Ám Dạ Tình Nhân

Chương 9



Lục Vĩ Chi không biết mình bị đưa đến nơi nào, chỉ nhớ rõ đi đường thật lâu, trước khi đến nơi, cậu đã ngủ ở trong lòng Tề Trọng Lẫm.

Cậu trước khi đi còn hoang mang cho rằng mình chắc chắn sẽ lo lắng đến không thể chợp mắt được, nhưng kỳ lạ thay, cái ôm ấm áp của Tề Trọng Lẫm lại cho cậu cảm giác an tâm, khiến Lục Vĩ Chi yên tâm hoàn toàn giao chính mình cho hắn.

Cậu an ổn ngủ, ngay cả đoàn người đến “Vô Danh sơn trang” lúc nào, cùng với làm sao bị ôm đến phòng ngủ của Tề Trọng Lẫm ở “Ngự Phong Cư” cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Cho đến ngày hôm sau, cậu mới ở trong lòng Tề Trọng Lẫm bị hôn đến tỉnh ngủ, mới cảm nhận được bản thân mình rõ ràng đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Tâm tình của Tề Trọng Lẫm dường như đặc biệt tốt, trên mặt hiện lên tiếu ý dịu dàng.

Lục Vĩ Chi nhìn chằm chằm nụ cười kia thật lâu, rồi mới phụng phịu hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn bắt ta về đây làm cái gì hả?”

“Muốn ngươi làm áp trại phu nhân của ta a!”

Tề Trọng Lẫm ở trên đôi môi cong lên của Lục Vĩ Chi hôn một cái, vui vẻ cười.

Vừa nghĩ tới từ nay về sau mỗi ngày đều có thể cùng Lục Vĩ Chi bầu bạn, sáng sớm ngủ dậy là có thể nhìn thấy cậu, khiến Tề Trọng Lẫm không che giấu được vẻ mừng rỡ.

“Ta là nam nhân đó, sao có thể làm áp trại phu nhân của ngươi được!” Lục Vĩ Chi trừng mắt nhìn hắn.

“Ta nói sao thì là vậy a! Nam nhân thì có liên quan gì đến chuyện này.”

Tề Trọng Lẫm ôm chặt lấy Lục Vĩ Chi, những nụ hôn nhỏ vụn vẫn rơi xuống như mưa.

“Ngươi đừng như vậy có được không? Hiện tại đang là ban ngày đó.”

“Không liên quan! Giờ này không ai rãnh rỗi đến đây quấy rầy đâu.” Tề Trọng Lẫm không những không ngừng lại hành động hôn môi của hắn, trái lại còn hôn điên cuồng hơn, một tay còn dò vào trong vạt áo Lục Vĩ Chi.

“Đừng phá nữa mà! Buông ra!” Lục Vĩ Chi xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải.

“Muốn ta buông ngươi ra cũng được.” Tề Trọng Lẫm dừng động tác lại, chỉnh lại tâm xong mới nói rằng: “Chỉ cần ngươi nói 『 Trọng Lẫm, xin ngươi buông ta ra 』, ta sẽ tha cho ngươi.”

“Ta không muốn!” Lục Vĩ Chi một mực từ chối. Giọng nói cậu khàn khàn nói không nên lời!

“Không nói cũng được, vậy ngày hôm nay ngươi đừng mong có thể rời khỏi cái giường này.”

Tề Trọng Lẫm tháo vạt áo của cậu ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn thon gầy.

“A! Ta nói, ta nói là được!”

Lục Vĩ Chi hốt hoảng kéo vạt áo mình lại, rất sợ thật sự cả ngày sẽ bị ép ở lại ở trên giường mặc cho hắn chà đạp.

“Được, ta chờ.”

Tề Trọng Lẫm một tay đặt ở hông của Lục Vĩ Chi, một tay khẽ vỗ về đôi môi đỏ thắm của cậu, ánh mắt sáng quắc chậm rãi đợi cậu cầu xin tha thứ.

Lồng ngực Lục Vĩ Chi thình thịch đập loạn, mở miệng nói cũng không ra tên của hắn.

“Mau lên a!” Tề Trọng Lẫm ôn nhu giục, ngón cái khẽ lướt qua cánh môi run rẩy của cậu.

Lục Vĩ Chi chỉ cảm thấy hai gò má vừa hồng lại vừa nóng, ánh mắt Tề Trọng Lẫm tựa như muốn cắn nuốt ngườ khác, khiến ngực của cậu thắt chặt lại một trận.

Cậu nhắm mắt lại né tránh ánh mắt nóng bỏng, thấp giọng khẽ nói: “Trọng Lẫm… Xin ngươi buông ta ra.”

“Gọi tên ta một lần nữa.” Tề Trọng Lẫm cúi đầu, cách cậu chỉ một khoảng vài tấc khẽ phun nhiệt khí, ôn nhu dụ dỗ.

“Trọng Lẫm…” Lục Vĩ Chi không tự chủ được lại khẽ gọi tên của hắn.

“Tên của ta thuộc về ngươi, sau này đều phải gọi ta như vậy, có biết không?” Tề Trọng Lẫm khẽ hôn lên môi của cậu, thì thào nói: “Vĩ Chi, Vĩ Chi, ngươi là bảo vật dành riêng cho ta, cả đời này cũng không được rời khỏi ta, có biết không?”

Từ chối không được âu yếm ôn nhu của Tề Trọng Lẫm, Lục Vĩ Chi lại bị yêu thương một hồi.

Cuối cùng lúc hai người đứng dậy rời khỏi Ngự Phong Cư, thì đã gần trưa.

Lục Vĩ Chi sau khi được Tề Trọng Lẫm giải thích rõ ràng, mới biết được Vô Danh sơn trang giữa sơn cốc này là do sư phụ của bọn họ xây; mà người xây nơi này, ba năm trước đã qua đời.

“Sư phụ thật ra cũng chính là phụ thân của bốn người bọn ta. Nếu năm đó không có sư phụ nhặt bọn ta về, bọn ta đã sớm chết đói ở đầu đường.”

Vừa về tới sơn trang, tâm tình của Tề Trọng Lẫm trở nên ung dung tự tại hơn rất nhiều, giống như thay đổi thành một người khác vậy.

Lục Vĩ Chi tò mò nhìn hắn, không biết trên người của người mình thích, còn có bao nhiêu chuyện cậu chưa biết hết.

Lục Vĩ Chi thật sự cảm thấy những điều mình biết về Tề Trọng Lẫm là quá ít ỏi.

Sau khi được Tề Trọng Lẫm giới thiệu qua, Lục Vĩ Chi biết bọn họ có bốn sư huynh đệ, nơi ở được chia thành bốn nơi “Di Thiên”, “Ngự Phong”, “Hành Vũ”, “Giá Viêm”*. Và “Tiêu Dao quán” – chổ ở của cố sư phụ, đã trở thành nơi tập trung mọi người lại để thảo luận những vấn đề cần thiết.

(di thiên: dời trời, ngự phong: cai quản gió; hành vũ: làm mưa; giá viêm: điều khiển thời tiết)

Lúc này, Tề Trọng Lẫm đang mang Lục Vĩ Chi đi qua một cái cây lớn, sau đó lại qua một cây cầu nhỏ, đi đến Tiêu Dao quán nằm ở chính giữa sơn cốc.

“Rốt cuộc cái sơn trang này lớn cỡ nào a?” Lục Vĩ Chi sau khi rời khỏi Ngự Phong Cư, dọc theo đường đi ngay cả một bóng người cũng không thấy.

“Nơi này lớn đến nỗi người không quen nhất định sẽ bị lạc đường, cho nên ngươi từng bước cũng đừng rời khỏi bên cạnh ta, bằng không đi rồi sẽ không tìm được đường trở về đâu!”

Tề Trọng Lẫm mang cậu đi một hồi, mới nhìn thấy tiểu lâu được xây bằng gỗ giản dị nhưng không mất vẻ lịch sự tao nhã. Tấm biển trước lâu đề “Tiêu Dao quán”.

Bọn họ đã đi tới nghị sự đường Tề Trọng Lẫm nói, mà hắn cũng nhìn thấy những sư huynh đệ khác của Tề Trọng Lẫm.

Chẳng biết tại sao, Lục Vĩ Chi đột nhiên cảm thấy khẩn trương, mãnh liệt ý thức được mình là một người ngoài đến xâm nhập.

Có lẽ cậu căn bản không nên theo Tề Trọng Lẫm quay về, chỗ này căn bản cũng không thuộc về cậu.

Tề Trọng Lẫm có thể không ngại thân phận của cậu, nhưng những người khác có thể chịu được một nhi tử của huyện lệnh ở chung với bọn họ sao? Lục Vĩ Chi không khỏi có chút nhút nhát.

Cậu ra sức giãy khỏi tay của Tề Trọng Lẫm nói rằng: “Ta không vào đâu!”

Trong lúc Tề Trọng Lẫm nhất thời kinh ngạc, không kịp ngăn cản, Lục Vĩ Chi đã xoay người bỏ chạy.

Lục Vĩ Chi liều mạng chạy, nghĩ thầm nếu có thể thừa cơ thoát khỏi bên người Tề Trọng Lẫm, cũng không phải là một chuyện không tốt.

Đột nhiên, phịch một tiếng, cậu đụng vào một bức tường.

Đau quá!

Lục Vĩ Chi bưng cái mũi bị đụng đau điếng, ngước mắt nhìn, nhìn thấy chính là một đôi mắt bình ổn trầm tĩnh. Nguyên lai cậu đụng phải một người, không phải là tường.

“Sư huynh!” Tề Trọng Lẫm hổn hển đuổi theo.

“Sao vậy? Ngươi lại khi dễ người ta đúng không?”

“Đâu có! Ta sao có thể khi dễ hắn được!” Tề Trọng Lẫm tức giận đến giậm chân, trừng mắt nhìn cánh tay đang ôm Lục Vĩ Chi của sư huynh.

Lục Vĩ Chi sững sờ nhìn thân hình cao lớn khôi ngô của nam nhân trước mắt. Dáng dấp của người này tuy không tuấn lãng bằng Tề Trọng Lẫm, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy một loại khí phách sảng khoái. Ngũ quan có vẻ hào phóng, con ngươi thâm thúy hàm chứa khí tức kiên nghị, quả quyết.

“Chiêu đãi khách không tốt là không được nha.” Tề Bá Quang cười đẩy Lục Vĩ Chi đến trước mặt Tề Trọng Lẫm.

“Ta đương nhiên sẽ chiêu đãi hắn thật tốt.”

Tề Trọng Lẫm không có hảo ý liếc mắt nhìn Lục Vĩ Chi, bàn tay dùng sức nắm chặt, tựa hồ đang cảnh cáo cậu đừng hòng chạy trốn khỏi lòng bàn tay của hắn.

“Được rồi, đến Tiêu Dao quán đi! Quý Thanh e rằng đã chờ đến không nhịn được rồi.”

Tề Bá Quang dẫn đường ở phía trước, Tề Trọng Lẫm thì giữ chặt lấy Vĩ Chi, sợ không cẩn thận lại để cho cậu chạy mất.

Lục Vĩ Chi chẳng biết phải làm sao, đành phải theo hắn vào Tiêu Dao quán.

Tiêu Dao quán bày biện vô cùng đơn giản, ba mặt đều là cửa sổ, chính giữa trải một tấm thảm bông lớn, đặt một cái bàn gỗ để ngồi, chỗ này đẹp nhất cũng chỉ có thiếu niên tuấn mỹ ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn.

Lục Vĩ Chi thoạt nhìn còn tưởng rằng người nọ là một nữ tử, đợi người nọ mở miệng nói chuyện, mới phát hiện người nọ nguyên lai lại là một nam nhân.

“Đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi thật chậm nha!”

Lục Vĩ Chi thấy đôi mắt cười đẹp như hoa của người nọ lưu chuyển, không khỏi nhìn đến ngẩn người.

“Nhị sư huynh, mỹ nhân huynh mang về, cũng bị ta mê hoặc rồi kìa!”

Tề Quý Thanh cười khanh khách đi lên trước, một tay ôm lấy Lục Vĩ Chi đang sửng sốt, còn hôn lên gò má của cậu một cái.

Lục Vĩ Chi nhất thời toàn thân cứng ngắc, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Lẽ nào… Tất cả sư huynh đệ bọn họ đều thích ôm nam nhân?

“Ngươi đừng có quấy rối nữa! Vĩ Chi bị ngươi dọa sợ rồi kìa.”

Tề Trọng Lẫm cứng rắn kéo cánh tay của Tề Quý Thanh ra, không vui kháng nghị nói.

“Trách! Thực sự là keo kiệt nha.” Tề Quý Thanh mất hứng bĩu môi.

Tề Trọng Lẫm trong lòng thầm oán giận nói: Ta đương nhiên phải keo kiệt rồi! Vĩ Chi là người của ta, không cho phép mấy người động tay đông chân với hắn.

Tuy rằng Tề Trọng Lẫm không nói ra miệng những lời này, nhưng cũng biểu lộ ra mặt. Tề Bá Quang và Tề Quý Thanh ở bên cạnh không khỏi nhìn nhau cười.

“Nhị sư đệ, ngươi để Lục Vĩ Chi công tử ngồi ở một bên đi! Chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải thảo luận.”

Tề Trọng Lẫm không tình nguyện buông Lục Vĩ Chi ra, để cậu ngồi im ở một bên, lắng nghe bọn hắn thảo luận.

Khi bắt đầu thảo luận chính sự, vẻ mặt Tề Trọng Lẫm liền nghiêm túc, lạnh lùng mà lại bình tĩnh, dáng điệu tựa như không lâu sau Lục Vĩ Chi sẽ gặp lại hắn, làm cho người ta nhìn đến chùn bước.

Gương mặt lạnh lùng này khi gọi tên của Lục Vĩ Chi, lại ôn nhu đến làm cho người ta say mê.

Nghĩ tới nhiệt tình của Tề Trọng Lẫm dành cho cậu, Lục Vĩ Chi bỗng dưng đỏ mặt, vội vã dời tầm nhìn khỏi Tề Trọng Lẫm.

“Ngu ngốc! Ta đang miên man suy nghĩ cái gì vậy a!” Cậu thấp giọng ảo não tự trách.

Để cho mình lại suy nghĩ những chuyện không đâu, ra bên ngoài đi dạo một chút có lẽ sẽ khá hơn. Thế là thừa dịp ba người còn đang thảo luận sôi nổi, không có thời gian để ý đến cậu, lặng lẽ rời khỏi Tiêu Dao quán.

Cậu đi về dọc theo con đường đã tới khi nãy, đến bên một cái hồ nhỏ phản chiếu bóng cây xanh. Trên hồ có một cây cầu hình vòm bằng gỗ, Lục Vĩ Chi nhất thời cao hứng, rời khỏi con đường mòn lúc đầu, đi vòng qua cây cầu hình vòm.

Nước hồ xanh biếc trong suốt, có thể thấy rõ con cá nho nhỏ nhàn nhã bơi bên dưới.

Lục Vĩ Chi cảm thấy cảnh trước mắt giống như đã từng quen biết, sau khi nghĩ kĩ lại mới nhớ tới đã từng bị Tề Trọng Lẫm cố chấp bắt đến một cánh rừng trúc, trong rừng kia có một cái hồ còn lớn gấp vài lần cái hồ này.

Khi đó cậu vì muốn nghe tiếng sáo của Tề Trọng Lẫm, mới tò mò chạy tới xem cha vây bắt phạm nhân, kết quả nhất thời thẩn thờ bị hắn bắt đi.

“Ai!” Lục Vĩ Chi nhịn không được tưởng niệm thở dài một tiếng.

Từ đó trở đi, cậu không có ngày nào không bị Tề Trọng Lẫm khi dễ. Hôm nay còn bị ép phải rời xa người thân duy nhất, ngay cả bản thân đang ở chỗ nào cũng không biết.

Lục Vĩ Chi nhịn không được lại thở dài, e rằng cậu ngay cả con cá trong hồ cũng không bằng!

Con cá trong hồ còn có thể tự do bơi lội, nhưng cậu ngay cả tự do đi lại cũng không được!

Tự do đi lại!

Trong đầu Lục Vĩ Chi đột nhiên hiện lên suy nghĩ này, cậu đứng thẳng người, chậm rãi nhìn một vòng bốn phía xung quanh.

Ngoại trừ gió lạnh vù vù thổi tới, ngay cả một bóng người cũng không có.

Lục Vĩ Chi đột nhiên cảm thấy chính mình như một kẻ ngốc, lại không biết nhân cơ hội này bỏ trốn, còn rảnh rỗi đi ngắm phong cảnh!

Đã có cơ hội chạy trốn, Lục Vĩ Chi ngay cả một khắc cũng không chịu ở lại, nơi nào có đường thì nơi đó nhất định có chỗ trốn, chỉ hy vọng có thể trước khi Tề Trọng Lẫm phát hiện, nhanh chóng trốn khỏi cái sơn trang này.

Nhưng thật kỳ lạ, cho dù Lục Vĩ Chi có đi như thế nào, vẫn luôn cảm thấy mình còn đang luẩn quẩn trong sơn cốc, mà các ngọn núi ở bốn phía vẫn đứng sừng sững ở trước mắt như trước.

“Ta không tin ta không đi ra khỏi sơn cốc này được!”

Lục Vĩ Chi sau khi đã cố gắng một hồi, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục tìm kiếm lối ra.

“Vĩ Chi! Ngươi đang ở đâu?”

Đột nhiên, Lục Vĩ Chi nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng kêu to ẩn chứa tức giận của Tề Trọng Lẫm, trong đầu liền hoảng hốt, chân đứng không vững liền hung hăng té lộn mèo một cái.

“A!” Lục Vĩ Chi không khỏi sợ hãi kêu thất thanh.

Lập tức, cậu nghe được âm thanh vù vù truyền đến chỗ của cậu. Xem ra Tề Trọng Lẫm đã phát hiện hành tung của cậu, nhưng cậu cũng không định sẽ khoanh tay chịu trói, cuống quít bò người lên, có một người mãnh mẽ lao điên cuồng về phía trước.

“Vĩ Chi! Nguy hiểm!”

Xa xa truyền đến thanh âm của Tề Trọng Lẫm, làm cho Lục Vĩ Chi trốn còn gấp hơn. Mà lời nhắc nhở mới vừa vang lên, Lục Vĩ Chi liền hét thảm một tiếng, rơi xuống dòng suối đột nhiên xuất hiện trước mắt. Trước mắt Lục Vĩ Chi biến thành màu đen, nghĩ thầm lần này mình hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Ngay Lục Vĩ Chi rơi xuống giữa dòng, cuối cùng cũng nhìn thấy Tề Trọng Lẫm nhảy xuống, trước khi cậu bị dòng suối lạnh như băng ngập đầu, Tề Trọng Lẫm đã tới bên cạnh cậu.

Sau đó, ngoại trừ lạnh buốt ra, cậu cái gì cũng không nhớ được.

Lạnh buốt đến tận xương, phảng phất như muốn đóng băng người ta vậy.

Lục Vĩ Chi nặng nề rơi vào trong bóng tối, bị sợ hãi vây quanh, cậu sợ đến không ngừng run rẩy.

Có ai tới cứu cứu ta với!

Cậu muốn đưa tay cầu cứu, tứ chi lại nặng nề giống như bị xích sắt khóa lại, khiến cậu không thể động đậy.

Cậu muốn há mồm kêu cứu, lại nhả không ra bất kỳ thanh âm nào.

Chợt, một hơi ấm kéo tới, bao chặt lấy cậu.

Lục Vĩ Chi bật ra tiếng khóc khe khẽ, dùng hết toàn lực di chuyển cánh tay nặng trịch, ôm lấy hơi ấm kia.

“Vĩ Chi! Xin ngươi! Ngươi tuyệt đối không thể chết được, ta không cho phép ngươi chết.”

Theo thanh âm nghẹn ngào trầm thấp, hạ xuống vô số nụ hôn lên cánh môi mềm mại ấm áp như cánh hoa.

Tại sao thanh âm của Trọng Lẫm nghe như muốn khóc vậy?

Lục Vĩ Chi còn nghĩ chưa ra đã xảy ra chuyện gì, lại nghe thấy một thanh âm khác.

“Nhị sư huynh, huynh đừng vội! Hắn không phải đã được huynh cứu lên rồi sao?”

Lục Vĩ Chi chợt hiểu rõ người đang ôm để sưởi ấm cho cậu chính là Tề Trọng Lẫm, cũng đã nhớ ra việc bản thân mình rơi xuống con suối nhỏ.

“Hắn đã từng cứu ta nhiều lần, tình cảm ta nợ hắn cũng còn chưa trả hết, nếu như hắn chết, ta…”

“Đừng có suy nghĩ lung tung! Hắn sẽ không có chuyện gì đâu.” Thanh âm trầm ổn lại đủ uy nghiêm của ai đó đang an ủi hắn.

Nghe được những lời nói lo lắng cho cậu của Tề Trọng Lẫm, Lục Vĩ Chi thật cao hứng; nhưng Tề Trọng Lẫm lại nhắc lại chuyện hắn nợ cậu ân tình, lẽ nào hắn đối tốt với cậu, không tiếc mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng cứu cậu, cũng chỉ vì trả lại ân tình cho cậu sao? Nếu thật là như vậy, cậu thà rằng chết đi cho rồi.

“A! Ngươi đừng khóc a! Sao vậy? Đau ở đâu sao?” Tề Trọng Lẫm thấp giọng kêu lên, vô cùng lo lắng hôn lên giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt của Lục Vĩ Chi, không để ý tới các sư huynh đệ đang đứng ở trước mắt chút nào.

Lục Vĩ Chi chậm rãi nâng mí mắt nặng trịch, cố sức nặn ra một câu: “Ta… Không… Muốn được ngươi cứu.”

“Ngươi đã tỉnh! Thực sự đã tỉnh rồi!” Tề Trọng Lẫm mừng rỡ như điên kêu lên, cố sức ôm chặt lấy cậu giống như muốn vùi cậu vào trong lồng ngực hắn vậy.

Lục Vĩ Chi mới vừa tỉnh lại, thiếu chút nữa bởi vì hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy mà hít thở không thông. Tề Bá Quang thấy Lục Vĩ Chi đã tỉnh, kéo kéo ống tay áo của Tề Quý Thanh, hai người lặng lẽ lui ra.

“Đại sư huynh, chúng ta cần gì phải vội vã đi như vậy?” Tề Quý Thanh rất không cam lòng.

“Hai người bọn họ còn có một đống vấn đề chưa giải quyết, chúng ta ở lại cũng không giúp được gì.”

Tề Quý Thanh thấy không thể thay đổi được, đành phải đi theo đại sư huynh, để lại hai người đang khổ sở trong bể tình.

Tề Trọng Lẫm nhìn thấy sư huynh và sư đệ đã rời đi, nâng cái cằm xinh xắn của Lục Vĩ Chi lên, không kịp chờ đợi đã hôn lên đôi môi trắng bệch. Hắn vừa hôn, vừa thì thào nói: “Không cho phép ngươi làm cho ta sợ như vậy nữa! Không cho phép…”

Môi của Tề Trọng Lẫm rất nóng, khiến tất cả hàn ý trên người Lục Vĩ Chi đều bị xua tan, thân thể vốn lạnh như băng vọt lên một cỗ khô nóng; mà khi bàn tay của hắn chạy loạn trên da thịt trần trụi, đang nhóm lên ngọn lửa tình dục trong cậu.

Lục Vĩ Chi lúc này mới phát hiện thân thể hai người ở trong cái mền gấm chẳng biết từ lúc nào đã trần như nhộng, mà cậu còn không biết xấu hổ mà ôm chặt lấy cổ của Tề Trọng Lẫm.

Hai gò má Lục Vĩ Chi nóng như lửa đốt, muốn dời thân thể sang chỗ khác, lại bị Tề Trọng Lẫm ngăn lại.

“Hiện tại mới ngượng ngùng, khó tránh có hơi quá muộn.” Bàn tay dưới mền gấm cố sức ôm lấy thân thể của Lục Vĩ Chi, khiến da thịt hai người dán chặt vào nhau hơn.

“A!” Lục Vĩ Chi thở phì phò sợ hãi kêu. “Đừng như vậy mà!”

“Ai dạy ngươi muốn bỏ trốn!” Con ngươi của Tề Trọng Lẫm lóe lên vẻ giận dữ kinh người. “Ta muốn trừng phạt ngươi, nhốt ngươi ở trong phòng, để cho ngươi không trốn khỏi ta được nữa.”

“Đừng mà! Đừng mà!” Lục Vĩ Chi thất thanh gào thét.”Nếu như ngươi làm loại chuyện xấu xa này, nhất định sẽ gặp báo ứng!”

“Nếu như không trừng phạt ngươi, ta mới gặp báo ứng thì có.”

Sau một phen phiên vân phúc vũ*, Tề Trọng Lẫm cự tuyệt để Lục Vĩ Chi mặc lại y phục, chỉ cuộn cậu trong cái mền gấm, không những như vậy, hắn còn muốn dùng vải trói chặt tay chân của cậu lại, để cậu nửa bước cũng khó đi được, không xuống giường được.

(phiên vân phúc vũ: mây mưa, là cách nói bóng gió chuyện “ấy ấy” á =]])

“Buông ra! Ngươi đối xử với ân nhân từng cứu mạng của ngươi với thái độ như vậy sao?”

Lục Vĩ Chi quát lên với Tề Trọng Lẫm đứng dậy mặc quần áo, đang chuẩn bị rời đi.

Tề Trọng Lẫm cười cười, quay đầu lại hôn lên môi cậu một cái, nói: “Ai dạy ngươi làm cho ta không yên lòng như vậy, còn chạy loạn khắp nơi khiến cho mình bị thương, ta chỉ còn cách sự dụng ha sách này thôi.”

“Ngươi đang ngụy biện! Tất cả chỉ là nói bậy! Ta ghét ngươi! Chán ghét ngươi!”

Lời nói của Lục Vĩ Chi khiến tiếu ý trên mặt Tề Trọng Lẫm đông cứng lại. Hắn giận đến tái mặt, dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Ta sẽ khiến ngươi thích ta!”

“Còn lâu! Ta vĩnh viễn cũng sẽ không thích ngươi.” Cho dù cậu đã phát hiện tâm ý của mình dành cho Tề Trọng Lẫm từ lâu, nhưng vì sỉ diện, lại liều mình mạnh miệng phủ nhận.

“Tùy ngươi nói sao thì nói, ta cũng sẽ không bỏ qua.” Con ngươi Tề Trọng Lẫm lóe lên hàn quang kiên quyết, “Ta đi nấu canh nóng bưng tới cho ngươi, ngươi nên ngoan ngoãn chờ ở đây, đừng có hành động thiếu suy nghĩ nữa.”

Tay chân Lục Vĩ Chi tuy không thể cử động, nhưng miệng lại không chịu tha cho Tề Trọng Lẫm. Thẳng cho đến khi Tề Trọng Lẫm bước ra khỏi Ngự Phong Cư, cậu vẫn tuyên bố tuyệt đối sẽ không thích Tề Trọng Lẫm.

Bị người mình thích chán ghét, tâm tình Tề Trọng Lẫm không được tốt cho lắm, đến trù phòng (nhà bếp) của sơn trang chuẩn bị đồ ăn, vẫn còn phồng mang trợn má, mặt thì đen xì.

Bước vào trù phòng, Tề Quý Thanh đang chỉ huy mấy tiểu đồng chuẩn bị đồ ăn, nhìn lên thấy bộ dáng của hắn, phì một tiếng bật cười.

“Bớt cười trên nỗi đau của người khác di!” Tề Trọng Lẫm tức giận trừng mắt nhìn cậu.

Tề Quý Thanh vẫn tự mình cười đến thoải mái. “Không ngờ lại có người có thể khiến sư huynh khoanh tay chịu trói nha.”

“Chờ đến ngày ngươi thích một người, sẽ biết chỗ khó ở trong đó. Đến lúc đó ta nhất định sẽ không quên cười nhạo ngươi thật to một phen.”

“A! Nhị sư huynh giận thật rồi!” Tề Quý Thanh cười hì hì vỗ vai Tề Trọng Lẫm.

“Dĩ nhiên! Không giận mới là lạ.”

Giữa lúc hai người vẫn đang ngươi một lời, ta một lời, thì có một tiểu đồng bất an đứng co quắp một bên, thật vất vả cuộc đối thoại của hai người mới có khoảng ngừng, cậu nhóc mới ấp úng nói chen vào.

“Xin hỏi… Thiếu gia nhà ta sao rồi? Ngài ấy có khỏe không?”

Tề Trọng Lẫm nhìn theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một đứa trẻ rất quen mắt. Hắn liếc mắt liền nhận ra đó là thị đồng của Lục Vĩ Chi, lúc Tề Trọng Lẫm ở đại lao của huyện nha, đều là do cậu nhóc đưa cơm tới.

“Thiếu gia của nhà ngươi không có việc gì, còn ngươi đã quen với chỗ này chưa?” Tề Trọng Lẫm tiến lên vỗ vỗ vai cậu nhóc.

“Ừm, cũng quen rồi.”

Tiểu đồng nghe thấy thiếu gia không có việc gì, cũng yên tâm phần nào.

Vốn cậu nhóc còn lo lắng bị mấy tên đạo tặc này bắt đến đây là một chuyện không tốt, nhưng không ngờ cậu nhóc chẳng những có chỗ ở, còn có thể cùng những đứa trẻ khác học chữ, thiếu gia cũng không cần nghe theo mệnh lệnh của lão gia mà hành động nữa, còn có thể ở cùng một chỗ với người mình thích.

Bên trong Vô Danh sơn trang có một trường học tự mở nhỏ, ước chừng nhân khoảng mười cô nhi; giống như trước kia sư phụ nhặt bốn người bọn họ về.

“Được rồi, ta đang muốn đem đồ đến cho thiếu gia của nhà ngươi ăn, ngươi có muốn đi theo ta hay không?”

“Muốn, ta muốn đi!”

Tiểu đồng cao hứng gật đầu, còn giành cầm cái ấm sứ đựng canh nóng.

“Cẩn thận đó!”

Tề Trọng Lẫm cố ý kêu tiểu đồng tới là có dụng ý khác. Hắn sợ Lục Vĩ Chi lại nổi hứng không chịu ăn cái gì, nhưng nếu có tiểu đồng ở trước mặt, Lục Vĩ Chi sẽ sợ mất mặt, hẳn là sẽ không vô cớ gây sự nữa.

Biện pháp quả nhiên có hiệu quả nha.

Lục Vĩ Chi nhìn lên thấy tiểu đồng đi theo phía sau Tề Trọng Lẫm, liền nuốt những câu mắng chửi muốn thốt ra ngược vào trong bụng.

“Tiểu đồng tới thăm ngươi.” Tề Trọng Lẫm đặt ấm sứ lên cái bàn nhỏ bên cạnh giường, cười khanh khách đỡ Lục Vĩ Chi cả người bị cuộn trong chăn lên.

“Tiểu đồng, ngươi không sao chứ? Bọn họ có làm khó dễ ngươi hay không?” Vẻ mặt Lục Vĩ Chi lộ vẻ tươi cười cứng ngắc.

“Không có.”

Tiểu đồng liên tục lắc đầu, cũng nói cho cậu biết mình đã được thu xếp thích đáng.

Sau khi Lục Vĩ Chi nghe xong, hung hăng trừng mắt nhìn Tề Trọng Lẫm, tỏ ý kháng nghị vì sao mình lại phải chịu đãi ngộ khác biệt chứ.

Tề Trọng Lẫm làm bộ không thấy ánh mắt của Lục Vĩ Chi, giả bộ đứng dậy ân cần giúp cậu múc canh nóng ra chén.

“Ngươi cả ngày chưa ăn cái gì, hiện tại lại nói nhiều như vậy, nhất định đói bụng rồi! Mau ăn một chút đi.”

Tề Trọng Lẫm ngồi xuống ở bên cạnh Lục Vĩ Chi, múc một muỗng canh đưa đến bên môi cậu.

Lục Vĩ Chi vốn định không chịu ăn, nhưng tiểu đồng lại đang đứng ở trước mắt, dùng ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn cậu, cậu muốn không ăn cũng không được, không thể làm gì khác hơn là một ngụm uống hết muỗng canh nóng Tề Trọng Lẫm đút.

Tiểu đồng cho đến lúc này mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, cũng hiểu rõ sau này đã có thể hạ trách nhiệm chăm sóc thiếu gia xuống, bởi vì đã có một người thích hợp tiếp nhận công việc này hơn cậu nhóc.

Nhưng tại sao cho rằng một đại nam nhân lại thích hợp chăm sóc chiều chuộng thiếu gia của cậu, tiểu đồng cũng không trả lời được. Có thể là ánh mắt của người nam nhân trước mắt này nhìn thiếu gia vừa ôn nhu lại chăm chú, cho nên mình mới tin tưởng hắn!

Tiểu đồng nán lại ở Ngự Phong Cư một lúc, phát hiện ra cậu nhóc không có công dụng gì ở chỗ này, liền lặng lẽ lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.