Ám Dạ Ma Vương

Chương 3



Còn chưa bước ra cửa phòng, chỉ thấy nữ tử áo xanh lần đầu tiên gặp phải dẫn theo người liên quan chờ xâm nhập gi­an phòng của hắn, Trương Cư e ngại núp ở sau lưng Lý Duật Thần sau lưng, sắc mặt trắng bệch. Lý Duật Thần lạnh lùng nhìn người hung dữ tới, đạm mạc ngồi ở bàn nâng bên cạnh chung trà lên...  

“Công tử......” Thanh Vũ lạnh lùng khom người, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra nàng không cam lòng, “Dạ chủ nhân phân phó chúng ta tặng vài thứ cho ngươi....” Dứt lời, phất tay làm cho cấp dưới đưa lên hai cái thùng đỏ khắc hoa, xoay người dẫn người rời đi...  

Trương Cư từ phía sau hắn đi ra, mở thùng ra, tơ lụa và trang sức tinh xảo sang quý đầy rương tức khắc làm mờ mắt của hắn... "Công tử....”

“Ném ra!”

“A?....” Trương Cư liên tiếp kinh ngạc, há to mồm nhìn qua bóng dáng nhàn nhạt uống trà... "nhưng....”, hắn cúi đầu nhìn phục sức đẹp đẽ quý giá đầy rương, cả gia đình đại phú đại quý, xa hoa ở kinh thành đều chưa hẳn gặp được vật liệu may mặc thượng đẳng, và trang sức ngọc giá trị này, ném tựa hồ quá đáng tiếc...  

Lý Duật Thần nhìn ra tâm tư của hắn, có chút nở nụ cười, “Nếu như ngươi thích, lấy đi toàn bộ thì tốt rồi...”

“Đa tạ công tử!” Trương Cư sinh ở nhà nghèo khổ chưa từng gặp qua quần áo đẹp đẽ quý giá như thế, hắn vui mừng quá đỗi cầm lấy một bộ trường bào lam viền bạc mặc lên người, chọn lấy một đai lưng tơ bạc kim tuyết.... Diện mạo Trương Cư vốn là thanh tú, mặc vào phục sức tinh mỹ bực này, nghiễm nhiên là một công tử xinh đẹp nhẹ nhàng....

Lý Duật Thần nhàn nhạt cười, “Uh, nhìn rất đẹp....”

Trương Cư có chút đỏ mặt cúi đầu xuống, “Công tử, ngươi giễu cợt ta......”

Lý Duật Thần nhẹ nhàng lắc đầu, đứng dậy đứng ở phía trước cửa sổ... Trận trận gió nhẹ mát lạnh thổi qua, nghịch đụng tóc dài đen bóng mềm mại bên cạnh gò má, hai con ngươi mỹ lệ trong trẻo sáng như sao sâu kín nhìn về phía ngoài cửa sổ, một thân quần áo bình thường trắng đặc, mặc dù không có bất kỳ trang sức dư thừa, lại như cũ có vẻ cao quý tuấn nhã, thoáng như tiên tử lầm rơi thế gi­an... phiêu dật xuất trần...  

“Tiểu Cư..  .” Hắn nhàn nhạt mở miệng, “Chúng ta khi nào mới có thể rời đi chỗ này....?”

Trương Cư có chút ghen ghét nhìn qua bóng dáng tuấn tú tươi đẹp trước cửa sổ, nhếch miệng nói: “Công tử, hiện tại bên ngoài chiến hỏa liên miên, bao nhiêu người trôi giạt khấp nơi, chết tha hương, chúng ta trong này có thể hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực (ăn sung mặc sướng)... Không cần chịu cuộc sống như vậy, tiêu diêu tự tại!! Ngài cần gì khổ phải rời khỏi đây?”

Lý Duật Thần có chút chua xót lắc đầu, “Tiểu Cư... Thời gi­an ở đây bất quá mấy ngày, ngươi liền nguyện ý mất đi tự do mà phụ thuộc người khác sao...”. Trương Cư phẫn hận ngẩng đầu lên, “Công tử, ngươi dù cho không phải Chiêu Tuyên hoàng đế cũng nhất định là nhà phú quý, ngươi có từng biết rõ cuộc sống hoàn cảnh của chúng ta!! Với ta mà nói, chỉ cần có thể sống sót, tự tôn gì, kiêu ngạo gì! Ta cũng có thể không cần!! Dù cho ngươi đã cứu ta, cũng không thể can thiệp cuộc sống của ta!!!”

Lý Duật Thần tức cười nhìn qua nam hài trước mắt, không lên tiếng nói chuyện nữa, chỉ là nhìn mây bay trên trời, mỉm cười thản nhiên, tươi cười có chút hạ xuống nhìn qua Thanh Vũ đang bước vào phòng, nàng ngây ra một lúc, lập tức mở miệng: “Công tử, Dạ chủ nhân mời ngươi qua....” Lập tức quay sang khinh bỉ nhìn Trương Cư, “Ngươi ở đây như thế... Không cần phải không cẩn thận đi lầm đường... Không ai cứu ngươi...” Lời của hắn vừa rồi, một chữ không sót rơi vào trong tai Thanh Vũ, vong ân phụ nghĩa quả nhiên là bản tính nhân loại...

Lý Duật Thần không nói gì thêm, chỉ nhàn nhạt cúi đầu theo Thanh Vũ rời đi, lưu lại Trương Cư sợ hãi xấu hổ đứng ở nơi đó......

Vừa bước vào đại điện, một cổ mùi máu tươi gay mũi hòa với mùi rượu đập vào mặt, Lý Duật Thần lui một bước, cau mày nhìn qua cảnh tượng yến tiệc trong điện, vị trí ngai vàng trong điện như trước bị một tấm rèm màu đen che, từ bên trong truyền ra từng đợt trống ngực thở dốc làm cho người ta mặt đỏ tim đập... Đây là cuộc sống yêu ma... Tàn bạo, khát máu, tham lam, háo sắc... Trong lòng Lý Duật Thần lạnh lùng nghĩ đến, có thể cảm giác được từ phía sau màn truyền đến ánh mắt sắc bén, từ hắn bước vào đại điện liền chăm chú khóa trên người hắn... Hắn lẳng lặng đứng ở trong điện, ánh mắt trong trẻo ôn nhuận yên lặng đánh giá bốn phía, không nói một lời, cao ngạo tuyệt thế...  

Những người này, đều là yêu ma cấp bậc rất cao trong quý tộc a, Tiểu Thì Hầu quốc sư đã từng nói, yêu ma yêu lực càng cao, dung mạo lại càng tuấn mỹ đẹp đẽ, hành vi lại càng tiếp cận nhân loại... Yêu ma tôn trọng lực lượng, không có cảm tình, không có tâm, có chỉ là cướp đoạt và phục tùng đối người mạnh....

Ánh mắt cao ngạo của hắn chọc giận một số người trong đó, phần lớn sợ Dạ Hoàng ở đây, không dám hành động thiếu suy nghĩ, những người khác thì là hứng thú đánh giá bóng dáng gan lớn phi phàm, lại tuyệt mỹ tươi đẹp trong điện....

“Lớn mật!” Tiếng thở dốc phía sau màn không biết từ lúc nào đình chỉ, một cái thanh âm thanh thúy bén nhọn của thiếu niên vang lên, “Dân đen, nhìn thấy Dạ Hoàng bệ hạ lại không quỳ xuống!” Thanh âm vừa dứt, chỉ thấy phía sau màn truyền ra ánh xanh chói mắt, đánh trúng bắp chân của hắn, “Ư....” Sắc mặt Lý Duật Thần tái nhợt một chút, lảo đảo một bước về phía sau, lại cắn răng không có lên tiếng, vết thương ở chân truyền đến đua đớn, làm chân hắn có chút run run, hắn cắn chặt môi dưới, quật cường đứng... 

“Tứ! Ta có cho phép ngươi động thủ sao!” Phía sau màn truyền đến câu hỏi lạnh lùng, làm cả đại điện lập tức biến thành yên tĩnh cực kỳ, hào khí ngưng trọng giống như muốn kết băng.... Sau đó hét thảm một tiếng, một thiếu niên dung mạo tú lệ phi phàm, nửa thân trần từ phía sau màn mạnh mẽ té ra, nặng nề rơi trên mặt đất, bả vai, cổ và chỗ ngực trắng nõn có thể thấy được vết đỏ kích tình....

“Dạ chủ nhân... Tứ chỉ là thấy nhân loại này quá mức kiêu ngạo, muốn thay ngài giáo huấn hắn một chút mà thôi....” Thiếu niên bò lên quỳ trên mặt đất có chút run run nói.

“Chuyện của bổn vương, khi nào cần ngươi làm chủ?!” Ngữ khí âm lạnh làm người nghe không rét mà run, màn che bị chậm rãi nhấc lên, rồi sau đó xuất hiện gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc của Dạ Yểm, áo màu mực nửa mở lộ ra lồng ngực cường tráng rắn chắc, tóc đen như nước sơn cuồng dã rối tung ở sau ót, mà trong cặp mắt tà mị tĩnh mịch kia dần hiện ra ánh khát máu hung ác, con ngươi hiện ra màu đỏ yêu dị... Lý Duật Thần lạnh nhạt nhìn qua tất cả xảy ra trước mắt, chú ý ánh mắt khí phách mà lạnh như băng phía trước... Lại không thể tin được không có cảm thấy sợ hãi chút nào....

“Tứ....” Ngữ điệu nghe giống như nhu hòa làm cho thiếu niên dưới điện không ngừng run rẩy, trong ánh mắt mỹ lệ tràn đầy nước mắt tuyệt vọng, “Dạ Hoàng, Tứ biết rõ sai rồi, từ nay cũng không dám nữa!”

“Ta không thích, món đồ chơi không nghe lời...” Dạ Yểm chậm rãi giơ tay lên, thanh âm tàn khốc từ trong môi mỏng duyên dáng phát ra, ánh mắt lại như cũ nhìn qua bóng trắng trong điện, ưu nhã mà tàn nhẫn khẽ mỉm cười.

“Vương....”  Lời của thiếu niên vẫn chưa nói xong, liền biến mất ở ánh đỏ trong tay Dạ Yểm, trước khi biến mất, trong mắt bi thương và tuyệt vọng lại như cũ yêu say đắm nhìn qua quân vương tà mỹ trên điện.... Dưới điện an tĩnh giống như có thể nghe thấy thanh âm hô hấp, sắc mặt Lý Duật Thần khẽ biến trầm xuống, Dạ Yểm hài lòng cười, hướng hắn vươn tay...

“Tới......” Lý Duật Thần ngây ra một lúc, giương mắt nhìn người mỉm cười nói với mình.

“Tới!” Lý Duật Thần quật cường nghiêng mặt qua... Muốn giết liền động thủ là được, ta không có hứng thú trở thành đồ chơi của ngươi.... Có thể không chút nào suy tính hủy diệt người yêu mình... Yêu ma rõ ràng tàn bạo máu lạnh đến tình trạng như vậy!

Dạ Yểm cười lạnh nhìn qua bóng dáng kiêu ngạo không tuần lại như cũ mỹ lệ, vung tay lên, ống tay áo màu đen xoáy về người đứng yên, kéo lại bên cạnh mình... Lý Duật Thần còn không kịp gọi, liền bị một cỗ lực lượng kéo đến trong lồng ngực ấm áp.... Hắn ngây ngốc một chút, phát hiện mình dùng một loại tư thế mập mờ nằm sấp trong lòng một người nam nhân, liều mạng muốn tránh ra cánh tay vòng tại trước người mình... Dưới tình thế cấp bách lại há miệng dùng sức cắn xuống, thẳng đến trong miệng nếm đến mùi máu tươi, hắn mới tỉnh ngộ lại, buông miệng ra, kinh ngạc nhìn qua gương mặt tuấn mỹ tà mị trước mặt.... Từ mẫu phi qua đời, tâm tình của hắn rất ít dao động, lạnh nhạt với tất cả trước mắt... Không khóc, không giận, không bi, không mừng... Nhưng bây giờ, dường như tất cả cũng thay đổi....

Trong mắt cô đơn lạnh như băng của Dạ Yểm ẩn ẩn tản ánh đỏ, lạnh lùng cười, tay thon dài vuốt ve môi nhuộm đỏ thẫm, “Dễ uống không... Máu của ta...”

Tất cả mọi người dưới điện quá sợ hãi nhìn qua.... Cả thở mạnh cũng không dám ra.... Vua của bọn hắn, thật sự nổi giận... 

Lý Duật Thần khôi phục lại bình tĩnh đạm mạc quay sang, muốn chạy trốn cách hắn ra, đáng tiếc mất công... Dạ Yểm cười tà một chút, vươn tay nhấc lên ống quần của hắn....

Lý Duật Thần chấn kinh, muốn đẩy tay của hắn ra, lại bị hắn nắm trong tay......

“Đừng nhúc nhích....” Trong ngữ điệu lạnh như băng tựa hồ có ôn nhu nhàn nhạt... Tâm Lý Duật Thần mạnh mẽ nhảy xuống, không lên tiếng nhìn qua hành động của hắn... 

Dạ Yểm nhìn qua tổn thương trên chân hắn, nhu hòa vuốt, “Đau đớn không?....” Lý Duật Thần nhíu mày đánh giá Dạ Yểm, chống lại đôi mắt của hắn, đột nhiên quay mặt qua chỗ khác....  

“Ha...” Dạ Yểm trị tốt thương cho hắn, một tay ôm hắn ôn nhuận cười, “Một con người rất có cá tính, không hổ là thiên tử nhân giới...” Cho nên săn bắn càng thú vị... Trong mắt cô đơn tà mị của Dạ Yểm hiện lên một tia lạnh, nhưng trong nháy mắt bị vui vẻ thay thế.... "Ngươi là thuộc về bổn vương, thuộc về Hắc Dạ Nguyệt.... Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Hoán Nguyệt...!” Thanh âm cuồng ngạo âm lạnh quanh quẩn trong đại điện... 

“Nằm mơ!” Lý Duật Thần nhàn nhạt xoay mặt.

“Nằm mơ! Ha ha... Chẳng lẽ muốn nói ngươi là Lý Duật Thần? Hoàng đế bệ hạ?”

“Lý Duật Thần...” Đầu óc của hắn ngây ngốc một chút, không nói đến hoàng đế thiên tử, cả tên, cũng đủ để khiến cho một hồi gió tanh mưa máu ở nhân gi­an... Chu Ôn, sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội thảo phạt vua cũ nào... Còn có Chu Úc....

“Hừ....” Dạ Yểm cười lạnh, ném hắn lên mặt đất.... 

“Trong này, ngươi không có quyền cự tuyệt! Cút!......”

Lý Duật Thần chậm rãi bò lên, nhìn qua vua ma giới hỉ nộ vô thường, nhẹ nhàng giơ lên một vòng mỉm cười.... Hoán Nguyệt sao... Trăng sáng hoa mắt, đại biểu vẻn vẹn phải... Cô đơn.... và hư vô... Trong nội tâm đột nhiên phát ra cảm giác chua xót, hắn che ngực, đè xuống cảm giác đột nhiên trống rỗng gần đây.... Là vì cô đơn sao... Ta vốn một mực chính là cô đơn.... ghế hoàng đế lạnh như băng đến tột cùng đưa tới bao nhiêu giết chóc, trong cung điện hoa lệ đường hoàng không có dấu hiệu sinh mạng, chỉ giống như có thể nghe được vô số oan hồn rên rĩ...  

Lảo đảo một chút, hắn lắc đầu... Không thể làm cho bất luận kẻ nào nhìn ra bi thương của ta... Không thể... Hai con ngươi trong trẻo nhìn khắp bốn phía, ngạo nghễ ngẩng đầu, không có bất kỳ biểu lộ chậm rãi đi ra ngoài điện....  

Thanh Vũ trông thấy hắn đi ra, lạnh lùng gật gật đầu đối với hắn, xoay người dẫn hắn rời đi, đến điện nghiêng, nàng dừng bước lại, quay mặt lại: “Tình yêu của vương, nếu ngươi không đáp.... Khuyên ngươi tự biết điều tốt....”

“Thanh Vũ sao?” Hắn nhàn nhạt nở nụ cười, “Tên rất êm tai...” Thanh Vũ ngây ra một lúc, nhìn hắn đi ngang qua mình, sau lưng nhẹ nhàng truyền đến một tiếng thở dài, ngữ điệu trống vắng mà du dương bay vô cùng xa tại trong bầu trời đêm, “Ta... Không hy vọng xa vời tình yêu của bất luận kẻ nào.... Cũng sẽ không đi yêu bất luận kẻ nào....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.