Rạng sáng, Thanh Nguyệt nhu nhu sống lưng không biết vì sao lại hơi hơi đau nhức của mình, rồi bỗng nhiên cảm giác trong phòng có chút kỳ quái, đi vào nội thất mới thấy Thiển Ly Du đã thay y phục rời giường từ bao giờ, lúc này y đang ngồi bên cửa sổ lật sách.
“Chủ tử đã dậy, sao không gọi ta?”
Thiển Ly Du cảm thấy có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Thanh Nguyệt, nghĩ thầm không biết Dạ Quân Hi dùng biện pháp gì điểm huyệt, vô luận y dùng cách gì cũng không thể giải, đành phải chờ đến khi canh giờ hết, huyệt tự động giải. Huống hồ chuyện tối qua Dạ Quân Hi đã tới đây, y cũng không muốn để cho Thanh Nguyệt biết, tránh cho nha đầu này lại lo lắng thêm, vì vậy chỉ nói: “Nhìn ngươi ngủ ngon như thế, liền để ngươi ngủ thêm một chút.”
Thanh Nguyệt lầu bầu mấy câu, cũng chỉ là oán giận Thiển Ly Du không gọi nàng, không để nàng hầu hạ rửa mặt, thay y phục, rồi mở cửa phòng, đi qua thiện phòng (phòng ăn).
Ánh mắt Thiển Ly Du lại chuyển về trên trang sách, nhưng trời biết từ khi y dậy, thời gian đã qua rất lâu mà cuốn sách vẫn dừng lại ở cùng một trang, chưa từng thay đổi.
Tối hôm qua, Dạ Quân Hi đột nhiên tới, đến khi phía Đông đã sáng tất cả lại phảng phất như một giấc mộng, nhưng mùi thanh mộc xạ hương thuộc về nam nhân kia còn đang thoang thoảng trong không khí khiến Thiển Ly Du biết, đó không phải mộng, mà là sự thực – nam nhân tôn quý nhất Lam Vũ đế quốc kia đêm qua xác thực đã từng đứng ở bên giường y, nói vài lời ẩn ý, thậm chí còn để lại một cái ôm khiến người ta khó hiểu.
Chẳng lẽ nam nhân luôn nhìn thấu mọi việc kia đã phát hiện manh mối gì sao? Thiển Ly Du hơi hơi cau mày, rồi lại cảm thấy không giống, nếu thực sự phát hiện ra chuyện gì, Dạ Quân Hi không có khả năng đơn độc đến đây như vậy…….Hay là người nọ vẫn còn hứng thú với y? Vừa nghĩ như vậy, Thiển Ly Du liền cười cười trong lòng – hắn tọa ủng (ngồi ôm) mỹ nhân vô số, người có dung nhan bình thường như y, hơn nữa lại “từng bị người làm nhục”, vị đế quân cao cao tại thượng kia sao có thể có tâm tư gì với y a……
Suy đi nghĩ lại, Thiển Ly Du phát hiện chính mình căn bản không suy đoán ra được nguyên cớ nào, quả thật là quân tâm khó dò, tâm tư thâm trầm của đế vương, y cũng đoán không ra.
Qua một lúc lâu, Thiển Ly Du mới phục hồi tinh thần lại, không khỏi cau mày. Bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện nhỏ nhặt thế này. Mặc kệ Dạ Quân Hi vì sao mà đến, y chỉ còn lại bảy ngày ngắn ngủi – nếu qua bảy ngày, vô luận thế nào y đều phải ly khai Lam Vũ đế cung. Việc cấp bách, đó là tìm ra Trào Phượng có thể cứu mạng người kia.
Đứng lên, Thiển Ly Du im lặng ngắm nhìn cây cối tàn lụi và gian nhà đổ nát ngoài cửa sổ, cảm nhận được khí tức khó phát hiện từ một nơi gần đó truyền lại, y nhịn không được vươn tay xoa xoa thái dương. Chỉ còn đúng bảy ngày, cho dù là nơi còn nguy hiểm hơn long đàm hổ huyệt (đầm rồng hang hổ), đêm nay y cũng phải đi Thương Kình cung thăm dò mới được. Còn Tô Thụy…….đành phải dùng nhiếp hồn thuật một lần nữa thôi….
Cùng lúc đó, trên đại điện Lam Vũ, nhìn qua Dạ Quân Hi có vẻ chăm chú nghe triều thần thượng tấu, nhưng thực ra hắn như đang đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Trong căn phòng lãnh lẽo ở Lạc Điệp cư, thân thể gầy yếu lạnh buốt của thiếu niên khiến Dạ Quân Hi cảm thấy có chút không nỡ. Nhưng một cảm giác bất khả tư nghị (khó mà tin được) như thế lại làm Dạ Quân Hi không dừng lại lâu ở lãnh cung, trong tiềm thức hắn hiểu được nếu còn nhìn vào đôi mắt hắc diệu thạch lấp lánh rực rỡ kia, thì mọi chuyện sẽ thoát khỏi tầm khống chế của hắn. Nhưng thực tế, tình thế cũng đã phát triển ra ngoài những điều hắn dự liệu. Rạng sáng tỉnh dậy, hắn suy nghĩ hồi lâu mới đè xuống ý nghĩ sai người đem thiếu niên từ Lạc Điệp cư băng lãnh, đổ nát kia mang về Uyển Anh điện.
Chẳng lẽ là bị Thiển Ly Du hạ cổ sao…………Dạ Quân Hi bất đắc dĩ thở dài dưới đáy lòng, rồi đột nhiên nheo lại mắt – hay là, người nguy hiểm như thế sớm nên trừ bỏ mới được. Dù sao thiếu niên kia vốn có mưu đồ mờ ám.
Sát ý mới nảy lên trong lòng, trong đầu lại hiện ra đôi mắt tuyệt đẹp kia, nhớ tới hình dáng đôi mắt đạm nhiên xuất trần khi đối diện cùng hắn, ý nghĩ muốn trừ bỏ Thiển Ly Du liền tiêu tán trong nháy mắt. Hay là cứ hoãn lại đi, để xem tình hình sau này ra sao……….
Dạ Quân Hi nghĩ như vậy, cũng không quan tâm đại thần đang tranh luận chuyện gì trên đại điện, hắn đứng phắt dậy ly khai. Văn võ bá quan vừa thấy bệ hạ đứng dậy liền ngậm miệng, lo sợ không biết là người phương nào chọc giận đế quân bệ hạ mới khiến hắn phẩy áo bỏ đi, hai mặt nhìn nhau, không ai dám tự ý ly khai, cho đến khi Lâm Hứa hô một tiếng “Bãi triều”, lúc này mới khom người về phía đế tọa, tung hô xong rồi nhất nhất lui ra.
“Thứ vi thần cả gan, bệ hạ thoạt nhìn tựa hồ có tâm sự.”
Liếc mắt nhìn Lâm Hứa, Dạ Quân Hi không nói, tiếp tục tiến về phía ngự thư phòng. Lâm Hứa thấy vậy cũng đành ngậm miệng, đi theo phía sau Dạ Quân Hi.
“Chuyện gì?” Nhìn tâm phúc trong mắt hiện lên một chút thấu hiểu, Dạ Quân hi hận tới nghiến răng, hắn liếc qua lạnh giọng hỏi.
Lâm Hứa lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu cung kính nói: “Khởi bẩm bệ hạ, tướng lĩnh thủ thành hồi báo có một vài người Đồng quốc thần sắc khả nghi, sáng nay đã vào đế đô.”
“Nga? Sứ thần Đồng quốc hai ngày nữa mới tới, hôm nay liền đã có người vào đế đô trước sao?”
“Đúng vậy, bệ hạ.” Lâm Hứa đáp, “Đồng quốc quốc quân vốn muốn phái sứ thần tới đây, nhưng trước đó vài ngày đột nhiên nhiễm bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, cho nên việc tuyển sứ thần liền bị gác lại. Sứ thần tiến đến lần này là do giám quốc đại hoàng tử phái đến…….”
Dạ Quân Hi nghe vậy hơi cong lên khóe môi: “Ốm đau trên giường còn có dã tâm như vậy, đừng để lão nhân kia chết, nếu chết không phải là quá thoải mái sao, cuộc chiến tranh đoạt tất nhiên là phải chơi đùa lâu một chút mới xem đủ a.”
Lâm Hứa nghe vậy, trong mắt lộ ra tiếu ý. Tám vị hoàng tử của bệ hạ còn tuổi nhỏ, người lớn nhất cũng mới gần chín tuổi. Xem ra bệ hạ tựa hồ là muốn thừa dịp khi cuộc chiến đoạt quyền ở Lam vũ còn chưa mở màn, đem Đông quốc ra để tiêu khiển.
“Vi thần còn có một chuyện.”
“Nói.”
“Buổi yến tiệc tổ chức để đón tiếp Diệu quốc trưởng công chúa và Thất hoàng tử, tên đại thần dám cả gan vô lễ với cung phi kia, vi thần chỉ sợ hắn bị người nào đó cổ hoặc (đầu độc, mê hoặc) mới có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế.”
“Cổ hoặc?” Dạ Quân Hi nghe vậy nheo lại con ngươi. “Nói tiếp.”
“Khi vi thần đích thân thẩm tra, hắn vẫn như một con rối, nhưng ngự y nói đó không phải do uống rượu quá nhiều. Vả lại khi hắn khôi phục thần trí, thì hoàn toàn không nhớ rõ trên điện đã xảy ra chuyện gì. Vi thần sợ rằng, này chính là “nhiếp hồn thuật” trong truyền thuyết.” Lời này của Lâm Hứa có chút trầm trọng, Dạ Quân Hi nghe vậy cũng hơi sững sờ, thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng.
“Ý ngươi là……tên chết tiệt kia trúng ‘nhiếp hồn thuật’ đã thất truyền từ lâu?”
“Vi thần sợ hãi, không có chứng cứ xác thực, nhưng kiểm chứng nhiều mặt, ngoài nhiếp hồn thuật không còn cách giải thích nào khác.” Lâm Hứa biết mức độ nghiêm trọng của việc này, trong mắt đã không còn sự vui đùa vừa rồi, cung kính quỳ một chân xuống nói.
“…………Nếu thực sự như những gì ngươi nói, sợ rằng những ngày thái bình không còn bao nhiêu nữa.” Dạ Quân Hi trầm giọng, trong mắt phượng hiện lên một tia huyết sắc, hàn ý băng lãnh không ngừng tỏa ra quanh thân hắn, ngay cả Lâm Hứa cũng nhịn không được rùng mình một cái.