Ấm Áp Như Xưa

Chương 8: Mượn sách



“Em muốn anh thấy như cũng đã tới đó mà.”

***

“Anh muốn đi đâu?”

“Nghe nói đại lộ số 5 ở New York rất nổi tiếng đúng không?”

“Đúng vậy.” Trên đường đại lộ số 5 có rất nhiều phong cảnh đẹp. Từ Nam sang Bắc có Tòa nhà Đế Quốc (Empire State Building ), thư viện công cộng New York (New York Public Library ), trung tâm Rockefeller (Rockefeller Center ), Nhà thờ St Patrick (St. Patrick’s Cathedral ) cho đến Công viên trung tâm (Central Park ). “Chúng ta có đi xem không?”

“Được.”

Hinh Dĩnh lái xe về hướng Tòa nhà Empire State.

Cô tự nói với mình trong lòng: Bọn họ chỉ có nửa ngày, nhất định phải vui vẻ khi ở bên nhau, để còn lưu lại một hồi ức đẹp, cũng giúp cho mối quan hệ của hai người họ được vẽ một dấu chấm kết thúc toàn vẹn.

Tòa nhà Empire State cách đó không xa, rất nhanh đã tới nơi.

Đỗ xe xong, Hinh Dĩnh đề nghị: “Chúng ta xem bên ngoài thôi nhé, được không?” Những nơi danh lam thắng cảnh như thế này, nơi nào cũng hùng vĩ to lớn, phải mất đến nửa ngày hoặc thậm chí một ngày mới tham quan kỹ lưỡng được. Có điều, Kính Thành không thể đi một quãng đường quá dài, cô không muốn anh quá vất vả. Anh là loại người dù có vất vả cũng không nói ra bao giờ. Trước đây vẫn vậy, bây giờ chắc chắn cũng không khác gì.

“Được,” Kính Thành hiểu cô đang nghĩ gì, trong lòng thấy thực ấm áp. Cô vẫn như lúc trước, dịu dàng chăm sóc, song không để lộ ra ngoài.

Hai người họ thả bộ trên đại lộ số 5, Hinh Dĩnh bước chậm theo nhịp chân của Kính Thành. Không biết vì sao, khi bước bên cạnh anh, trong lòng cô lại thấy thực an tĩnh và thoải mái, dường như lại đang quay về lúc xưa. Dù cho hai người họ đã chia xa mười năm, giờ đây gặp lại, cảm giác xưa lập tức trở về trong tim, khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Hai người dừng bước trước tòa nhà Empire State. Hinh Dĩnh giới thiệu với Kính Thành: Tòa nhà Empire State nằm ở số 350 trên đại lộ số 5, nằm giữa đường 33 và 34 tây, là tòa nhà chọc trời cao nhất New York, cao thứ ba ở Mỹ, và cao thứ mười lăm trên Thế giới. Tòa nhà này là kết cấu của thép và xi măng. Có tất cả 102 tầng, cao 381m, thêm cột ăng ten cao 62m nữa, chiều cao tổng cộng là 443m. Nó bắt đầu được xây dựng vào tháng 3 năm 1930, trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế của phương tây, trở thành biểu tượng phục hồi của nền kinh tế Mỹ. Tòa nhà này và tượng Nữ thần tự do đều được coi là biểu tượng của New York. Rất nhiều những bộ phim kinh điển, ví dụ như King Kong và Sleepless in Seattle ( Đêm trắng ở Seattle ) đều được quay tại đây…

Kính Thành thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn kiến trúc hùng vĩ trước mắt, thời gian còn lại đều chỉ nhìn Hinh Dĩnh. Anh rất vui khi được cô giới thiệu cho thế này, như vậy, anh mới có thể quang minh chính đại nhìn cô. Cô đúng là, đúng là rất đẹp. Đặc biệt là đôi mắt to của cô, một chút cũng không hề thay đổi, trong veo, lấp lánh, đồng thời cũng có đầy linh khí.

Kính Thành cảm thấy mình có thể nhìn cô mãi như thế này, mãi đến về sau.

“Anh còn muốn xem gì nữa không?” Hinh Dĩnh hỏi.

Gì cơ? Kính Thành tỉnh lại, đáp: “Cũng được rồi, đi thôi.”

Hai người lại theo đại lộ số 5 tiếp tục tiến về phía trước.

Hinh Dĩnh nhìn thấy gì, nhớ ra gì, đều nói cho Kính Thành nghe.

Kính Thành đa phần thời gian đều chỉ yên lặng lắng nghe cô nói.

Lúc trước khi còn bên nhau, rất nhiều lúc, cũng như thế này, dường như chỉ có Dĩnh Tử một mình nói thay cho hai người. Vì vậy hai người họ thấy rất quen thuộc, sự yên tĩnh và ấm áp cùng lan tỏa trong lòng mỗi người họ.

Đi qua mấy ngã tư, Hinh Dĩnh hỏi Kính Thành: “Anh có muốn nghỉ một lát không?”

Kính Thành nói: “Đợi chút nữa cũng được.”

Hai người lại bước tiếp, chầm chậm bước tới Thư viện công cộng New York.

Thư viện nằm giữa đường số 40 và 42 trên đại lộ số 5, toàn bộ kiến trúc đều được làm từ đá cẩm thạch nhũ trắng, phối hợp với màu đồng cổ của cửa hợp kim và phần trang trí trên nóc tòa nhà, nơi này lấy phong cách kiến trúc của Pháp ở thế kỷ 19 làm chủ đạo, bên cạnh đó là các phong cách kiến trúc cổ điển khác của Châu Âu.

Hinh Dĩnh lần nữa đề nghị: “Chúng ta ngồi một lát nhé.” Trong lòng sớm đã thấy lo lắng.

Kính Thành nhìn ra được vấn đề, đáp: “Được.”

Bọn họ ngồi xuống một băng ghế dài bên ngoài thư viện, vừa hay đối diện với đôi sư tử điêu khắc bằng đá trước cửa lớn.

Hinh Dĩnh nói với Kính Thành, thư viện này được xây dựng như một tòa nhà cổ hai tầng theo phong cách thời phục hưng Ý, hàng chữ khắc dưới mái nhà, chạy suốt mặt tiền: “Thư viện công cộng thành phố Boston được dân chúng xây dựng và phục vụ sự mở mang tri thức”. Bước lên thềm chính là đối diện với ba khung cửa, mỗi khung có một đôi cánh cửa, mỗi cánh cửa là một thớt gỗ mun chạm khắc hình các nữ thần. Đôi cánh cửa ở giữa mở ra, dẫn lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch, hai bên là hai con sư tử đá khổng lồ, tất cả vách tường và trần đều trang trí bằng bích họa, mà tác giả là họa sĩ người Pháp Pierre Cecile Puvis de Chavannes. Các bích họa này miêu tả những hình ảnh tượng trưng cho các ngành nghệ thuật và tri thức: thơ ca, kịch nghệ, triết học, lịch sử, vật lý, hóa học… được thực hiện trong xưởng của họa sĩ bên Pháp rồi chở bằng tàu thủy sang Boston. Hai con sư tử đá trước cửa lớn có tên Astor Lion và Lainukesi Lion, còn được mệnh danh là Quý ngài Astor và Quý bà Lainukesi. Thực ra, hai con đều là sư tử đực. Trong thời kỳ đại suy thoái, thị trưởng thành phố New York La Guardia vì để cổ vũ nhân dân chiến thắng cuộc khủng hoảng kinh tế, đã đổi tên hai con sư tử này thành “Nhẫn Nại” và “Kiên Cường”, hiện giờ người dân New York chỉ dựa vào vị trí của chúng để gọi tên, bên phải là Thượng Thành ( khu cư trú), bên trái là Hạ Thành (khu tài chính)…

Kính Thành thấy lạ, hỏi: “Sao em biết được những điều này?”

Hinh Dĩnh mỉm cười đáp: “Năm ngoái em viết luận văn đã đến nơi này để tìm tư liệu, đã tham quan qua.”

Cô lại giới thiệu tiếp:

“Phòng đọc chính của thư viện là phòng số 315. Nó dài hơn 90m, rộng hơn 20m, cao khoảng 16m, vô cùng rộng rãi. Bốn phía đều là những giá sách theo kiểu mở, cửa sổ cao sát đất, trên đầu có bộ đèn trùm lớn. Trong phòng có những chiếc bàn đọc kiểu dáng dài và những chiếc ghế rất thoải mái, trên mặt bàn lại là những chiếc đèn đồng cổ …”

“Do có cất giữ {Cổ đằng bảo thánh kinh} và {Nguyên lý tự nhiên triết học và toán học} của Newton, nó mới được coi là một trong những thư viện nổi tiếng nhất trên thế giới…”

“Bên trong thư viện nếu so với cung điện thì còn lộng lẫy hơn nhiều, có rất nhiều những bức tranh khổng lồ và những bức điêu khắc lớn…”

Ở cửa lớn của thư viện có khá nhiều bậc thang không có tay vịn lan can, bên trong toàn là bậc thang. Kính Thành không chịu nhận sự giúp đỡ của cô, tự mình vất vả đi lên. Hinh Dĩnh vừa tỉ mỉ giới thiệu cho anh, đồng thời trong lòng lại vô cùng tiếc nuối, còn không nhịn được có chút chua xót.

Lòng thành của cô, lẽ nào Kính Thành lại không hiểu sao? Lúc còn nhỏ, Dĩnh Tử chính là như thế, bất cứ hoạt động nào của trường mà anh không tiện tham gia, cô đều sẽ tỉ mỉ kể lại cho anh nghe, đến cả cảnh vật chi tiết cũng tường tận vô cùng.

_____

Còn nhớ có một lần, Dĩnh Tử kể lại cho anh nghe ngày hội thể thao ở trường. Cô kể suốt hai mươi phút, còn tả kỹ lưỡng cảnh vật, cây cối xung quanh đó như trời xanh ra sao, mây trắng thế nào, cây xanh mướt, cờ đỏ phấp phới…

Thành Thành không nhịn được, bèn hỏi lại: “Cái cô bé này sao mà nói nhiều thứ lăng nhăng thế?”

Dĩnh Tử hoàn toàn chẳng để tâm, chỉ cười tươi như hoa đáp lại: “Em muốn anh thấy như cũng đã tới đó mà.”

Thành Thành có chút ngạc nhiên, trong lòng lại như được bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô chạm vào.

Từ đó về sau, cô có nói nhiều như thế nào cũng được.

Sau này, cô nói càng lúc càng nhiều hơn.

Thực ra, Thành Thành căn bản không để ý đến mấy thứ ngoại khóa đó, chỉ là anh rất thích được nghe Dĩnh Tử nói. Không biết có phải vì giọng nói của cô dễ nghe hay không, mà khiến anh nghe mãi cũng không thấy chán.

Vì vậy, từ sau lần đó, Thành Thành cứ để Dĩnh Tử kể thoải mái.

Còn nếu Dĩnh Tử nói nhiều quá, khi cô đột nhiên nhớ ra có việc, sẽ cuống lên nói: “Aiya, em phải đi rồi, lần sau kể tiếp.” Sau đó nhanh như gió chạy ra khỏi cửa, chỉ còn lại mỗi anh đang ngây người ngồi tại chỗ.

_____

Giây phút này, cảm giác trong lòng Kính Thành cũng như bao lần trước ngồi nghe Dĩnh Tử kể chuyện, thực ấm áp. Điều duy nhất không giống là, giờ mũi anh lại có chút cay cay. Dĩnh Tử, vì sao em chẳng hề thay đổi chút nào? Anh hi vọng cô sẽ thay đổi hoàn toàn, tốt nhất là khác với những gì trong quá khứ, như thế với anh mà nói, có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Nhưng vốn dĩ ông trời không chiều lòng người.

Dĩnh Tử cuối cùng cũng kể xong, thở một hơi dài, nhìn Kính Thành mỉm cười. Cô rất thích, thích được kể chuyện như thế này cho anh nghe. Anh luôn im lặng chăm chú nhìn cô, nghe cô nói, khiến cô cảm thấy vui vẻ và thoải mái vô cùng. Tất cả những gì cô biết, đều nguyện ý chia sẻ với anh.

Cô cũng có chút kinh ngạc: Mười năm trước như vậy, sao mười năm sau vẫn thế? Vậy thời gian mười năm ở giữa đã đi đâu? Ngẫm lại, cảm thấy thực hổ thẹn, cô chưa từng nhiệt tình tường tận kể một chuyện gì với Thế Văn.

Nhìn thấy nụ cười có thể làm tan chảy cả giá băng trên mặt Hinh Dĩnh, Kính Thành trong lòng không khỏi run rẩy. Thực chỉ muốn dùng bàn tay này chạm vào nụ cười kia.

Hinh Dĩnh ngừng lại một chút, bỗng nói: “Lúc nhỏ, đối với em nhà anh chính là thư viện đấy.”

Kính Thành nhìn cô, nhẹ hỏi: “Thực sao?”

“Đúng vậy, em hình như suốt mười năm chỉ tìm anh để mượn sách. Sao thế, anh không nhớ nữa à?”

Kính Thành mỉm cười. Không nhớ ư? Sao có thể không nhớ? Muốn quên cũng đâu quên được. Trong đầu anh lập tức hiện lên bức tranh năm ấy.

_____

Hinh Dĩnh lần đầu tiên tới mượn sách, là hai tuần sau khi họ chính thức quen biết.

Ngày đó, Đới Tuyết Mai lại gửi Dĩnh Tử ở nhà Vương Thu Vân để tới bệnh viện. Lúc về đón cô bé, phát hiện thấy trên tay con gái đang cầm một quyển sách cho trẻ con.

Đới Tuyết Mai cảm ơn Vương Thu Vân trước, sau đó mới gọi cô bé: “Dĩnh Tử, chúng ta về nhà thôi.”

Dĩnh Tử đang đọc được nửa quyển sách, câu chuyện lại đang đến hồi gay cấn, không chịu bỏ sách xuống, thấp giọng cầu xin: “Mẹ, đợi con một chút, để con đọc nốt hẵng về.”

Trời đã rất tối, trong nhà còn bao nhiêu việc, cũng không tiện ở lại làm phiền nhà người khác, Đới Tuyết Mai nhẹ giọng dỗ: “Dĩnh Tử, ngoan, lần sau tới nhà dì Vương lại đọc tiếp.”

“Không, con muốn hôm nay xem hết cơ.”

Vương Thu Vân thấy thế, lập tức nói: “Cháu cầm về xem đi.”

Đới Tuyết Mai đang khách khí do dự, Dĩnh Tử đã lập tức đứng dậy, một tay cầm chặt quyển sách, một tay nắm lấy tay mẹ, mở to đôi mắt khẩn cầu.

Đới Tuyết mai không nỡ cự tuyệt, đành nói: “Vậy con mau cám ơn dì Vương đi.”

“Cảm ơn dì Vương.” Dĩnh Tử quay lại nói với Vương Thu Vân, gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Đới Tuyết Mai nhìn Thành Thành ngồi bên cạnh, nhắc Dĩnh Tử: “Còn cả anh Thành Thành nữa.”

“Cảm ơn anh Thành Thành.” Dĩnh Tử quay sang Thành Thành, nụ cười trên gương mặt càng rạng rỡ hơn.

Nhìn vẻ mặt hớn hở của Dĩnh Tử, Thành Thành cũng thấy vui vẻ hẳn lên, giống như bị nụ cười của cô lan truyền vậy. Hơn nữa, cô còn gọi Thành Thành là anh! Trước giờ nào có ai gọi cậu là anh, tiếng anh mà cô bé gọi hình như cũng vì thế mà đặc biệt dễ nghe.

Buổi chiều ngày hôm sau, bố Dĩnh Tử đi công tác đã về. Đới Tuyết Mai ở nhà bận làm cơm, bèn bảo Dĩnh Tử xuống nhà gửi trả sách, tiện thể đem chỗ mứt hoa quả chồng bà cầm từ Bắc Kinh về biếu, còn cẩn thận dặn dò cô bé: “Dĩnh Tử, phải lễ phép, nhớ phải chào hỏi đoàng hoàng, phải biết nói cảm ơn nữa nhé.”

Dĩnh Tử đi xuống, vừa hay đúng lúc Thành Thành mở cửa.

Cô bé trước tiên gửi trả sách: “Cảm ơn anh, anh Thành Thành.” Tiếp đó lại đưa mứt cho cậu: “Đây là quà của bố em mang từ Bắc Kinh về, mẹ bảo mang biếu gia đình anh.”

Thành Thành trong lòng hiểu, bố Dĩnh Tử đã về thì cô bé cũng sẽ không tới nhà cậu nữa. Hơn một tuần vừa qua, dì Đới cứ tối đến phải tới bệnh viện, là lại gửi cô bé sang nhà họ. Không biết vì sao, cũng có thể vì trước giờ cậu chỉ có một mình, luôn cô đơn, nên mới thích Dĩnh Tử đến đây, thích đàn cho cô bé nghe, thích nghe cô bé nói chuyện, thích nhìn cô bé cười, nhưng thích nhất vẫn là khi cô bé gọi cậu tiếng anh Thành Thành.

Có điều, sau này cô bé sẽ không tới nữa, Thành Thành trong lòng vô cùng thất vọng.

Từ lúc hiểu chuyện cho đến nay, Thành Thành nhìn thấy nhiều nhất, là nước mắt của sự thương hại, thương xót, ghét bỏ và chế nhạo. Nghe nhiều nhất ngoài mấy từ “thằng thọt” hay “thằng què” mấy thứ tên gọi vũ nhục còn có:

“Đứa trẻ này nhìn đẹp trai thế kia, sao lại là một đứa thọt thế không biết?”

“Đứa trẻ có thần khí vậy, lại là một thằng què, thực đúng là!”

Người nói những câu như vậy, đều mang theo ngữ khí tiếc thương cho cậu.

Bọn họ đâu có biết, những lời nói đó, những câu thương xót đó lại như những chiếc gai đâm vào Thành Thành. Cũng bởi vì thế, Thành Thành đâm hận cậu sao sinh ra đã thông minh, đã anh tuấn vậy làm gì, bởi mọi người ai cũng cho rằng, là què là thọt đã là bi kịch. Một thằng què thằng thọt mà anh tuấn thông minh, thì đúng là một đại bi kịch, càng khiến người ta tiếc thương.

Cậu không hiểu vì sao, bất cứ ai nhìn cậu, cũng chỉ nhìn thấy đôi chân tàn phế, còn những thứ khác đều không hề nhìn ra.

Cậu đối với những thứ đó phẫn hận, lại không biết nên làm thế nào.

Chỉ có một người, nhìn cậu, nhìn vào chính cậu, chứ không vào đôi chân tàn tật.

Người đó, lại chính là Dĩnh Tử.

Trẻ con thường có trái tim đơn thuần, không suy nghĩ nhiều, đặc biệt là Dĩnh Tử và Thành Thành.

Dĩnh Tử sinh ra đã có đôi mắt linh lợi, gương mặt thông minh sáng ngời, những gì cô bé nghĩ và muốn, đều có thể đọc được trong đôi mắt cô.

Vì Dĩnh Tử nhìn anh như một con người bình thường, chứ không phải một người tàn tật, khiến Thành Thành cảm thấy vô cùng ấm áp và dễ chịu.

Con người ai cũng muốn được gần gũi với người khiến họ thấy ấm áp và thoải mái nhất, đó là bản năng, căn bản không cần suy nghĩ.

“Em về nhé.” Dĩnh Tử quay người. Cô bé đã trả sách, đã nói cảm ơn, còn tặng cả quà, nhiệm vụ của cô bé thế là đã hoàn thành, giờ cần về nhà gấp, vì bố quay về đương nhiên có rất nhiều quà cho cô bé.

“Dĩnh Tử.” Thành Thành buột miệng gọi.

Dĩnh Tử quay đầu lại, hỏi: “Gì ạ?”

“Em có muốn cầm mấy quyển sách về đọc không?”

Dĩnh Tử nhìn nhìn cậu, không nói gì, cứ ngõ là mình nghe nhầm.

Nhìn thấy vẻ mặt hồ nghi của cô bé, Thành Thành vội giải thích: “Sách của anh đều đã đọc hết rồi, cứ để trên giá thôi. Nếu em muốn đọc, có thể cầm về xem.”

“Thực sao?” Dĩnh Tử gương mặt bỗng hớn hở hỏi.

Thành Thành gật đầu, thực chứ. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô bé, cậu lại càng thấy vui vẻ.

“Hôm nay có được không ạ?”

Thành Thành lại gật đầu tiếp.

“Thích quá đi.” Dĩnh Tử cười tươi như hoa nở rộ giữa tiết Xuân.

Cô bé đi theo Thành Thành vào thư phòng, chọn cuốn{Họa báo thiếu nhi}, vừa thực lòng thực dạ nói: “Cảm ơn anh Thành Thành.” Sau đó sướng như điên chạy lên lầu.

Cô bé đi rồi, Thành Thành một mình ngồi lại đó. Ngồi một lúc lâu, trên gương mặt vẫn là nụ cười hớn hở, trong lòng vô cùng vui vẻ. Vì cậu biết, Dĩnh Tử sẽ còn đến đây, cậu lại sẽ được nhìn thấy gương mặt nhỏ bé khiến cậu vui vẻ, nghe được cô lại gọi cậu là “anh Thành Thành”.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.