Ám Dạ Trầm Luân

Chương 133



Phanh!

Một quyền thật mạnh.

Lăng Dã nheo mắt lại, con ngươi đen ngòm như lốc xoáy. Y vẫn duy trì tư thế ép xuống người Lãnh Tử Diễm, người dưới thân cũng đã lật thân qua, diện vô biểu tình nhìn y.

Trên nắm tay Lãnh Tử Diễm chảy máu, Lăng Dã liền cười khẽ, cầm lấy cái tay kia, vươn đầu lưỡi ra, ái muội mà tình sắc liếm qua.

Động tác ôn nhu, lại khiến người ta cảm nhận được một loại hàn ý âm trầm đến khắc cốt.

Phanh phanh phanh!

Liên tục ba quyền!

Lãnh Tử Diễm nhanh chóng xoay người xuống giường, đối phương nhanh hơn hắn, nhào mạnh lên, đáp lễ hắn một quyền, đương trường ném hắn xuống đất. Sợ thương đến Ti Nhiễm, lúc rơi xuống đất, Lãnh Tử Diễm đưa lưng xuống, một bàn tay chống đất, một tay khác thì ôm bụng.

" Ta không hiểu, tại sao nhất định phải là ta?"

Lúc nói lời này, Lãnh Tử Diễm thật sự mang nghi vấn sâu sắc. Hai người ở Quân bộ chung hơn nửa năm, Lăng Dã ngoại trừ thỉnh thoảng tìm chút chuyện nghẹn khuất hắn, cái khác hết sức bình thường, nên hắn thật sự cho rằng, đứa con riêng của Tướng quân đã buông tha hắn.

" Nếu là thân thể." Lạnh lùng cười. "Ta không thừa nhận ta bây giờ vẫn có thể kích thích dục vọng của ngươi."

" Là mê luyến." Lăng Dã nửa ngồi xổm xuống, một ngụm cắn lên cổ Lãnh Tử Diễm, thâm thâm nhắm mắt lại, che đi thần thái gần như tuyệt vọng bên trong. "Hiểu không? Vì không có được, cho nên mê luyến, mê luyến đến phát cuồng... Nhưng... Lại chỉ có thể chôn giấu những tình cảm thâm sâu đó, chỉ sợ bị đại ca phát hiện."

" A, giấu thật tốt." Thần sắc thoải mái chợt biến đổi. "Vậy tại sao không giấu suốt đời? Suốt đời đời không cho ta biết?"

" Không có được thì dễ dàng từ bỏ!" Lăng Dã nhấc khóe môi lên, phảng phất như đang cười nhạo ý nghĩ hão huyền của hắn. "Đại ca cho rằng ta là người như vậy?"

Vĩnh viễn cũng không thể quên rung động nam nhân này gây cho y trong lần đầu tiên gặp mặt.

Thân thể cường tráng cao lớn, tư thái cao cao tại thượng, lạnh lùng, kiêu ngạo, ai cũng không để vào đáy mắt.

Như chùm sáng hội tụ chợt bừng lên trong đêm tối, nháy mắt làm loạn mắt y.

" Đại nhân." Bên ngoài có người nhẹ gõ cửa.

Lăng Dã kéo Lãnh Tử Diễm lên giýờng, chỉnh hảo chãn cho hắn, nhẹ cúi ngýời, hôn lên khóe mày cương nghị. "Ngươi nghỉ ngơi trước, ta ra ngoài rồi sẽ trở về."

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Lãnh Tử Diễm từ trong ổ chăn ló ra, tóc ngắn màu đen ngăn trở tầm mắt, bên trong, một mảnh băng lãnh.

" Chuyện gì?"

" Đại nhân, chúng ta bị bao vây."

" Là bên nào?" Tiếp nhận ống nhòm cấp dưới đưa, hai mắt nhíu lại.

" Nghi là Quân gia."

" Giờ phút mấu chốt này còn kéo người đến cứu hắn, Quân gia gia chủ thật đúng là... Tình chân ý thiết." Bốn chữ cuối cùng, mỗi chữ ngừng một chút, Lăng Dã trầm trầm cười mấy tiếng. " Gọi cho công tước đại nhân, nếu trên địa bàn của mình hắn cũng không thể bảo đảm an toàn của ta, như vậy chuyện trợ giúp hắn đàn áp phe chống đối, không nói cũng được."

Sơn trang công tước đại nhân tặng, phong cảnh đẹp không sao tả xiết, khoác chân ngồi phía trên ban công, trong tay chấp một ly rượu, nếu lại thêm mấy tuấn nam mỹ nữ nữa, có thể nói vô cùng hoàn mỹ.

Đây là cuộc sống trước kia y hướng tới.

Xa hoa, lãng phí, và cuồng loạn.

Ly rượu nhanh chóng thấy đáy, Lăng Dã lắc lắc chai rượu, trống không.

" Đưa toàn bộ rượu công tước đại nhân sưu tầm ra đây."

" Dạ đại nhân."

" Đại nhân --" Một thuộc hạ từ trong đi ra, cung kính khom lưng. "Công tước đại nhân vừa mới bày tỏ, hai nhà Quân Lãnh yêu cầu nói chuyện với hắn."

" Nga?"

" Bất quá công tước đại nhân nói, lúc trước là đại nhân phái người cứu hắn từ phe chống đối, cho nên vô luận Quân Lãnh tính nói cái gì, hắn cũng sẽ không để ý tới."

" Nói đến quang minh chính đại, kỳ thực còn không phải hai nhà Quân Lãnh làm cục diện chính trị quốc nội Thần Vũ bất định, không có thời gian phân tâm nước ngoài. A, đâu giống như ta..." Đầu lệch qua lưng ghế dựa, nhẹ giọng nói. "Vì một nam nhân, từ bỏ mọi thứ trong nước, tha hương viễn xứ..."

" Đại nhân --" Lại có một người vội vã đi tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng. "Lãnh thiếu gia.... Biến mất."

Chân đang khoác tức khắc thu về, nheo mắt nhìn người nọ nửa ngày, đồng tử màu đen sắc bén như kim. "Biến mất? Ta bất quá đi ra có một tiếng, hắn liền biến mất ?" Bỗng nhiên đứng lên. "Tìm chưa?"

" Thuộc hạ đã ra lệnh lục soát biệt thự, ngoài biệt thự là núi rừng, Lãnh thiếu gia chắc chắn trốn không thoát được."

" Hắn một mình trốn không thoát được, nếu có Quân gia bên ngoài tiếp ứng thì sao?"

Một cước đá văng cửa phòng ngủ ra, phòng ngủ xa hoa người đi phòng trống, trên mặt đất còn vài giọt máu, là lưu lại lúc hai người đánh nhau.

" Đại nhân." Một người nhíu mày nói. "Lãnh thiếu gia trước kia có tiếp nhận huấn luyện quân sự nghiêm khắc, cho nên ---"

" Cho nên một thai phu mang thai chín tháng chuồn mất dưới mí mắt các ngươi, không phải các ngươi giám thị không tận lực, là hắn quá lợi hại sao?"

Uy áp u ám của Lăng Dã khiến người ta thở không nổi, người nọ lập tức lui bước, sau lưng cũng xông ra mồ hôi lạnh.

" Nhất định phải tìm được." Lòng bàn tay gắt gao nhào nặn. "Nghe thấy chưa? Nhất định phải tìm được!"

Lãnh Tử Diễm muốn khóc.

Trước kia sợ thương đến Ti Nhiễm, vẫn không dám mạo hiểm chạy trốn, hôm nay cảm thấy Dã Kê hận Ti Nhiễm khắc cốt ghi tâm, lập tức không dám ở lại lâu hơn, cược cũng muốn cược một phen.

Vận Lãnh thiếu gia vẫn rất xui xẻo.

Ngươi xem, khó khăn lắm mới chạy được vào núi rừng, bụng lại đau lên.

" Không hổ là nhi tử họ Lăng, nghĩ ra phương pháp này gây sức ép ta! Nếu là nhi tử của Quân Ngân chắc chắn rất ngoan rất nghe lời. Con mẹ nó, kêu ngươi đừng đá!" Những lời này đều là nói trong lòng, Lãnh Tử Diễm đã không còn khí lực trao đổi cùng hỗn đản trong bụng, chống cây chậm rãi đi về trước, toàn thân đều là mồ hôi, như mới vớt lên từ trong nước.

" Chờ mà xem, ngươi hiện tại gây sức ép ta, về sau ta gây sức ép ngươi! Roi Lãnh gia rất nhiều, ta từ từ dùng từng cái trên người ngươi! Ngươi khóc cũng vô dụng!"

" Còn phụ thân kia của ngươi, hắn chết chắc rồi, ai kêu hắn làm ra ngươi, hai phụ tử các ngươi, đều không phải thứ tốt!"

Đau đến thật sự không đi được, đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, từ chỗ này có thể thấy nhiều đốm đèn sáng lên trong biệt thự, Lãnh Tử Diễm cảm thấy thần trí có chút ngẩn ngơ, vội vàng đấm đấm đầu.

Hạ thân ướt sũng, h́nh như có cái gì đang chảy, run tay cởi quần, con mắt hữu khí vô lực khép hờ nháy mắt mở lớn.

Phản ứng đầu tiên, đây là cái gọi là nước ối kia?

Phản ứng thứ hai, chiên giòn Lăng Diệp cũng không hả giận.

Phản ứng thứ ba, trên TV từng chiếu, nữ nhân đều có thể tự mình sinh hài tử, hắn một đại nam nhân, chắc chắn không thành vấn đề!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.