Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời

Chương 14



Trên đường đến trường, Chu Giai rất thong dong, tâm trạng rất tốt, khóe miệng vẫn cứ luôn nhếch lên. Nếu như sau mông mà mọc một cái đuôi chó, bây giờ chắc chắn sẽ ngoe nguẩy không ngừng.

“Chu Giai!”

Nghe thấy giọng lớp trưởng truyền tới từ sau lưng, Chu Giai không xoay người, chỉ chủ động giơ tay phải lên báo hiệu cho cậu ta. Đến khi cậu hạ tay xuống, mông bị vỗ một cái, mông thịt chấn động rung lên, rất đàn hồi.

Lớp trưởng đánh vào mông xong thì ôm bả vai cậu, cười hỏi Chu Giai: “Mẹ kiếp, sao cậu đi bộ còn ngoáy mông làm vẹo gì?”

Chu Giai nghiến răng nhìn cậu ta, khóe miệng vẫn cong lên: “Tôi ngoáy bao giờ? Có mà cậu đi đứng không đàng hoàng ý.”

Lớp trưởng vui vẻ cụng đầu vào đầu Chu Giai: “Chắc chắn không phải, tôi khẳng định cậu ngoáy, nếu không tôi vỗ mông cậu làm gì? Chẳng phải muốn cậu dừng lại à?”

Chu Giai giơ cùi chỏ đẩy cậu ta, rất không thích cái kiểu này. Rõ ràng là trai thẳng, sao nhìn còn cong hơn cả cậu vậy? Chẳng trách đám người trong lớp suốt ngày thích xuyên tạc.

Lớp trưởng thả tay đang ôm vai Chu Giai nhưng vẫn sóng vai đi bên cạnh, nói: “Ngày mai là chủ nhật, định làm gì không?”

Chu Giai không trả lời, hỏi ngược lại: “Các cậu quyết định chưa?”

Lớp trưởng cười ha ha, đập tay: “Định chơi bóng rổ.”

Chu Giai ồ một tiếng, không có hứng thú: “Chúc mấy người chơi vui vẻ.”

Lớp trưởng quay đầu nhìn cậu: “Cậu không đi à?”

Chu Giai lắc đầu: “Không được. Cậu cũng biết ba tôi rồi mà, sắp thi giữa kỳ rồi, tôi phải tập trung hơn, thi không tốt ổng sẽ mắng tôi.”

Lớp trưởng trợn mắt: “Thôi đi, cậu mà còn thi không tốt sao? Thế tôi thì thế nào?”

Chu Giai lắc lắc ngón trỏ: “Tôi không như cậu, ba mẹ tôi cũng không giống thế.”

Lớp trưởng vỗ tay, buông tiếng thở dài: “Thôi vậy, theo ý cậu. Tôi muốn nói lần này còn hẹn đấu với lớp khác, còn có con gái…”

Chu Giai giơ tay lên che ánh mặt trời, vừa nghe đến có con gái thì càng không hứng thú.

Hà Dã quan sát hai người đi dính sát vào nhau, vừa nói vừa cười trước mặt, sắc mặt trầm xuống, vừa khó chịu lại buồn bực. Hắn cất bước về phía trước, đầu nặng trịch, sinh lý không thoải mái, trong lòng cũng vặn vẹo, chỉ muốn lát nữa lập tức kéo người ra đằng sau thư viện rồi đè thẳng người xuống đất.

Nghĩ cái gì cũng chưa thể thực hiện, cho nên mỗi bước chân của Hà Dã đều rất nhẫn nhịn, nhẫn đến mức đầu ong ong phát đau.

Đến khi lớp trưởng bước lên bậc thang trước Hà Dã, đúng lúc cậu ta thấy hắn đang nhìn mình từ dưới lên.

Lớp trưởng rơi vào tầm mắt của Hà Dã, cảm thấy sau lưng mình có trận gió rét quét qua, không nhịn được run lẩy bẩy.

“Chu Giai, Chu Giai…” Lớp trưởng len lén xoa cánh tay mình, choàng cánh tay lên bả vai Chu Giai, nháy mắt ý bảo cậu nhìn xuống, nhỏ giọng nói: “Đệt mợ, ánh mắt nó là sao? Muốn giết người à?!”

Chu Giai quay đầu nhìn xuống, cậu và Hà Dã bốn mắt nhìn nhau. Bởi vì tối hôm qua cậu phóng túng một phen nên bây giờ hơi chột dạ, đảo mắt qua Hà Dã, tròng mắt chuyển động, sắc mặt ửng đỏ thu hồi tầm mắt, liếm môi nói: “Bình thường lúc nào chẳng vậy, cậu nghĩ nhiều thế.”

Lớp trưởng cứng cổ, lại nhìn Hà Dã. Bây giờ Hà Dã còn không nhìn cậu ta nữa, vậy mà lớp trưởng vẫn bị hoảng sợ, luôn cảm giác hôm nay Hà Dã còn đáng sợ hơn cả ngày thường.

Hai hàm răng trên dưới đập vào nhau, vang lên tiếng kêu nhỏ.

Hà Dã không muốn giết người, chỉ muốn ăn thịt người. Nhất là khi ánh mắt nhẹ bẫng của Chu Giai nhìn lướt qua hắn, hắn nhớ rất rõ.

Thời điểm Chu Giai phát hiện ra Hà Dã bị bệnh là khi trong giờ học Thể dục. Các lớp ban Khoa học tự nhiên nhiều nam ít nữ, khi xếp hàng học Thể dục buổi sáng đều là nam sinh hai hàng nữ sinh một hàng. Hầu như Hà Dã sẽ chọn đứng hẳn ở một bên cuối cùng của hàng nam, mà Chu Giai là cán bộ lớp đứng riêng ở một hàng khác phía sau ba hàng.

Hôm nay lớp trưởng bị ánh mắt Chu Giai hù dọa, không xếp cùng hàng với Chu Giai ở phía sau, Chu Giai không có ai để ý nữa cũng thoải mái hơn nhiều. Cậu thực hiện bài tập xoay người, ánh mắt vẫn nhìn thẳng hướng Hà Dã.

Lúc Hà Dã hít một hơi khí lạnh che miệng ho, Chu Giai rối loạn nhịp, xoay nhầm hướng. Khi Hà Dã dừng ho quay lại nhìn, cậu sợ hết hồn, qua quýt khoa tay múa chân.

Ngực Chu Giai không thoải mái khi bật nhảy. Cậu cảm thấy tên rắn thối Hà Dã này nhịn cũng giỏi thật, nhìn vào mặt hắn hoàn toàn chẳng nhận ra hắn bị ốm tí nào.


Chậc, cũng không biết đã uống thuốc chưa.

Hừ, với tính cách tiết kiệm của hắn, 80% ngay cả thuốc cũng không mua chứ đừng nói là uống.

Tâm tư suy nghĩ, Chu Giai sửa lại động tác tay và chân.

Buổi trưa ăn cơm xong, Chu Giai bảo mấy người lớp trưởng về lớp trước, một mình đi đến phòng y tế của trường. Lúc đến bác sĩ không có ở đây, Chu Giai ngồi trên băng ghế chờ. Chờ đến nhàm chán thì lấy điện thoại ra chơi. Chơi mãi cũng chẳng thấy thú vị, cậu ngây ngốc dừng lại, trượt màn hình, ma xui quỷ khiến mở WeChat ra.

Nhìn thấy mấy bức hình mình gửi hôm qua, Chu Giai đỏ mặt. Cậu giơ tay lên che mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Fuck…Đây là mình sao? Sao lại thế này…”

Chẳng trách Hà Dã nói cậu lẳng lơ, đúng thật.

Chu Giai cắn môi bật cười, hít một hơi rồi cất điện thoại đi, không dám nhìn nữa. Ngồi lâu hơi mệt, cậu đứng lên dậm chân một cái. Đang định vươn vai lên, bác sĩ bước vào, sau lưng còn dẫn theo người khác.

Chu Giai chớp mắt, ngay lập tức bật tiếng chửi “Đù má” ra khỏi miệng, mau chóng thả tay xuống đứng ngay ngắn, sắc mặt đỏ bừng bất thường.

Hà Dã quan sát Chu Giai, ánh mắt nóng hừng hực, cau mày. Hắn thật sự không muốn gặp người này, tại sao hết lần này tới lần khác cậu ta cứ tự giác xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Sao mà nhịn được?

ĐM!

Ai tới bảo hắn một câu làm thế nào để nhịn được?

Bác sĩ phòng y tế là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy Chu Giai vừa bật ra khỏi miệng câu chửi thô tục thì có phần không thích, không để ý tới cậu mà hỏi bệnh trạng của Hà Dã vừa vào cùng bà trước.

Sáng sớm Hà Dã không uống nước, khàn giọng nói: “Nhức đầu, đau họng, sốt nhẹ.”

Bác sĩ lấy ra một cái nhiệt kế, bảo Hà Dã tự kẹp năm phút rồi xem thử bao nhiêu độ.


Chu Giai tình cờ gặp Hà Dã, đứng ngu người ở đó, tay chân luống cuống. Bác sĩ hỏi cậu làm sao, cậu ấp úng không nói được.

Cậu thì có làm sao đâu, chẳng phải nghĩ đến chuyện tên rắn thối Hà Dã không bỏ tiền ra mua thuốc nên muốn đến đây lấy đưa cho hắn sao? Bây giờ thì tốt rồi, Hà Dã tự đến, còn chạm mặt nhau ở đây, phải nói thế nào?

Không nói được.

Bác sĩ có phần không kiên nhẫn, gõ bút hỏi Chu Giai không nói lời nào: “Cháu bị làm sao?”

Chu Giai đỏ mặt, ánh mắt vòng tới vòng lui, cuối cùng không thể không nói: “Cháu không sao, hình như cũng ổn rồi… Cháu, cháu đi trước.”

Cậu nói xong thì xoay người đi ra khỏi phòng y tế, vừa ra ngoài biến thành chạy, nội tâm rối loạn, biểu cảm thay đổi không ngừng.

Đến khi chạy đến cầu thang tòa nhà lớp học, Chu Giai ngẩng đầu nhìn tòa y tế nhà trường, trong lòng nhanh chóng nhẹ nhõm hơn.

Vẫn còn biết ốm nặng phải uống thuốc, tốt lắm.

Hà Dã đang kẹp nhiệt kế quay đầu nhìn ra phía cửa, sắc mặt u ám. Bác sĩ lải nhải nói chắc Chu Giai lại là một trong số nhiều học sinh giả vờ ốm để bùng học, hắn cũng không đáp lời, dựa đầu ra sau tường, thở dài một hơi, làm dịu lại sự nôn nóng trong lòng.

Giờ tự học buổi chiều, chủ nhiệm lớp gọi Hà Dã ra ngoài, hỏi thăm sức khỏe hắn, lại bảo hắn ba giờ chiều mai đến trường.

Khoản tiền tài trợ sắp được phát, tuy nhiên trước khi nhận được tiền phải tham gia một hội nghị tài trợ. Lãnh đạo phát biểu, người tài trợ phát biểu, học sinh được tài trợ cũng lên phát biểu. Cuối cùng, lần lượt từng người lên lãnh tiền, chụp hình để làm nội dung tuyên truyền.

Đã sang năm thứ ba, Hà Dã cũng đã quá quen với cái chương trình đó, cũng lười chỉ trích giống hồi năm đầu tiên. Hắn nghĩ, có tiền mà nhận là tốt rồi.

Chủ nhiệm lớp sợ hắn ra ngoài làm việc, nhắc nhở hắn nói: “Phải đích thân đến mới nhận được tiền, em để ý thời gian nhé, có vấn đề gì thì báo với bên kia trước một câu.”

Hà Dã không sao, hắn đã nghỉ việc ở tiệm trà sữa kia rồi, phải tìm thêm việc. Thời gian này rảnh rỗi vô cùng, khỏi cần xin nghỉ.

Lúc tan học, Chu Giai đi cùng với bọn lớp trưởng. Trên đường, lớp phó thể dục bảo mai Chu Giai cứ tới, nếu không sẽ không đủ người. Thi đấu có thưởng, cũng coi như chính thức, phải có dự bị.

Chu Giai rất không tình nguyện, nhắc lại lời nói với lớp trưởng ban sáng.

Lớp phó thể dục nói: “Thế này đi, tôi với lớp trưởng đến nhà cậu, như thế ba cậu cũng không tỏ thái độ trước mặt bọn tôi chứ?”

Lớp trưởng cảm thấy ý định của lớp phó thể dục không tệ: “Tôi thấy chắc ba cậu vẫn khá quý tôi đó.”

Chu Giai vẫn còn do dự, chẳng muốn tới, ngại nóng. Mấy hôm nay nắng gắt, gió cũng lớn, chơi bóng cái khỉ gì.

“Này, suýt chút nữa tôi không hỏi cậu, lúc sáng chủ nhiệm lớp tìm cậu đến phòng làm việc làm gì?”

“À, chẳng phải là chuyện tài trợ sao? Bảo tôi đến trước ba giờ chiều mai.”

“Hâm mộ ghê, họp xong là có tiền.”

“Cũng được, nhưng mà tôi thấy hơi phiền. Nhưng mà có tận năm ngàn, đúng lúc tôi muốn mua máy vi tính…”

Hai nữ sinh nói chuyện như thể không có ai bên cạnh, đi ngang qua.

Chu Giai ghìm phanh chờ đám đông phía trước giải tán, nghiêng đầu hỏi lớp trưởng: “Mấy người bọn cậu hẹn mấy giờ?”

Lớp phó thể dục vừa khuyên một lúc, giành trả lời: “Ba rưỡi, hẹn nhau ba rưỡi. Lúc đó mặt trời ở đằng kia, có cây che chắn cho rồi, chắc sẽ không bị chói. Cậu không phải sợ, tôi bảo em gái tôi cho cậu mượn kem chống nắng nhé. Đi nhá?”

Con ngươi xoay tròn, Chu Giai thả phanh ra, khoái trá đáp lời: “Đi thì đi, tính thêm tôi vào nhé.”

Lớp trưởng nghe xong câu này thì trợn mắt: “Con mẹ nó, nói mãi không xi nhê, hóa ra còn thua cả một lọ kem chống nắng à?”

Lớp phó thể dục cười ha ha vỗ lên bả vai lớp trưởng: “Nếu không sao lớp phó học tập lớp ta lại đẹp trai thế được? Không giống chúng ta.”

Chu Giai đạp bàn đạp lao về phía trước, cong môi cười, trong lòng vui vẻ ngâm nga. Trong đầu cậu nghĩ: Kem chống nắng cái quái gì, từ trước đến nay tôi không bao giờ cần thứ đó. Trời sinh phơi nắng không đen, đấy là niềm tự hào của tôi đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.