[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 10: Envoy



Giáng sinh đến rồi. Tuy rằng tôi biết thân phận của mình, nhưng từ nhỏ đã sống ở Mỹ, tôi chưa từng có một đêm giáng sinh thật sự, hy vọng rạo rực vẫn không hề bị lấp đầy. Augustine cũng nhìn thấu suy nghĩ của tôi, mang tôi tới quán bar chơi. Steven như là biết chúng tôi sẽ tới, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon. Đây là lần đầu tiên tôi ăn gà tây, còn được rất nhiều người trong quán bar tặng kẹo, có loại hình cây gậy nữa, tôi cầm trong tay chơi cả buổi, rốt cuộc cũng bị Augustine cầm đi.

“Kẹo là để ăn.” Hắn vừa nói vừa tháo lớp vỏ kẹo, nhét cây gậy vào trong miệng tôi.

Vui chơi cả đêm, hôm giáng sinh chỉ dành để ngủ. Khi tỉnh lại cũng đã chiều, Augustine cũng vừa tỉnh, cả hai nhìn thấy thân thể trần trụi của nhau, trên đầu còn đội mũ giáng sinh, hai giây sau liền cười to.

Nói tóm lại, lễ giáng sinh trôi qua rất yên bình. Qua vài ngày nghỉ lễ, Augustine sẽ đi làm lại, tôi cũng bắt đầu tự học tiếp. Thấm thoát trôi qua hai tháng, huyết linh của tôi cũng sắp tròn một tuổi.

Trong phòng phảng phất hương hoa hồng, đó là do lễ tình nhân hôm qua, Augustine mua một bó hoa hồng lớn về cùng với Theodore mang một bó hoa hồng màu trắng cũng rất to tới tặng, hai bó hợp lại tạo thành mùi này. Tôi mơ màng mở mắt, trong phòng tối thui, nhưng hình như tôi nghe thấy tiếng động gì đó, dường như phát ra từ bức tường ở đối diện.

Trộm? Không thể, bây giờ là ban ngày. Tôi vươn tay, bật đèn lên, tôi nhìn xung quanh, không phát hiện có gì khác thường, nhưng mà hình như… có một bóng đen bay ra sau bức tranh treo trên tường.

Cái gì vậy!

Tôi leo xuống giường, bật đèn lên, đợi một hồi không thấy nó bay ra, đành phải tìm cái cây, chọt chọt bức tranh vài cái. Vật kia bay ra, trên người dính bụi, hình như nó có lông, hơn nữa đầu còn chúi xuống.

Con dơi? Tôi đang định quan sát cẩn thận thì con vật kia nó bay nhào về phía tôi. Tôi sợ tới mức kêu lên một tiếng, ném cây gậy đi, bắt nó xuống, xem cẩn thận.

Quả nhiên là một con dơi, chỉ có khung xương và màng cánh, thân thể xù lông chỉ nhỏ bằng bàn tay. Tôi bắt nó trong lòng bàn tay, nó thoạt nhìn như mệt chết đi, buồn bã ỉu xìu, chắc là bay từ xa tới, tôi móc nó lên giá áo, để nó đổi chiều.

Có thể là do đói bụng không? Dơi hình như là ăn muỗi, nhưng trong nhà tôi rất hay quét dọn, đâu có côn trùng.

“Xem ra mày đành phải tự lực cánh sinh rồi.” Tôi nói với nó, sau đó xoay người đi giải quyết vấn đề ăn uống của mình. Ai ngờ nó lại bay theo, tôi thấy nó bay lúc la lúc lắc, vội vàng lấy tay đỡ, nhưng nó lại không cảm kích mà còn cắn ngược lại tôi!

Tôi không biết, răng dơi thì ra lại nhọn như vậy.

“Nhả ra! Tao không muốn làm mày bị thương!” Tôi hô lên, cũng mặc kệ nó có nghe thấy hay không.

Nhưng nó không hề nhả ra mà còn như hút máu tôi, thì ra đây là con dơi hút máu!

“Ê, tao kêu mày nhả ra! Máu của tao không phải để mày uống!” Tôi cố ý kéo nó ra nhưng nó cứ bám dính lấy đầu ngón tay, thoạt nhìn như vô cùng đói bụng. Nhưng mà nào có quỷ hút máu nào để con dơi hút máu mình?! Tôn nghiêm của tôi bị chạm vào, đôi mắt chuyển sang màu vàng, “Tao bảo mày nhả ra, có nghe không!”

Nó giống như bị tôi dọa, ngẩng đầu, sau đó lập tức mở miệng, nhìn tôi vô cùng sợ hãi.

“Biết tao là huyết tộc không phải là con người rồi chứ gì!” Tôi bĩu môi, đút ngón tay vào miệng ngậm, trong chốc lát vết thương liền lành lại, “Đói bụng thì tao lấy máu cho mày, nhưng không được cắn tao, có nghe không?!”

Tôi cầm bịch máu, đổ một chút ra chén, để xuống bàn cho nó uống, còn mình thì đi đánh răng. Chờ tôi quay lại, trong chén đã sạch sẽ, nó hình như còn chưa no, tôi lại đổ thêm một chút cho nó, phần còn lại thì tự uống, vừa uống vừa quan sát con dơi. Lúc này tôi mới phát hiện, chân nó có đeo một cái vòng vàng, bên trên có vẽ hình gì đó.

Nói như vậy con dơi này là Augustine? Hay nó tới tìm Augustine? Tôi ôm đầu, cũng không có hứng suy nghĩ, dù sao nó cũng ngủ rồi.

Mấy tiếng sau, Augustine về nhà, tôi theo thường lệ ôm hắn hôn một cái, nhưng hắn hình như ngửi thấy mùi gì đó trên người tôi.

“Bảo bối, có người hay thứ gì tới à?”

“Mũi anh thính thật.” Tôi chỉ ra ban công, “Không biết con dơi hút máu đó từ đâu bay tới, đang treo trên móc áo ngủ.”

Đang nói, con dơi kia tựa như cảm nhận được Augustine đã về, nó bay tới trước mặt Augustine, há miệng nói gì đó. Tôi nhìn Augustine, thấy hắn nhíu mày. Chẳng lẽ hắn hiểu nó nói cái gì? Chẳng phải đợi phải nói chậm đi 8 lần thì tai người mới nghe được sao?

“Nói với bọn họ, không cần thiết, ta không định về đâu!” Augustine bực dọc nói với con dơi, nói như vậy con dơi này hiểu tiếng người?

“Augustine, rốt cuộc con dơi này là cái gì?” Tôi kéo tay áo Augustine hỏi.

“Đây chỉ là con dơi bình thường huyết tộc dùng để thư từ qua lại thôi.” Augustine ôm eo tôi, giọng điệu cũng trở lại bình thường.

“Thư từ qua lại?” Thì ra tác dụng như bồ câu đưa thư, “Tại sao không dùng điện thoại?”

Augustine hơi sửng sốt, sau nó cười nói, “Bởi vì ở bên kia là một xã hội vô cùng cổ xưa.”

“Tại sao tôi không hiểu nó nói cái gì?”

“Bởi vì em vẫn còn chưa trưởng thành, bảo bối.”

“À.” Tôi vươn tay sờ phần lông ở bụng con dơi, xem ra nó cũng không dám cắn tôi nữa.

“Em thích nó?” Augustine ôm tôi, trong giọng nói có chút ghen tuông.

“Trong tiểu thuyết chẳng phải đều viết, quỷ hút máu luôn có con dơi đi theo sao? Tôi cảm thấy rất thú vị.”

“Vậy em cứ giữ nó lại làm vật nuôi, sau này có cơ hội thì tôi kiếm cho em con khác.” Augustine sủng nịch nói vào tai tôi, tay thuận tiện đưa vào trong áo.

“Được.” Tôi vui vẻ hôn hắn một cái, “Nó là giống đực hay giống cái?”

Augustine nhìn con dơi trong chốc lát, “Đực.”

“Vậy gọi nó là Batty đi.”

“Nghe lời em, bảo bối.” Augustine bế tôi lên, “Nếu nó còn dám cắn em, em cứ bắt nó đem nấu.”

Tôi cũng không đi so đo tại sao Augustine biết nó cắn tôi, chỉ vòng tay ôm cổ hắn, tức giận hỏi, “Dơi sao mà nấu được?!”

“Ai biết được, nhưng mà người phương Đông chẳng phải cả côn trùng cũng ăn được sao? Dơi tốt xấu gì cũng là động vật có vú.”

“Đúng ha.” Tôi gục đầu vào ngực Augustine, liếc nhìn con dơi, thấy nó như đang run rẩy… Chắc là tôi hoa mắt rồi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.