Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời

Chương 35



Chu Giai đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, vẫn còn hơn mười mấy phút nữa. Cậu cúi đầu nhìn bài thi chăm chú, nhếch miệng cười vô cảm, kiểm tra xong bài thi thì thu dọn hộp bút đứng lên.

Trùng hợp giám thị phòng thi là giáo viên tiếng Anh, thấy Chu Giai đứng lên đi tới thì nhìn lướt qua bài thi của cậu, nhỏ giọng hỏi: “Làm xong rồi à?”

Chu Giai vâng một tiếng, đợi giáo viên thu bài.

Kỳ thi giữa kỳ hay cuối kỳ của trường bọn họ đều xếp chỗ ngồi và phòng thi dựa trên thành tích xếp hạng lần thi trước. Thi cùng một phòng với Chu Giai còn có lớp trưởng, cậu ta thấy Chu Giai nộp bài thi sớm thì nhìn sang. Chu Giai rời khỏi chỗ, đi lấy cặp sách ở phía trước rồi ra khỏi phòng thi, trong suốt quá trình không quay đầu nhìn sang bên lớp trưởng lần nào.

Lớp trưởng cầm bút nghĩ từ vựng gãi đầu, thấy Chu Giai biến mất ở cửa phòng thi, nhớ lại những lời mà nữ sinh dạo này hay bàn tán với nhau: “Hai tháng nay lớp phó học tập không còn quan tâm đến mọi người nữa, cũng chẳng thấy cười.”

Nhưng lớp trưởng chỉ nghĩ ngợi một lúc, sau đó trở lại trạng thái thi cử, không quan tâm nữa.

Ra khỏi tòa nhà lớp học của khối 12, Chu Giai xuống bậc thềm ra sân. Cậu không đi xuyên qua sân trường đến chỗ để xe đạp của trường học mà đi đến trước tòa nhà lớp học của khối 11, dựa lên thân cây lớn trước tòa nhà.

Những người được chia phòng thi ở tòa này đều là những học sinh xếp hạng áp chót, có khá nhiều người cũng ra khỏi phòng thi sớm giống Chu Giai.

Có bạn cùng lớp, có cả người của lớp khác, khi thấy Chu Giai bèn hỏi: “Cậu cũng nộp bài sớm à? Sao lại ở đây? Thi xong được nghỉ ngơi rồi, không về nhà mà định làm gì thế?”

Chu Giai nắm tay nhét trong túi áo khoác nhung, ánh mắt không tìm thấy người liền nhìn chằm chằm lên cửa cầu thang, trả lời: “Đợi bạn.”

Người khác lại hỏi đợi ai, Chu Giai ngậm miệng không đáp.

Mười mấy phút trôi qua rất nhanh. Tiếng chuông vang lên, sân trường yên tĩnh trở nên huyên náo nhanh chóng.

Lúc dòng người đầu tiên đi xuống, Chu Giai đứng thẳng người.

Cậu không nhìn thấy bóng dáng Hà Dã trong đám người này.

Dòng người thứ hai cũng không có.

Dòng người thứ ba kế tiếp đang đi xuống…cũng không có.

Cuối cùng, nhiều giám thị cũng đi ra, trở về tòa nhà lớp học của khối 12.

Đứng lâu trong gió rét, hai tay lạnh buốt, chân cũng tê dại, Chu Giai ngửa cổ nhìn tòa nhà cao bốn tầng, miệng thở ra khói, ánh mắt mông lung.

Cậu cúi đầu xuống, run rẩy giấu miệng và cái mũi đang đỏ lên vì lạnh vào khăn quàng, quay người rời đi, không đợi thêm nữa.

Hẳn là Hà Dã đã đi từ lâu, có thể sớm nửa tiếng hoặc là hơn. Bởi vì hắn không biết làm bài, thà đi tìm việc khác để làm cũng chẳng muốn lãng phí thời gian trong phòng thi.

Chu Giai cũng không nghĩ Hà Dã sẽ đi đâu làm gì, bây giờ cả người cậu đều run cầm cập, phải nhanh chóng uống một chút nước nóng cho ấm người lên mới được.

Mới năm giờ, mặt trời đã hạ xuống, bầu trời xám xịt nặng trĩu, gió thổi ào ạt.

Giáo viên trông coi tòa nhà đi kiểm tra các phòng học để đóng cửa lại. Khi lên đến tầng cuối cùng, bất thình lình nhìn thấy một vật thể đen như mực trên cầu thang, sợ hết hồn. Đến khi ông nhìn rõ mới phát hiện ra đó là một người đang ôm đầu gối cúi đầu ngồi dưới đất.

Giáo viên thở phào nhẹ nhõm, run tay lấy một chùm chìa khóa ra tạo nên tiếng vang, cao giọng hỏi: “Em kia lớp nào thế? Thi xong không về còn ngồi đây làm gì?”

Tiếng chìa khóa kim loại va vào nhau tạo nên âm thanh đâm vào màng nhĩ, Hà Dã cử động chân, tê dại thấu xương. Hắn ngẩng đầu nhìn thầy, sắc mặt vô cùng khó coi, trong bóng tối nhìn không giống người sống.

Giáo viên kia bị dọa sợ, hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Em sao vậy? Vẫn ổn chứ?”

Hà Dã chống tay lên đất, vịn tường từ từ đứng dậy, định xuống tầng. Lúc Hà Dã đi ngang qua người, giáo viên kia còn lùi sang bên cạnh, ông hơi sợ Hà Dã. Hà Dã cũng không quan tâm, không phản ứng, từng bước từng bước đi xuống cầu thang.

Xuống đến tầng một, Hà Dã thu lại bàn tay vịn tường, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ nơi Chu Giai dựa lên. Đến khi bước chân xuống khỏi cầu thang, hắn mới thu hồi tầm mắt, khó khăn bước đi.

Mẹ Chu Giai bàn bạc với ba cậu, nói: “Đơn vị của em có công việc sắp xếp tài liệu cũ, một tuần làm ba ngày, mỗi ngày được 60, em muốn cho Tiểu Giai đi làm.”

Ba Chu Giai vừa nghe xong đương nhiên không đồng ý: “Con trai đã lớp 12 rồi, học tập mới là chuyện quan trọng nhất. Bây giờ em đã muốn nó làm việc, sao lại nghĩ như vậy?”

Mẹ Chu Giai dừng động tác gấp chăn, ngồi ở giường nhìn chồng, đau lòng nói: “Đại Chu, anh có phát hiện ra không?”

Ba Chu Giai không đủ tinh tế, nhưng ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt vợ mình không ổn, trong phút chốc cũng căng thẳng theo: “Phát hiện cái gì? Ầy, bà xã em đừng khóc, có gì chúng ta từ từ nói, đừng khóc.”

Mẹ Chu Giai lau mắt, lắc đầu, cũng không nói rõ, ánh mắt cứ nhìn chồng: “Cứ cho Tiểu Giai làm đi, anh cũng đừng bắt nó chỉ tập trung học tập. Học tập dù quan trọng, nhưng cho nó ra ngoài trải sự đời sớm, mở mang đầu óc cũng tốt lắm.”

Ba Chu Giai im lặng hồi lâu mới kéo vợ vào ngực vỗ nhẹ, nói: “Được, con cái là của hai chúng ta, anh cũng vì muốn tốt cho nó thôi…Nghe theo em vậy.”

Chu Giai đi theo mẹ đến đơn vị, lúc ngồi vào trước máy vi tính làm việc, rốt cuộc trên gương mặt cậu cũng có nụ cười tươi tắn.

Cậu biết cậu có thể đến đây làm việc là vì mẹ đã khuyên nhủ ba, cũng biết mẹ cậu cho cậu công việc này cũng là vì nghĩ cho cậu.

Chu Giai dừng đánh máy uống nước, ngẩng đầu nhìn mẹ đang ngồi làm việc ở bàn khác, thi thoảng nhìn sang mỉm cười quan tâm cậu, mấy lần cậu rất xúc động muốn đi đến giãi bày thẳng thắn với mẹ.

Nhưng cuối cùng, cậu cũng không dám nói, bây giờ cậu vẫn chưa có dũng khí ấy.

Chu Giai không ngờ bọn lớp trưởng sẽ đến tìm cậu, hẹn cậu ra ngoài chơi. Sau kỳ thi giữa kỳ, cậu rất ít khi đi chơi với nhóm lớp trưởng, mấy lần được mời chơi bóng hay là những thứ khác, hoàn toàn từ chối bằng một câu.

Lớp trưởng và lớp phó thể dục đến tận nhà, mặc dù Chu Giai trông rất cảm kích nhưng không hề có ý định sẽ theo bọn họ ra ngoài chơi.

Ba Chu Giai ngồi trong phòng khách nhìn con trai, sau đó nhìn sang bạn cùng lớp của con, thay đổi thái độ so với bình thường, nói: “Đi đi, người trẻ tuổi đừng có ru rú trong nhà.”

Chu Giai sửng sốt, quay người nhìn ba. Mấy người lớp trưởng cũng ngạc nhiên.

Đến khi Chu Giai ra cửa, lớp trưởng còn hỏi cậu: “Hôm nay ba cậu lại đồng ý cho cậu đi, cũng bất thường quá.”

Chu Giai cười nhạt, trong đầu nghĩ, có lẽ mẹ cậu đã nói gì với ba cậu, hoặc ba cậu đã tự phát giác ra được chuyện gì rồi.

Bọn họ vẫn đến tiệm thịt nướng quen thuộc.

Vừa ngồi xuống gọi đồ, Chu Giai mới biết, tại sao đám người lớp trưởng này phải đến tìm cậu.

“Chu Giai, cậu phải trung thực nói với bọn tôi, có phải cậu bị crush từ chối không?” Lớp trưởng hỏi.

Lớp phó thể dục hỏi tiếp: “Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai thế? Cô nàng đó cũng thật lợi hại, khiến cậu mất hồn mất vía cả ngày trời thế này, cũng sắp không còn là cậu nữa rồi.”

Những người khác cũng hỏi theo, vừa nói suy đoán của mình, vừa thể hiện quan điểm về tình yêu.

Chu Giai ngây người một lúc mới nhận ra bọn lớp trưởng cố ý đến an ủi cậu. Cậu nhếch miệng cười, khua tay nói: “Mấy cậu nghĩ nhiều rồi, tôi…Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến năm lớp 12 này, chẳng mấy chốc sẽ thi Đại học nên…áp lực hơi lớn.”

Nhắc đến chuyện thi Đại học, tốt nghiệp, bọn họ cũng phản ứng rất nhanh, ai cũng có băn khoăn của riêng mình.

Chu Giai nghĩ trong lòng thế nào không ai biết, cậu cũng sẽ không nói cho người khác biết, cho nên uống ngụm nước, chậm rãi cắn xiên thịt nướng, lắng nghe người khác nói.

Thành tích tốt vẫn sẽ có phiền muộn, mà thành tích không tốt càng phải có phiền muộn, tóm lại đối với tương lai, ai cũng cảm thấy mờ mịt khó xác định.

Hàn thuyên đến lúc cuối, tâm trạng mọi người đều rầu rĩ, cũng không nói nữa, mỗi người ôm một cái điện thoại nghịch chơi.

Chu Giai không chơi, cậu ngẩn người nhìn dòng xe cộ trên đường.

Cũng không biết là ai chửi “** má” một câu, mọi người đều ngẩng đầu lên.

Là nam sinh từng kể tin đồn liên quan đến Hà Dã. Trong tay cậu ta cầm điện thoại, quay màn hình cho mọi người xem, trong miệng lải nhải: “Nhìn thử đi, có phải lại làm cùng một chỗ không?”

“Gì thế?”

“Đâu?”

“Cho tôi xem với.”

Chu Giai không cần đọc, chỉ bằng tấm ảnh trên màn hình thôi, cậu cũng đoán được đại khái.

Trên hình chụp Hà Dã, còn có Bối Bắc, khung cảnh là tiệm gà nướng nơi Hà Dã làm việc. Nhưng mà Hà Dã và Bối Bắc đều đeo tạp dề của tiệm.

Có lẽ là hình chụp lén nên góc chụp có chút xảo trá, nhìn như hai người bọn họ đang thân mật nói thầm gì đó với nhau, còn dựa sát gần vào đến vậy.

Chu Giai đặt cái ly lên bàn, cầm điện thoại mở WeChat, run tay chuyển tiền cho lớp trưởng, đứng lên nói: “Bữa hôm nay tôi mời, cảm ơn các cậu đã tìm tôi, tôi về trước đây.”

Nói xong cậu xoay người bỏ đi, để lại mấy người kia trố mắt nhìn nhau, không biết nguyên nhân. Vẫn còn có người đoán có phải Chu Giai là con vịt chết vẫn mạnh mồm hay không, chắc chắn là bị thất tình cho nên mới khác thường như vậy.

“Tiểu Bắc, không có khách thì tranh thủ ngồi đi.” Chủ tiệm chỉnh lý sổ sách, ra lệnh: “Tiểu Dã cũng nghỉ ngơi một lát đi, khách đến lại bận sau.”

Bối Bắc cười ha hả lau bàn nhìn Hà Dã, sau đó nhìn về phía ông chủ, vui vẻ nói: “Không sao cả, chú ơi, cứ để cháu luyện tay cho quen.”

Ông chủ nhìn cậu ta, vui vẻ nói đùa: “Được, thế tùy cháu. Nhưng tối cháu về đừng có nói với bố mẹ là chú khắt khe với cháu đấy.”

Bối Bắc khua tay: “Không đâu.” Vừa nói, ánh mắt cậu ta vẫn luôn nhìn Hà Dã.

Bối Bắc là con trai bạn của chủ tiệm, trước khi tới cậu ta cũng không biết Hà Dã làm ở đây, sau khi đến mới biết, đương nhiên là rất vui rồi.

Nhưng Hà Dã vẫn như trước, rất lạnh nhạt và thờ ơ với cậu ta. Bối Bắc cũng không cảm thấy gì, cậu ta chỉ nghe chú mình và hai anh bếp nói Hà Dã thất tình nên rất kinh ngạc. Nhưng vừa nghe chú và hai anh bếp nói là con gái, Bối Bắc nghĩ có lẽ bọn họ đã nhầm rồi, yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Hà Dã thay túi rác đầy, xách ra cửa mang đi vứt. Bối Bắc nhìn thấy cũng đuổi theo, muốn nhân cơ hội ra ngoài nói chuyện với Hà Dã.

Ra đến cửa tiệm, Bối Bắc hớn hở gọi Hà Dã: “Đàn anh.”

Cậu ta thấy Hà Dã dừng chân, trong lòng háo hức, vội vàng chạy tới. Lúc cậu ta đi đến bên cạnh Hà Dã mới phát hiện ánh mắt hắn nhìn chằm chằm phía trước, dáng vẻ trừng mắt sửng sốt, hoàn toàn không phải dừng bước vì cậu ta.

Bối Bắc ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Hà Dã, thấy có người đứng đối diện bên đường. Cậu ta nheo mắt lại nhìn thấy rõ, đó chẳng phải đàn anh Chu Giai sao? Sao anh ta lại đứng ở đó?

Bối Bắc hết quan sát Chu Giai lại nhìn sang Hà Dã đứng bên cạnh, chắc chắn hai người bọn họ đang nhìn nhau.

Cậu ta dụi mắt, muốn nhìn kỹ hơn một chút. Nhưng đến khi Bối Bắc nhìn sang Chu Giai, cậu đã quay đầu đi rồi.

Bối Bắc cảm nhận được thân thể Hà Dã ở bên cạnh lung lay, dường như muốn bước chân đuổi theo nhưng vẫn khựng lại.

Cậu ta mím môi, rũ mi mắt, trong lòng nghĩ, có lẽ mình đã phát hiện được bí mật gì rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.