Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 29: Em gái



Giang phu nhân gọi tôi đang thất thần, nhìn kỹ tôi một lát có chút lo lắng nói: "Sắc mặt cháu sao kém vậy? Có phải tối qua không ngủ được? Hai mắt dường như sưng cả lên rồi."

Tôi vội vàng lắc đầu, kèm theo một nụ cười tươi trên gương mặt.

Giang phu nhân lại như tự hiểu rõ nói: "Chắc lại nghĩ tới lời cha cháu nói hôm qua, buổi tối vụng trộm khóc phải không?"

Tôi hơi ngượng ngùng cúi đầu.

Giang phu nhân an ủi tôi: "Hồi sáng bác có nói với Triết Tín, nó cũng biết điều kiện ở nông thôn quá kém, nó đề nghị không bằng đưa cha cháu ra nước ngoài tịnh dưỡng một khoảng thời gian, thay đổi hoàn cảnh? Nó nói để nó sắp xếp cho."

"không, không cần đâu ạ." Tôi buột miệng thốt ra, sau đó liền vội giải thích: "Ý của cháu là bây giờ anhấy đã bận rộn như vậy, chuyện của cha cháu thì đừng nên gây phiền toái đến anh ấy."

"nói gì mà làm phiền với không làm phiền, cha cháu cũng là cha vợ nó, làm phận con cháu tự nhiên phải tận hiếu đạo, cháu cứ để nó đi lo liệu sắp xếp."

Tôi cũng chăm chú nhìn Giang phu nhân thật lâu, đôi mắt tràn đầy từ ái phân rõ trắng đen phải trái, hoàn toàn không giống với người có độ tuổi tương tự như bà nên có, đơn thuần không chứa một tia tính kế nào. Nếu bà không phải đang cố ý diễn trò, như vậy thì thật sự giống như một công chúa sống trong tháp ngà, được trượng phu che chở thật tốt, được con trai che giấu quá sâu. sự nhiệt tâm, hiền lành, lương thiện của bà một chút cũng không thua gì mẹ nuôi tôi, chẳng qua hạnh phúc của bà dường như còn vượt xa hơn mẹ nuôi tôi, từ trước đến nay bà chưa bao giờ bị chuyện bên ngoài gia đình mà phiền muộn và âu lo, hiển nhiên cũng không biết thế gian kỳ thật còn có rất nhiều thứ tà ác độc địa.

Giang Hoa từ trong thư phòng đi ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi đứng dậy: "Chào bác trai."

Giang Hoa gật đầu, lạnh nhạt thờ ơ cười.

Giang phu nhân nhìn đồng hồ: "đi nào, Lăng Tịch, chúng ta đi dùng cơm trưa."

Tôi cười khổ: "Bác Giang, bác với bác trai cứ dùng đi ạ, cháu xem lại thực đơn này. Cháu.... một chút cũng không đói."

"Bác biết cháu không đói, ít nhiều cũng nên ăn thêm chén canh, cứ coi như cháu theo giúp hai ông bà lão này dùng cơm đi, như vậy hai chúng ta còn cảm thấy có chút vui vẻ." Giang phu nhân cố ý lôi kéo tôiđi.

Trong bữa ăn, tôi thật sự chỉ có thể uống nửa chén canh, thì đã thấy không nuốt xuống nổi nữa. Giang phu nhân nói: "không sao cả, bây giờ ăn không vào, qua hai ba tiếng nữa bảo Chu tẩu hâm nóng lại cho cháu dùng. Nhìn thấy ngày đính hôn hai đứa càng lúc càng tới gần, cháu phải nắm bắt thời gian khẩn trương bồi dưỡng cơ thể thật tốt mới được."

Giang Hoa cũng nói: "Bội Phân, trước hết bà cứ điều dưỡng thân thể cho đứa nhỏ này đi, chuyện của con bé cứ phân phó xuống cho người khác lo. Sắc mặt của nó kém như vậy, đến ngày đính hôn cònkhông phải bị người khác đem ra mượn cớ, nói Giang gia chúng ta ngược đãi con dâu, hoặc là không có tiền cấp cơm ăn cho con bé?"

Cả người tôi không được tự nhiên, nửa câu đầu còn dường như là quan tâm tôi, nhưng ngữ điệu nửa câu sau lại giống như kim châm, đâm vào làm cho người ta khó chịu.

Giang phu nhân sẳng giọng: "Ông nói gì thế hả?" Liền sau đó lại cười nói với tôi: "Bác Giang của cháu là đau lòng cháu, chỉ không biết biểu đạt thế nào thôi."

Tôi nhanh chóng gật đầu: "Là sức khỏe của cháu thật đáng thất vọng, cháu sẽ chú ý nhiều hơn."

Giang Hoa nhìn tôi, dường như cũng cảm thấy lời nói vừa rồi có điểm không thích hợp, lại hỏi tôi: "Quần áo và trang sức hôm qua mua có vừa ý không? Còn muốn mua thêm thứ gì chỉ cần nói với bác gái của cháu, để bà ấy đi mua với cháu. Hai bác chỉ có mình Triết Tín là con trai, cháu làm con dâu nhà chúng ta, hai bác tuyệt đối sẽ không bạc đãi cháu."

Tôi cười: "Cám ơn bác Giang, ngày hôm qua đã mua đầy đủ cả rồi, đều là đồ tốt nhất cũng là thứ cháu thích nhất."

Tôi đang muốn tìm cơ hội có đủ mặt mọi người nói về chuyện y phục với Chu tẩu, tránh để sau này người Giang gia hiểu lầm Chu tẩu và con gái của chị. Nhân lúc đang bàn luận này, khi Chu tẩu đi đến dọn chén bát cũ thay cái mới, tôi vội vàng nói: "Đúng rồi, Chu tẩu. Tôi có vài bộ váy áo không dùng đến nữađang chiếm mất chỗ để, vứt bỏ đi thì tiếc. Tôi thấy dáng người Tiểu Phượng và tôi cũng xấp xỉ tương đương nhau, định đưa cô ấy mặc cũng đỡ phải lãng phí."

"Ôi chao, chuyện đó càng không được. Y phục của tiểu thư đều là đồ cao cấp để Tiểu Phượng mặc mới là lãng phí." Chu tẩu cuống quít lắc đầu.

"Nhưng mà hôm qua mua về nhiều trang phục như vậy, tôi thật sự muốn xử lý một chút đồ cũ." Tôi lắp bắp nhìn về phía Giang phu nhân.

Giang phu nhân thực quen thuộc am hiểu ý người, cười nói với Chu tẩu: "Nếu Lăng Tịch muốn đưa cho Tiểu Phượng thì cứ để Tiểu Phượng lấy mặc đi. Giống Lăng Tịch nói, ném bỏ vô ích chẳng phải càng lãng phí. Tiểu Phượng cũng là cô gái lớn rồi, nên có nhiều trang phục tốt mà dùng, mặc đi ra ngoài cũng tăng thể diện cho chị mà."

Chu tẩu thế này mới gật đầu: "Vậy thật sự cám ơn Hứa tiểu thư. Tiểu Phượng nhà tôi cũng không biết từ nơi này đã tu luyện phúc khí tốt này."

"Đừng khách sáo. Xem như giúp tôi một việc thôi." Kỳ thật lời tôi nói cũng là sự thật.

Giang Hoa nhìn tôi, không hề lưu tâm đến.

Buổi chiều, Giang phu nhân vẫn đang nghiên cứu thực đơn, tôi giúp đỡ một bên, cũng tỉ mỉ tinh tế xemmột lượt, tràn ngập tám tờ giấy mời, xem đến mức tôi đầu choáng mắt hoa, nhịn không được ngáp mộtcái. Giang phu nhân nhìn thấy, liền cố ý bảo tôi trở về phòng ngủ.

Tiểu Phượng đứng ở phòng khách lầu một chờ tôi, thấy tôi liền vui mừng nhảy nhót chạy tới nói cảm ơn.

Tôi cười: "Lúc này yên tâm rồi chứ?"

"Vâng, vừa rồi về nhà ăn cơm, mẹ em nói cả với em rồi. Cám ơn Hứa tiểu thư."

"Sau này em cứ gọi chị là chị Lăng Tịch."

"Ừm, chị muốn nghỉ một chút không? Em trải nệm giường cho chị."

"Chị không buồn ngủ, em cùng chị trò chuyện phiếm nhé?"

"Được ạ. Vậy Hứa tiểu thư chị lên trước đi, em mang trà nước lên"

Tôi vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn tròn. Rất nhanh, Tiểu Phượng nâng khay đi lên, tựa như ngày đầu tiên rót cho tôi một tách trà.

Tôi ý bảo cô ấy cũng ngồi xuống, cô ấy không hề gò ép mất tự nhiên với tôi, quả nhiên ngồi xuống, còn lót tay vòng lên bàn tròn áp mặt lên nó, một cái chớp mắt cũng không nháy nhìn tôi cười: "Hứa tiểu thư, chị thật xinh đẹp, người đẹp lòng dạ cũng tốt. Khó trách chị có thể gả cho thiếu gia. Người tốt có hồi báo tốt."

"Ha ha, em vật nhỏ này, miệng mồm ngọt ngào như vậy?" Tôi cũng học theo dáng vẻ cô ấy, nằm úp sấp đến trên bàn, ngoài ý muốn cảm thấy tư thế này thực thoải mái, "Em cảm thấy gả cho thiếu gia nhà em chính là người tốt có hồi báo tốt?"

"Đúng thế. Con người thiếu gia tốt, Giang phu nhân và Giang lão gia cũng đều là người rất tốt, Giang gia lại giàu có như vậy, em biết rất nhiều cô gái đều muốn gả cho thiếu gia đấy."

"Rất nhiều?"

"Đúng vậy. Nhưng mà thiếu gia không thích các cô đó chút xíu nào. Thiếu gia chỉ thích chị."

Tôi cười: "Sao em lại biết?"

"Có lần em dọn dẹp quét tước phòng thiếu gia, nhìn thấy một tờ giấy trên đó đầy chữ 'Hứa Lăng Tịch', chẳng phải là tên của chị sao? Sau này lại nghe mẹ em nói, thiếu gia đưa chị đến sống ở căn hộ bên ngoài của thiếu gia, còn để mẹ em qua đó chăm sóc chị. Bình thường, mẹ em chỉ nấu ăn cho Giang phu nhân, Giang lão gia và Giang thiếu gia thôi, Giang phu nhân nói bà không quen hương vị do người khác làm."

Lòng tôi vừa động, "trên tờ giấy đó còn có viết gì khác nữa không?"

"Ừm..... Dường như còn có 'Muội muội'. Em đoán, thiếu gia tám phần nhìn chị thì nghĩ đến em gái, cho nên càng thích chị."

Tôi chấn động, tên của tôi và 'Muội muội', có ý gì? Chữ 'muội muội' này là chỉ em gái hắn sao? Với tôi có liên quan gì? Hay là...... hắn biết tôi là em gái người khác? Là 'em gái' Trình Bá Văn?

Tim tôi bắt đầu đập ngày càng nhanh, phía sau lưng mồ hôi lạnh thấm đẫm. Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, tôi an ủi bản thân, có lẽ như Tiểu Phượng nói , hắn nhìn tôi thì nghĩ đến em gái hắn, chỉ làhắn làm sao lại hận tôi như vậy?

"Tiểu Phượng, em có biết chuyện của tiểu thư Giang gia không?" Tuy rằng không ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng mà tôi vẫn hỏi ra miệng, dù gì Tiểu Phượng cũng lớn lên ở nơi này, tóm lại ngẫu nhiên sẽ nghe được chút gì chăng.

Quả nhiên, Tiểu Phượng lắc đầu, hàng mi thanh tú nhíu lại: "Em còn chưa ra đời thì tiểu thư đã bị lạc mất, ở đây mọi người không dám tùy tiện nhắc đến chuyện tiểu thư, dì Giang sẽ rất đau lòng, thiếu giasẽ lại tự tổn thương bản thân. Em vẫn nhớ rõ mới trước đây thôi, dì Giang đôi lúc ôm em rơi lệ, sau đó từ mẹ em nói em biết dì Giang là muốn tiểu thư. Đến bây giờ sinh nhật hàng năm của tiểu thư, dì Giang cả một ngày đều sẽ chẳng ăn cơm, vừa niệm kinh vừa chép kinh văn, bảo là cầu phúc cho tiểu thư, phù hộ cô ấy lạc vào nhà người tốt, bình bình an an, đồng thời hy vọng có ngày được gặp lại."

Nghe đến mấy câu sau, viền mắt tôi đã chua sót trướng đầy, cơ hồ rơi lệ. Tôi là một cô nhi, không biết mẹ ruột tôi ở nơi nào, vì sao vứt bỏ tôi, bà có hay không cũng sẽ tưởng niệm tôi như vậy, cầu nguyện cho tôi? Nghĩ đến Giang phu nhân dịu dàng từ ái, hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc bà rơi lệ tụng kinh sao chép kinh văn đau lòng đến thế nào.

"Chẳng lẽ vẫn luôn không tìm được sao?"

Tiểu Phượng gật gật đầu, cũng là một vẻ mặt khổ sở, không còn chút dáng vẻ tươi vui nào.

không ngờ tới Giang gia có tiền có thế lực vậy mà đối với chuyện cốt nhục chia lìa vẫn không thề tránh khỏi, quả nhiên là không chống lại được số mệnh.

"Vừa rồi em nói, thiếu gia sẽ tự tổn thương bản thân? anh ấy có gây hại cho người khác không? Ví dụ như trút giận lên người khác ấy?"

Tiểu Phượng lắc đầu: "Em chỉ là nghe nói, cậu ấy tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, đến lúc Giang lão gia dẫn người phá cửa vào, cả người cậu ấy đều đầy máu, là tự mình lấy dao cắt vào hoặc tự đâm bị thương. Có hai lần suýt chút nữa đã chết. Sau đó Giang lão gia liền nghiêm lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép nhắc lại chuyện tiểu thư."

Thảo nào tôi nhìn thấy trên người hắn có vài vết sẹo, chẳng qua là tôi tưởng do lúc hắn đánh nhau sống mái với người khác bị lưu lại, dù gì Giang gia cũng xuất thân từ hắc đạo đó thôi, "Vậy hắn có thể haykhông giận chó đánh mèo người làm, đánh chửi người khác?"

"Lúc cậu ấy phát giận, sẽ giáo huấn người khác rất ghê gớm, ý em nói là la lối trách mắng đấy, nhưng tuyệt đối sẽ không đánh người. Dì Giang cũng không cho phép cậu ấy làm như vậy, người nhà họ Giang đều rất giáo dưỡng."

"Từ trước tới nay chưa từng có đánh người?" Tôi không tin.

Tiểu Phượng cẩn thận nghĩ nghĩ, "không có. Dù sao trong trí nhớ của em tuyệt đối chưa từng có. Đôi khi cậu ấy răn dạy người khác quá mức nghiêm khắc, Giang phu nhân nếu nghe được, sau khi chuyện xảy ra đều không vui, thiếu gia sẽ cảm thấy thật có lỗi, hy vọng được bà tha thứ. Ở nhà, thiếu gia quả thực rất chú ý khống chế tính tình."

Tôi ngạc nhiên.

không hiểu trong lòng kinh sợ.

hắn viết chữ 'Hứa Lăng Tịch' và 'Muội muội', hắn tàn khốc thương tổn bản thân, tàn nhẫn thương tổn tôi. Rốt cuộc ở bên trong có quan hệ như thế nào?

Lần đầu tiên, tôi ngóng trông hắn sớm một chút tan tầm trở về như vậy, tôi nhất định phải hỏi rõ ràng. Tôi muốn biết năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.