Không muốn bao tâm huyết của Từ đại ca phải tan đi như bọt bể, sau khi thầm quyết định, Đoan Mộc Hạ đưa nhanh mắt nhìn quần hùng khắp lượt. Nàng lên tiếng:
- Chư vị chưởng môn hãy nghe tiểu nữ nói một lời.
Lập tức, âm thanh oang oang của Vi Hữu Đạo, chưởng môn nhân phái Thanh Thành liền vang lên:
- Nếu Đoan Mộc Hạ môn chủ không có biện pháp nào giữ cho các phái được yên ổn, xin chớ có lời thuyết phục tất cả cùng lưu lại đây, để rồi cùng phải bị Vô Vi Tiên Tử hủy diệt.
Không hề bối rối, Đoan Mộc Hạ hướng mắt nhìn về phía Vi Hữu Đạo.
Nhưng nàng chưa kịp lên tiếng lại đến lượt Ngộ Thiền đại sư, phương trượng Thiếu Lâm phái phụ hoạ:
- A di đà phật. Vi chưởng môn nói không hề sai. Bần tăng cũng cho rằng chết ở sơn môn của quý môn sao bằng các môn phái tự quay về sơn môn của mỗi phái và tự nghĩ cách đối phó với Vô Vi Cung. Huống chi, lúc các phái nghe theo Từ bang chủ để cùng kéo cả đến Phục Ngưu Sơn này, các phái những tưởng rằng từ bang chủ sẽ có biện pháp hoặt là kháng cự Vô Vi Cung hữu hiệu hoặc giữ được bình yên cho các phái.
Nào ngờ….
Sự nhăn nhó của Từ Nguyên Hậu càng tăng dần khi nghe Trương Luân Hồi, chưởng môn nhân môn phái Không Động nói tiếp lời của Ngộ Thiền đại sư:
- Nào ngờ, hạn kỳ do Vô Vi Cung ápp đặt càng lúc càng đến gần, biện pháp kháng cự thì không có, Đoan Mộc môn chủ có tiên liệu được rằng:
sau khi Vô Vi Cung đáo hạ các phái mà không gặp, Vô Vi Cung sẽ nghĩ đến việc các phái đang chui đầu rụt cổ ở Độc Môn Tri Thù rồi tìm đến ? Lúc đó, dù các phái chấp nhận việc giao ra chân kinh, Vô Vi Cung liệu có tha thứ cho hành vi của các phái không ?
Bất bình trước những lời lẽ nhút nhát này, các phái chỉ nghĩ đến việc sao cho các phái được vẹn toàn và không cần tính đến Vô Vi Cung càng lúc càng lấn lướt các phái nhiều hơn, Đoan Mộc Hạ mấp máy môi định nói rõ ý của nàng.
Không ngờ, chính Thôi Oanh Oanh lại nhanh miệng hơn. Thôi Oanh Oanh vừa bĩu môi vừa mai mỉa:
- Uổng cho chư vị tự xưng là danh môn chính phái. Tà tâm của Vô Vi Cung càng lúc càng bộc lộ, chư vị có nghĩ rằng rồi sẽ có lúc toàn bộ võ lâm trung nguyên chắc chắn sẽ bị mụ Vô Vi Tiên Tử thao túng, muốn vo tròn hoặc bóp méo thế nào cũng được ?
Tiểu nữ tuy bổn phận thấp hèn, niên kỷ không là bao, vả lại Hắc Y Giáo dường như không là gì trong mắt Thất Đại môn phái danh tiếng lẫy lừng, nhưng tiểu nữ cũng hiểu thế nào là sống nhục, thế nào là chết vinh. Chưa hết, tiểu nữ còn hiểu thế nào là “đông tay vỗ nên kêu!”. Dẫu thế, nếu phải đơn thân độc lực để đương đầu với Vô Vi Cung, tiểu nữ vẫn không hề ngần ngại.
Sau câu nói của Thôi Oanh Oanh chưởng môn nhân các phái liền có phản ứng.
Và phản ứng của mỗi người mỗi khác. Có người tỏ ra giận dữ, người thì hổ thẹn. Và cũng có người bộc lộ hào khí can vận. Chính Thanh Từ đạo trưởng là một người như thế.
Thanh Từ đạo trưởng nói bằng giọng đều đều, không cao cũng không trầm giọng.
Vì cao giọng sẽ bị những phái kia hiểu lầm đạo trưởng đang lúc bốc đồng cao hứng, và nếu thấp giọng sẽ bị các phái nghĩ lời nói của đạo trưởng có hàm ý chỉ trích:
- Vô lượng thọ phật. Nhân lời Thôi giáo chủ vừa nói, bần đạo cảm thấy thấm thía một câu của cổ nhân:
dưới một cái ổ bị lật nhào, không còn cái trứng nào nguyên vẹn.
Nếu lần này chúng ta nhân nhượng, giao chân kinh cho Vô Vi Cung, lần sau rồi lần sau nữa khi Vô Vi Cung nêu ra hết yêu sách này đến yêu sách khác, không lẽ các phái cứ nhân nhượng mãi ?
- Nam mô quan thế âm bồ tát. Yù của Thanh Từ đạo huynh là thế nào xin nói rõ ra. Khi nghe xong, bần ni mới dám có thái độ.
Ném cái nhìn đồng cảm về phía Phiêu Di sư thái, Từ Nguyên Hậu nói xen vào:
- Không còn hồ nghi gì nữa, Từ mỗ đã hiểu được tâm ý của Thanh Từ đạo trưởng rồi. Và đó cũng là ý của Đoan Mộc môn chủ đang định nói cho tất cả chúng ta nghe.
Sư thái. Liệu sư thái có chịu nghe Đoan Mộc môn chủ nói mấy lời không ?
Phiêu Di sư thái không sao đáp được vì bị Ngộ Thiền đại sư tranh lời:
- A di đà phật. Nếu là Từ bang chủ có cao kiến, bần tăng xin nghe. Còn như đó là lời do tà môn Tri Thù, xin thứ cho, bần tăng không sao chấp nhận được.
Thôi Oanh Oanh liền phát tác:
- Cái gì là tà môn, cái gì là bạch đạo ? Hừ ! Lời nói và hành vi của đại sư, nếu đem so với gia sư Khấp Quỷ Tăng hãy còn kém xa.
Ngộ Thiền đại sư lập tức long mắt nhìn Thôi Oanh Oanh:
- Bần tang đã cảnh cáo tiểu cô nương rồi, sao cô nương cứ trước mặt bần tăng mà nhắc đến Quỷ Tăng, kẻ đã làm ô uế cửa phật ?
Cố tình không nhìn thấy ánh mắt can ngăn của Từ Nguyên Hậu, Thôi Oanh Oanh gay gắt hỏi:
- Ai đã làm ô uế phật môn ? Là người quyết tâm hoà mình vào chốn bùn nhơ, mong cảm hoá ác nhân, đến phải bị giang hồ gán ghép vào Thế ngoại tam quỷ, hay là người cam tâm khuất phục cái ác để sau này cửa thiền sẽ là hang ổ ma quỷ ?
Quay ngoắt sang Từ Nguyên Hậu, Ngộ Thiền đại sư nói như gầm:
- Từ bang chủ, là bang chủ xúi giục đệ tử Quỷ Tăng hắc đạo gây sự với tệ phái Thiếu Lâm à ?
Từ Nguyên Hậu bước ra xua tay. Nhưng Thôi Oanh Oanh bước ra còn nhanh hơn, nàng bảo:
- Tiểu nữ không hề gây sự. Vì đại sư quá nặng lời nên tiểu nữ phải nói. Hừ ! Đại ca xem gia sư là hắc đạo, vậy mà trước khi chết, gia sư vẫn lao tâm khổ trí để tìm cho được phương cách huỷ diệt Vô Vi Cung.
Đến Từ Nguyên Hậu cũng kinh ngạc vì lời nói của Thôi Oanh Oanh:
- Thôi cô nương. Lời cô nương có đúng không ? Lệnh sư đã tìm được cách để huỷ diệt Vô Vi Cung à ?
Thôi Oanh Oanh gật đầu:
- Đó là dùng âm công ngũ khúc trong Bích Dạ công phu. Ngay khi biết Bích Dạ công phu của Phục ca có… Rơm rớm nước mắt, Thôi Oanh Oanh cố kềm nén đau thương để nói tiếp:
- Có phát ra âm công, gia sư đã… đã thức ngộ điều này. Và chính.... chính Phục ca cũng đã thổ lộ, ngũ khúc âm công Bích Dạ chính là công phu tối thượng thừa của Bích Dạ Cung. Và công phu này, từ khi Bích Dạ Cung được khai sáng, vẫn chưa có ai luyện được.
Tuy thấu hiểu nỗi đau lòng của Thôi Oanh Oanh là do cái chết của Quỷ Tăng và do sự thất tung mà mười phần chết đến chín của Bạch Bất Phục gây ra, nhưng Từ Nguyên Hậu vẫn nôn nóng hỏi dồn:
- Kết quả thế nào ? Lệnh sư đã nói cho nhị đệ biết chưa ? Sao nhị đệ không dùng Ngũ Tuyệt âm công Bích Dạ khi chạm phải Vô Vi Tiên Tử ?
Bật khóc, Thôi Oanh Oanh cố nói qua màn lệ:
- Khẩu quyết luyện âm công của gia sư đã trao cho Phục ca rồi. Nhưng… nhưng do ngũ khúc Bích Dạ, Phục ca… Phục ca hãy còn thiếu mất một là Bích Dạ tiêu khúc nên… nên… Từ Nguyên Hậu bàng hoàng đến không thể nói được lời nào.
Trong khi quần hùng, nhất là Ngộ Thiền đại sư đang thấm thía hai chữ hắc đạo do Ngộ Thiền đại sư gán cho Khấp Quỷ Tăng, Đoan Mộc Hạ nhân cơ hội liền lên tiếng:
- Chư vị. Dù đệ nhị ca hung đa kiết thiểu, dù Ngũ tuyệt âm công kể như không còn, tiểu nữ vẫn nghĩ được cách giúp chúng ta huỷ diệt Vô Vi Cung.
Nghe thế, quần hùng không thể không náo nức chờ nghe Đoan Mộc Hạ nói tiếp.
Nàng long mắt lên:
- Gần một tuần trăng qua, chư vị cam chịu cảnh chui đầu thụt cổ tại sơn môn đã bị huỷ diệt của bổn môn, đó cũng là kế mọn do tiểu nữ nghĩ ra. Tiểu nữ biết, khi Vô Vi Cung đáo hạ đến các phái và biết các phái đã bỏ trống sơn môn, chắc chắn Vô Vi Cung sẽ nghĩ rằng chúng ta đang ẩn ở một nơi đã bị Vô Vi Cung hủy diệt là bổn môn đây.
Hít một hơi dài, Đoan Mộc Hạ tiếp:
- Bằng kế mọn này kể như chúng ta đã nhử được cọp ra khỏi hang hùm (địêu hổ ly sơn). Vậy thì, khi hạn kỳ vừa điểm, chúng ta sẽ xuất kỳ bất ý tìm đến tận hang ổ để huỷ diệt Vô Vi Cung. Trong tình thế rắn bị mất đầu, Vô Vi Cung chắc chắn phải bị tiêu diệt. Sau đó, lúc vây cánh không còn, nếu chạm mặt Vô Vi Tiên Tử, chúng ta quyết một phen liều sinh tử với mụ. Chư vị nghĩ sao ?
Thanh Từ đạo trưởng gật đầu:
- Dù đây chưa là một kế sách vẹn toàn nhưng khả dĩ có thể thành công, vô lượng thọ phật.
Phiêu Di sư thái lộ vẻ khẩn trương:
- Đoan Mộc môn chủ. Ngày mai đã là ngày cuối cùng của hạn kỳ, Vô Vi Cung được toa. lạc ở đâu không một ai trong chúng ta hay biết, chúng ta làm sao thực hiện được ý đồ này ?
Đoan Mộc Hạ cười thần bí:
- Sớm thì hôm nay, chậm là ngày mai, chúng ta không những biết địa điểm của Vô Vi Cung mà còn có thêm cao nhân tiếp trợ nữa.
Quần hùng thoáng nghi ngờ, có người lên tiếng:
- Tất cả đầu ẩn thân nơi này, làm gì có người đã phí công truy lùng để hôm nay hoặc ngày mai là biết được địa điểm Vô Vi Cung ?
Có người nêu nghi vấn:
- Còn cao nhân nào nữa ? Không lẽ Bạch Bất Phục vẫn chưa chết và sẽ quay lại ?
- Hừ ! Dù có là cung chủ Bích Dạ Cung đi nữa, họ Bạch đó làm sao biết chúng ta đang tập trung cả ở đây để kịp tìm thấy chúng ta ?
Từ Nguyên Hậu nghe không xót lời bàn tán nào bèn cười lên:
- Ha…ha…ha… Chư vị bất tất phải nghi ngờ lời của Đoan Mộc môn chủ. Từ mỗ xin giải thích ngay đây.
Mọi người nghe và cùng vỡ lẽ. Hoá ra suốt thời gian gần một tuần trăng vừa qua, tuy Độc Môn Tri Thù đã bị huỷ diệt, toàn bộ môn nhân đều bị thảm tử, nhưng Đoan Mộc Hạ đã kiên tâm trì chí thu thập lại đủ toàn bộ những phương dược cần thiết để phối chế nên giải dược Cuồng Tâm Tán Thần Độc của Vô Vi Cung. Nàng âm thầm thực hiện điều này kể từ khi biết rằng giải dược của Hoàng Mao Tê chỉ là chiếc sừng tê mà Vô Vi Tiên Tử vì không biết đã ném lại.
Thôi Oanh Oanh đã luôn tuôn lệ, đưa cao chiếc sừng tê cho mọi người nhìn thấy và nói:
- Độ một khắc nữa giải dược sẽ dùng được. Không hôm nay thì ngày mai lão dị nhân vô danh sẽ bình phục. Do lão dị nhân đã từng bị Vô Vi Cung bắt giữ, địa điểm toa. lạc của Vô Vi Cung chính lão dị nhân sẽ cho chúng ta biết. Và cũng chính lão dị nhân sẽ là một trợ thủ đắc lực cho chúng ta.
Thôi Oanh Oanh lại nhìn Ngộ Thiền đại sư, nàng muốn nói thêm rằng:
- Giải dược Hoàng Mao Tê có được là do tà giáo Hắc Y như Ngộ Thiền đại sư luôn cố ý phân biệt.
Nhưng lời hối thúc của Đoan Mộc Hạ đã khiến cho Thôi Oanh Oanh bỏ lỡ ý định:
- Thôi tỷ tỷ. Đến lúc này có lẽ giải dược có thể dùng được rồi, đã một ngày một đêm rồi còn gì ? Theo muội, lão dị nhân sớm khôi phục thần trí chừng nào tốt chừng nấy.
Gật đầu phụ hoạ, Từ Nguyên Hậu không sao giấu được sự khẩn trương:
- Từ mỗ cũng nghĩ như vậy. Để mỗ đưa lão dị nhân ra cho tất cả cùng xem qua kết quả của giải dược.
Hiểu nỗi lo lắng của Từ Nguyên Hậu là sợ giải dược không có hiệu nghiệm, và đó cũng là tâm trạng chung của mọi người, Thôi Oanh Oanh đành tuân theo sự sắp đặt của Từ Nguyên Hậu.
Kể từ khi Bạch Bất Phục bị Vô Vi Tiên Tử đưa đi, lão dị nhân vô danh vẫn luôn bị Từ Nguyên Hậu giám sát bằng cách luân phiên thay đổi những huyệt đạo bị chế trụ.
Bằng cách này, chân nguyên nội lực của lão dị nhân vì không bị ảnh hưởng nên dễ dàng khôi phục một khi giải dược tỏ ra có hiệu nghiệm.
Mọi người đều nôn nao nhìn Thôi Oanh Oanh cho giải dược vào miệng lão dị nhân vô danh.
Họ nôn nao cũng phải, vì ngoài việc lão dị là người duy nhất có thể đưa họ đến nơi toa. lạc Vô Vi Cung, công phu bản lãnh của lão dị nhân còn là cần thiết cho kế sách huỷ diệt Vô Vi Cung của quần hùng.
Bởi, bản lãnh của Bạch Bất Phục như thế nào, mọi người đã tận mắt mục kích.
Nhưng lão dị nhân vô danh lại có thể giao đấu ngang tay với Bạch Bất Phục, tất cả cùng nhìn thấy điều này. Nếu được lão dị nhân trợ lực, cơ thành sự của quần hùng càng thêm tăng cao.
Không bao lâu sau đó, ngoài sự mong đợi của quần hùng, đôi mắt của lão dị nhân bỗng mở ra.
Qua ánh mắt tinh nhanh và đầy tinh quang của lão dị nhân, quần hùng đều biết rằng giải dược của Đoan Mộc Hạ và Thôi Oanh Oanh hợp lại đã có tác dụng.
Dẫu thế, họ vẫn nôn nao và chờ đợi khi nghe Đoan Mộc Hạ giải khai á huyệt cho lão dị nhân và hỏi:
- Lão tiền bối có nghe tiểu nữ nói gì không ?
Lão dị nhân gật đầu và đưa mắt nhìn mọi người như có điều gì đó bỡ ngỡ.
Đoan Mộc Hạ lại hỏi:
- Lão tiền bối kiểm tra lại xem, trong nội thể còn điều gì bất thường không ?
Lão lại gật đầu biểu thị đã nghe đã hiểu và đã kiểm tra và không hề phát hiện có điều gì bất thường.
Tuy nhiên, do lão dị nhân không thốt ra lời nào khiến Đoan Mộc Hạ hãy còn bán tính bán nghi.
Nàng thầm hiểu rằng, qua ánh mắt bỡ ngỡ của lão dị nhân, lão không lên tiếng vì đối với lão mọi người trước mắt lão đều quá xa lạ.
Muốn lão dị nhân khai khẩu, Đoan Mộc Hạ nghĩ được một cách khả thi.
Nàng đột ngột hỏi:
- Lão tiền bối có nhận ra đây là kiếm pháp gì không ?
Dứt lời, Đoan Mộc Hạ dùng tay thay kiếm và vẫy loạn vào không gian.
- Thập Toàn Kiếm Pháp ? Tiểu cô nương có liên quan thế nào với nghịch đồ Bạch Cao Sơn ?
Hoàn toàn bất ngờ, quần hùng cùng rúng động. Bởi hai lẽ:
thứ nhất, lão nhân thật sự đã khôi phục nguyên trạng, thứ hai lão nhân là sư phụ của Trung Nguyên Vô Địch Kiếm Bạch Cao Sơn và còn cho Bạch Cao Sơn là nghịch đồ.
Và người bị bất ngờ nhiều hơn cả phải kể là Đoan Mộc Hạ.
Nàng chưa biết phải đối đáp như thế nào thì từ một nơi kín đáo ở tuốt ngoài xa chợt có tiếng còi tre rúc lên.
Tẹ.te… Từ Nguyên Hậu tái mặt:
- Có người tìm cách lẻn vào đây, phục binh của tệ bang đã phát hiện. Không lẽ là Vô Vi….
Một tiếng bẩm báo khá lớn đã cắt ngang lời Từ Nguyên Hậu:
- Bang chủ. Một vị công tử vận Bạch Y đang thần tốc đến nơi này, chúng đệ tử chờ nghe mệnh lệnh của bang chủ.
Từ Nguyên Hậu thảng thốt:
- Là Bạch Y công tử ư ? Không lẽ là… Lần thứ hai, câu nói của Từ Nguyên Hậu bị cắt ngang. Và lần này là do lão dị nhân vô danh kia gầm lên:
- Bạch Y công tử ! Đúng là hắn rồi. A…a… Ngoài tiếng gầm với lời lẽ mập mờ khó hiểu, việc lão dị nhân tự giải khai huyệt đạo bị khống chế còn làm cho quần hùng bị bất ngờ nhiều hơn.
Và tất cả cùng choáng váng khi thấy lão nhân lao vút đi. Lướt ngang qua Thanh Từ đạo trưởng, lão dị nhân còn tiện tay đoạt luôn thanh bảo kiếm của đạo trưởng.
Mọi người ùn ùn lao đuổi theo.
Khi đó, một bóng nhân ảnh trắng tuyền lại lao từ bên ngoài lao vào.
Thân pháp của lão dị nhân vô danh lao đi đã nhanh mà khinh thân pháp của bóng trắng kia xem ra có vẻ nhanh hơn bội phần.
Và khi song phương lao ngược vào nhau như vậy, cả hai chưa kịp nhìn tỏ tường diện mạo của nhau, lão dị nhân liền khoa kiếm với tiếng gầm đinh tai nhức óc:
- Ngươi là Bạch Y công tử, kẻ đã mạo nhận danh hiệu của ta làm nên bao nhiêu tội ác ? Đáng chết.
Ngược lại, bóng trắng kia khi nghe được lời này của lão dị nhân còn gầm trả lại và gầm lớn hơn nhiều:
- A… Lão là Bạch Y công tử năm nào ? Lão mới đáng chết. Đỡ!
Ngay tức khắc, bảo kiếm trên tay lão dị nhân liền đổ ập vào bóng trắng kia. Trái lại, ở trên tay bóng trắng kia cũng có một vật lóa ngời ánh đen cuộn thẳng vào vầng kiếm quang lợi hại của đối phương.
Đến Đoan Mộc Hạ là người đã từng luyện qua kiếm pháp Thập Toàn Kiếm Pháp cũng phải thè lưỡi lắc đầu trước lối thi triển quá ư lợi hại của lão dị nhân. Và nếu đã thế nàng càng thêm khiếp đảm trước kiếm pháp của bóng trắng kia, ngang nhiên ngăn đỡ và hoá giải mọi biến hóa của Thập Toàn Kiếm Pháp.
Song phương xoắn chặt lấy nhau khiến tất cả mọi người dù đang căng mắt nhìn cũng không thể biết bóng trắng kia là cao nhân nào.
Tuy thế, còn có Từ Nguyên Hậu là người duy nhất nhận ra bóng trắn kia là ai.
Nhưng, Từ Nguyên Hậu vì hoang mang, vì không ngờ nên dù đã nhận ra vẫn không sao mở miệng để kêu lên ngăn lại trận chiến.
Phải một lúc sau đó, Từ Nguyên Hậu vì không kềm được nên lẩm bẩm thành lời:
- Là nhị đệ ? Nhị đệ hãy còn sống ? Thân thủ này làm sao nhị đệ có được ?
Nghe thế, Đoan Mộc Hạ dẫu có bàng hoàng cũng gắng gượng gào lên:
- Nhị ca ! Lão nhân đó chính là sư phụ của lệnh tôn. Nhị ca không nên thất lễ.
Tưởng thế nào, vừa nghe được lời của Đoan Mộc Hạ, lão dị nhân còn gầm lên phẫn nộ hơn:
- Hoá ra ngươi là nghiệt chủng của nghịch đồ ? Đáng chết.
Còn Bạch Bất Phục, chính là bóng trắng vừa xuất hiện, cũng thịnh nộ gầm lên:
- Hay lắm. Vì thế, lão đã gia hại gia phụ. Thập Toàn Kiếm Pháp cũng do lão lén học. Lão đáng chết trăm lần. Đỡ!
Nếu trận đấu trước kia giữa Bạch Bất Phục và Vô Vi Tiên Tử, do Vô Vi Tiên Tử có bảnn lãnh vượt trội quá nhiều lần so với chàng, trận đấu đó vì không cân sức nên không kinh thiên động địa, thì trận đấu hiện giờ mới đúng là trận long tranh hổ đấu.
Đã thế, trận đấu này lại diễn ra giữa hai nhân vậy không rõ mối liên quan là thế nào.
Bạch Bất Phục vì phụ thân giao chiến với sư phụ của phụ thân. Lão dị nhân vô danh vì giận dữ nghịch đồ phải giao đấu với nghiệt chủng của nghịch đồ. Đúng là chuyện thế gian chưa từng có.
Song phương giao đấu được một lúc liền chậm lại, cho mọi người nhìn rõ sắc diện của cả hai.
Bạch Bất Phục, đúng là Bạch Bất Phục, là người quần hùng tưởng đã chết khi bị Vô Vi Tiên Tử dùng Hư Không Nhiếp Vật bắt đưa đi, tuy vẫn còn sung mãn chân nguyên nhưng kiếm chiêu được chàng dùng tiêu thay kiếm đang có phần trì trệ.
Ngược lại, lão dị nhân vô danh tuy kiếm chiêu vẫn còn lợi hại nhưng nhịp hô hấp lại đang trì trệ dần do chân nguyên bất túc.
Nhận ra điều này, Bạch Bất Phục bỗng quát lên:
- Được ! Ta thừa nhận ta không địch lại Thập Toàn Kiếm Pháp của gia phụ. Hãy xem công phu của Bích Dạ Cung đây. Đỡ!
Giữ chiếc tiêu ở hữu thủ, Bạch Bất Phục dụng lực đẩy tả thủ ra.
Âm ba của tiếng sáo và tiếng trống như cùng một lúc ẩn hiện trong ngọn chưởng lực của chàng.
Điều này khiến lão dị nhân bất ngờ. Lão nhảy qua một bên và kêu lên thất thanh:
- Bích Dạ công phu. Dừng tay nào, tiểu tử.
Thế nhưng, chàng vẫn lao đến:
- Dừng à ? Tại sao ta phải dừng một khi chính lão đã huỷ diệt Bích Dạ Cung và hãm hại cung chủ đời trước của bổn cung ? Đỡ!
Do đã cất chiếc tiêu vào người, lần này chàng vẫy cả song thủ.
Âm ba của tứ khúc trong ngũ khúc Bích Dạ xen vào nhau và cùng ẩn hiện giữa hai ngọn chưởng kình nhập một của chàng.
Điều này càng làm cho lão dị nhân bàng hoàng.
Lão tìm cách nhảy tránh và tận lực quát lên:
- Dừng tay! Ngươi là thế nào với Lã Chấn Tùng cung chủ Bích Dạ Cung ?
Hai lần hụt chiêu, Bạch Bất Phục long mắt lên giận dữ:
- Hiện nay ta là cung chủ Bích Dạ Cung. Lão đã mãn nguyện chưa ? Mạp mạng đi nào.
Bất ngờ, lão dị nhân bỗng đứng im:
- Lã Chấn Tùng đã chết ư ? Là do ta ư ? Là do Bạch Y công tử này ư ?
Chưởng kình tứ tuyệt của chàng vẫn ngang nhiên ập đến.
Từ Nguyên Hậu bỗng gào lên:
- Dừng tay, nhị đệ.
Đoan Mộc Hạ và Thôi Oanh Oanh cũng kêu:
- Nhị ca. Trong này chắc chắn phải có ẩn tình. Mau… - Phục ca mau dừng lại. Có điều lầm lẫn rồi.
Chính Bạch Bất Phục cũng có phần hồ nghi điều này khi nhìn thấy thái độ kỳ quặc của lão nhân.
Dẫu sao, mối thù của Bích Dạ Cung là sâu tợ bể cao tợ non và còn nhừng nghi vấn về gia phụ nữa, Bạch Bất Phục tuy thu chiêu nhưng chàng cũng kịp thời điểm huyệt chế ngự lão nhân:
- Hự ! Đúng là công phu của Lã Chấn Tùng rồi.
Thái độ của lão, không sợ chết, chỉ lẩm bẩm những lời như đã minh định một điều gì đó, làm cho Bạch Bất Phục và quần hùng phải kinh nghi khôn xiết.