Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời

Chương 24



Nếu không phải ngu ngốc đập tay trúng bàn trà đến đau điếng, Chu Giai cũng không biết hóa ra cậu ngủ quên khi xem ti vi. Xoa tay ngồi dậy, cậu mơ mơ màng màng, mãi mới nhớ ra mình đang ở nhà một mình.

Cầm lấy điện thoại nhìn giờ, Chu Giai nhướn mày, hơi ngạc nhiên. Giấc ngủ này của cậu kéo dài hơn một tiếng, mà còn không bị đánh thức chút nào.

Cũng không biết có phải do mệt mỏi vì dùng não quá độ trong kỳ thi giữa kỳ không nữa, cứ như thi đánh nhau với heo không bằng.

Chu Giai cười giễu bản thân, nhặt gối ôm rơi dưới sàn lên, tắt ti vi, đi vào nhà vệ sinh mở nước đánh răng, lúc này mới tắt đèn về phòng ngủ.

Nhưng sau khi nằm lên giường, Chu Giai không ngủ được. Lăn qua lộn lại, cứ như cái bánh rán bị lật lên lật xuống đến nửa tiếng, hoàn toàn không buồn ngủ. Đã không ngủ được còn toát mồ hôi, cậu buồn bực hất cái chăn đang đắp trên người, nằm ngửa nhìn trần nhà.

Điện thoại reo chừng mấy tiếng, Chu Giai duỗi tay lần mò tìm máy, híp mắt mở ra xem.

Là nhóm lớp, đã có thành tích mấy môn thi hôm qua, mọi người đang phát biểu cảm nghĩ của nhau. Chu Giai kéo màn hình xuống xem ảnh, xem của mình trước rồi tìm của Hà Dã.

Cơ bản cậu vẫn vậy, còn tiến bộ hơn một chút so với kỳ trước. Hà Dã vẫn bơi lội ở bên ngoài ranh giới đạt tiêu chuẩn như cũ.

Chu Giai so sánh với những người khác trong lớp, cảm thấy lần này có lẽ Hà Dã không có triển vọng nhận được phần thưởng tiến bộ rồi.

Chậc, cũng đúng, không học tập thì lấy đâu ra mà tiến bộ, một lòng một dạ chỉ nhăm nhăm kiếm tiền.

Chu Giai gửi một biểu tượng cảm xúc theo phong trào, kéo màn hình xuống nữa, muốn tìm lại cái tin nhắn mà Hà Dã nhắc đến cậu. Do đã mấy ngày trôi qua nên tin nhắn đã bị đối thoại tán gẫu gần đây làm trôi mất.

Ai bảo học sinh lớp bọn họ cứ sôi nổi như thế, không có việc gì cũng spam biểu tượng cảm xúc, mất mấy phút liền lướt lên cũng chưa thấy.

Chu Giai nhận ra không tìm được nữa thì dừng hành động vô nghĩa này lại. Cậu nhấn vào nhóm tin nhắn, mở trang cá nhân của Hà Dã ra.

Không có gì cả, hình đại diện mặc định, vòng bạn bè trống rỗng, ngay cả biệt hiệu cũng chỉ là một dấu chấm câu đơn giản.

Chu Giai nhìn kỹ rồi thoát ra. Cậu đang nghĩ có nên tải lại WeChat clone về không. Nhưng cậu đã chặn Hà Dã rồi, kết bạn lần nữa không biết hắn có đồng ý không nữa.

Chu Giai nghĩ, Hà Dã đã dám nói cả câu “Tôi muốn chơi cậu” ra khỏi miệng rồi thì xác suất đồng ý chắc cũng cao. Nếu cậu ấy thật sự không đồng ý, vậy cũng chẳng còn cách nào cả.

Tự khích lệ bản thân, Chu Giai lập tức tải lại WeChat clone, vẫn là cái tên đó——–“Cậu ấy”.

Nhập mật khẩu tài khoản WeChat, tay run không kiểm soát được, Chu Giai ngồi bật dậy. Đến khi đăng nhập vào được, điện thoại di động lập tức rung lên. Không chỉ hệ thống WeChat thông báo “Chào mừng trở lại“, thanh thông báo cũng có con số nhắc nhở bên cạnh vòng tròn đỏ. Chu Giai im lặng nhấn vào, nhìn thấy con số kia nằm ở phần kết bạn, ngay lập tức tim đập rộn lên không dừng được. Đến khi cậu nhấn vào lần nữa, để nghiệm chứng cho phỏng đoán của mình, Chu Giai lăn lộn trên chăn, nắm điện thoại đỏ mặt tim đập.

Cuối cùng cậu cũng biết, hôm đó Hà Dã tag cậu làm gì.

“WTF??”

Bạn nói xem người này không phải một thằng khốn nạn, bảo đừng trêu chọc hắn nữa, cuối cùng chính hắn lại làm như vậy, chuyện này chẳng phải khiến cho người ta không nhịn được mà suy nghĩ lung tung sao?


Chu Giai đặt máy xuống vỗ lên gương mặt nóng bừng của mình, lần này cậu thật sự không ngủ được. Chân trần đi xuống giường, cậu ngồi trên sàn lấy Tiểu Hắc Tử ra, đặt trong lòng bàn tay, chọc chọc đầu nó lải nhải: “Cậu làm hay không làm, có làm không? Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, còn giả làm sói đuôi lớn*? Cũng đâu định xóa cậu đâu, ai bảo cậu dữ dằn thế làm gì?? Tag nhau một cái thì ai mà biết cậu muốn làm gì, sao lại không thể gửi nhiều hơn vài chữ??”

*Giả vờ làm người đứng đắn, nghiêm túc.

Tiểu Hắc Tử cuộn tròn người trong tay không có phản ứng, chỉ là cái đuôi hơi động đậy rồi bất động. Chu Giai giơ tay vén tóc mái, cào cào mái tóc, ánh mắt chợt lóe lên, giọng nói có phần trầm thấp, đang hỏi Tiểu Hắc Tử nhưng cũng là tự hỏi trong lòng.

“Nếu bây giờ tôi đi tìm cậu, có phải cậu vẫn sẽ mắng tôi là đồ lẳng lơ đúng không?”

Không được trả lời, Chu Giai lại cất Tiểu Hắc Tử đi, hai tay xoa xoa mặt, quyết định làm thật cho hả giận, đứng bật dậy đi mở tủ quần áo.

Tuy đang làm việc nhưng tâm tư không tập trung, tối nay Hà Dã không chỉ tự chửi bản thân một lần. Nhưng không còn cách nào khác, chửi thì chửi nhưng nghĩ vẫn phải nghĩ, không kiểm soát được.

Chờ đến khi vị khách cuối cùng cầm chai rượu rời đi, Hà Dã cầm giẻ lau đi dọn dẹp bàn. Cất xong bàn ghế, còn phải dọn thùng rác. Lúc hắn im lặng làm việc, ông chủ ngồi ở quầy thu ngân đếm tiền, lấy ra một phần đặt bên cạnh, đó là tiền công tuần này của hắn.

Anh chàng đầu bếp mập lần trước rót bia cho Hà Dã cũng mang rác từ trong bếp ra, hai người cùng nhau bê ra khỏi cửa tiệm.

Hà Dã vén rèm giữ nhiệt vừa nặng vừa dày, cúi đầu nhìn đường, đi băng băng đến chỗ thùng rác đặt ven đường. Vứt hết rác rưởi xong xuôi, Hà Dã nghe thấy tiếng mắng chửi nhau ở đối diện bên đường, người bị chiếm chỗ đỗ xe đang cãi vã với người chiếm chỗ. Hà Dã nhìn lướt qua rồi quay người vào tiệm, sắp đi đến bậc thềm hắn mới nhận ra có gì không đúng. Vừa quay người ngẩng đầu lên, hắn khựng người.

Chu Giai nhét hai tay trong túi áo khoác, lúc Hà Dã nhìn sang thì lộ ra cái miệng giấu trong cổ áo len, vểnh môi nhìn lại, trong lòng khẽ hừ hừ. Còn chưa đợi cậu kịp bổ sung lời thoại nội tâm, Hà Dã đã lắc đầu đi vào trong tiệm.

Chu Giai sững sờ, nhiều hơn cả là sự mất mát, uất ức vì sự đa tình của bản thân. Cậu dựa lên xe đạp, chép miệng, muốn đi lại không cam lòng đi thẳng.

Hà Dã trở về trong tiệm, tâm trạng phức tạp, nhiều lần muốn chửi bậy nhưng trước khi kịp thốt lên lại cố hết sức nuốt ngược vào bụng.

Dù thế nào Hà Dã cũng không dám nghĩ, Chu Giai sẽ chạy đến tận đây tìm hắn, còn ăn mặc quyến rũ, gọn gàng xinh đẹp như vậy, so với lúc ở trường thì cứ như là hai người khác nhau.

Hà Dã biết hắn muốn tuốt cho cậu, muốn chơi cậu, muốn lột hết cả bộ quần áo trên người cậu xuống, thô bạo bắt nạt cậu, khóc cũng được, cầu xin cũng được, hắn cũng không tha cho cậu. Chơi đến vấy bẩn, chơi đến hư hỏng, đều là Chu Giai khiến hắn như vậy, là Chu Giai ép hắn.

Điên rồi ư? Hà Dã cảm thấy bản thân đúng là kẻ điên, là kẻ có bệnh.

Tiếng ghế xê dịch đổ rầm vang lên rất lớn, Hà Dã đỏ mắt cúi đầu nhìn, ngực phập phồng lên xuống, khóe miệng nhếch lên cười.

Ông chủ thấy hắn nhấc ghế lên, bảo hắn về, đưa tiền công cho hắn, cười nói: “Tăng thêm chút tiền cho cháu, thấy cháu chăm chỉ làm việc, đúng là chú tuyển đúng người rồi.”

Hà Dã cất tiền vào trong túi, ông chủ thấy hắn tâm hồn treo ngược cành cây, nghĩ đến lời hai đầu bếp hay đùa nhau hàng ngày, trêu chọc: “Không kịp đợi muốn về chúc ngủ ngon bạn gái chứ gì? Tuổi trẻ đúng là tốt thật. Cũng xong việc rồi, cháu muốn về cứ về đi.”

Hà Dã nghe xong, tháo tạp dề trên người xuống, xoay người rời đi.

Ông chủ nhìn thấy vui: “Ha, gấp chưa kìa!”

Tim đập đến mức dường như hai bên tai nghe thấy được cả tiếng thình thịch liên hồi, Hà Dã vén rèm ra ngoài, ánh mắt nhìn thẳng đến nơi có người vừa đứng.

Nhưng không có ai, chỉ có chiếc xe đạp của hắn.

Trong nháy mắt, dòng máu đang sôi sục chợt lạnh đi.

Hà Dã nhìn chằm chằm phía trước, nhìn rất lâu, sau đó đột nhiên cười ra tiếng, cười giễu bản thân đến mức nước mũi chảy xuống.

Hắn giơ tay lau sạch, đi mở khóa xe đạp, nhảy lên đạp đi rất xa.

Đến khi hắn đạp qua nửa con phố chuẩn bị rẽ, bên cạnh làn dành cho người đi bộ, đèn xanh bật lên, một chiếc xe đạp vọt tới. Ỷ vào việc đêm khuya không có xe cộ lẫn người khác, chặn đứng lại đường đi của Hà Dã.

Hà Dã vội vàng phanh gấp nhưng hai chiếc xe vẫn đâm vào nhau dù không mạnh lắm.

Hà Dã mang đầy nộ khí hung ác ngẩng đầu, thấy rõ cái người đang nghiến răng, mặt đầy vẻ ngang ngạnh trợn mắt banh hàm trừng hắn, nộ khí tiêu tan trong chớp mắt, tiếp đó người hắn như muốn bốc cháy.

Chu Giai đã đi, nhưng cậu không cam lòng, một bên muốn một bên muốn nhưng không phục, cho nên quay lại.

Lần này đến sẽ không còn đường quay lại.

Chu Giai cũng không cần, cậu đã quyết tâm muốn đi trên con đường đen tối này. Cậu nghĩ đến Hà Dã, nghĩ rằng không biết Hà Dã có bằng lòng đi cùng cậu trên con đường này hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.