Bành huyện thuộc phủ Thành đô, là một huyện thành nhỏ cách xa Kinh Đô, danh tiếng cũng không được nhiều người biết đến.
Quan huyện Lục Chấn nhậm chức được một năm, thành tích quản lý cũng không đáng kể; tuy không khiến người khác phải ca ngợi, nhưng cuộc sống của bá tánh cũng khá an bình.
Nhưng, vào nửa đêm của ba ngày trước chợt có tiếng sáo truyền đến, khiến sự an bình của huyện nha lập tức rơi vào tình trạng thảo mộc giai binh*.
(thảo mộc giai binh: cỏ cây đều là binh lính, thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc)
Bầu không khí khác thường đến ngay cả Lục Vĩ Chi suốt ngày ru rú trong nhà cũng còn nhận ra.
Lục Vĩ Chi là con trai độc nhất của Quan huyện, thuở nhỏ thân thể đã ốm yếu, vừa vào đông, thời gian nằm ở trên giường còn nhiều hơn so với tổng thời gian xuống giường.
“Tiểu đồng, cha ta có phải hai ngày nay vẫn đang huấn luyện nha dịch hay không?”
Lục Vĩ Chi khoác y phục ngồi dậy, hỏi thị đồng* đang bưng thức ăn khuya đến.
(thị đồng: mấy đứa nhỏ cầu mười mấy tuổi đã bị bán vào mấy gia đình có tiền hoặc phủ của quan lại để làm người hầu)
“Lão gia làm những chuyện gì, hạ nhân chúng em sao mà biết được.” Tiểu đồng trả lời cho có lệ.
“Thật là! Mỗi lần hỏi ngươi cái gì, luôn luôn là nhất vấn tam bất tri*.” Lục Vĩ Chi oán giận nói.
(nhất vẫn tam bất tri: hỏi một lần mà trả lời không biết hết ba lần, ý nói hỏi cái gì cũng không biết hết là sao)
Cậu đương nhiên sẽ không biết vì không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi, Quan huyện đã đặc biệt dặn dò người trong và ngoài phủ, không được đem chuyện không quan trọng nói cậu biết.
“Cho dù thiếu gia có biết thì cũng đâu giúp ích được gì! Không bằng sớm dưỡng thân thể tốt một chút mới là chính sự.”
Tiểu đồng nói trúng chỗ đau của Lục Vĩ Chi, bàn tay đang giơ giữa không trung bỗng ngừng lại, trầm mặt bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Đúng vậy! Cũng tại cái thân thể không tốt này, hại ta không khác gì phế nhân, chỉ có thể nằm ở trên giường. Chuyện của cha ta nửa điểm cũng không giúp được gì, cho dù có biết được cũng vô ích, cho nên cha ta mới cái gì cũng không nói cho ta biết!”
“Thiếu gia ngàn vạn lần đừng nói như vậy!” Vừa thấy lời nói của mình chọc cho Lục Vĩ Chi thương tâm khổ sở, tiểu đồng vội an ủi: “Thiếu gia tuy thân thể không tốt, nhưng lại là tài tử (người tài hoa) tuấn tú nổi danh của Bành huyện, không biết có bao nhiêu danh viện nhã sĩ mong chờ được kết giao cùng thiếu gia! Thiếu gia sao lại có thể nói bản thân mình giống phế nhân chứ.”
(danh viện nhã sĩ: mỹ nữ có danh tiếng và tầng lớp trí thức thanh cao)
Lục Vĩ Chi cười cười, nói: “Giọng điệu nói chuyện của ngươi sao càng ngày càng giống với cha ta vậy hả, chỉ biết nói những lời dỗ dành ta.”
“Những lời em nói đều là thật nha!” Tiểu đồng đỏ mặt bĩu môi la ầm lên.
“Được rồi! Nói thật cũng được, nói dối cũng không sao, trong lòng ta đều hiểu rõ, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Tiểu đồng dạ một tiếng, lui xuống.
Theo cửa phòng được tiểu đồng mở ra đóng lại, Lục Vĩ Chi nhìn thấy không ít nha dịch rục rịch xách theo đèn từ tiền viện đi tới nha môn, tuy rằng nha dịch tuần tra rất chặt chẽ, tựa như gặp phải đại địch (kẻ địch lớn) vậy.
Lục Vĩ Chi thờ ơ múc cháo cho vào miệng, nét mặt như có điều suy nghĩ, tâm tự đã sớm bay đến tận phương trời xa xôi nào.
Kể từ lần đầu tiên nghe thấy tiếng sáo khi thì dâng trào réo rắt, khi thì quanh quẩn triền miên vào ba ngày trước, cậu liền hoàn toàn bị mê hoặc; âm thanh trong trẻo tựa như chiếc lưới vô hình, cuốc lấy cậu thật chặt, rung động khó có thể diễn tả được xâm nhập thẳng vào xương tủy.
Liên tiếp mấy đệm rồi, cậu như mê như say lắng nghe tiếng sáo tuyệt vời ấy, nhưng ngay cả người thổi sáo cậu cũng chưa từng gặp qua một lần.
Tối nay, cậu thế nào cũng phải tận mắt nhìn cho rõ dung mạo của người nọ.
Người nọ không chỉ thổi sáo rất hay, võ công hình như cũng không hề tệ. Thân ảnh đi lại nhanh nhẹn tự tại, cho dù đi tới huyện nha được canh giữ nghiêm ngặt cũng như ra vào chỗ không người.
“Cha hiện tại bày ra loại trận phục kích này, chỉ sợ là người kia sẽ chạy không thoát!”
Tuy rằng không ai nói cho biết cậu biết trong phủ xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi khi tiếng sáo vang lên, toàn bộ quý phủ liền tràn ngập trong sát khí, cho nên dù cho không ai nói cho cậu biết, cậu đại khái cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Có lẽ cậu nên đứng về phía của cha, nhưng tâm của Lục Vĩ Chi lại âm thầm kỳ vọng người nọ đừng bị cha bắt được.
Lúc này, ngoài phủ truyền tới thanh âm điểm canh, tiếng chiêng lạnh lùng vang vọng trong đêm tối yên tĩnh, nhắc nhở Lục Vĩ Chi giờ tý* đã đến.
(giờ tý: từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng)
Lục Vĩ Chi vội vội vàng vàng hai ba muỗng ăn xong chén cháo, thuận tay phủ thêm chiếc áo khoác liền bước ra khỏi cửa phòng.
Không để cho nha dịch phát hiện, cậu vô cùng cẩn thận, dán sát vào vách, đi dọc theo bức tường, cuối cùng ẩn nấp tại một góc hành lang tối tăm, vừa không sợ bị phát hiện, vừa có thể đem hết toàn bộ tình hình xảy ra ở tiền viện thu hết vào mắt.
Chiếm được vị trí tốt, Lục Vĩ Chi bắt đầu chậm rãi đợi người nọ xuất hiện.
Lúc này cậu mới phát hiện tối nay vừa vặn là mười lăm trăng tròn, ánh trăng chiếu sáng cả một mảnh sân, hơn nữa còn có đèn trong tay nha dịch, cả huyện nha sáng như ban ngày, nếu như người thổi sáo xuất hiện vào lúc này, chắc chắn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm lấy cái chết.
Tuy rằng trong lòng vẫn mong ngóng nhìn thấy người nọ, nhưng Lục Vĩ Chi lại hy vọng hắn đừng xuất hiện.
Nhưng trong lúc Lục Vĩ Chi đang suy nghĩ như vậy, tiếng sáo du dương lại đột nhiên vang lên, khiến cậu chợt cả kinh.
Tức khắc nha dịch liền hét to một tiếng rồi chạy đến chỗ phát ra tiếng sáo.
Lục Vĩ Chi cũng muốn đuổi theo, nhưng do đứng dậy quá nhanh, khiến cậu choáng váng đến đứng không vững.
“Cẩn thận!”
Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng, cánh tay mạnh mẽ lập tức đỡ lấy thắt lưng của cậu.
“A!”
Lục Vĩ Chi giật mình nhìn về phía sau, chỉ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng, lại nhìn không rõ dung mạo của hắn.
Sửng sốt một lúc lâu, cậu mới ngập ngừng nói: “Ách*… Cảm ơn.”
(ách: âm thanh của tiếng nấc cụt)
“Vì sao lại lén lút trốn ở đây? Giống hệt như kẻ trộm vậy.”
Người trước mắt tận lực hạ thấp thanh âm hỏi, còn tò mò đánh giá Lục Vĩ Chi.
“Ngươi nhất định là nha dịch mới tới! Mới có thể ngay cả ta cũng không biết.” Thân hình người trước mắt vô cùng to lớn, Lục Vĩ Chi phải ngước đầu nói chuyện với hắn.
“Ta phải biết ngươi sao?”
“Ai! Ngươi sao lại đi ra vào lúc không nên đi ra vậy chứ.” Lục Vĩ Chi thở dài, nhẹ nhàng kéo hắn vào trong góc, tránh để người khác nhìn thấy mới nói thêm: “Ta là con trai độc nhất của Quan huyện – Lục Vĩ Chi, ngươi cần phải nhớ rõ.”
“Nhi tử (con trai) của Quan huyện?” Thanh âm của người nọ vì kinh ngạc mà nâng cao.
“Xuỵt!” Lục Vĩ Chi vội vàng che miệng hắn lại, quở trách: “Ngươi muốn để cho mọi người đều phát hiện chúng ta trốn ở đây sao?”
“Ngươi nếu đúng là nhi tử của Quan huyện, sao ngươi lại sợ bị phát hiện?”
“Các ngươi gióng trống khua chiêng như vậy, nhất định là đang truy bắt người thổi sáo ban đêm kia! Ta lúc này lại ra đây chạy loạn, nếu cha ta biết được chắc chắn sẽ mắng ta một trận, rồi đem ta nhốt ở trong phòng.”
“Ngươi cũng muốn bắt hắn sao?”
Lục Vĩ Chi lắc mạnh đầu. “Ta mới không thèm bắt hắn, ta chẳng qua chỉ muốn nhìn hắn một cái.”
“Nhi tử của Quan huyện lại muốn nhìn một kẻ trộm, chẳng phải là rất kỳ quái sao.”
Lục Vĩ Chi nhìn thấy đôi mắt đen bóng hiện lên ánh sáng khác thường, giống như một loại dáng vẻ chủng khinh miệt, thái độ vốn hiền hòa liền hoàn toàn thay đổi.
Cậu nghiêm mặt, châm chọc nói: “Nên xác định lại danh phận của ngươi đi, ngươi sao có thể chắc chắn rằng hắn là một kẻ trộm hay không chứ. Hắn mạnh hơn đám nha dịch suốt ngày chỉ biết nghe người khác sai khiến các ngươi gấp trăm ngàn lần.”
“Ngươi tại sao lại nói giúp hắn? Trong khi ngươi còn không biết hắn là ai.”
“Hắn thổi sáo hay như vậy, tuyệt đối không phải là người xấu.”
“Chỉ nghe thấy tiếng sáo liền bị mê hoặc, ngươi quả thực quá đơn thuần!”
“Ngươi!”
Lục Vĩ Chi bản tính ôn nhã, nhưng nghe thấy thuộc hạ của phụ thân lại dám đứng trước mặt hạ thấp cậu, vẫn tức giận đến mặt đỏ lên, nửa ngày cũng không nói ra lời.
“Ngươi mau đi tuần tra đi! Ta không muốn nhiều lời với ngươi.” Lục Vĩ Chi cố hạ cơn giận mới phát sinh xuống nói.
Đợi đến lúc Lục Vĩ Chi quay đầu lại, hắn đã biến mất không còn thấy bóng dáng, ngay cả đi về hướng nào Lục Vĩ Chi cũng không nhìn thấy, đi lại vô tung (không để lại dấu tích), tựa như một cơn gió vậy.
“Thuộc hạ mới tới của cha võ công tốt như vậy, sao ta lại không biết vậy chứ.”
Lục Vĩ Chi trong đêm tối thấp giọng thì thầm, nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì nha dịch tuần tra đã phát hiện tung tích của người thổi sáo, đang bày ra trận muốn vây bắt hắn.
Một bóng đen thật cao đón lấy gió đứng trên nóc nhà, khoảng mười nha dịch liền vây ở dưới, tình huống rõ ràng là muốn người nọ chắp thêm cánh cũng chạy không thoát. Chỉ thấy y phục cùng ống sáo của người nọ lay động trong gió, hoàn toàn không đem đám nha dịch ở dưới đặt vào mắt.
“Tên trộm láo xược kia, đừng có mà quá phận!”
Bọn nha dịch ở dưới nói to, không kẻ nào có thể tiếp cận hắn trong vòng mười bước chân; mỗi khi có người muốn tiến lên, nhất định sẽ bị cơn gió mạnh mẽ đột nhiên kéo tới ép lùi bước, mọi người chỉ có thể giương mắt nhìn, hai bên giằng co một hồi, đành phải dùng cách ác ý khiêu khích người kia.
Lục Vĩ Chi nhìn thấy loại tình huống này, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vĩ Chi! Con ở chỗ này làm cái gì vậy hả?”
Thanh âm của Lục Chấn tràn đầy tức giận, khiến Lục Vĩ Chi sợ nhảy dựng lên. Mạnh mẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt đang trừng mắt nhìn cậu của phụ thân.
Cậu co rúm người lại, sợ hãi trả lời: “Con… Con đến xem mọi người bắt người a!”
“Chuyện nha môn bắt người không liên quan đến con, mau trở về phòng đi.”
Lục Vĩ Chi đang muốn cự tuyệt, đột nhiên từ trên mái hiên truyền đến một thanh âm có thể nghe thấy rõ ràng.
“Cha làm chuyện xấu vi phạm pháp kỷ, sợ nhi tử biết sao?”
Dựa vào đèn nha dịch bên người Lục Chấn xách theo, Lục Vĩ Chi nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của phụ thân sau khi nghe được câu này liền lập tức thay đổi, đó là biểu tình xấu hổ và bất an khi chuyện xấu bị bại lộ.
“Cha! Cha thật sự đã làm chuyện phạm pháp sao?”
Lục Vĩ Chi không hề nghĩ đến sẽ phát sinh ra loại sự tình này. Cậu vẫn cho rằng phụ thân là quan thanh liêm chính trực, chắc chắn sẽ nghĩ cho ba tánh trước tiên!
“Con mau quay về phòng đi, chỗ này không có chuyện của con!” Huyện lệnh không trả lời câu hỏi của nhi tử, lần nữa đuổi cậu trở về phòng, còn đặc biệt dặn dò tên nha dịch bên cạnh: “Đưa thiếu gia trở về phòng, tạm thời đừng để nó ra ngoài.”
“Không được phép đưa hắn đi!” Trên mái hiên lại truyền tới tiếng quát ra lệnh, thanh âm tuy không lớn, lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Nghe thấy lời của hắn, tên nha dịch không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đứng nhìn Quan huyện, chờ chỉ thị tiếp theo của ông.
“Ngươi ba lần bốn lượt tới huyện nha giở thói ngang ngược, rốt cuộc là có ý đồ gì? Nếu có chuyện gì thì cứ tìm lão phu đây, đừng có liên lụy đến tiểu nhi (con nhỏ).” Quan huyện tức giận hét lên với người nọ.
“Ngươi cứ yên tâm, ta chỉ muốn để cho lệnh lang* nghe chút chân tướng của sự thật thôi.”
(lệnh lang: cách gọi con trai của người khác)
“Ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
“Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước vẫn làm những chuyện như vậy?”
Lục Chấn không cách nào phản bác, chỉ có thể trừng hai mắt nhìn tên sát tinh không mời mà đến.
Ông biết tên thổi sáo trên hiên nhà tên gọi là Tề Trọng Lẫm, là một tên đạo tặc chuyên qua lại với mệnh quan triều đình và đại phú thương. Chỉ cần hắn tra ra có người được đồ tốt, nhất định sẽ đến tận nhà truy đòi, thế nào cũng phải bắt người đó chia cho một phần kha khá mới cam tâm. Mà hắn trước tiên đều lấy tiếng sáo cảnh báo trước, tiếp theo mới ra mặt truy đòi, nghe nói phàm là người bị để mắt tới, nhất định sẽ không thoát khỏi.
Lục Chấn làm việc luôn luôn thận trọng, đã sớm phòng bị trước, không nghĩ đến vẫn bị Tề Trọng Lẫm tra ra được.
“Cha! Cha thật sự đã làm chuyện xấu sao?”
Lục Vĩ Chi nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm lo âu của phụ thân, tín nhiệm kiên định đối với phụ thân trước kia đã dần dần dao động.
“Con đừng có xía vào! Mau trở về phòng đi.”
Lục Chấn giấu đầu hở đuôi, khiến Lục Vĩ Chi càng khẳng định phụ thân nhất định đã lợi dụng chức vụ làm chuyện xấu gì đó không thể cho ai biết.
“Con không muốn! Con phải biết rằng cha rốt cuộc đã làm ra chuyện gì!” Lục Vĩ Chi tâm tình kích động khiến gương mặt tái nhợt nhuộm một màu ửng đỏ, hơi thở cũng trở nên dồn dập không ổn định, thân thể nhỏ bé gầy gò trong đêm tối lạnh thấu xương lung lay như sắp đổ.
“Mau trở về phòng đi! Thân thể của con không thích hợp đứng trong đêm khuya lạnh rét này.”
Lục Vĩ Chi đẩy cánh tay đỡ lấy nó của tên nha dịch ra chỗ khác, cố chấp cự tuyệt trở về phòng.
Lúc này, Tề Trọng Lẫm trên nóc nhà thờ ơ nhìn hai cha con bọn họ tranh chấp, vẫn đem tội trạng của Quan huyện đọc rõ từng chữ một.
“Ngày mười lắm tháng tám, Lục huyện lệnh thọ yến (tiệc mừng tuổi) của Vương viên ngoại, trước khi đi đã thu một trăm lượng bạc. Mùng hai tháng chín, thương nhân Lý Trạch ở Bành huyền bàn bạc thành công một vụ buôn bán, tặng huyện lệnh ba trăm lượng bạc cùng nhân sâm và linh chi quý báu để tạ lễ. Ngày hai mươi tháng chin…”
“Đủ rồi!”
Lục Chấn gầm lên một tiếng, ngăn cản Tề Trọng Lẫm tiếp tục đem từng chuyện ông nhận đút lót lộ ra ngoài.
“Cha! Cha cho con ăn những thứ như nhân sâm, linh chi, tất cả đều là do nhận đút lót có được sao?” Trong câu hỏi không dám chắc của Lục Vĩ Chi hàm chứa khiếp sợ và căm hận.
“Con đừng nghe tên trộm cỏn con này nói bậy.”
Lục Chấn nôn nóng che đậy, nhưng trên mặt đã có biểu tình lo lắng bất an thấp thỏm không yên.
“Con thà rằng bệnh đến chết, cũng không uống thuốc do cha tham ô có được!”
Lục Vĩ Chi quay về phía phụ thân điên cuồng gào to, đột nhiên một cỗ nhiệt khí xông thẳng lên ngực, khiến cơn ho khan của dâng lên dữ dội.
“Vĩ Chi!”
Lục Chấn nóng lòng muốn tiến lên xem xét, không nghĩ tới người trên nóc nhà lại còn nhanh hơn ông, bỗng chốc lao xuống bắt Lục Vĩ Chi mang đi.
Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, Lục Vĩ Chi đã theo Tề Trọng Lẫm đứng trên nóc nhà.
“Ta mặc kệ ngươi nhận đút lót vì lý do gì, hạn cho ngươi nội trong ba ngày đem của cải nhận được chuẩn bị đầy đủ, ta sẽ đem nhi tử của ngươi tới để trao đổi.”
“Ngươi mau đưa Vĩ Chi xuống! Mọi chuyện đều không liên quan tới nó.”
Tiếng hô vang tận trời xanh của Lục Chấn rất nhanh đã bị Tề Trọng Lẫm bỏ lại xa xa ở phía sau. Tuy rằng vẫn đang mang theo Lục Vĩ Chi, nhưng động tác uyển chuyển gọn gàng lại một chút cũng chưa từng bị ảnh hưởng.
Tình thế biến hóa quá nhanh, Lục Vĩ Chi kinh ngạc đến ngỗ lăng tại chỗ. Cậu bị Tề Trọng Lẫm bắt lên mái hiên, rất nhanh vọt khỏi ngọn cậy, đã sớm bị dọa đến nói không ra lời.
Gió thổi quá mạnh, bay tới bay lui khắp nơi khiến Lục Vĩ Chi không thoải mái cực kỳ, cậu đã mấy phen nhắm mắt lại cố nén xuống cảm giác muốn ngất xỉu, nhưng vẫn phải đưa tay ôm lấy người hắn, để tránh bản thân trong lúc suy yếu không chịu nỗi sẽ rơi xuống mặt đất.
Đúng lúc này, Tề Trọng Lẫm đột nhiên dừng lại, để Lục Vĩ Chi đáp xuống, ngồi lên một tảng đá lớn.
“Không thoải mái sao?”
Lục Vĩ Chi muốn quay đầu trả lời câu hỏi của hắn, nhưng vừa mới ngẩng đầu một cái liền kinh sợ nhìn thấy bóng dáng được ánh trăng chiếu rọi, nhất thời quên mất câu trả lời.
“Sao vậy? Sợ đến nói không ra lời à?”
Lục Vĩ Chi vẫn còn nhớ rõ cái thanh âm mang theo giọng điệu trêu trọc này. “Ngươi… Ngươi là tên nha dịch đã nói chuyện với ta trước đó sao?”
“Không sai! Thấy ngươi xem như cũng hiểu được chút chút về ta, ta sẽ không làm khó ngươi đâu.”
“Ta chẳng qua chỉ thích tiếng sáo của ngươi mà thôi, chứ không phải là thích thân phận đạo tặc của ngươi, ngươi không cần phải khách khí với ta.”
Bởi vì thất vọng bản thân dưới tình huống không biết chuyện bị người khác đùa bỡn, giọng điệu nói chuyện của Lục Vĩ Chi rõ ràng có chút không vui.
“Quả nhiên là một đại thiếu gia chưa từng trải qua đau khổ. Ngươi có biết rằng khi bản thân ngươi nói ra những lời này sẽ phải trả giá thật lớn không?”
“Ta không tin ngươi dám làm gì ta! Không phải ngươi muốn dùng ta đổi lấy ngân tử* sao? Nếu ta không may có xảy ra chuyện gì, ngươi không phải sẽ không lấy được ngân tử hay sao.”
(ngân tử: bạc, thời xưa người ta vẫn dùng bạc như một đơn vị tiền tệ)
“Nếu như ta nói rằng ta có khả năng làm bất cứ chuyện gì với ngươi, sau đó vẫn có khả năng lấy được ngân tử, ngươi có tin không?”
Tề Trọng Lẫm cúi đầu, dùng tay nâng cằm Lục Vĩ Chi lên, hung hăng đưa mắt nhìn cậu.
“Ta…” Lục Vĩ Chi không khỏi rùng mình một cái, sửng sờ nói không ra lời.
“Được rồi, ngươi cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục lên đường!”
Tề Trọng Lẫm giống như đã tức giận, thô lỗ từ trên cằm Lục Vĩ Chi rút tay về, tức tối đứng lên.
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Vĩ Chi một cái, mới cường ngạnh ôm cậu vào trong lòng, lần nữa thi triển khinh công, gọn gàn bay vọt khỏi mặt đất.
Lục Vĩ Chi không biết vì sao hắn lại đột nhiên tức giận, nhưng lúc này cậu chỉ là một tù binh, căn bản không có quyền xen vào chuyện của hắn, chỉ có thể phẫn nộ trong im lặng, mặc cho hắn mang cậu đến một nơi cậu không biết tên.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Lục Vĩ Chi vẫn bị ôm chặt lấy đi tới đi lui trong đêm tối.
“Ngươi rốt cuộc muốn mang ta đi đâu?” Lục Vĩ Chi cảm thấy bản thân rất nhanh sẽ chống đỡ không nổi nữa.
Tề Trọng Lẫm lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu một cái, cái gì cũng không nói.
Không lâu sau, hai người đi tới một cánh rừng trúc, Lục Vĩ Chi bị mang sâu vào trong rừng trúc.
“Uy! Ngươi mang ta tới nơi khiến người khác rợn cả tóc gáy này làm cái gì? Không lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích sao?”
Lục Vĩ Chi hy vọng bản thân đừng biểu hiện như kẻ hèn nhát, nhưng lúc nói chuyện hàm răng lại nhịn không được run lên cầm cập, còn lông tơ toàn thân lại dựng thẳng lên.
Tề Trọng Lẫm dẫn đường ở phía trước buồn bực không lên tiếng, quay người nắm lấy tay của Lục Vĩ Chi đi thẳng về lối nhỏ phía trước.
“Oa*! Buông ta ra! Ta không đi theo ngươi nữa đâu!”
(oa: âm thanh của tiếng gào khóc)
Lục Vĩ Chi bị hành động có ý đồ bất minh (không rõ ràng) của hắn dọa sợ, vừa giãy giụa vừa kêu gào, giùng giằng không chịu đi.
“Ngươi nếu không chịu nghe lời, coi chừng ta giết ngươi.”
Thanh âm lãnh khốc không mang theo chút tình cảm, nghe trong đêm tối âm u tĩnh mịch lại càng dọa người, khiến Lục Vĩ Chi bỗng im lặng, ngay cả một chút thiện cảm lúc trước còn xót lại trong lòng đối với hắn cũng nhất thời tan vỡ.
Cậu vốn tưởng rằng hiểu rõ âm luật*, người có thể thổi ra khúc nhạc động lòng người như vậy, nhất định sẽ không phải là người xấu, nhưng không nghĩ tới hắn không chỉ lừa dối cậu, còn có thể là một cường đạo giết người không chớp mắt.
(âm luật: quy tắc sắp đặt âm thanh, nhịp điệu trong âm nhạc, thơ ca)
Suy nghĩ đến điểm này, Lục Vĩ Chi mới thật sự cảm thấy sợ hãi, sống lưng đột nhiên dâng lên một cỗ ớn lạnh.
Không được! Ta nhất định phải chạy trốn! Cậu thầm nghĩ.
Trong phút chốc, Lục Vĩ Chi há miệng hung hăng cắn lên cánh tay đang nắm lấy cậu.
“A!”
Tề Trọng Lẫm bị đau nên buông tay, Lục Vĩ Chi thừa cơ xoay người bỏ chạy.
Đáng tiếc mới chạy không đến vài thước, đã bị Tề Trọng Lẫm đuổi theo từ phía sau ôm chặt lấy.
“Thả ta đi! Thả ta đi đi mà!”
Tiếng kêu hoảng sợ của Lục Vĩ Chi trong đêm tối yên tĩnh có vẻ đặc biệt thê lương.
Lúc này trong mũi của Lục Vĩ Chi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, không lâu sau liền cảm thấy choáng váng, tiếp theo toàn thân cũng hư nhuyễn.
“Ngươi đã làm gì với ta vậy?”
Lục Vĩ Chi toàn thân xụi lơ bị Tề Trọng Lẫm ôm ở trong lòng.
“Ta chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn nghe lời chút thôi.”
“Ngươi có phải đã hạ độc ta rồi hay không?” Lục Vĩ Chi tuy rằng từng trải chưa lâu, nhưng cũng từng nghe qua giang hồ nhân sĩ thường dùng độc dược làm người khác hôn mê, sau đó sẽ hành hạ hoặc sát hại. “Uổng công ta yêu thích tiếng sáo của ngươi, không ngờ ngươi cũng chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ dùng độc hãm hại người khác.”
“Ngươi nói sao cũng được.”
Tề Trọng Lẫm bày ra bộ dạng không có chuyện gì, tiếp tục ôm lấy Lục Vĩ Chi đi về phía trước.
Thấy hắn không có phản ứng lại cậu, Lục Vĩ Chi đành phải phẫn nộ trong im lặng, nhưng trong lòng cậu lại tính toán tìm cơ hội đào tẩu.
Hai người dọc đường đều im lặng không nói tiếng nào, sau một lúc lâu, Lục Vĩ Chi mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa hình như có một tòa nhà, quả nhiên đã bị mang tận về nhà.
Tề Trọng Lẫm đảy cửa đi vào, để Lục Vĩ Chi ngồi xuống ghế, mới đứng dậy thắp sáng ngọn đèn dầu trong phòng.
“A!” Lục Vĩ Chi kinh ngạc nhìn căn nhà bằng trúc đơn sơ.
Trong căn nhà trúc nhỏ này chỉ có một giường một bàn, còn có đặt thêm một tủ quầy, trừ những thứ đó ra thì không còn vật gì khác, so với hang ổ của bọn người đạo trong tưởng tượng kém xa vạn dặm.
(tủ quầy: quầy thấp dùng để làm bàn)
Đối với kinh ngạc của cậu, Tề Trọng Lẫm một chút cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn tự mình mở cửa sau đi ra ngoài, một lúc sau liền bưng một chậu nước đến đặt trước mặt Lục Vĩ Chi.
“Cái này dùng để làm gì?” Lục Vĩ Chi không hiểu hỏi, hai mắt to tròn như tranh vẽ chăm chú nhìn gương mắt tuấn tú trước mắt rõ ràng là không giống với bọn cường đạo dữ tợn chút nào.
Sống mũi cao vút cùng xương gò má nhô lên khiến hắn thoạt nhìn ngạo mạn lại khó thân cận, nhưng mày kiếm cùng đôi mắt đen tựa đầm sâu lại lộ ra anh khí khiến người ta nhịn không được muốn nhìn sâu vào đôi mắt nghiêm nghị ấy;
Thứ duy nhất đúng với bộ dáng đạo phỉ, cũng chỉ có mái tóc dài bù xù không được buộc lên.
Tề Trọng Lẫm liếc nhìn Lục Vĩ Chi đang từ trên xuống dưới đánh giá hắn, nhưng hắn vẫn không thèm để ý tới cậu, quay người đi lấy một mảnh vải bố sạch sẽ trong tủ trúc, thấm nước trong chậu nước rồi giúp cậu lau mặt.
“Lạnh quá!” Lục Vĩ Chi khẽ nhíu mi quay mặt sang chỗ khác.
Tề Trọng Lẫm không nói hai lời, quay mặt của cậu lại, tiếp tục lau chùi gương mặt bởi vì đi nhanh trong đêm tối mà dính đầy gió bụi của cậu.
Lục Vĩ Chi mặc dù cảm thấy không thích, thân thể lại bất đắc dĩ lại không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho Tề Trọng Lẫm giúp cậu lau mặt lau tay, cho đến khi Tề Trọng Lẫm bắt đầu động thủ cởi ngoại bào của cậu ra, cậu mới sợ hãi kêu to: “Ngươi muốn làm cái gì? Vì sao lại cởi y phục của ta?”
Lục Vĩ Chi sợ hãi đến không biết làm thế nào cho phải, ngay cả sức lực để nâng cánh tay lên cũng không có.
Rất nhanh trên người cậu chỉ còn lại mỗi cái áo mỏng, lạnh đến nỗi cậu phát run.
“Ngươi muốn ta lạnh chết hay sao?”
Vừa mới dứt lời cậu liền bị Tề Trọng Lẫm bế lên, đặt ở trên giường. Sau đó một tấm chăn thật dầy được đắp lên người cậu, một cỗ ấm áp lập tức dâng trào.
Lục Vĩ Chi ở trong chăn khẽ run, muốn thu được nhiều ấm áp hơn.
Đặt Lục Vĩ Chi nằm trên giường xong, Tề Trọng Lẫm mới mặc sức rửa sạch mặt và hai tay, sau đó đem nước ra sau nhà đổ đi.
Khi hắn quay vào trong nhà, hai mắt lộ ra khỏi chăn của Lục Vĩ Chi liền nhìn theo mọi cử động của hắn, lo lắng đề phòng hắn.
Tề Trọng Lẫm thổi tắt đèn dầu, khiến Lục Vĩ Chi nhìn không rõ thân ảnh của hắn, chỉ nghe được tiếng cởi y phục, theo cái chăn được kéo lên, một nhiệt độ thân thể bức người kéo đến.
“Ta không muốn cùng giường chung gối với người khác, ngươi mau đi xuống đi!”
Lục Vĩ Chi cảm thấy quái dị không được tự nhiên, cậu chưa từng cùng người khác ngủ chung một chỗ.
“Chỉ có duy nhất cái giường này, ta không muốn ngủ dưới đất, nếu ngươi muốn ngủ dưới đất thì xin mời tự nhiên!”
“Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất! Ta thà lạnh chết, cũng không cùng ngươi ngủ chung một chỗ!”
Lục Vĩ Chi giùng giằng muốn xuống giường, nhưng bản thân lại mệt đến thở hổn hển không ra hơi, cậu căn bản ngay cả thân thể cũng không nhúc chích được, đừng nói đến chuyện bước xuống giường.
“Đừng phá nữa, ngươi muốn tự hại chết mình sao?”
Tề Trọng Lẫm không thể không nhắc nhở hành động ngu ngốc của cậu.
“Không cần ngươi lo!”
“Biệt chọc giận ta! Ngươi hiện tại chính là tù nhân, không còn là thân phận đại thiếu gia như lúc trước nữa.”
Lục Vĩ Chi đương nhiên biết bản thân mình hiện nay đang bị người khác khống chế, nhưng muốn cậu ngay cả tôn nghiêm cũng phải vứt bỏ thì cậu làm không được.
“Cho dù là tù nhân, có chuyện chịu đựng được, cũng có chuyện không thể chịu đựng được a!”
Tề Trọng Lẫm trong bóng tối thở dài một hơi, hỏi: “Xin hỏi một chút, ngủ trên chiếc người này suy cho cùng có điểm nào khiến ngươi không thể chịu đựng được?”
“Hai đại nam nhân cùng nhau chen chúc trên một cái giường, ta không quen!”
“Xin hỏi ngươi là khuê nữ còn trinh sao?”
“Đương nhiên là không phải!” Lục Vĩ Chi tức giận trả lời.
“Không phải là được!”
Tề Trọng Lẫm lập tức kéo mền đắp qua đầu, không định cùng Lục Vĩ Chi tiếp tục tranh luận nữa.
“Ê! Ngươi sao có thể cứ đi ngủ như vậy được!”
Lục Vĩ Chi quay về phía hắn kêu to, nhưng Tề Trọng Lẫm lại không thèm để ý tới. Dưới tình huống kháng nghị không có hiệu quả, cậu cũng chỉ có thể ủy khuất chịu đựng.
Nhưng mà, ngay tại Lục Vĩ Chi định bỏ cuộc không vùng vẫy nữa, lại bị Tề Trọng Lẫm bên cạnh xoay người một cái ôm vào trong lòng. Lục Vĩ Chi bị hành động bất ngờ của hắn dọa sợ đến ngực phanh phanh nhảy loạn, nhưng lại cảm thấy ấm áp khác thường.
“Đừng nhúc nhích! Ta chỉ ôm ngươi thôi, sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Tựa hồ sợ cậu lại muốn náo loạn, Tề Trọng Lẫm nói để ngăn cản cậu trước.
Nhưng mà, Lục Vĩ Chi cũng không định giãy giụa ra khỏi hai cánh tay của hắn, ấm áp nơi lồng ngực hắn thậm chí còn khiến cậu cảm thấy vô cùng an toàn, đáng tin cậy?
Trong lúc ngày càng buồn ngủ, Lục Vĩ Chi đối với chuyện bản thân mình không ngờ lại cho rằng cái ôm của tên nam nhân này rất ấm áp, vừa cảm thấy hoang đường vừa cảm thấy nực cười.