Ảm Dạ Ly Du

Chương 90



Liên tiếp mấy ngày khí trời âm u, sáng nay rốt cuộc đã quang đãng. Tuy rằng vẫn lạnh buốt tới tận xương, nhưng trong không khí tràn ngập sương sớm tươi mát thực sự khiến người ta cảm thấy thư thái.

Giờ Thìn đã qua canh ba, Thanh Nguyệt theo thói quen thường lệ, bưng đồ dùng rửa mặt đi tới phòng ngủ của Thiển Ly Du, trong lòng dự đoán canh giờ này, chắc chủ tử đã tỉnh. Nhưng Thanh Nguyệt còn chưa bước được một chân vào trong viện, thì trước mặt đã xuất hiện một hắc y nhân, Thanh Nguyệt giật mình hoảng sợ, ngay cả chiếc chậu đồng và bố khăn trong tay cũng suýt rớt xuống, may mà tên hắc y nhân kia nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy giúp nàng, cho nên mới tránh được “tai nạn”.

“Cô nương Thanh Nguyệt, lúc này không thích hợp đi vào quấy rối.” Giọng nói trầm thấp, băng lãnh, không mang theo chút cảm xúc nào bỗng nhiên vang lên, Thanh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đứng trước mắt, nàng nhíu mày lại… Người này nàng chưa từng gặp qua, nếu là thị vệ Du Nguyệt lâu thì sẽ không ngăn lại nàng như vậy… Chẳng là người này chính là ảnh vệ Lam Vũ mà đế quân bệ hạ an bài ở trong phủ? Nghĩ vậy, trong lòng Thanh Nguyệt liền nảy lên một tia nghi hoặc, nàng mở miệng dò hỏi: “Đế quân bệ hạ ở bên trong?”

Tối hôm qua, cho tới khi hầu hạ chủ tử đi ngủ, nàng cũng không thấy Dạ Quân Hi tới phủ, lẽ nào đường đường đế quân bệ hạ của đế quốc Lam Vũ lại lén lút tiến đến vào lúc nửa đêm sao? Huống hồ, canh giờ lúc này, cho dù đêm qua hắn tới thì bây giờ cũng đã hồi cung lâm triều rồi mới đúng a… Bất quá ngoài nguyên nhân đó, Thanh Nguyệt cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào khác để giải thích vì sao ảnh vệ Lam Vũ lại ngăn cản lối đi của mình.

Quả nhiên ảnh vệ kia gật đầu nói: “Vâng.”

Thanh Nguyệt nghe vậy, thoáng suy tư sau đó liền nói: “Đợi khi bệ hạ và chủ tử tỉnh dậy, cảm phiền thông báo một tiếng.” Thấy ảnh vệ kia gật đầu, nàng mới bưng những thứ trong tay xoay người rời đi.

Thiển Ly Du vốn không có hảo cảm với đế quân Lam Vũ, có thể trốn liền trốn, chưa bao giờ giả dối nịnh nọt… Chí ít, là người luôn ở bên Thiển Ly Du quan sát cả hai, Thanh Nguyệt vẫn tưởng rằng như vậy. Bất quá, nàng không biết bắt đầu từ khi nào, chủ tử cư nhiên liên tiếp để Dạ Quân Hi qua đêm tại trong phòng, đêm trước còn ngủ lại ở hoàng cung, không biết bây giờ hai người đã phát triển đến bước nào rồi. Mỗi khi cùng hai vị huynh trưởng đàm luận tới việc này, bọn họ đều nói chuyện của hai người kia không phải người ngoài có thể xen vào, nói nàng chỉ đứng bên nhìn là được. Thanh Nguyệt nghĩ nghĩ nhịn không được quay đầu liếc nhìn viện tử… Tên ảnh vệ vừa rồi đã biến mất tung tích từ lâu. Trong đôi mắt trong trẻo hiện lên một tia lo lắng cho chủ tử, bất quá nghĩ đi nghĩ lại, chủ tử là người thế nào, huống chi Dạ Quân Hi cũng rất thâm tình với y, hẳn là không có gì trở ngại…

Cùng lúc đó, trong căn phòng của Thiển Ly Du lại vô cùng an bình, không khí ấm áp xen lẫn chút khí tức ái muội cùng với mùi hương *** chưa kịp tán đi.

Không biết mèo con đã bị đuổi xuống dưới từ khi nào, lúc này nó đang ngồi xổm canh giữ ở trước giường, trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy bất mãn, nhưng lại không dám nhảy lên quấy rối chủ nhân và nam nhân đã đuổi nó xuống, đành phải ủy ủy khuất khuất đứng coi giữ.

Sau những lớp màn được kéo kín, thiếu niên còn đang ngủ say, một tay đặt ở gần mặt, tay kia kề sát ***g ngực trần trụi, rắn chắc của nam nhân nằm bên. Đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch, vệt chu sa rực rỡ chói lòa, cho dù y đang khép hai tròng mắt tuyệt sắc độc nhất vô nhị cũng đã là một mỹ nhân khuynh thế tuyệt diễm. Mà nam nhân nằm cạnh thiếu niên chẳng biết đã tỉnh lại từ bao giờ, hắn nằm nghiêng ở đầu giường, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của người trong lòng, một tay còn không thành thật lúc thì sờ sờ gương mặt y, lúc thì xoa xoa thắt lưng y, bất quá lực đạo đều nhẹ tới mức có thể coi như không có, dù sao hắn cũng không nỡ quấy rối mộng đẹp của thiếu niên. Nhưng làn da trơn bóng mịn màng dưới bàn tay khiến hắn vuốt vuốt liền bồn chồn không yên, bộ phận nào đó mới được nếm thử chút ngon ngọt vào đêm qua lại bắt đầu rục rịch. Nam nhân thầm rủa một tiếng trong lòng, không dám tiếp tục sờ soạng khắp nơi, đành kéo kéo góc chăn cho người trong lòng, rồi thành thành thật thật thả cánh tay xuống bên hông thiếu niên.

Không biết qua bao lâu, Thiển Ly Du rốt cuộc dần dần tỉnh dậy từ trong một giấc mộng dài, hàng mi hơi hơi run, còn chưa mở ra thì một nụ hôn đã rơi xuống phía trên, ngay sau đó là tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai: “Đã tỉnh chưa, Du Nhi?”

Hé mở mí mắt, trước mắt liền hiện ra gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng. Thiển ly Du hơi hơi cong lên khóe môi, vươn tay nâng lấy khuôn mặt đó, ấn một nụ hôn xuống đôi môi cũng đang cong lên kia, nhẹ giọng nói: “Sớm.”

“Bây giờ không còn sớm.”

Dạ Quân Hi khẽ cười nói, hắn giơ tay vén màn, một luồng ánh sáng lập tức chiếu vào, cùng lúc đó thân ảnh màu xanh nhạt cũng nhảy lên giường, có chút ủy khuất cúi đầu gầm nhẹ một tiếng. Nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng Thiển Ly Du liền ước chừng được lúc này là canh giờ nào, y không khỏi có chút kinh ngạc nhìn về phía nam nhân vẫn thản nhiên nằm ở trên giường: “Ngươi đã lỡ buổi lâm triều?”

Nói xong y liền muốn mặc áo xuống giường gọi người tiến vào hầu hạ. Không ngờ cánh tay ôm ở bên hông lại dùng lực, kéo y về giường.

“Không vội, hôm nay miễn triều.”

Dạ Quân Hi vừa nói vừa ôm chặt lấy y, cùng nhau nằm xuống: “Ngủ thêm một lát cũng không sao.”

Thiển Ly Du hơi hơi sửng sốt, một khắc sau liền liếc nhìn hắn, nói: “Nếu đế quân bệ hạ vẫn cứ như vậy, chẳng phải ta sẽ biến thành tội nhân mê hoặc đế quân bỏ bê triều chính sao?”

Dạ Quân Hi nghe thế liền cười khẽ một tiếng trêu chọc: “Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, tòng thử quân vương bất tảo triều. Mỹ nhân như ngươi, thì cũng đáng giá.”

Thiển Ly Du xoay người, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu đế quân bệ hạ bỏ bê triều chính, Ly Du cũng không muốn ngăn cản. Nhưng nếu dẫn tới ngày mất nước, xin bệ hạ nói rõ với người trong thiên hạ, rằng đó là lỗi của bệ hạ chứ không phải lỗi của Ly Du, thế thì không sao cả.”

Nghe được lời nói đủ để phán tội nghịch quốc nghịch quân, nam nhân thân là đế quân Lam Vũ lại sung sướng cong khóe môi: “Đó là tất nhiên, Du Nhi hà tất phải lo lắng…”

Âm cuối biến mất khi đôi môi của hai người chạm nhau, lưu lại những âm thanh ướt át và ái muội. Đêm qua, sau những lời khuyên giải của Thiển Ly Du, hai người tựa như củi khô lửa bốc, không thể kiềm chế. Một người chưa trải qua nhân sự, không chịu nổi một chút khiêu khích, người còn lại đã ẩn nhẫn lâu ngày, vất vả lắm mới đợi được tới lúc gỡ bỏ lệnh cấm. Nhưng, đến cuối cùng, người hô dừng lại lại là Dạ Quân Hi. Khi không hề che giấu mà mở rộng thân thể, người trong lòng hiển nhiên đã cố gắng muốn quên đi sự kinh khủng ở kiếp trước, toàn tâm toàn ý chiều theo chính mình, nhưng nhìn đôi mắt khuynh thế vô song kia lộ ra thần sắc thống khổ như vậy, vô luận thế nào, Dạ Quân Hi cũng không nỡ tiếp tục. Trái tim của thiếu niên đã hoàn toàn thuộc về chính mình, bằng không y sẽ không ủy khuất bản thân chiều theo dục vọng của hắn, đã vậy, sao hắn không tiếp tục nhẫn nhịn, tuần tự tiến hành, đợi tới ngày Du Nhi của hắn có thể hoàn toàn tiếp nhận hắn? Dạ Quân Hi tin tưởng, ngày đó, sẽ không còn xa. Cho nên, hắn không vội.

Khi hai người đứng dậy, rửa mặt chải đầu xong đi tới tiền thính dùng bữa, chào đón bọn họ chính là những ánh mắt tham cứu và ái muội của Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng cùng Thanh Nguyệt. Dạ Quân Hi không hề lưu tâm, chỉ có Thiển Ly Du là ho nhẹ một tiếng, quay đầu liếc mắt một cái tựa như cảnh cáo, khiến ba người kia âm thầm run lên trong lòng, đồng loạt cúi đầu không dám tiếp tục nhìn lén. Một lát sau, thấy hai người ngồi trên thượng tọa ngươi một ngụm ta một ngụm ăn cũng sắp xong, Ngụy Thanh Sương mới dám ngẩng đầu, thử mở miệng nói: “Vừa rồi, Diễm Cơ truyền tin về, đêm qua quả thực có người khả nghi quanh quẩn trong Loan Cầm các.”

Dạ Quân Hi gật đầu, tất cả đều nằm trong dự liệu. Hắn vung tay lên gọi một tên ảnh vệ tới phân phó: “Truyền tin cho Lâm Hứa, mệnh ba mươi ảnh vệ xuất cung vào phủ, đề phòng bất trắc.”

“Ta cần nhiều ảnh vệ như vậy làm gì?”

Thiển Ly Du hơi nhíu mày. Ban đầu Dạ Quân Phi phái ảnh vệ ấn giấu ở bên cạnh y, thứ nhất là để bắt được Minh, thứ hai là muốn âm thầm giám thị nhất cử nhất động của y. Nhưng bằng nội lực của y thì những ảnh vệ gần như không hề tồn tại đối với người bình thường kia lại giống như rất nhiều đôi mắt đang âm thầm nhìn trộm y, khiến y cảm thấy toàn thân khó chịu. Từ khi hai người lưỡng tình tương duyệt, Thiển Ly Du đã từng nói Dạ Quân Hi hãy triệu ảnh vệ trở về rất nhiều lần, song Dạ Quân Hi đều bác bỏ, nói là có ảnh vệ ở tại bên người bảo hộ y, hắn mới có thể yên tâm. Thiển Ly Du thấy khuyên bảo vô hiệu, cho nên mới nhịn. Nhưng vì sao bây giờ lại muốn phái thêm người tới đây?

Dạ Quân Hi tất nhiên sẽ hiểu được suy nghĩ trong lòng Thiển Ly Du, nhưng hắn chỉ ôm lấy thắt lưng y, nhẹ nhàng hôn xuống ấn đường đang cau lại rồi nói: “Minh đã đem chuyện Loan Cầm các và Du Nguyệt lâu truyền ra ngoài, giờ đây Loan Cầm các xảy ra sự cố, không chừng Khanh phủ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Giữ lại những ảnh vệ này bảo hộ ngươi, ta mới có thể yên tâm.”

Thiển Ly Du vẫn có chút bất mãn. Dù sao với năng lực của y và thế lực của Du Nguyệt lâu, hẳn sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng lời giải thích của ái nhân cũng khiến đáy lòng y có chút rung động. Vì vậy y không hề mở miệng phản đối. Ba người đứng bên thấy hai người này như vậy, liền yên tâm hơn một chút. Chỉ có một người trong mắt còn hiện lên một tia buồn bã và thoải mái…



Phủ Thừa tướng.

Trong căn phòng u tối, chỉ có Chương Tri Hiếu và quản gia của phủ Thừa tướng. Nghe xong lời tự thuật của quản gia, Chương Tri Hiếu nheo mắt lại đầy nguy hiểm, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm: “Ngươi nói là Khanh phủ?”

“Quả thực như vậy. Nghe nói đế quân bệ hạ tới Loan Cầm các không phải là để tầm hoa vấn liễu, mà là vì có quan hệ với chủ nhân mới của Loan Cầm các. Mà Khanh phủ chính là chủ nhân của Loan Cầm các.” Tên quản gia kia thấp giọng nói.

Chương Tri Hiếu mở năm ngón tay nắm chặt lấy tay vịn, lẩm bẩm: “Trong Khanh phủ kia, rốt cuộc có những người nào…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.