"Dạ, Hoán Nguyệt đã không sao, nguyên thần của ngươi tiêu hao quá nhiều, nhanh đi nghỉ ngơi!"
Dạ Yểm yên lặng nhìn người tái nhợt nằm trên giường, đưa tay vuốt dung nhan khéo léo, suy nhược không có chút huyết sắc nào khiến cho tim của hắn thật là đau... "Nguyệt... ", trong ngữ điệu trầm thấp có đau lòng cùng bi thương không che dấu chút nào... "Ta thả ngươi tự do, vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi nữa... Được không?... ", trong mắt đen nhánh đầy tràn thâm tình, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi tái nhợt lạnh như băng, nước mắt trong suốt từ hắn tĩnh mịch trong mắt tràn ra, rơi xuống ở trên mặt Hoán Nguyệt... "Ta yêu ngươi... Nguyệt, ngươi phải vĩnh viễn nhớ, đã từng có người, yêu ngươi như vậy... "
Ám Minh và Thanh Vũ không thể tin được nhìn nước mắt Dạ Yểm biến ảo thành kết tinh trong suốt, lăn xuống tới đất... Đó là nước mắt Ma vương... Là thâm tình như thế nào, để cho một vua ma giới lãnh ngạo vô tình thương tâm rơi lệ...
Dạ Yểm vươn tay, chậm rãi che ở trên vòng bảy màu, phát ra ánh hoa mắt xinh đẹp... "Thanh Vũ, Bổn vương ra lệnh ngươi, vĩnh viễn thủ hộ ở bên cạnh Hoán Nguyệt, phục vụ quảng đời cuối cùng của hắn... Cho đến người luân hồi... "
"Dạ!"
"Ám, giúp ta một chuyện đi... " Hắn thật sâu nhìn Hoán Nguyệt một cái, buông tay nắm chặc ra, thanh âm mệt mỏi chậm rãi vang lên...
"Hoán Nguyệt công tử, ngươi đã tỉnh chưa?" Thanh âm vui mừng của Thanh Vũ vang lên, Hoán Nguyệt hơi híp mắt, quan sát hoàn cảnh bốn phía một cái... Dường như là một gian khách sạn...
"Thanh Vũ?" Ta còn sống à... Hoán Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, phát hiện cánh tay gảy lìa đã hoàn hảo không tổn hao gì, mặc dù rồng đỏ quay quanh trên gáy vẫn tồn tại, cũng không có cảm giác đau... Dạ, bỏ qua cho ta sao?... Tại sao có một loại cảm giác rất bi thương, dường như ở lúc ta hôn mê, có người nói những gì ở tai ta... Nhưng, ta lại cái gì cũng không nhớ nổi...
"Dạ... Dạ quốc sư ở nơi nào?"
"Này... ", Thanh Vũ nói quanh co, để cho Hoán Nguyệt nhất thời sinh ra dự cảm xấu, "Dạ hắn có chuyện gì xảy ra sao? Hắn ở nơi nào?"
"Phủ quốc sư đã bị thái tử dẫn binh dẹp... Dạ chủ nhân quay trở về Ma giới, hắn... Hắn nói về sau sẽ đến xem ngươi... "
"Cái gì?" Hoán Nguyệt chán nản ngã ngồi trên giường, cái gì gọi là về sau? Ta thật vất vả quyết định nói cho hắn biết cảm tình của ta, hắn lại cứ như vậy trở về Ma giới, lưu lại mình ta... Như vậy, lúc ấy tại sao không giết ta đây... Tại sao... Không thể nào!!!... Dạ hắn hận ta không phải sao? Hắn nói sẽ không bỏ qua ta... Hoán Nguyệt đột nhiên đứng lên, hướng ngoài cửa phóng tới...
Phủ quốc sư đã từng hiển hách một thời, hôm nay thay đổi rách nát không chịu nổi, chữ đỏ tươi trên tấm bảng to điêu tàn giống như có thể chảy máu...
"Không thể nào... ", Hoán Nguyệt xông lên phía trước, hung hăng vỗ cửa lớn đóng chặt, bàn tay dùng sức đập đỏ bừng... "Dạ, ngươi lăn ra đây!! Ngươi đại khốn kiếp!! Ra ngoài a!!... Ngươi, thế nào... Có thể... ", không có bất kỳ hồi âm, cửa vẫn đóng thật chặc, Hoán Nguyệt dọc theo cửa chầm chậm ngồi xuống, hai tay vây quanh ở trên đầu gối, dựa vào cửa, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng chỉ còn lại tuyệt vọng vô ích...
Thanh Vũ đuổi đi đám người vây xem, đứng ở bên cạnh Hoán Nguyệt, lẳng lặng nắm tay của hắn, nhìn không nói lời nào... Dạ chủ nhân quyết định, luôn là chuyên quyền độc đoán... Hắn cho tới bây giờ cũng không có hiểu trái tim cô tịch của Hoán Nguyệt a...
"Hoán Nguyệt công tử... Đây là chủ nhân... " Thanh Vũ đưa qua giọt lệ kia, kết tinh trong suốt phát ra nhàn nhạt sáng bóng ở trong tay Hoán Nguyệt, dường như ánh mắt ôn nhu của Dạ...
"Thanh Vũ... " Hoán Nguyệt chậm rãi cúi đầu, trong mắt trong suốt có thống khổ đè nén, "Dạ, hắn sẽ trở về... Đúng không?" Nhìn Thanh Vũ gật đầu, Hoán Nguyệt đưa ra một mỉm cười xinh đẹp... "Như vậy, ta sẽ cố gắng còn sống... Chờ hắn trở lại... ", trước kia, đều là ngươi thủ hộ ở bên cạnh ta, ta lại không có quý trọng, chỉ một mực muốn thoát đi bên cạnh ngươi... Chờ ngươi mang theo thù hận trở lại, ta vẫn lựa chọn tử vong để trốn tránh, hành hạ ta, đau hơn, phải là ngươi đi... Ta thật rất ngu a... Lời ngày đó, có phải so kiếm còn thương lòng của ngươi hơn không?... Dạ, ở sinh thời, ta sẽ sống thật khỏe, chờ ngươi, xuất hiện ở trước mặt ta lần nữa...
- bốn năm sau -
"Hoán Nguyệt công tử... "
"Thanh Vũ, ngươi trở lại a... " Hoán Nguyệt cười nhàn nhạt đứng dậy thả ra công cụ trong tay, nhìn lại Thanh Vũ.
Năm ấy rời đi phủ quốc sư rồi, Hoán Nguyệt công tử quyết định quy ẩn rừng núi, cách xa trần thế ồn ào, nhưng ngoại giới binh hoang mã loạn, địa phương yên tĩnh nhất không qua đáy cốc, Lý Chi Duẫn từng sai người phóng hoả đốt núi, ném mạnh cây đuốc xuống, lại chưa từng thương hại tới từng cọng cây ngọn cỏ...
"Hoán Nguyệt công tử, hôm nay cảm thấy như thế nào? Thanh Vũ hái chút thảo dược trở lại... "
"Uh, cám ơn ngươi, Thanh Vũ... Hôm nay ta rất tốt a... "
"Công tử!" Thanh Vũ đi lên trước lấy nông cụ trong tay hắn, có chút oán trách nói: "Sớm nói với ngươi, ngươi không thể quá vất vả! Ngươi lại luôn không nghe!"
Hoán Nguyệt khẽ cười, đang nhìn mây bay trên trời, một đầu tóc dài qua eo tùy ý xõa ở phía sau, gió nhẹ từ từ thổi qua, nâng lên áo tuyết trắng, dung nhan tuyệt mỹ như người trời mang theo ưu thương nhàn nhạt...
"Thanh Vũ, ta còn có thể đợi bao lâu đây... " Hoán Nguyệt quay mặt sang, hai tròng mắt trong suốt như có thể hiểu rõ lòng người, lẳng lặng nhìn Thanh Vũ, "Ta sợ, ta đã không có thời gian... "
"Công tử, ngươi nói bậy bạ gì đó!!"
"Thanh Vũ, ngươi có chuyện gạt ta đi... "
Thanh Vũ ngẩn người một chút, thấy Hoán Nguyệt quay mặt qua chỗ khác không đặt câu hỏi nữa, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhỏm... Hôm đó, Dạ chủ nhân bảo mình bảo vệ Hoán Nguyệt công tử cả đời... Sau đó...
"Ám, giúp ta một chuyện đi...
"Không giúp!" Ám Minh kêu to, hiểu Dạ Yểm muốn nói cái gì, "Ngươi ngươi sẽ phải hối hận! Ngươi biết lấy ma lực bây giờ của ngươi, rất khó khôi phục lại!!"
"Ta biết... " Dạ Yểm quay đầu, con ngươi si mê đau thương lẳng lặng nhìn Hoán Nguyệt nằm trên giường, "Ta quá mệt mỏi... Hắn yêu nhân loại tầm thường, ta không muốn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ, ta sẽ ghen tỵ, sẽ nổi điên..., nhưng, ta thật không muốn lại nhìn thấy hắn bị thương... Ta yêu hắn, yêu đến trình độ mình cũng cảm thấy không giải thích được... Cho nên, giúp ta chuyện này đi... Ám... "
"... "
"Một phần ma lực của ta ở trong vòng bảy màu nay, kèm theo hắn luân hồi mỗi một đời, trông coi hắn không bị bất luận kẻ nào tổn thương... "
"Hắn sẽ chết đi... "
"Đó là nguyện vọng của hắn... Khi một người bình thường, cuộc sống ở mười năm Thái Bình, có một chân chính... Người yêu... "
"Được, ta giúp ngươi, nhưng, chỉ sợ ngươi không còn có có thể khôi phục đoạn trí nhớ này... " Ám Minh không để ý Vi Trần ngăn cản, quyết định sử dụng pháp thuật tản đi tất cả trí nhớ của Dạ Yểm đối với Hoán Nguyệt... Thanh Vũ chẳng qua là ở một bên lẳng lặng nhìn, Dạ chủ nhân quên Hoán Nguyệt, đối với hai người bọn họ mà nói, cũng không phải là một chuyện không tốt a...
Nhưng bây giờ, Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Hoán Nguyệt xuất thần, trên dung nhan thanh lệ thoát tục có kiên định cùng chấp nhất không thể bỏ qua... Ban đầu, không có nói cho Dạ chủ nhân, người Hoán Nguyệt công tử chân chính yêu, có phải sai lầm rồi hay không...
Bốn năm nay Hoán Nguyệt phát bệnh tim nặng, đã đến thời kỳ chót không cách nào khống chế bệnh, nhưng ý chí cường đại kia, ở mỗi lần đe dọa cũng như kỳ tích tỉnh lại... Cơ hồ là dùng hết tất cả năng lượng sinh mệnh si ngốc chờ đợi... Chờ người không thể nào trở về nữa... Nhưng Thanh Vũ cũng không dám nói cho hắn biết, sợ hắn biết được chân tướng rồi sẽ ngủ, không hề tỉnh lại nữa...
- Ma giới -
"Vòng bảy màu của bổn vương đâu!" Thanh âm lãnh khốc của Dạ Yểm vang vọng ở trong đại điện, chúng Ma giới quý tộc cũng nín thở không dám lên tiếng, e ngại nhìn vương ngủ say gần bốn năm...
"Bổn vương nói..., các ngươi không có nghe sao!" Dạ Yểm lạnh lùng nhìn chung quanh một cái, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng co rúm lại ở góc tường, tay nhẹ vung lên, chỉ nghe một tiếng hét thảm, bóng người té rớt trong điện...
"Cư! Vòng bảy màu của bổn vương đến địa phương nào rồi!" Khẩu âm lạnh lẽo truyền ra hiển thị chủ nhân rõ ràng không nhịn được.
"Dạ chủ nhân... Vòng bảy màu của ngàu... " Trương Cư u buồn có nên nói ra người kia hay không, mới vừa đụng chạm ánh mắt ma mỵ của Dạ Yểm, sợ vội vàng mở miệng nói, "Bị một phàm nhân lấy đi rồi!"
"Người phàm?? Thật là to gan!" Trong mắt lạnh như băng của Dạ Yểm lóe lên một tia đỏ khát máu, "Người phàm đó ở nơi nào?"
"Ở nhân gian... " Trương Cư cười thầm, Dạ chủ nhân hoàn toàn quên mất Hoán Nguyệt, chỉ cần hoàn toàn trừ hắn, như vậy về sau ta liền có thể độc chiếm Dạ chủ nhân...
"Nhân Gian sao? Ha ha... Chơi rất khá... "
Mắt thấy mặt trời thăng lại rơi, trăng sáng tròn lại khuyết, thời gian thấm thoát, năm thắng như thoi đưa, bốn năm ở trong lúc vô tình cực nhanh qua đi... Ta yên lặng chờ ngươi... Bốn năm rồi, ngươi vẫn hoàn toàn không có âm tín... Là ta thương ngươi quá sâu sao? Cho nên, ta nên bị trừng phạt như vậy... Nhưng, Dạ, ở một khắc gần như tử vong kia, ta mới chánh thức ý thức đến... Ta chân chính muốn, chỉ có ngươi... Chỉ có ở bên cạnh ngươi, mới là hạnh phúc của ta... Nhưng, ta ngay cả cơ hội nói cho ngươi cũng không có, là ta quá không quý trọng ngươi à... Ta sẽ dùng tận tất cả tâm lực chờ ngươi... Nói cho ngươi biết... Ta yêu ngươi...
Hoán Nguyệt ngồi ở trên tảng đá đáy vực, nhìn giọt nước theo vách núi, một giọt một giọt rơi vào trong thùng gỗ, tiếng vang sau lưng hồn nhiên không dứt...
"Tìm được... "
Hoán Nguyệt rung, thanh âm trầm thấp, là hắn!
Hắn cuống quít đứng lên, đụng ngã thùng, nước sáng trong bắn lên người, tròng mắt đen vui mừng xinh đẹp của hắn nhìn bóng dáng màu đen vòng ngực đứng yên phía trước, tròng mắt đen nhánh lạnh như băng, gương mặt tuấn mỹ không vết, thân thể cao lớn cao ngất, cùng một ít đầu tóc dài cuồng vọng xõa... Là hắn...
"Dạ... ", Hoán Nguyệt nhìn hắn từng bước từng bước hướng mình đi tới, trong mắt xinh đẹp tràn đầy nước mắt... Ta rốt cục đợi đến ngươi, rốt cục gặp ngươi lần nữa... Bóng đen dừng lại tại phía trước, Hoán Nguyệt ngẩng đầu lên, đưa tay muốn xoa gương mặt tuấn mỹ kia, nhưng không ngờ bị lực mạnh bóp chặt cổ... Hắn không thể tin mở to hai mắt... "Dạ... "
"Món đồ chơi thật là đẹp... " Thanh âm trầm thấp vang lên lần nữa, trong quen thuộc lộ ra xa lạ... "Nhân loại ti tiện, lại dám trộm vòng bảy màu của Bổn vương! Ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn! Sau đó đem thịt của ngươi cho yêu ma hạ đẳng ăn!"
Dạ... Ta là Nguyệt a, ngươi xem ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Hoán Nguyệt không chút nào giãy giụa nhìn nam nhân tuấn mỹ vô tình trước mắt, trong mắt trong suốt xinh đẹp tràn đầy nghi ngờ cùng bi thương... Thống khổ hít thở không thông khiến cho thần chí của hắn càng ngày càng xa...
"Không giãy giụa sao?... Vậy liền không thú vị rồi, ngươi cũng cố gắng giãy giụa tới lấy lòng ta!" Nam nhân cười lạnh, đem hắn ép lên vách đá, thân thể gầy yếu giống như người gỗ bể tan tành, bay đụng vào đá xanh, rồi sau đó lăn xuống tới đất...
"Dạ... " Hoán Nguyệt cố gắng chống đỡ thân thể, máu đỏ thẫm từ vết thương trên trán chậm rãi chảy ra, nội tạng giống bị đụng nát, trong bụng quặn đau, hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, bi thương nhìn nam nhân lạnh như băng trước mắt "Dạ... Ta là Nguyệt a, ngươi xem ta à... "
Nam nhân từng bước từng bước đến gần, trong con ngươi lãnh khốc trừ nụ cười hài hước cùng vẻ mặt khát máu như nhìn thấy món đồ chơi, không có chút thương hại... Hắn dùng chân nâng mặt tái nhợt của Hoán Nguyệt lên, cười lạnh, "Nhân loại ti tiên, ngươi lại dám trộm đi vòng bảy màu của Bổn vương! Bổn vương liền lấy tánh mạng của ngươi bồi bổ lại đi... "
Hắn không biết ta... Hoán Nguyệt ngơ ngác nhìn cặp mắt đen nhánh kia... Hắn quên ta, ta không còn là Nguyệt của hắn... Không còn là người hắn yêu... Ngay cả, ở trong mắt của hắn, ta là một đạo tặc hạ tiện... Như vậy, nhiều năm chờ đợi, đến tột cùng là vì cái gì... Hắn há mồm lại khạc ra một búng máu, nơi ngực bắt đầu truyền đến đau đớn mãnh liệt... Không có cần thiết kiên trì nữa... Dạ, đã không hề cần ta...
"Dạ chủ nhân!!" Thanh Vũ chạy như bay, đở thân thể mềm nhũn dậy, nhìn cặp mắt tuyệt vọng kia, nước mắt không khỏi rơi xuống, "Dạ chủ nhân, ngài không thể tổn thương hắn... Cho dù ngài quên mất hắn... Cũng không nên tổn thương hắn nữa... "
"Thanh Vũ, chuyện của Bổn vương, có thể có dư âm ngươi chen miệng sao?"
"Vương... Bảo vệ hắn, là trách nhiệm ngài cho Thanh Vũ, cho nên, Thanh Vũ cho dù chết, cũng muốn bảo vệ Hoán Nguyệt công tử... "
"Tốt, thật là trung bộc, Bổn vương thế nào không nhớ rõ có cho ngươi đi bảo vệ nhân loại ti tiện? Ngươi đã muốn chết như vậy, Bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi!" Dạ Yểm lạnh lùng cười, trong mắt tà mị yêu dị có hưng phấn sắp nhìn thấy máu tanh...
"Không muốn... " Hoán Nguyệt dùng hết tất cả khí lực bò dậy, vết máu đỏ thẫm nhiễm đỏ vạt áo, cánh tay bị đụng gãy lần nữa rủ xuống tại bên người, "Thanh Vũ, cám ơn ngươi bảo vệ... Đây chính là chuyện ngươi một mực giấu giếm ta à... ", hắn lộ vẻ sầu thảm cười... "Như vậy cũng tốt, ít nhất ở trước khi ta chết, có thể nhìn thấy hắn lần nữa, cho dù chết đi, cũng không cần lo lắng hắn sẽ thương tâm... "
"Hoán Nguyệt công tử!" Thanh Vũ nhìn đôi môi tím bầm của Hoán Nguyệt, trên mặt tái nhợt có nụ cười thỏa mãn, mặt nàng tràn đầy nước mắt quỳ gối trước mặt Dạ Yểm, "Dạ chủ nhân!... Hắn là Nguyệt của ngài a!! Cầu xin ngài nhớ tới... Ngài yêu hắn như thế nào!... Cầu xin ngài cứu cứu hắn!!"
Dạ Yểm chẳng qua là tà tà cười, nhiều hứng thú nhìn bóng dáng chậm rãi rơi của Hoán Nguyệt, ánh mắt bi thương kia, rất quen thuộc... Hắn vô ý thức phi thân tiếp được thân thể hư mềm... Lại đột nhiên buông tay, ta đây là thế nào, trong lòng dường như có một thanh âm một mực vang trở lại... Cứu hắn... Nhất định phải cứu hắn...
Ánh mắt Dạ Yểm phức tạp nhìn Hoán Nguyệt hôn mê một cái, nhíu mày một cái, phất tay nâng lên một đạo ánh đỏ, ánh đỏ đi qua, Hoán Nguyệt một thân áo trắng nhẹ nhàng khoan khoái, bình tĩnh nằm, tĩnh mật giống như ngủ thiếp đi... Dạ Yểm lạnh lùng nhìn một cái, giống như cảm thấy mình xen vào việc của người khác xoẹt một tiếng cũng không quay đầu lại rời đi....