Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời

Chương 10



Về đến nhà, Hà Dã lên tầng hai, ném cặp xách ở trên ghế trong phòng khách, trước tiên đi vào phòng tắm. Hắn cởi quần áo trên người xuống, trần truồng đứng dưới vòi hoa sen. Một tay vịn lên tường, một tay bật van nước, nước lạnh dội xuống từ trên đỉnh đầu.

Những ngày đông tháng mười, vậy mà vẫn tắm nước lạnh.

Hà Dã không phải mình đồng da sắt, khi những giọt nước lạnh như băng chạm vào làn da nóng như lửa dường như có hơi nóng bốc lên vậy. Cả người hắn run rẩy như mắc bệnh sốt rét, hắn vẫn cắn răng chịu đựng.

Trong cơ thể có ngọn lửa không tên, càng cháy càng dữ dội, chỉ có dùng cách này mới có thể miễn cưỡng bình ổn trở lại.

Tắm xong, Hà Dã rút khăn lông lau qua, cả người đầy khí lạnh trở về phòng. Dưới tầng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, hắn cứ như vậy trần như nhộng về phòng, tìm trong đống quần áo bừa bãi trên ghế ra một cái quần sạch mặc vào. Tóc vẫn ướt, Hà Dã không có thói quen sấy tóc, chỉ dùng khăn lau người lau sơ qua một chút, không còn nước đọng trên tóc nữa là được.

Vệ sinh cá nhân xong xuôi, như thường ngày, Hà Dã sẽ lăn ra ngủ ngay. Nhưng hôm nay thì khác, hắn bất thường nhận ra mình không hề cảm thấy buồn ngủ tẹo nào, cả người cứ bồn chồn, cực kỳ muốn làm gì đó. Vừa hay dạo gần đây cứ về nhà là ngủ, đã hơn ba tuần lễ rồi chưa quét dọn nhà cửa.

Hà Dã đứng ở mép giường ngẩn người nhìn chằm chằm mặt đất một lúc, sau đó quả quyết xoay người đi ra ngoài, cầm chổi quay về quét sàn. Quét dọn còn chưa đủ, còn lau nhà, thu dọn lại những đống quần áo bừa bãi lộn xộn chất trên ghế, còn cả đống sách và giấy tờ ngổn ngang trên mặt bàn học cũ nát… Đến cuối cùng, ngay cả ga trải giường cũng bị kéo xuống, dùng chân giẫm lên giặt giũ.

Đứng trên ban công, Hà Dã cả người rịn mồ hôi bị gió lạnh thổi đến giật mình, trong phút chốc tỉnh táo. Hắn nhìn cái ga giường phơi trên giá trúc không ngừng nhỏ giọt xuống dưới, giơ tay lên xoa mặt.

“…ĐM!”

Hà Dã phát tiết xong một trận thì lại đi tắm lần nữa. Lần này hắn không tắm nước lạnh nữa mà chỉnh sang nước ấm. Cọ rửa dưới dòng nước ấm nóng, hắn dần dần bình tĩnh lại.

Hà Dã đi ra khỏi phòng tắm một lần nữa, lấy điện thoại để trong túi ở phòng khách mang về phòng ngủ. Hắn ngồi trên giường, mở khóa điện thoại, vào WeChat, mở phần chat, nhìn chằm chằm ảnh bìa của cái video đó, môi mím chặt.

Lồng ngực trắng trẻo, hình xăm diêm dúa lẳng lơ…Còn cả hình một con rắn nhỏ đen nhánh đang lè chiếc lưỡi đỏ tươi ngửi đầu v* cứng rắn…

Hà Dã nhìn chằm chằm, mới vừa rồi nội tâm bình tĩnh lại chưa được bao lâu lại bắt đầu rục rịch. Hắn hít một hơi thật sâu, không mở video ra, cũng không thèm nghĩ rốt cuộc tại sao hôm nay Chu Giai lại có ý định gửi cho hắn thứ hình ảnh cợt nhả khiêu gợi như vậy.

Là vì cảm thấy thú vị khi đùa giỡn kẻ khác, hay chỉ đơn thuần cảm thấy bất mãn với một kẻ nghèo như hắn… Cho dù là vì lý do nào, Hà Dã cũng không muốn biết.


Ban đầu, hắn đã muốn vạch trần Chu Giai ngay ngày hôm đó, đánh người một trận là xong, để cho tên lớp phó học tập này biết mình không nên trêu chọc hắn như một kẻ bị thần kinh như vậy. Nhưng bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, nếu như mình thật sự đánh cậu ta, sau này chắc chắn sẽ có không ít phiền toái. Ví dụ như, những đứa trong lớp vốn đã không ưa hắn còn khen lấy khen để lớp phó là người tốt. Ví dụ như, nhà tài trợ mà hắn vừa gửi đơn xin là một ông lão rất yêu quý lớp phó.

Hà Dã không tin, Chu Giai trong ngoài không giống nhau, sau khi bị hắn tẩn cho một trận mạnh bạo sẽ ngậm miệng không nói ra kẻ đánh là hắn.

Hà Dã cười châm biếm, hắn giơ điện thoại di động lên gần miệng, đầu ngón tay nhấn giữ, lạnh lùng châm chọc: “Đồ lẳng lơ, cảnh cáo cậu, đừng trêu chọc tôi nữa.”

Thả ngón tay ra, nhìn tin nhắn âm thanh được gửi đi, Hà Dã nhắm mắt hít sâu. Mở mắt ra, hắn ném điện thoại di động lên băng ghế ở đầu giường, ngã xuống giường quấn mình lại bằng chiếc chăn mỏng, nhắm mắt lại lần nữa.

Hà Dã cả người mệt mỏi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, thế nhưng đêm nay cũng gặp phải ác mộng. Trong mơ, hắn đứng bên vách đá, vì gấp rút mà đôi mắt đỏ lên. Là do sau lưng hắn có bầy sói đang lao về phía hắn không ngừng tru tréo, mà dưới vách đá, có một con yêu tinh mị hoặc đang vẫy chào hắn, dẫn dụ hắn nhảy xuống sa vào bẫy.

Nhảy hay không nhảy? Rốt cuộc nên lựa chọn thế nào?

Cho đến khi tỉnh giấc, Hà Dã vẫn còn đang vật lộn đấu tranh.


Chu Giai dậy muộn. Khi mẹ cậu tới gõ cửa, cậu tưởng vẫn còn sớm, mơ màng nói với mẹ: “Con ngủ một tí nữa thôi, buồn ngủ lắm.”

Mẹ cậu vẫn không đi, gõ cửa nói tiếp: “Con mà ngủ nữa là muộn học đấy.”

Chu Giai cau mày dụi đôi mắt cay xè, thò tay lên đầu giường lấy điện thoại nhưng không sờ đến. Cậu mờ mịt ngồi dậy, nghĩ ngợi một lúc mới vén chăn lên tìm. Giữ phím khởi động một lúc mà máy không có phản ứng nào cả.

“** má!”

Nhớ ra được tối hôm qua mình lướt Tieba ngủ quên mất, điện thoại hết pin cũng không sạc, Chu Giai vừa chửi bản thân vừa bò xuống khỏi giường, dép cũng không đi, mở cửa phòng ngủ rồi chạy về giường thay quần áo, vừa làm vừa hỏi mẹ đang đứng cạnh cửa: “Mẹ mẹ, mấy giờ rồi?”

Mẹ cậu cười bảo cậu đừng có gấp: “Năm mươi rồi, không sao, đừng gấp, cứ từ từ thôi.”

Chu Giai không thể không gấp, nếu đến muộn sẽ bị tổng giám thị đi tuần tra tóm được, sẽ bị phê bình. Chu Giai không thể vui nổi khi phải nghe ông già đó lải nhải hoài, đau cả đầu.

Mặc dù mẹ cậu vẫn nói đừng gấp quá cứ từ từ đạp xe, Chu Giai vẫn co giò đạp xe thật nhanh. Kết quả, cậu vẫn đến muộn.

Chu Giai dừng xe lại thì nghe thấy tiếng chuông, cắn răng chạy nhanh về phía tòa nhà lớp học. Trong những giây bước đến bậc thang cuối cùng thì vội vàng hãm phanh, theo bản năng muốn quay người chạy trốn.

“Đi đâu? Qua đây mau lên!”

Tổng giám thị chắp tay sau lưng, mặt mày nghiêm nghị hung dữ, đôi mắt bé tin hin vẫn cố trợn lên nhìn, muốn bao nhiêu nguy hiểm có bấy nhiêu nguy hiểm. Chu Giai kéo quai cặp xách bị trễ xuống trên vai, rũ mắt xuống, vểnh môi, trên mặt viết đầy hai chữ “Xui xẻo”. Cậu đi theo sau lưng ông, đi thẳng đến bãi đất trống ở phía Tây tòa nhà lớp học.

Đến khi ngẩng đầu lên, Chu Giai mới thấy một người khác cũng bị tóm giống mình, môi đang vểnh lên cũng kéo dãn ra, ánh mắt sáng bừng. Sự mất hứng đã bị đánh tan trong phút chốc, bây giờ chỉ còn lại sự kích động tràn đầy trong lòng.

Hà Dã cũng bị tóm ngẩng đầu nhìn Chu Giai, đôi mắt thâm trầm nhìn một cái, sau đó lập tức dời đi chỗ khác, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, trong lòng chửi một câu.

Nhìn thấy phản ứng lạnh lùng của Hà Dã, Chu Giai bĩu môi, trong lòng cũng mắng: “Hừ, con rắn thối kia.” Nhưng sau khi đến đứng gần người ta, cậu không kiểm soát được trái tim đang đập rộn lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, ánh mắt không ngừng liếc sang bên cạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.