Ảm Dạ Ly Du

Chương 43



Bên bờ sông Thanh Đô, trên du thuyền hoàng gia, vừa mới kết thúc một cuộc huyết chiến. Mấy cỗ thi thể nằm lộn xộn khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi huyết tinh.

Tại sự yên tĩnh như tử vong này, ngay cả những cung phi đã sợ tới mất hồn mất vía, nước mắt ràn rụa từ lâu cũng đều che miệng, không dám phát ra một tiếng khóc than nào, ánh mắt các nàng không ngừng dao động giữa những thi thể và nam nhân ngồi trên đế tọa.

Sứ thần Triều quốc sợ hãi núp vào sau lưng người hầu, toàn thân run lên, sắc mặt trắng bệch, vài lần sắp ngất, nhìn mấy cỗ thi thể mặc y phục Triều quốc, hắn không thể nào hiểu được, vì sao sẽ xảy ra chuyện như vậy. Một buổi cung yến vốn tốt đẹp đột nhiên lại phát sinh tình huống này, không ai biết đế quân bệ hạ sẽ xử lý thế nào, cũng không ai dám đi suy đoán đoàn sứ thần Triều quốc sẽ có kết cục ra sao và Triều quốc có thể chịu đựng được sự tức giận của Lam Vũ đế quân hay không.

Nam nhân trên đế tọa ôm thiếu niên trong lòng, đôi mắt phượng thâm thúy sắc bén liếc qua mọi người phía dưới, trên gương mặt không hề có chút cảm xúc kia nhìn không ra một tia hỉ giận, nhưng chỉ thế cũng đã khiến người ta cảm thấy rét lạnh đến tận xương. Đôi song sinh tử do Hoàn quốc tiến hiến lúc trước quỳ ở hai bên đế tọa, giờ đã bị chấn thương do nội lực của Dạ Quân Hi bạo phát khi thích khách xuất hiện, lúc này khóe môi đã tràn đầy huyết, ngất ra trên mặt đất không biết sống chết. Còn Thiển Ly Du được Dạ Quân Hi ôm vào trong ngực, thì từ khi thấy hắc y nhân bắt đi Thanh Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, mặc cho mấy lọn tóc trên trán che đi đôi mắt, cũng che đi thần sắc trên mặt.

“Hồi bẩm bệ hạ, ảnh vệ tổng cộng bắt được sáu tên thích khách, bốn gã mặc y phục Triều quốc, hai gã mặc y phục dạ hành. Ngoài ra thích khách bắt đi bốn vị nương nương cùng với thị nữ Thanh Nguyệt bên người Thượng quân, có bảy vị đại nhân bị trọng thương.” Mang theo thần sắc trầm trọng mà nghiêm túc, Lâm Hứa tự mình kiểm tra lại một phen sau, rồi mới qùy một gối xuống trước người Dạ Quân Hi nói.

Tuy nói hắn chính là tâm phúc, là cánh tay đắc lực của Dạ Quân Hi, thường ngày vui đùa vài câu cũng là chuyện thường có, nhưng lúc này trong lòng Lâm Hứa lại vô cùng trầm trọng, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt chủ tử.

Chỉ mấy ngày nay, mấy vụ ám sát lớn nhỏ liên tiếp xảy ra, hai lần tại Thương Kình cung, tối qua ở Uyển Anh điện và lần cuối cùng chính là buổi cung yến vừa rồi. Nhưng trong bốn lần ám sát này, biểu hiện của ảnh vệ lại rất đáng thất vọng. Thân là người đứng đầu Ám bộ, Lâm Hứa biết rõ, khuyết điểm của ảnh vệ, chính là do sự thất trách của hắn. Nếu đế quân bệ hạ vì chuyện này mà xử phạt người trong Ám bộ, hoặc hạ lệnh huấn luyện lại một lần, hắn tuyệt đối không có nửa câu oán hận.

Dạ Quân Hi liếc nhìn Lâm Hứa, cũng không bảo hắn đứng dậy. Bởi vì mấy ngày nay, hắn thực sự rất bất mãn với Ám bộ. Bất quá Dạ Quân Hi biết, những chuyện này không thể toàn bộ đều trách tội Lâm Hứa. Ngay cả hắn cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc đối với đám thích khách tấn công đêm qua và mới vừa rồi.

Hai lần ám sát đầu tiên, thích khách đều là những kẻ tạp nham, không cần truy tra cũng biết, trong đó phần lớn là những người mà Đồng quốc quốc quân đang “đau ốm liệt giường” kia phái tới, còn lại hẳn là mật thám của Thụy Hoa thâm nhập vào.

Nhưng nhóm thích khách đêm qua và vừa rồi thật sự vô cùng kỳ quặc, sử dụng độc dược của Triều quốc, võ công thân thủ cũng không thuộc về bất luận quốc gia, hoặc môn phái nào trên đại lục này. Hai lần đột kích đều là muốn trực tiếp trí hắn vào chỗ chết, nhất chiêu không trúng liền lập tức tấn công sang những người xung quanh, đêm qua chính là những thị vệ bị ngân châm bắn phải, mà hôm nay lại là đại thần, cung phi cùng với thị nữ Thanh Nguyệt của Thiển Ly Du.

Nghĩ như vậy, Dạ Quân Hi hơi nhíu mày, cúi đầu liếc nhìn Thiển Ly Du. Chỉ thấy người trong lòng cúi đầu, thấy không rõ thần sắc trên khuôn mặt, nhưng cánh tay ôm ở bên hông y có thể phát hiện ra, thân thể y có chút suy yếu vô lực. Từ khi thị nữ kia bị hắc y nhân bắt cóc, người này vẫn như vậy………….

Trong mắt phượng hiện lên một tia u ám, xen lẫn một tia sát ý khó phát hiện.

Từ năm đó dẫn binh vào cung, giết huynh, đoạt vị, đăng cơ, rồi sau là tước đoạt binh quyền, nắm giữ triều chính trong tay – vi đế mười năm, Dạ Quân Hi gần như đã trở nên phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (âm ngoan xảo trá). Ngồi nghiêng trên đế tọa cười nhìn thế gian, đối với triều chính Dạ Quân Hi cũng không quá nhiệt tình, nhưng cũng sử dụng hoàng loạt những thủ đoạn tàn khốc sắc bén khiến Lam Vũ đế quốc tiến vào thời kỳ mưa thuận gió hòa, thực lực cường thịnh như núi.

Cho nên, chuyện không nắm trong lòng bàn tay như vậy, đã lâu chưa từng xuất hiện ………….

Xem ra là do thiên hạ thái bình đã quá lâu, Lam Vũ cũng không tham gia vào cuộc tranh chấp của bất kỳ quốc gia nào, khiến nhiều người sinh ra ảo giác, nghĩ rằng Lam Vũ đế quốc là miệng cọp gan thỏ, tùy tiện phái mấy tên thích khách, liền muốn lấy thủ cấp của Dạ Quân Hi này sao? Hắn vẫn chưa phái người điều tra tỉ mỉ, liền nghĩ rằng Dạ Quân Hi là người cam chịu nuốt hận sao……..

Nheo lại đôi mắt phượng sắc bén, liếc qua thi thể trên mặt đất cùng sứ thần Triều quốc, rốt cuộc lạnh lùng mở miệng: “Đem đoàn sứ thần Triều quốc bắt giữ giam vào trong ngục, chờ xử lý.”

Dạ Quân Hi vừa dứt lời, liền thấy sứ thần Triều quốc kia kinh hoảng ngẩng đầu nhìn về phía đế tọa, há miệng, nhưng không nói được một lời. Bốn cỗ thi thể mặc y phục Triều quốc trước mắt nói cho hắn, lúc này cho dù nói gì cũng là vô ích. Chỉ sợ bây giờ đoàn người bọn họ có làm thế nào cũng không thể tẩy sạch tội danh. Nhưng khi vài tên thị vệ tiến vào trói chặt hai tay của sứ thần cũng với những người còn lại kéo ra khỏi vị trí, sứ thấn kia rốt cuộc mở miệng hô to: “Oan uổng a! Đế quân bệ hạ…….Oan uổng!” Con người đều là như vậy, đợi tới khi bước một chân vào quan tài, khi bóng tối của tử vong bao trùm trước mắt, lại vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm kiếm con đường sống sót cuối cùng. Bất quá Dạ Quân Hi không cho bọn hắn cơ hội đó, chỉ là một ánh mắt mất kiên nhẫn, thị vệ liền tự giác kéo người còn đang liên tục la lên kia ra khỏi du thuyền.

Ánh mắt băng lãnh liếc qua sứ thần các nước khác, mọi người trong điện chứng kiến kết cục của sứ thần Triều quốc đều nhịn không được run lên bần bật, thầm nghĩ lớn tiếng chất vấn ông trời, vì sao bọn họ không làm bất cứ chuyện gì, chỉ là tới đây tiến cống, nhưng lại gặp chuyện bất hạnh như thế, nếu làm không tốt, không chừng ngay cả bọn họ cũng đánh mất cái mạng nhỏ của mình tại Lam Vũ này…….

Bất quá, mục tiêu của Dạ Quân Hi cũng không phải những kẻ nhát như chuột kia. Ánh mắt sắc bén dừng lại trên người ba gã tế ti mặc bạch y của Lang Tê. Dạ Quân Hi không hề bỏ qua, từ khi thích khách làm loạn tới cuối cùng khi chúng thoát đi, từ đầu tới cuối ba người kia không hề có phản ứng gì, cho dù binh khí chạm nhau gần trong gang tấc, ba người đều coi như không liên quan tới mình.

Nam tử tóc bạc mặc bạch y cảm nhận được ánh mắt rơi vào trên người, chậm rãi quay đầu lại, trên khuôn mặt trẻ tuổi không hợp với màu tóc, tràn đầy thần sắc bình tĩnh đạm nhiên, cho dù là dưới ánh mắt có chút áp bách của Dạ Quân Hi, lại vẫn trấn định, điềm tĩnh như trước.

Một lát sau, Dạ Quân Hi rốt cuộc thu hồi ánh mắt. Nhớ lại thân thủ không thuộc về bất luận quốc gia hay môn phái nào trên địa lục của đám thích khách, Dạ Quân Hi có lý do để hoài nghi, những người đó liệu có phải có xuất xứ từ Lang Tê đế quốc đã ẩn cư trăm năm không……..

Khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, Dạ Quân Hi quay sang ra hiệu cho Lâm Hứa bằng thủ thế (động tác tay) mà người bên ngoài không hiểu được.

Vô luận là Đồng quốc hay Triều quốc, Thụy Hoa hay Lang Tê, qua chuyện này, Lam Vũ sẽ không ngạo mạn như trước. Phái nhiều người đến đây như vậy, sợ hắn không biết dã tâm của bọn họ đang rục rịch sao, nếu Lam Vũ không đáp lễ một chút, chỉ sợ lại khiến những người đó thất vọng. Nhưng không biết, nếu Lam Vũ xuất thủ phản kích, bọn họ có thể chống đỡ được không a………..

Lâm Hứa hiểu được, gật đầu lĩnh mệnh: “Vi thần tuân chỉ.”

Dạ Quân Hi gật đầu, không nhìn thần sắc khác nhau của mọi người trong điện, chỉ ôm Thiển Ly Du vào lòng, xoay người rời đi.

Lâm Hứa nhìn bóng lưng của Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du, híp mắt lại, khẽ thở dài trong lòng. Xem ra bệ hạ quả thật đã động tâm với Diệu quốc Thất hoàng tử, có lẽ nói, đã có chút tình căn (rễ) cắm sâu rồi sao?

Bốn cung phi bị thích khách hắc y bắt đi là bốn vị nào, bảy vị triều thần bị trọng thương lại là những ai, đôi song sinh bị hắn chấn thương kia có còn sống hay không……….Đối với những chuyện này, nam nhân lãnh huyết vô tình kia không hỏi một câu. Có lẽ, hắn căn bản là không thèm quan tâm. Tựa như vậy, tại trước mặt mọi người, khi thích khách đột kích cũng chỉ kéo Thiển Ly Du ôm vào trong ngực, bây giờ cũng chỉ ôm thiếu niên kia, mặc kệ tất cả mọi người, cứ như vậy rời đi………

Ánh mắt thoáng đảo qua thần sắc ghen ghét oán độc của phần lớn cung phi, Lâm Hứa âm thầm lắc đầu, ngăn lại mấy vị triều thần và cung phi bị kinh hách đang muốn mở miệng ngăn Dạ Quân Hi rời đi này: “Bệ hạ có chỉ, trước lúc bình minh, bất luận kẻ nào cũng không thể ly khai du thuyền. Thỉnh chư vị đại nhân và nương nương theo người hầu trên thuyền trở về phòng nghỉ ngơi một chút, tới bình minh liền có thể hồi cung.”

Mọi người nghe vậy lập tức sửng sốt, trong lòng vừa kinh vừa sợ, nhận được mệnh lệnh như vậy tất nhiên là sẽ bất mãn, nhưng nhìn thấy những thi thể nằm đầy trên mặt đất chưa được xử lý, không ai dám chống lại thánh chỉ, đều cúi đầu, đi theo sự chỉ dẫn của người hầu trở về phòng.

“Quý phi nương nương, thỉnh đi bên này.” Bên dưới truyền đến tiếng nói mềm nhẹ của một người hầu, Lâm Hứa giương mắt nhìn lại, đã thấy Liên quý phi đang nhìn về phía Dạ Quân Hi cùng Thiển Ly Du rời đi, vẻ mặt thẫn thờ, nhìn không rõ bất luận một tia cảm xúc nào, nàng cũng không nhìn gã người hầu tiến tới chỉ dẫn bên cạnh.

Lâm Hứa thấy thế cau mày lại, đang muốn tiến đến, lại thấy Liên quý phi đột nhiên thu hồi ánh mắt, đứng dậy, im lặng đi theo người hầu, thân hình trầm ổn, không một tia kinh hoảng, đích xác có chút khác biệt với những cung phi đang khóc sướt mướt kia.

Bên này, không biết Dạ Quân Hi muốn dẫn chính mình tới nơi nào, Thiển Ly Du vẫn cúi đầu, không hề mở miệng. Cho tới khi đi tới tầng cao nhất của du thuyền, tiến vào một gian sương phòng vô cùng sa hoa, lúc này Thiển Ly Du mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn nam nhân bên người. (sương phòng là những căn phòng nằm hai bên sườn về phía Đông và Tây, có thể đón ánh nắng mặt trời)

“Tạm thời nghỉ ngơi ở chỗ này.” Dạ Quân Hi đáp, buông tay đem thiếu niên đặt xuống nhuyễn tháp, lại nói: “Hôm nay không cố ý làm chính mình bị thương, trẫm có nên thưởng cho ngươi không?”

Thiển Ly Du nhất thời không biết nói gì. Từ khi bị Dạ Quân Hi kéo vào trong lòng hắn, tâm tư của y vẫn luôn rối bời.

Thấy Thiển Ly Du không nói, Dạ Quân Hi nhíu mày, nghĩ rằng chuyện của Thanh Nguyệt khiến y lo lắng, vì vậy nói: “Không cần quá lo lắng, ảnh vệ đã đuổi theo, tin rằng không bao lâu nữa có thể đem Thanh Nguyệt trở về.” Nói xong cúi người ấn một nụ hôn lên khóe môi y, mềm nhẹ, mang theo chút thương tiếc và trấn an.

Trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một loại tình tự khó có thể nói rõ.

Nếu Dạ Quân Hi dùng thái độ trêu tức đối xử với y, y vẫn có thể ứng phó như thường, nhưng mấy ngày gần đây, dáng vẻ có thể gọi là “ôn nhu” của Dạ Quân Hi khiến y không biết nên phản ứng thế nào. Mới vừa rồi, trong thời khắc thích khách hung hãn xông tới, khi y bị kéo vào cái ôm quen thuộc kia, sự rung động và một tia ấm áp nảy lên trong lòng khiến y không thể bỏ qua.

Thiển Ly Du nhớ kỹ, đêm qua tại Uyển Anh điện, khi đối địch với thích khách, người này cũng là như vậy, đem y bảo hộ vững vàng trong lòng ngực, nếu không phải y cố ý vươn tay đón cây ngân châm kia thì căn bẳn sẽ không bị thương chút nào. Hơn nữa điều khiến y ngoài ý muốn chính là, Dạ Quân Hi cư nhiên biết y cố ý đón lấy ngân châm, nhưng cho dù như vậy, vẫn không làm gì y, trái lại lại vẫn như cũ, trong thời gian ngắn nhất, kéo y vào lòng…………

Tất cả những điều này, khiến Thiển Ly Du nhất thời không biết nên đối mặt với nam nhân này thế nào.

Dạ Quân Hi thấy Thiển Ly Du vẫn không nói như trước, cuối cùng khẽ thở dài. Thầm nghĩ, xem ra chuyện thoát khỏi tầm tay hắn không chỉ có thích khách kia, mà còn có vật nhỏ trước mặt này………….

Dạ Quân Hi có chút bất đắc dĩ lắc đầu, giương giọng nói: “Tô Thụy, tới hầu hạ đi.”

Tô Thụy không biết trở về từ bao giờ, trong tay cầm hồ cừu mà Thiển Ly Du sai nàng đi lấy, nghe được tiếng triệu hoán, liền tiến vào hành lễ với Dạ Quân Hi: “Tô Thụy tuân chỉ.”

Dạ Quân Hi liếc nhìn Thiển Ly Du, vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu y, lúc này mới xoay người rời đi, có lẽ là đi xử lý đống hỗn độn kia.

Nhìn bóng lưng cao lớn của Dạ Quân Hi, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tia sáng chói mắt, ngay cả dung mạo bình thường không có gì đặc biệt cũng xuất chúng hơn vài phần. Chỉ tiếc, diện mạo như vậy Dạ Quân Hi lại không thấy được.

“Ngươi cũng đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một hồi.” Choàng lên hồ cừu, Thiển Ly Du nói. Tô Thụy thoáng chần chờ liền khom người cúi chào, sau đó đi ra khỏi phòng, không dám đi xa, chỉ ở ngoài cửa im lặng chờ đợi.

Đứng bên cửa sổ, những cơn gió lạnh đến xương trên sông vào buổi tối rốt cuộc khiến đầu óc của Thiển Ly Du thanh tỉnh hơn một chút.

Nhìn người thân cận nhất của chính mình bị mang đi khỏi bên người, Thiển Ly Du không thể không nói trong lòng y cũng có chút hối hận. Rõ ràng đêm qua đã phát giác những hắc y nhân này có chút vấn đề, rõ ràng biết chuyện này nguy hiểm, nhưng y vẫn đem Thanh Nguyệt đẩy đi.

Từ khi cuộc hỗn loạn mới bắt đầu, Thiển Ly Du liền thấy xen lẫn trong đoàn sứ thần của Diệu quốc, người từng theo Thiển Như Phong vào cung, truyền âm nhập mật liên lạc cùng y đã sớm thần không biết quỷ không hay mất tích. Chỉ có y cùng Thanh Nguyệt mới biết, trước khi Dạ Quân Hi đưa y kéo vào trong lòng, y đã thừa cơ vung lên cánh tay đang nắm cổ tay Thanh nguyệt, đem Thanh Nguyệt đẩy vào trong lòng hắc y nhân gần ngay cạnh đó, cùng với hà bao mà y đã giao cho nàng trước khi lên thuyền, trong đó có chứa bức tượng điêu khắc dị thú huyền sắc kia – làm cho Thanh Nguyệt mang đi trước, có được bức tượng dị thú kia, độc dược mà Thanh Hoằng trúng phải, có lẽ sẽ giải được……..Thiển Ly Du đè xuống sự lo lắng dưới đáy lòng, ép buộc chính mình suy nghĩ tới những điều tốt đẹp.

Đứng hóng gió lạnh một hồi, Thiển Ly Du nheo mắt lại, nhìn ánh trăng sáng trên mặt sông, một tay xoa khối ngọc bội bằng Tử tô thạch đại diện cho hoàng tử Diệu quốc ở bên hông. Nghĩ lát nữa sẽ hoàn toàn ly khai nơi này, từ nay về sau rời xa cung đình triều đình, Thiển Ly Du nhịn không được cong lên khóe môi, lộ ra một tia tiếu ý, thật tâm, không mang một chút dối trá và làm bộ nào.

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh của nam nhân kia, ý cười bên môi Thiển Ly Du càng đậm. Nếu lát nữa người nọ trở về phát hiện y đã biến mất, thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ kia, hẳn là vô cùng đặc sắc đi?

Chỉ tiếc, y cũng không thấy được……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.