?" Người không hay nghe "nhạc ăn liền" như Trương Dực Chẩn cũng nhận ra cô hát sai? Nhất định do anh làm rối để cô không được yên đây.

Anh hát lại đúng lời câu đó.

"Anh hát rất hay!" Cô hơi ngạc nhiên bởi vì trước giờ cô chưa từng nghe anh mở miệng hát nên còn tưởng âm vực của anh không hay nên không chịu hát.

"Hát thêm vài câu được không?"

"Anh không phải người hát rong. Em tưởng em muốn là anh hát sao."

"Anh ---" Cô tức giận tiến lên phía trước, hừ, cả đời cô sẽ không tha thứ cho cái tên ghê tởm này.

"Em biết hôm nay là ngày gì không?"

"Là ngày trước ngày thi cuối học kỳ. Sáng mai thi xong thì không cần bồi dưỡng tiếng Anh nữa, nhiệm vụ của anh cũng xong, cho nên bây giờ anh có thể cút."

Cô giận dỗi đi trước, còn anh thì theo sát phía sau.

"Hôm nay là đông chí."

"Vậy thì sao?"

"Không định đi ăn mừng, thuận tiện phát huy tinh thần văn hóa dân tộc?" Hắn hỏi khẽ, muốn tâm trạng của Ôn Noãn tốt thì phương pháp tốt nhất chính là mời cô đi ăn, khi cô nhìn thấy thức ăn ngon thì sẽ như nhìn thấy người thân trong nhà.

"Giờ cơm tối qua lâu rồi." Nghe là biết chẳng có thành ý mời cô.

"Vậy có muốn ăn bữa khuya không, nghe nói gần đây em rất thích ăn bắp rang."

Cô cười ngọt ngào, "Em hiện tại muốn nhai nát nhừ ai đó tên Trương Dực Chẩn."

"Được thôi, vậy em muốn ăn mùi gì, hương quyến rũ hay ngọt ngào như dâu tây?" (*Emily: trời phật chứng giám, tôi không có suy nghĩ bậy... mới là lạ!!!!!)

Cô bật cười ~ nhưng lập tức nghiêm mặt. Từ lúc cha sanh mẹ đẻ cho tới giờ cô chưa từng giận ai lâu như vậy, thực sự rất khó kiên trì.

"Hôm nay mẹ của anh gọi điện cho em, bà vốn chẳng biết chuyện em bị phỏng chân. Có phải hộp thuốc đó là anh mua cho em đúng không?"

"Vậy còn em? Người hôm đó đi ăn cơm, xem phim với em có phải là bạn trai của Tống Hành Vân hay không?"

"Sao anh biết?"

"T2796." Anh đọc một dãy số, "Anh chỉ cần nhìn qua thôi đã nhớ biển số xe của hắn."

Phải rồi, Trương Dực Chẩn học toán nên có trí nhớ rất tốt với những con số.

"Chiều mai em muốn đi Carrefour mua đồ, anh có muốn đi theo làm khuân vác hay không?"

"Không được, anh có việc." Anh suy nghĩ một lát rồi trả lời.

"Ngày mai anh không phải thi thì bận gì chứ?" Hơn nữa có chuyện gì lại quan trọng hơn việc dỗ dành cô chứ? Cô nghiến răng, cho một bậc thang lớn như vậy rồi mà anh còn không chịu bước xuống. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục?

"Không nói cho em biết." Anh cười nhởn nhơ tự đắc.

Cô bùng nổ, ngay khi đang tập trung suy nghĩ nên dùng thuốc độc nào mới tốt thì một vài tiếng chó sủa nho nhỏ đã cứu Trương Dực Chẩn một mạng.

Con chó lông vàng lang thang đang tội nghiệp nhìn cô chảy nước miếng.

"A, thật xin lỗi." Ôn Noãn lục cả người mà chỉ kiếm được một viên kẹo cao su, chắc chó không sợ sâu răng đâu nhỉ?

"Tỷ tỷ không có thức ăn."

"Nói nhiều như vậy, em cho rằng nó nghe hiểu hả?"

"Em thích nói đó, anh quản được à? Anh cút đi!"

Không thấy được lòng tốt của anh, anh nhún vai quay người đi.

Ôn Noãn ngạc nhiên nhìn bóng dáng mạnh mẽ của anh... anh ta thực sự đi rồi.

Đi cũng hay, khỏi phải phiền lòng.

Con chó lông vàng như nghe hiểu được lời của cô, ánh mắt thất vọng trĩu xuống khiến cô cảm thấy cô vừa làm một chuyện rất nhẫn tâm. Ôn Noãn tan nát cõi lòng ngổi xổm xuống sờ đầu của nó, sau đó một khúc jăm bông đột ngột xuất hiện trong tầm mắt.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Trương Dực Chẩn, sau đó nhận jăm bông cho chó con ăn.

"Mua ở cửa hàng tiện lợi gần đây." Anh chỉ sang ven đường.

"Anh có lòng thương người khi nào vậy?"

"Bởi vì anh nhìn thấy con chó nhỏ này thì nghĩ đến em."

Một cảm giác vui vẻ dâng lên trong đáy lòng, "Tại sao?"

"Bởi vì mặt em giống nó."

Cô đứng dậy muốn đi nhưng lại bị anh ở đằng sau ôm chặt lấy.

"Anh buông tay ra, chúng ta còn đang chiến tranh lạnh."

Anh cố chấp ôm chằm lấy cô không buông tay, giống như muốn ôm lấy cả thế giới. Bởi vì Ôn Noãn nên anh đã yêu cái thế giới này, đến cả đóa hoa ven đường lẫn chó lang thang anh đều thấy đau lòng muốn bảo vệ.

Cô chỉ vùng vẫy vài cái cho có rồi sau đó đứng im cho Trương Dực Chẩn ôm. Cánh tay của anh rất có lực, lồng ngực của anh rất đáng tin cậy, nhiệt độ cơ thể của anh khiến cho chút xíu giận dỗi còn sót lại đã tan thành mây khói.

Cô tìm cho mình một tư thế thoải mái hơn rồi chôn mình dưới chiếc áo khoát của anh, nghe anh nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Ở một tinh cầu xa xôi có một quả khí cầu,

đó là do tôi đặt nó ở nơi đó,

để khi mỗi đêm nó sẽ tỏa sáng lập lòe,

và ánh sáng đó luôn nhắc nhở tôi rằng,

tuy nó chỉ là một quả khí cầu, nhưng trong tôi nó là một vì sao chân thật,

hư ảo sẽ có ngày trở thành hiện thực,

hãy tin và nói ra suy nghĩ của mình.

Hơi thở của tôi,

Lời nói của tôi - là của em.

Tôi từ bỏ sự cố gắng của tôi

để có thể từng bước tôi đi - là vì em.

Ở ranh giới mà em hằng mơ ước,

luôn có một chỗ dành riêng cho em.

Tôi không có gì cả,

bởi vì tất cả của tôi - là của em.

Tôi được hay mất - là vì em.

Có lẽ em không hiểu,

tình yêu của tôi đã vượt quá giới hạn mà tôi cho phép,

quả khí cầu ở hành tinh xa xôi đó,

luôn chiếu sáng nhắc nhở tôi,

hãy nhớ cầu nguyện để em được ngủ ngon.

Điều quan trọng nhất của anh,

là nụ cười và sự ồn ào mà em dành cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.