Ám Dạ Ma Quân Chi Dạ Thú Nguyệt Hồn

Chương 14



"Dạ chủ nhân. . . . . ." Thanh Vũ nửa quỳ, nhìn quân vương tuấn mỹ trước mặt, do dự có nên mở lời không.

"Thanh Vũ, bổn vương cho ngươi đến nhân giới, không phải để cho ngươi làm đầu gỗ . . . . . ." Dạ Yểm nâng chén chứa chất lỏng đỏ tươi, khẽ nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày, "Hương vị thật kém. . . . . ."

"Cư! Thông truyền cho Hoán Nguyệt đại nhân rằng bổn quốc sư phải luyện đan . . . . . ." Dạ Yểm ném cái chén chứa chất lỏng qua phía Trương Cư đang hầu hạ bên cạnh hắn, những vệt máu đỏ tươi tung tóe cả người Trương Cư. . . . . .

"Vâng . . . . ." Trương Cư lập tức hiểu ý, cung kính nhặt lên chén dạ quang đi ra ngoài phòng. . . . . ."Thanh Vũ, ngươi không phải có chuyện muốn nói với bổn vương sao?"

"Dạ chủ nhân, liệt viêm chú trên người của Hoán Nguyệt công tử. . . . . . ?"

"Ha ha. . . . . . Có phải hay không đã nôn nóng muốn nhìn thấy uy lực của nó ? . . . . . ." Dạ Yểm lạnh lẽo híp mắt lại, tà tà cười, "Hai ngày sau, y sẽ biết cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong. . . . . ."

"Dạ chủ nhân khiến hắn làm chuyện gì sao?"

Dạ Yểm nhìn biểu tình khẩn trương của Thanh Vũ, lạnh lùng nói "Thanh Vũ, ngươi hận nhất nhân loại nhưng lại đồng tình y sao?"

"Dạ chủ nhân, Thanh Vũ chỉ cho là Hoán Nguyệt công tử cùng với những phàm nhân khác bất đồng. . . . . ."

"Bất đồng? ? Hừ. . . . . . Hắn thậm chí so với nhân loại bình thường cũng không bằng! ! Ta muốn y nếm trãi hết thảy nỗi thống khổ vì phản bội ta, sau đó tự tay ta sẽ xé toạt thân thể của y, uống máu của y! !" Dạ Yểm trong đầu hiện lên một màn Hoán Nguyệt cùng Chu Úc ôm nhau hôn môi, đôi mắt biến thành đỏ đậm. . . . . ."Ta muốn y ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có ! ! !"

Thanh Vũ trông thấy trong mắt Dạ Yểm nồng đậm sát ý, khẽ run rẩy không dám nói tiếp nữa. . . . . . Dạ chủ nhân, vì cái gì không cẩn thận nhìn xem tâm ý của Hoán Nguyệt. . . . . . Một người kiêu ngạo như vậy, tình nguyện uỷ khất chính mình nhận hết mọi thống khổ, cũng vẫn như trước trở lại bên cạnh người, người không băn khoăn nguyên do sao. . . . . . Yêu mãnh liệt bao nhiêu thì hận càng sâu sắc bấy nhiêu. . . . . . Cũng chính vì yêu mãnh liệt mới có thể chống đỡ linh hồn mỏi mệt kia, thầm lặng thủ hầu ở bên cạnh dù phải gánh chịu hận ý của người, chờ đợi có một ngày có thể dùng sinh mệnh của bản thân mình chữa trị thương thế của người. . . . . .

"Dạ chủ nhân. . . . . ." Trương Cư bước vào chính đường, trong tay đang cầm chén dạ quang đựng máu tươi , chất lỏng nồng đậm đỏ sẫm được ánh nến chiếu rọi lấp loáng ánh sáng yêu dị. Dạ Yểm khẽ nhếch miệng cười, nâng tay tiếp nhận nhấp một ngụm, "Quả nhiên không uổng phí công sức bổn vương chờ đợi ba năm. . . . . ." tiếng cười trầm thấp cuồng vọng vang khắp nội đường. . . . . . Thanh Vũ trầm mặc nhìn một lát rồi lặng lẽ lui ra. . . . . .

Đau quá. . . . . . Hoán Nguyệt cố gắng tự mình băng bó lại vết thương nơi cổ tay, Viêm đao quả nhiên cùng những lưỡi đao bình thường bất đồng, tuy là máu không còn chảy ra từ miệng vết thương, chính là nơi da thịt bị cứa rách vẫn không ngừng truyền đến từng trận đau đớn . . . . . . Hoán Nguyệt miễn cưỡng băng bó kỹ miệng vết thương, cúi đầu quan sát hồng long trên ngực, nơi long trảo đỏ tươi như sắp nhỏ máu. . . . . . Y nhẹ thở dài, thổi tắt ánh nến, giữ nguyên y phục nghiêng người dựa vào trên giường. . . . . .

Hoàng nhi. . . . . . Hoàng nhi. . . . . .

Sương mù thật dày, ta đang ở nơi nào? Có ai đang gọi ta sao? . . . . . .

Hoàng nhi. . . . . .

Mẫu phi?? Là mẫu phi sao? . . . . . .

Hoàng nhi, con có khỏe không? Nương rất nhớ con. . . . . .

Mẫu phi, hài nhi. . . . . . Hài nhi sống rất tốt. . . . . . Mẫu phi không cần lo lắng . . . . . .

Hoàng nhi, nương hiểu được lòng của con. . . . . . Con mệt mỏi rồi sao?

Mẫu phi. . . . . . Hài nhi rất cần người, hài nhi đi cùng người được không? . . . . . .

Hoàng nhi ngốc, con còn có tâm nguyện chưa làm xong. . . . . . Vì cái gì không nói cho Dạ Hoàng biết lòng của con . . . . . .

Hài nhi. . . . . .

Hoàng nhi, có một số việc, một khi bỏ lỡ thì không thể vãn hồi được. . . . . . Đừng để cho chính mình phải hối hận. . . . . . Nương phải đi rồi . . . . . . Hoàng nhi phải bảo trọng. . . . . .

"Mẫu phi! !" Hoán Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt nhìn bóng tối bao trùm cả gian phòng . . . . . . Đã bao lâu không mộng thấy mẫu phi, hạnh phúc kia ngắn ngủi mà xa xôi diệu vợi giống như từ kiếp trước. . . . . . Mẫu phi, người hiểu thấu lòng hài nhi phải không? Hài nhi thật sự nên nói cho hắn biết sao. . . . . .

Xem sắc trời lúc này có thể vừa mới qua canh ba , Hoán Nguyệt ngồi dậy chỉnh lại y phục rồi đẩy cửa bước ra ngoài. . . . . .

Đêm lạnh như nước, một mảnh trăng khuyết lơ lửng giữa trời, đầu cành ánh trăng thảm đạm chiếu rọi làm cho bóng đêm hiu quạnh càng thêm phần thê lương ...

"Dạ. . . . . ." Hoán Nguyệt khẽ vỗ về cổ tay mình, cúi đầu thầm nhủ , "Ta yêu ngươi. . . . . . Ngươi biết không. . . . . ." không băn khoăn luân thường đạo lý, không quan tâm nam tử luyến ái. . . . . . Ta chỉ đơn thuần yêu ngươi, bá đạo của ngươi, cuồng vọng của ngươi, cùng nhu tình thản nhiên của ngươi. . . . . . Nếu có thể, ta thật sự hi vọng một đao kia là đâm vào người chính mình, không cần thương tổn ngươi. . . . . . Không phải nhìn thấy nỗi bi thương thống hận trong đôi mắt ngươi. . . . . .

"Hoán Nguyệt công tử. . . . . ."

Hoán Nguyệt quay sang nhìn thấy Thanh Vũ đi vào cửa, nhẹ nở nụ cười, trước đây ở cung điện Ma giới, người khinh thường nói chuyện với y nhất chính là Thanh Vũ. . . . . . Mà nay, ở nhân gian, người duy nhất chân chính quan tâm chiếu cố cho y cũng là Thanh Vũ, thật là mỉa mai mà. . . . . .

"Thanh Vũ. . . . . . Ngươi sao lại đến đây? . . . . . ."

"Hoán Nguyệt công tử, có cảm thấy nơi nào không khỏe hay không?" đã qua hai ngày, Thanh Vũ thật sự có chút lo lắng hỏi.

"Không có. . . . . . Ta tốt lắm. . . . . ." Hoán Nguyệt nhẹ nhàng trả lời, chỉ là ngực tùy lúc cứ truyền đến đau đớn, bất quá may mắn là tạm thời có thể chịu được. . . . . Thanh Vũ lo lắng nhìn y một hồi, lúc xoay người nhẹ nhàng rời đi mới khẽ nói, "Cho dù Dạ chủ nhân không tin ngươi, ngươi cũng nên nói cho hắn biết tình cảm của mình. . . . . ."

". . . . . ." , Hoán Nguyệt ngây ra một lúc rồi quay lại mỉm cười rạng ngời với Thanh Vũ."Hoán Nguyệt đại nhân! Dạ chủ nhân cho mời. . . . . ." Trương Cư đột nhiên xuất hiện ở cửa, ngang ngược nói một tiếng, khinh thường liếc mắt nhìn Thanh Vũ cùng Hoán Nguyệt một cái rồi xoay người rời đi.

"Tiện nhân!" Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, ngu muội vô tri, Dạ Hoàng bệ hạ sao lại đối với loại người này động tâm chứ!

Thanh Vũ theo Hoán Nguyệt bước vào đại sảnh, chỉ thấy Dạ Yểm một bộ biểu tình chán đến chết, một tay chống cằm nhìn Hoán Nguyệt đi vào nội đường. . . .

"Nguyệt. . . . . Bổn vương cho ngươi cơ hội cuối cùng . . . . Nếu không, không nên trách bổn vương không niệm tình cũ !" Hắn cười lạnh, nhìn thân ảnh đơn bạc trong sảnh.

Tình cũ? . . . . . . Còn sao? Hoán Nguyệt khẽ cười tự giễu , ta đã sớm không cầu mong xa vời . . . . . . Dạ Yểm thấy y mơ màng như đi vào cõi thần tiên, phẫn nộ một chưởng vỗ lên bàn, mấy đồ dùng trên đó đều bị chấn vỡ, rơi đầy đất, hắn cười khẽ, giọng nói âm lãnh như từ nơi sâu thẳm trong địa ngục phát ra, gằn từng tiếng: "Nguyệt, ngươi đừng nên hối hận. . . . . ."

Hoán Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, bình tĩnh mà lại quật cường lắc đầu, Dạ Yểm hừ lạnh một tiếng, "Hoán Nguyệt, ta muốn ngươi lấy trái tim của Chu Úc, có thể làm được không? . . . . . ."

Hoán Nguyệt ngây người một chút, cái gì ? Biết rõ còn cố hỏi sao? Đang suy tư , chỉ thấy âm thanh của Thanh Vũ, "Đừng trả lời! !" , rồi sau đó quỳ xuống đối Dạ Yểm nói, "Dạ chủ nhân, xin ngài hãy cho Hoán Nguyệt công tử thêm chút thời gian . . . . . ."

"Thanh Vũ. . . . . . Ngươi đi theo ta đã bao lâu rồi?"

"Hồi Dạ chủ nhân, đã năm trăm năm . . . . . ."

"Đủ lâu. . . . . ." thanh âm Dạ Yểm tà mị khủng bố giống như Tu La đoạt mệnh, mang theo hàn ý lạnh thấu xương. . . . . .

Hoán Nguyệt nhất thời hiểu được đáp án của y chính là chìa khóa mở ra chú ngữ, mà Thanh Vũ chính là hiểu được điều này cho nên ngăn cản y trả lời. . . . . . lòng bàn tay Dạ Yểm dần dần kết tụ một quầng sáng đỏ, Thanh Vũ chỉ là kiên định nhìn hắn, không chút sợ hãi. . . . . .

"Không được!" Hoán nguyệt phi thân ngăn tại trước mặt Thanh Vũ, đôi mắt trong suốt nhìn Dạ Yểm đang nộ khí ngút trời, "Ta trả lời ngươi. . . . . ."

Thanh Vũ sốt ruột định mở miệng ngăn cản, lại trông thấy trong mắt Hoán Nguyệt tràn ngập thê lương nhưng vẫn mỉm cười thỏa mãn mà đột nhiên dừng lại, Hoán Nguyệt thản nhiên nhìn qua Dạ Yểm, nhẹ nhàng mở miệng, "Dạ chủ nhân, ta không có hoàn thành yêu cầu của ngài . . . . .Kì thực. . . . . ."

Lời còn chưa nói xong, trước mắt Hoán Nguyệt đột nhiên tối đen, ngực trái truyền đến đau đớn giống như lồng ngực bị xé toang, từng trận từng trận càng lúc càng dữ dội hơn, y thống khổ lui một bước, lấy tay vịn lên cột trụ trong sảnh không cho mình ngã xuống. . . . . .

"Hoán Nguyệt công tử!" Thanh Vũ lo lắng kêu lên, quay sang nhìn thấy Dạ Hoàng âm trầm, trong đôi mắt đen thẳm như hồ sâu không thấy bất luận cảm xúc gì, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch tạo nên một mạt cười như nghiền ngẫm, biểu tình giống như xem gã quý tộc chết ở trước mặt hắn mấy trăm năm trước, thị huyết mà lãnh khốc. . . . . .

Hoán Nguyệt cảm thấy lồng ngực cơ hồ như bị khuấy tung lên, cường đại đau đớn làm cho y cơ hồ muốn ngất đi, chính là đại não lại giống như không nghe sai khiến, thanh tỉnh cảm nhận được mỗi một phần thống khổ, y gắt gao cắn môi dưới, ánh mắt mê mang mơ hồ nhìn về phía bóng người trong nội đường, bước chân phù phiếm không thể chống đỡ thân thể càng lúc càng nặng nề, dọc theo cột trụ từ từ trượt xuống mặt đất, từ môi bị cắn rách chảy xuống dòng máu đỏ thẫm theo chiếc cằm tái nhợt nhỏ xuống bạch y. . . . . .

Đau quá ! . . . . . . Đau quá. . . . . . Hoán Nguyệt liều mạng siết chặt y phục trước ngực, lòng bàn tay do vô thức dùng sức bấu lại mà bắt đầu rướm máu, . . . . . Đau quá. . . . . . Dạ, ngươi thật sự hận ta như vậy sao, ta muốn chết, cầu ngươi, để cho ta chết . . . . Hoán Nguyệt cố gắng ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâm trầm phía trước. . . . . . Dạ, ta yêu ngươi, cho nên ta nguyện ý gánh chịu hết thảy hận ý của ngươi, chết ở trong tay ngươi, ta cam tâm tình nguyện. . . . . .

Đau đớn từng hồi càng lúc càng mạnh, nếu như trong tay có một lưỡi dao, ta chỉ sợ sẽ không chút do dự mà đâm vào lồng ngực . . . . . . Hoán nguyệt cố gắng ngẩng đầu, hai mắt mờ mịt nhìn nam tử tuấn mỹ tà mị phía trước, trong lòng xót xa. . . . . .

"Dạ Yểm! Ta không thương ngươi, dù cho có chết cũng sẽ không yêu ngươi! Ngươi đừng vọng tưởng!" Hoán Nguyệt cơ hồ dùng hết tất cả khí lực mà gào thét, hài lòng thấy đôi mắt Dạ Yểm đỏ tươi hung tàn, y hơi thở dốc, "Dạ Yểm, dù cho ngươi khống chế được thân thể của ta, nhưng không bao giờ có thể khống chế được lòng của ta! Ta khinh bỉ ngươi!"

Nhìn Dạ Yểm cuồng nộ hướng y đi tới, một phen siết cổ mình thô bạo kéo lên, Hoán Nguyệt gượng cười bi thương, khuôn mặt tái nhợt bởi vì đau đớn cùng hít thở không thông mà trở nên vô cùng thê lương. . . . . .

"Khinh bỉ bổn vương?" Dạ Yểm lạnh lùng ghé vào tai y thì thầm, "Ngươi rất có dũng khí. . . . . ." , hắn chậm rãi cầm cánh tay mảnh khảnh, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên rõ ràng, Thanh Vũ ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, mọi suy nghĩ cơ hồ đình trệ . . . . . .

"A ! . . . . . ." khi âm thanh xương cốt bị bẽ gãy lần thứ hai lại vang lên, Hoán Nguyệt rốt cuộc không thể ức chế nổi cơn đau đớn mãnh liệt, thất thanh thét lên, hai mắt mờ mịt nhìn nam nhân hung ác tàn độc phía trước, Hoán Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười. . . . . . Đúng vậy, Dạ. . . . . . Cứ như vậy, giết ta đi. . . . . . Như vậy, ta sẽ không còn thống khổ giãy dụa trong vực sâu khoảng cách giữa yêu ngươi cùng bị ngươi thống hận . . . . . . Có thể triệt để biến mất. . . . . . Tốt nhất là khiến cho ta không cần lại luân hồi . . . . . Tình, thật sự quá thống khổ. . . .

Thanh Vũ nhìn thấy rõ ràng nụ cười trong bi thương tuyệt vọng của y, cũng thấy Dạ Yểm cơ hồ điên cuồng lửa giận ngập trời , sau khi bẻ gãy hai cánh tay của y, hung hăng ném thân thể suy yếu đập mạnh vào cột trụ rồi té ngã xuống đất. . . . . .

"Hoán nguyệt công tử. . . . . ."

"Không. . . . . . Không cần lại đây. . . . . ." Hoán Nguyệt mở miệng phun ra một ngụm máu, lại miễn cưỡng chống đỡ thân thể bị tàn phá tựa lên cột trụ, cánh tay bị gãy rủ xuống bên người, máu tươi uốn lượn theo cánh tay tinh tế tái nhợt nhỏ xuống mặt đất. . . . . . Nguyên bản bạch y không nhiễm bụi trần lại giống như nở rộ từng đoá từng đóa sen đỏ, trên gương mặt tuyệt mỹ của Hoán Nguyệt lộ ra một nụ cười thản nhiên, bi thương chôn giấu theo khóe mắt trong suốt mỹ lệ của y tràn ra . . . . . .

"Ta hủy linh hồn của ngươi! Cho ngươi trọn đời không thể siêu thoát! . . . . . ." trong lòng bàn tay Dạ Yểm xuất hiện quầng sáng đỏ tươi, chậm rãi phủ lên trên đầu Hoán Nguyệt, ngọc bảy màu dường như cảm ứng được gì đó, không ngừng biến ảo màu sắc rực rỡ, Hoán Nguyệt thống khổ cố gắng nâng mắt, giống như muốn khắc họa hình ảnh hắn vào tận trong đáy tim mình, nhìn hắn thật sâu, rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, giấu đi lưu luyến cùng bi thương trong đôi mắt. . . . . Ta yêu ngươi. . . . . . Dạ. . . . . . Yêu ngươi, chính là hận của ngươi quá sâu, khiến cho ta không có dũng khí đến gần ngươi . . . . . . Chỉ có thể để cho ngươi tự mình giết ta. . . . . . Ngươi mới có thể bình tâm. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Thật sự thực xin lỗi. . . . . .

"Ta. . . . . . Yêu. . . . . . Ngươi. . . . . ." Hoán Nguyệt khẽ mấp máy môi, không tiếng động hướng Dạ Yểm thổ lộ nỗi niềm vướng bận trong lòng. . . . . . Dạ, ngươi phải hạnh phúc. . . . . . Nhất định phải hạnh phúc. . . . . .

Dạ Yểm ôm y vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi còn vương mùi máu tươi, trong giọng nói tàn khốc vô tình thế nhưng có chút run rẩy, "Vĩnh biệt. . . . . . Nguyệt của ta. . . . . . . . . . . ." Mắt thấy ánh sáng đỏ trên đầu Hoán Nguyệt dần dần biến mất hô hấp cũng càng ngày càng nhẹ, trên gương mặt tuyệt mỹ vẫn lưu lại mỉm cười thản nhiên. . . . . . Máu đỏ thẩm không ngừng từ khóe miệng tràn ra, nhiễm đỏ y phục tuyết trắng, thân thể hư nhuyễn từ từ ngã xuống . . . . .

"Không cần ! !" Thanh Vũ phóng tới giống như điên cuồng mà nắm lấy tay Dạ Yểm, "Dạ chủ nhân, Hoán Nguyệt công tử yêu người !"

Dạ Yểm hơi chấn động, giống như đột nhiên tỉnh ngộ, không thể tin nhìn đôi tay của mình, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Ta đã làm gì? Hắn vội vàng ôm lấy thân thể Hoán Nguyệt gần như đã tắt thở , cẩn thận đặt nằm trên mặt đất, đối với Trương Cư bị doạ ngốc ở một bên hét lớn một tiếng "Cút cho ta! !" , Trương Cư bị dọa sợ ngây người, động cũng không động được, bị Dạ Yểm phất tay áo hất hắn ra khỏi cửa, sau đó xoay người đối Thanh Vũ nói, "Thanh Vũ, giúp ta trông chừng cửa, bất luận kẻ nào tiến đến, giết!"

"Vâng!" Thanh Vũ rút ra phối kiếm tùy thân, đi tới cửa do dự quay đầu lại, "Hoán nguyệt công tử y. . . . . ."

"Ta phải mang hồn phách y quay về!" Dạ Yểm cúi đầu thì thào, bàn tay khẽ run rẩy vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt. . . . . Nguyệt. . . . . . Vì sao phải chọc giận ta. . . . . . Vì sao. . . . . .

"Dạ, cần ta hỗ trợ không?"

"Ám chủ nhân!!" Thanh Vũ kinh hỉ nhìn qua người vừa đến.... . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.