Ấm Áp Như Xưa

Chương 66: Quyết tâm



Hai người về tới nhà.

Vừa vào cửa, Kính Thành còn chống nạng nhưng đã vội vã kéo Hinh Dĩnh vào lòng mình. Hinh Dĩnh cười ha ha, rất hiểu cho khát vọng của anh. Thật ra trong lòng cô cũng đang rất muốn ôm, chẳng qua là chậm hơn anh một giây mà thôi.

Hinh Dĩnh lấy cây nạng dưới nách Kính Thành ra, đặt dựa vào tường, sau đó dang hai tay ôm chầm lấy hông anh. Kính Thành cũng ôm chặt cô, đồng thời cúi đầu hôn cô. Hai người hôn thật nhẹ nhưng lại rất nồng nàn, một lát thật lâu mới buông nhau ra.

Hinh Dĩnh nhìn Kính Thành, nói rất chân thành: “Cảm ơn buổi diễn giảng của anh.”

Kính Thành cười tươi như hoa, hỏi: “Cảm ơn thế nào đây?”

Hinh Dĩnh cũng cười, đáp: “Em tặng anh một phần thưởng nhé.”

Nụ cười trên mặt Kính Thành càng tươi hơn. Anh nhướng mày, hỏi: “Thật không?”

Hinh Dĩnh trả lời: “Đương nhiên là thật. Anh thích gì?”

Kính Thành đáp ngay không hề khách sáo. “Anh muốn được “trừng phạt”.”

Hinh Dĩnh hỏi: “Anh chắc mình không muốn nhận phần thưởng chứ?”

Kính Thành hỏi lại: “Phần thưởng gì?”

Hinh Dĩnh cười tinh nghịch. “Anh nhận nó chẳng phải sẽ biết ngay sao?”

Kính Thành thoáng ngẩn người. Phần thưởng gì mà bí mật thế?

Hinh Dĩnh nhìn anh, trêu ghẹo. “Có nhận không? Anh sợ à?”

Kính Thành cười ha hả, trả lời thật to. “Nhận!” Tính mạng anh còn có thể cho cô thì sợ gì nữa?

————

Trời ạ!

Kính Thành nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà phía trên.

Cũng như lần trước, anh lại được thể nghiệm hạnh phúc và sung sướng đến cực điểm, cho nên cả người mềm nhũn, không thể nhúc nhích.

Hinh Dĩnh nằm trên người anh, cười hì hì hỏi: “Có thích phần thưởng em thưởng cho không?”

Kính Thành khẽ gật đầu.

Đâu chỉ là thích. Thích muốn chết ấy chứ!

“So với “trừng phạt” thì sao?”

Kính Thành nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Thích cả hai!”

Phần thưởng và trừng phạt của Hinh Dĩnh hoàn toàn khác nhau nhưng lại có hiệu quả diệu kỳ giống như, đều mang lại cho anh khoái cảm mà anh nghĩ không thể tồn tại trên đời này.

Hinh Dĩnh mỉm cười, nói: “Vậy được rồi, sau này anh biểu hiện tốt thì thưởng, biểu hiện không tốt thì phạt!”

Kính Thành nghĩ thầm: Còn gì hạnh phúc hơn nữa!

Nhớ tới những trải nghiệm mà Hinh Dĩnh mang lại cho mình khi nãy, anh không khỏi tò mò hỏi: “Sao em lại có những sáng kiến này?”

Mặt Hinh Dĩnh hơi ửng hồng, cô đáp lí nhí: “Em cũng không biết, em chỉ muốn khiến anh được vui vẻ.”

Tim Kính Thành như muốn tan chảy ngay tức khắc. Dĩnh Tử của anh! Anh ra sức ôm cô thật chặt.

Hai người nằm trên giường, trò chuyện với nhau. Nói tới di truyền học, Hinh Dĩnh hỏi những vấn đề mà cô đã thắc mắc từ lâu. Kính Thành trả lời cô một cách ngắn gọn dễ hiểu, khiến cô như được khai sáng. Hinh Dĩnh không khỏi ca ngợi anh. “Anh còn trẻ thế này, sao lại lợi hại vậy chứ?”

Kính Thành khẽ mỉm cười rồi đáp. “Trong mười năm qua, anh đã dồn tất cả thời gian và sức lực vào di truyền học.”

Hinh Dĩnh thấy khó hiểu nên hỏi: “Tại sao? Anh thích di truyền học đến thế ư?”

Kính Thành nhìn cô, ngập ngừng lại một chút rồi trả lời: “Bởi vì nếu anh dừng lại thì sẽ nhớ đến em.”

Hinh Dĩnh ngẩn người một lát, từ từ hiểu được hàm ý trong câu nói này của anh. Môi cô không nói thành lời nhưng nước mắt đã mắt đầu ướt mi.

Kính Thành ôm cô vào lòng, nói tiếp. “Em cũng biết thế giới di truyền học rất kỳ diệu, một khi đã bước vào thế giới ấy thì sẽ yêu nó.”

Hinh Dĩnh gật đầu nói: “Đúng vậy, rất nhiều người đều yêu thích di truyền học, nhưng anh là người yêu nó mãnh liệt nhất. Nghe anh diễn giảng, thằng khờ cũng có thể cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt mà anh dành cho di truyền học.”

Kính Thành nhìn vào mắt Hinh Dĩnh, lẳng lặng nói: “Nhưng anh càng yêu em hơn.”

Hinh Dĩnh lại ngẩn ngơ lần nữa.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện so sánh như vậy. Cô chỉ biết Kính Thành yêu mình, và cũng yêu di truyền học.

Nhưng anh yêu cô hơn cả di truyền học?

Kính Thành nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của cô, thản nhiên nói thêm một câu: “Anh yêu em hơn mọi thứ trên đời này.”

Cuối cùng nước mắt của Hinh Dĩnh không nén được nữa, phải trào ra.

Cô ôm chặt Kính Thành, vùi mặt khiến nước mắt dính lung tung trên ngực anh. Cô cảm thấy xấu hổ vì đã khóc nên thút thích trách mắng. “Anh thật đáng ghét, làm em khóc rồi.”

Kính Thành cười ha ha.

Hai người ôm chặt lấy nhau, hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc.

Nhưng cuối cùng, Kính Thành bắt đầu nhìn đồng hồ với tần suất ngày càng nhiều.

Lần này đến Boston, anh chỉ xin nghỉ ba ngày cho nên chiều nay phải bay đi Stanford. Hai người không chịu nói chia ly nhưng trong lòng đều biết giờ chia ly sắp đến.

Hinh Dĩnh ôm Kính Thành, bất ngờ nói: “Em không muốn anh đi.”

Kính Thành vốn đã không nỡ rời xa cô, nay nghe cô nói thế thì tim như bị ai bóp chặt, đau đớn kêu lên: “Dĩnh Tử…”

Lòng Hinh Dĩnh rất buồn, cho nên tiếp tục nói rất tùy hứng. “Muốn đi thì phải dẫn em đi cùng.”

Kính Thành càng đau lòng. Anh nào muốn đi, nào nỡ bỏ cô đi? Nhưng họ có công việc, có trách nhiệm của mình.

Làm sao Hinh Dĩnh không hiểu điều này cơ chứ?

Có điều, hiểu là một chuyện, tiếp nhận nó lại là chuyện khác.

Vừa nghĩ đến chuyện sắp xa nhau, nước mắt của Hinh Dĩnh lại tràn mi. Cô không muốn xa nhau, một ngày cũng không.

Nhìn vẻ mặt lưu luyến không muốn rời xa của Kính Thành, cô bỗng nhiên nói: “Thành Thành, chúng ta kết hôn đi!”

Kính Thành ngạc nhiên nhìn cô.

Hai ngày trước, anh cầu hôn nhưng Hinh Dĩnh không đồng ý. Không ngờ mới đây mà cô lại nói câu này.

Kính Thành chỉ nghĩ bây giờ Hinh Dĩnh không muốn xa nhau nên nhât thời nói thế nên bèn dùng câu hai ngày trước cô đã nói để đáp lại cô. “Chúng ta còn chưa yêu đương mà. Anh muốn hẹn hò yêu đương với em đã.”

Hinh Dĩnh nghe thế thì mặt càng thêm buồn bã.

Lúc này cô nói “em không muốn anh đi” hay “muốn đi thì phải dẫn em đi cùng” chỉ là buột miệng nói bừa nhưng bây giờ, cô nói “Thành Thành, chúng ta kết hôn đi” tuyệt đối không phải thế. Nỗi buồn chia ly khiến cô nhận ra tình yêu của mình và Kính Thành đã quá sâu đậm. Dù có chướng ngại, vướng mắc hay trách nhiệm gì, chẳng lẽ không thể ở bên nhau trước rồi cùng nhau đối mặt sao?

Cô biết Kính Thành còn nghĩ đến chuyện cô từ chối hai ngày trước nên không nhận lời cầu hôn của cô. Lòng cô rất buồn, nhất thời không thể giải thích nên không lên tiếng nữa.

——

Cuộc chia tay nơi sân bay không hề dễ dàng. Hinh Dĩnh cứ luôn rơi lệ, Kính Thành thì lau nước mắt cho cô, càng lau nước mắt càng nhiều khiến cho mắt anh cũng ướt theo.

Hai người không nói gì, chỉ có mười ngón tay là đan chặt vào nhau.

Cho đến khi vào đăng ký, Hinh Dĩnh vẫn còn khóc. Kính Thành mặc kệ tất cả, không vào nữa. Hinh Dĩnh giật mình, lúc ấy mới thôi khóc, không ngừng đảm bảo thề thốt rằng mình sẽ không sao, sẽ chăm sóc cho bản thân… sau đó thì buộc Kính Thành phải lên máy bay.

Kính Thành vừa về tới nhà là lập tức gọi điện thoại cho Hinh Dĩnh. Lúc này vùng đông duyên hải đã quá nửa đêm, họ không nói đến nhưng Kính Thành biết Hinh Dĩnh đang đợi điện thoại của mình.

“Hi.”

“Hi.”

Vừa nghe được tiếng người kia, tim họ lại bắt đầu đập mạnh.

Trong mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, họ luôn nghĩ về nhau.

Trên máy bay, Kính Thành đã nghĩ kỹ, cuối năm nay anh phải chuyển đến Harvard để ở bên Hinh Dĩnh, những chuyện khác thì tính sau.

Kính Thành nói: “Anh định mai sẽ nộp đơn từ chức lên khoa.”

Hinh Dĩnh lập tức ngắt lời anh. “Không, em đã định mai nói với phòng thí nghiệm…” Lúc nãy, cô cũng đã có quyết định giống anh, cứ chuyển tới California đã rồi hẵng tính.

Hai người đều tranh nhau từ chức, cố gắng thuyết phục người kia nhưng đều không có kết quả.

Cuối cùng, Kính Thành nói: “Dĩnh Tử, bên em đã khuya quá nồi, đi ngủ trước đi, mai chúng ta nói tiếp.”

Hinh Dĩnh biết Kính Thành bay đường dài cũng đã mệt nên đồng ý. “Được.”

Hai người nói “ngủ ngon” rồi cúp điện thoại ngay, bởi vì rất sợ mình sẽ không nhịn được mà nói: “Anh/em rất nhớ em/anh”

Vừa ngắt điện thoại, Kính Thành lập tức gọi về cho ba mẹ ở Bắc Kinh.

Từ khi gặp lại Hinh Dĩnh, đây là lần đầu tiên anh gọi về cho gia đình.

Vương Thu Vân nghe máy. “A lô?”

“Mẹ!”

“Thành Thành!”

“Gần đây mẹ có khỏe không?”

“Khỏe!”

“Ba thì sao?”

“Cũng khỏe. Con thế nào?”

“Con cũng khỏe.”

“Gần đây chân con thế nào rồi?”

“Cũng ổn.” Hai tuần nay, chân của anh rất tệ nhưng anh không muốn nói với mẹ, khiến bà lo lắng.

“Vậy thì tốt.”

“Mẹ…” Kính Thành gọi một tiếng mẹ rồi dừng lại một lúc, nghĩ xem phải nói tiếp những gì.

Vương Thu Vân lập tức cảm nhận được con trai có chuyện muốn nói nên hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tuần trước con đến New York họp, gặp được Dĩnh Tử.”

Đây là lần đầu tiên nghe Kính Thành nhắc đến Hinh Dĩnh trong gần mười năm nay, Vương Thu Vân “à” một tiếng, không biết sao tim tự nhiên đập rất nhanh.

Bà hít sâu một hơi, hỏi: “Con bé kết hôn chưa?”

Kính Thành cảm thấy hơi lạ. Sao nghe nói đến Dĩnh Tử, mẹ không hỏi gì mà lại hỏi cô kết hôn chưa. Anh trả lời. “Chưa ạ.”

“À…” Vương Thu Vân cảm thấy tim đập càng nhanh hơn, như là dự cảm được sắp có chuyện lớn xảy ra.

“Mẹ, còn muốn kết hôn với Dĩnh Tử.”

“Cái gì?” Tuy đã có dự cảm nhưng Vương Thu Vân vẫn không dám tin vào tai mình, lập tức buột miệng nói: “Con điên à?”

Kính Thành rất kinh ngạc. Anh không ngờ nghe được tin tức này, mẹ anh lại có phản ứng như thế. Gần đây bà luôn thúc giục anh:

“Con cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến chuyện lập gia đình đi thôi.”

“Đừng có chăm chăm vào sự nghiệp, gia đình cũng rất quan trọng.”

“Nếu có người thích hợp thì nên kết bạn, tìm hiểu nhau.”

“Đừng có kén chọn quá. Tìm người lương thiện, tốt với con là quan trọng nhất.”



Bây giờ, cuối cùng anh bắt đầu suy xét, không chỉ xét chuyện làm bạn mà tiến thêm một bước, nghĩ đến chuyện cưới vợ, vậy sao mẹ lại có thái độ này?

Kính Thành do dự hỏi: “Mẹ, mẹ không thích Dĩnh Tử sao?”

Vương Thu Vân không trả lời câu hỏi này.

Bà không cách nào trả lời được câu hỏi này.

Sao lại không thích Dĩnh Tử chứ? Ai mà không thích Dĩnh Tử cho được? Tuy đã mười năm nhưng bà vẫn nhớ nụ cười dịu dàng của cô, mỗi lần gặp nhau đều ngọt ngào chào hỏi bà: “Chào dì Vương!”

Nhưng cô gái đó lại là khắc tinh trong sinh mệnh của Kính Thành.

Năm ấy, Thành Thành yêu con bé đến không không tự chủ được, gây ra bao nhiêu là chuyện, suýt nữa thì mất mạng. Khó khăn lắm họ mới dọn khỏi Vũ Hán. Hai năm đầu, rõ ràng Thành Thành còn bị trầm cảm. Sau đó, nó từ từ thoát ra khỏi bóng ma ấy, chăm chỉ học hành, cuối cùng có được những thành tựu to lớn.

Ai ngờ mười năm sau, hai đứa lại gặp nhau!

Mà Dĩnh Tử lại chưa kết hôn!

Thành Thành chắc bị ấm đầu rồi, vừa gặp lại đã đòi kết hôn với con bé!

Chuyện này nói lên điều gì?

Lẽ nào bao năm nay, thằng bé vẫn chưa quên được Dĩnh Tử? Và thằng bé luôn không quen ai, lẽ nào là vì con bé?

Nếu thật là thế thì càng đáng sợ hơn.

Vương Thu Vân lại hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh hỏi: “Các con đã không gặp nhau suốt mười năm, con biết tình hình của nó sao?”

“Biết chứ.”

“Nó nói với con à?”

“Dạ.”

“Nếu con cầu hôn, con cảm thấy con bé sẽ đồng ý sao?”

Kính Thành nở nụ cười tươi tắn. “Đồng ý.”

“Con chắc chứ.”

“Dạ.” Hai người họ đã cầu hôn lẫn nhau.

“Sao bây giờ mà nó vẫn chưa có bạn trai?”

“Dạ…” Kính Thành hơi do dự.

Vương Thu Vân lập tức cảm nhận được, hỏi: “Chuyện gì?”

Kính Thành nói: “Cô ấy vốn có một bạn trai.”

“Ý con là tuần trước khi gặp lại con, nó vẫn có bạn trai. Nhưng khi gặp con xong thì đồng ý gả cho con ngay?”

Kính Thành không thích câu hỏi này của mẹ, càng không thích giọng điệu của bà nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời. “Dạ phải.”

“Tại sao?”

“Cái gì ạ?” Kính Thành không hiểu câu hỏi của bà lắm.

“Tại sao nó lại đột nhiên muốn gả cho con?” Vương Thu Vân không biết tình hình của Hinh Dĩnh, chỉ biết con trai mình rất thành công.

Kính Thành càng cảm thấy phản cảm nhưng vẫn trả lời. “Bởi vì cô ấy yêu con.”

“Con tin nó à?”

“Dạ.”

“Nó biết tình hình của con hiện nay sao?”

“Cô ấy biết con ở Stanford.”

“Nó biết con có công ty không?”

Kính Thành đã rất tức giận, lớn tiếng nói: “Không, cô ấy không biết.”

Không phải anh muốn giấu cô, chẳng qua là chưa có thời gian nói.

Thung lũng silicon là cái nôi của rất nhiều công ty công nghệ cao. Kính Thành một trong những người sáng lập một công ty sinh học.

Ba năm trước, khi công ty thành lập, anh dùng phát minh độc quyền của mình để góp vốn. Hiện nay công ty sắp lên sàn chứng khoán, đến lúc đó giá trị cổ phiếu mà anh sở hữu sẽ tăng gấp ngàn lần.

Cuối cùng Kính Thành cũng biết mẹ mình nghi ngờ điều gì. Anh cảm thấy khó mà tin nổi.

Vương Thu Vân nói: “Năm xưa khó khăn lắm mới tách hai đứa ra được, bây giờ lại gặp được nhau, nhưng con không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa rồi…”

Nghe mẹ nói thế, Kính Thành lập tức hỏi: “Năm ấy chuyển nhà chỉ vì để tách bọn con ra sao?”

Vương Thu Vân không trả lời nhưng Kính Thành đã có được đáp án. Anh cười hỏi: “Đêm cuối cùng trước khi đi… cũng chỉ vì không cho bọn con gặp mặt?”

Vương Thu Vân vẫn im lặng.

Kính Thành há hốc mồm. Trời ạ!

Mười năm trước, bởi vì bị điều công tác nên cha mẹ anh chuyển đến Bắc Kinh.

Buổi tối trước khi đi, vì áp lực và mệt nhọc nên mẹ anh bị khó thở. Cũng vì đưa mẹ đến phòng khám nên anh để lỡ cuộc hẹn với Dĩnh Tử. Sau đó thì liên tục hiểu lầm và bỏ lỡ…

Thì ra đó không phải là định mệnh mà vì có người thao túng.

Mà người này, ngoại trừ ba mẹ của Hinh Dĩnh, còn có cả ba mẹ anh. Đối với chuyện ba mẹ Hinh Dĩnh giấu thư đi, tuy ngoài mặt Kính Thành không nói gì nhưng thực ra trong lòng rất phẫn nộ.

Bây giờ lại phát hiện ba mẹ mình cũng là tác giả của cuộc chia ly này, hơn nữa họ còn ngăn không cho anh gặp Dĩnh Tử lần cuối… Họ chính là nguyên nhân gây nên mọi đau khổ.

Lòng Kính Thánh đau đớn và phẫn nộ không thôi.

Năm ấy, trên thế giới này, không có ai xem trọng anh và Dĩnh Tử.

Cha mẹ đôi bên đều ra sức chia rẽ họ, không muốn cho họ ở bên nhau.

May mà Dĩnh Tử kiên trì, nếu không họ sẽ mất nhau mãi mãi…

Rất lâu sau, cố nén sự đau đớn trong lòng, Kính Thành hỏi: “Tại sao? Tại sao mẹ lại làm thế?”

Ba mẹ Dĩnh Tử không đồng ý vì anh là người tàn tật, nhưng ba mẹ anh…

Vương Thu Vân nói: “Con còn trẻ như vậy mà đã yêu nó chết đi sống lại, tự làm hại mình, mẹ sợ sau này con sẽ bị tổn thương nhiều hơn nữa…”

“Cho nên mẹ chia rẽ bọn con, hơn nữa không cho bọn con gặp nhau lần cuối?”

“Thành Thành, mẹ chỉ muốn bảo vệ con mà thôi…”

“Bây giờ mẹ cũng nghĩ như thế, bảo vệ con?”

“Thành Thành, con nghe mẹ nói đã…”

“Mẹ, con cúp máy đây.” Tâm trạng của Kính Thành rất kích động, không nói tiếp được nữa. Ba mẹ của anh, đến giờ vẫn không tin tình yêu của anh và Hinh Dĩnh.

“Thành Thành…”

“Mẹ, con sẽ kết hôn với Dĩnh Tử.” Kính Thành gằn từng chữ, như đinh đóng cột.

Hôm nay anh gọi cuộc điện thoại này là vì phép lịch sự, muốn nói trước cho ba mẹ một tiếng, và cũng muốn họ chia sẻ niềm vui và hạnh phúc với mình.

Nhưng anh phát hiện…

Cuối cùng, Kính Thành quyết định thông báo với ba mẹ mình nhất định sẽ kết hôn với Dĩnh Tử.

Anh hiểu rất rõ, con cái phải luôn kính trọng cha mẹ nhưng không phải chuyện gì cũng cần được cha mẹ hiểu, cổ vũ và cho phép.

Chẳng hạn như tình yêu, hôn nhân giữa anh và Dĩnh Tử.

Anh rất chắc chắn về điều này: Anh không cần bất kỳ ai cho phép.

Trên thực tế, anh không cho phép bất kỳ ai ngăn cản mình cưới Dĩnh Tử.

Bất kỳ ai! cho dù đó là ba mẹ của cô, hay của anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.