Trần Kiều Độ không nhịn được hỏi: “Lúc đó anh thích tôi là vì sao?”.
Phim hậu trường chưa được xử lý, vẫn còn nhiều tiếng nói chuyện của chuyên viên trang điểm, ekip quản lý, khá ồn ào. Biên Dật như không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trần Kiều Độ lại cảm thấy câu hỏi của mình ngớ ngẩn đến mức buồn cười, anh lắc đầu: “Không có gì.”
Biên Dật vẫn cười, nói: “Cậu sẽ không nghĩ là bây giờ tôi không thích đâu phải không? Nói rõ một chút, không phải đâu, chỉ là cậu hơi khó theo đuổi, tôi không phải đang tìm cách thôi sao.”
Hình ảnh dừng lại trên tivi đúng lúc Biên Dật nhìn cậu, trùng khớp với dáng vẻ của Biên Dật trước mặt cậu lúc này. Trần Kiều Độ có chút ngơ ngác, cậu đột nhiên nhận ra, dường như mình thực sự quá chậm chạp, thiếu trực giác với yêu và bị yêu. Lại quá thận trọng, không muốn tin vào lời yêu của Biên Dật, nhưng lại thiếu khả năng phán đoán độc lập.
Được rồi, Trần Kiều Độ đối mặt với khuyết điểm của mình, có ý muốn thay đổi. Bước đầu tiên, từ bỏ lòng tự trọng vô ích, học hỏi từ những người giỏi hơn: “Vậy… bây giờ anh thích tôi là vì sao?”.
Có lẽ đây là một câu hỏi rất ngu ngốc, Trần Kiều Độ đã bắt đầu lo lắng trước khi hỏi. Cậu không có bất kỳ dự đoán nào về câu trả lời mà mình sẽ nhận được, hoặc nói cách khác, so với câu trả lời, cậu còn nghi ngờ Biên Dật sẽ dùng cách trêu chọc để lơ đi câu trả lời.
May mắn thay, Biên Dật không làm vậy, anh ta nghiêng người, để bản thân đối diện với Trần Kiều Độ hơn, dáng vẻ rất nghiêm túc khi trả lời câu hỏi. Anh ta giảm tốc độ nói, dùng những lời lẽ rõ ràng: “Câu hỏi này đối với tôi thực sự rất khó trả lời, bởi vì tôi cũng là sau khi nhận ra mình thích cậu, mới bắt đầu suy nghĩ, tại sao tôi lại thích cậu?”.
“Tôi đã hồi tưởng rất nhiều khoảnh khắc đã trải qua cùng cậu, từng chút một để trả lời câu hỏi này. Nhưng câu trả lời là vô hạn, giây trước tôi nghĩ là vì cậu rất dễ thương, giây sau lại nghĩ là vì thái độ làm việc của cậu rất chuyên nghiệp, mỗi lần nghĩ, đều có câu trả lời khác nhau. Vì vậy, sau này tôi phát hiện ra, lý do thích cậu, chỉ đơn giản là bởi vì cậu là cậu, chỉ vậy thôi.”
Sau khi nghe những lời tâm sự này, Trần Kiều Độ mới giật mình nhận ra, cậu đã hỏi một câu hỏi rất tệ. Ý đồ không rõ ràng, cậu muốn biết làm sao để phân biệt yêu hay không yêu, nhưng lại vô tình nghe được lời tỏ tình thẳng thắn của Biên Dật.
Điều này khiến cậu có chút mặt đỏ tai hồng, không biết nên trả lời thế nào, chớp mắt nhiều lần, nhưng không thể nói được một chữ nào.
Biên Dật đang nhìn cậu chăm chú, trong một khoảnh khắc nào đó, linh cảm chợt lóe lên, dường như đọc được ý của Trần Kiều Độ, anh ta thử thăm dò hỏi: “Cậu muốn hỏi làm sao tôi nhận ra mình thích cậu à?”.
“Ừm…” Trần Kiều Độ mơ hồ đáp, coi như thừa nhận.
Cậu nghe thấy Biên Dật cười khẽ một lúc, rồi mới nói: “Khi cậu muốn đặt câu hỏi này, cậu đã thích tôi rồi.”
… Có phải vậy không? Trần Kiều Độ bàng hoàng.
Cũng không có thời gian để suy nghĩ kỹ càng, bởi vì Biên Dật nói “Bây giờ tôi muốn hôn cậu”, đây là điều khiến cậu còn bàng hoàng hơn.