Tôi nghe được câu chuyện nực cười nhất trên đời này, cho nên không thể ức chế đã cười ra thành tiếng, thậm chí quên cả nổi giận.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt hiện lên một tia khó chịu, môi mím lại thành một đường, cằm ngạnh ra nghiến chặt.
Tôi càng lúc càng cười không ngừng, ngay cả nước mắt cũng cười đi ra.
Hắn từ đầu đến cuối luôn nhìn tôi, đè nén cảm xúc, vẻ mặt lộ rõ sự nhẫn nại.
Chờ đến khi tôi dừng lại, hắn nâng tay muốn thay tôi lau đi nước mắt trên mặt, tôi né tránh, tự mình qua loa lau khóe mắt.
”Chuyện tiếu lâm này nghe rất hay.” Tôi trào phúng mở miệng, đứng dậy chuẩn bị bỏ đi.
Hắn giữ chặt tôi, kéo tôi ngồi lại trên sô pha, con ngươi đen bóng nhìn
tôi chăm chú, “Em cũng cười đủ rồi, có thể tiếp tục nghe anh nói hay
không? Anh vẫn chưa nói xong.”
Tôi giãy dụa vài lần, vẫn không thể bỏ tay hắn ra, đành phải suy sụp ngồi tại chỗ.
Tôi nhìn hắn, gằn từng tiếng nói: “Giang Triết Tín, anh nói xong rồi,
tôi cũng nghe đủ rồi. Anh là kẻ không bình thường nhất tôi từng thấy, là kẻ điên luôn tự cho mình là đúng. Kiêu ngạo tự đại của anh quả thực làm người ta chán ghét.”
Tôi vốn đã quyết định không bao giờ lãng phí tranh cãi với hắn nữa, lạnh lùng thản nhiên kiên trì bỏ đi. Nhưng lời hắn nói đã chọc giận tôi, làm tôi không thể khống chế trở nên kích động.
”Anh đã từng tra tấn tôi như thế nào, tổn thương tôi ra sao? Bây giờ anh lại dõng dạc muốn chứng minh tình cảm của anh? Anh có tình cảm sao? Anh hiểu được tình cảm ư? Anh biết cái gì gọi là cảm tình chứ? Trong mắt
tôi anh chỉ là kẻ máu lạnh thuần túy. Anh căn bản không xứng để nói đến
tình cảm. Anh coi tôi là cái gì? Lúc tâm trạng không vui thì lấy tôi ra
trút giận, phát tiết tình dục, hiện tại lại muốn chỉ dựa vào vài câu rất xin lỗi thì vọng tưởng tôi yêu thương nhớ nhung, ngã vào vòng tay anh,
cảm động đến rơi lệ ư? Anh nằm mơ! Hứa Lăng Tịch tôi vẫn chưa ti tiện
đến vậy!”
Khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi vặn vẹo, nhưng một câu phản bác hắn cũng
nói không ra. Hắn vươn hai tay, dường như muốn trấn an cảm xúc phẫn nộ
của tôi, ngược lại càng khiến tôi có phản ứng dữ dội hơn.
”Đừng chạm vào tôi!” Tôi rống to, xoay né ra xa, không ngừng xê dịch về
phía sau. Kết quả chỉ lo trừng mắt với hắn, căn bản không chú ý bản thân đã ra đến mép sô pha, tôi vẫn như cũ lùi ra sau, đụng mạnh vào tay vịn
bằng gỗ, sau lưng một cơn đau đớn bén nhọn.
Thân mình tôi vừa động, càng đau đớn kịch liệt hơn khiến thân thể tôi không chống đỡ nổi, cong người trượt xuống té trên thảm.
”Lăng Tịch!” Hắn gọi tôi, chồm đến kéo tôi, “Đập trúng chỗ nào rồi? Để anh xem.”
Tôi cố gắng đẩy hắn ra, oán hận nói: “Cách xa tôi ra một chút, ở cùng một chỗ với anh, người cuối cùng bị thương luôn là tôi.”
Trên mặt hắn có một tia hối hận, ngay sau đó liền ôm lấy eo tôi.
”Đừng lộn xộn, thắt lưng không đau sao?” Cánh tay rắn chắc của hắn chặt chẽ vây khốn tôi.
Không đợi tôi tái phát cơn giận, hắn thoải mái chặn ngang bế bổng tôi lên, “Anh đưa em về phòng.”
Hắn nhẹ nhàng bế tôi đặt xuống giường, cẩn thận lật người tôi nghiêng qua, vén áo sơ mi lên.
Tôi nhanh chóng lăn mình cuộn ra phía bên kia giường, tràn ngập đề phòng lạnh lùng nhìn hắn.
”Anh chỉ là nhìn xem có bị chảy máu hay không.” Hắn thở dài, “Anh sẽ
không ép buộc em nữa. Đã qua nhiều ngày như vậy, anh có chạm vào em
chưa?”
”Anh đi ra ngoài đi.” Tôi đưa lưng về phía hắn, chui mình vào chăn, “Tôi muốn ngủ.”
“...... Lăng Tịch.” Hắn hình như ngồi xuống giường, tôi càng xê dịch mình lùi vào sát bên trong hơn.
”Điều em vừa nói khi nãy, đều là sự tật. Anh.... không có lời nào biện
giải.” Giọng nói hắn rất nhỏ, gần như là thì thậm tự nhủ, “Khi bắt đầu
anh rất hận em, kỳ thật là hận cha của em. Anh... hiện giờ rất hối hận,
em với cha em không giống nhau, em... rất lương thiện.”
Tôi cắn chăn, trong lòng khá là buồn bã. Thiện lương có ích gì? Còn
không phải bị các người biến thành quân cờ, một bên thì lợi dụng, một
bên thì phải chịu đựng bị trả thù.
”Anh...... không nên đối xử với em như vậy, hãy tin anh, anh chỉ muốn bồi thường cho em.”
Tôi kéo chăn xuống, nói rõ ràng: “Thả tôi đi, chính là sự bồi thường tốt nhất.”
Hắn im lặng thật lâu sau mới nói: “Hiện tại không được.”
”Đi ra ngoài!” Tôi lớn tiếng nói. Tôi không muốn nghe thêm một chữ nào
nữa! Quả thật là kẻ tiểu nhân vô sỉ đến cực điểm! Vừa giải thích, thỉnh
cầu tôi tha thứ, lại vừa suy tính lợi dụng tôi.
”Lăng Tịch, cho anh một ít thời gian,“ Hắn hạ giọng nói, “Có một số
việc, tóm lại cần phải giải quyết xong. Có lẽ từ phía em nhìn vào, anh
vẫn đang tổn thương em, sau này em sẽ hiểu được, anh làm như vậy là có
nỗi khổ tâm, là vạn bất đắc dĩ. Anh bảo đảm, sau khi tất cả chấm dứt,
anh sẽ bù đắp lại cho em.”
”Bù đắp lại?” Tôi cười nhạo, chua chát nói, “Anh muốn bù đắp lại như thế nào? Vẫn giam giữ tôi ở nơi này, để tôi lãng phí cuộc sống từng ngày
trong thù hận và tuyệt vọng, chính là cách thức anh bù đắp lại?”
”Lăng Tịch,“ Hắn bất đắc dĩ mà lại mang theo giọng điệu tức giận nói,“Trừ hiện tại thả em đi, tất cả những chuyện khác anh đều không trói
buộc em. Anh đã nói rồi, sau này sẽ không có ai coi em trở thành phạm
nhân. Em có thể ở nhà làm chuyện mình thích, nếu cảm thấy buồn, em muốn
ra ngoài, không còn ai dám cản trở nữa. Em có thể đi dạo phố, có thể mua sắm, vẫn là câu nói kia, chỉ cần em hứa không chạy trốn, tùy tiện dựa
theo cách em muốn giải trí tiêu khiển, anh đều không có ý kiến. Em cần
cái gì, nói anh biết anh đều có thể thỏa mãn cho em. Để em đối với cuộc
sống cảm thấy thù hận và tuyệt vọng, căn bản không phải ý định ban đầu
của anh, ngược lại, anh hy vọng em về sau mỗi ngày đều có thể trải qua
thật vui vẻ thoải mái một chút. Có hiểu không?”
Tôi lặng yên một lúc lâu sau, với lời hắn nói nửa tin nửa ngờ. Nếu những chuyện này đều là sự thật, tôi đây hẳn là cực kỳ may mắn. Chỉ cần tôi
cẩn thận lên kế hoạch thật tốt, rời khỏi nơi đây ắt là vẫn còn có cơ
hội.
”Hy vọng anh nói đều là thật sự.” Giọng tôi dịu lại, thản nhiên nói, “Tôi thật sự rất mệt.”
”Em sẽ biết,“ Hắn xoa tóc tôi, “Ngủ ngon.”
Tôi vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng để mặc hắn ém lại góc chăn phía sau
lưng, nghe tiếng hắn đứng dậy tắt đèn rời đi, nhẹ nhàng giúp tôi đóng
cửa phòng lại.
Trong bóng đêm, tôi trước sau vẫn mở to đôi mắt. Một tuần lễ hẳn là đủ
rồi, trong vòng một tuần tôi nhất định phải rời khỏi nơi này.