Vào giây phút tiếng chuông vang lên, Chu Giai ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mắt cậu nhanh chóng mờ đi, trong lồng ngực dâng lên sự mệt mỏi mãnh liệt.
Lúc đứng lên, Chu Giai khịt mũi, thở dài. Đến khi bài thi được giáo viên thu lại, nghe thấy tiếng ồn ào cả trong cả ngoài phòng thi, cậu mới chậm rãi cất bút vào trong hộp và cầm theo bản chính thẻ căn cước.
Sau khi cầm điện thoại trong tay, Chu Giai dựa lên lan can trước phòng thi, nhận cuộc gọi mà ba mình gọi tới.
Ba Chu Giai kiềm nén sự xúc động hỏi Chu Giai mấy câu, hỏi cậu có căng thẳng không, bài nghe có nghe được không, luận văn có viết xong không.
Chu Giai đáp lời: “Không căng thẳng, nghe được, làm xong rồi.”
Ba Chu Giai nghe thấy chút tâm trạng qua giọng nói của con trai, im lặng một lúc mới dè dặt hỏi cậu: “Con trai, có phải con làm bài không tốt không?”
Chu Giai nặn ra nụ cười, nói: “Không đâu…Vẫn thi tốt mà.”
Trên thực tế, Chu Giai cảm thấy bản thân còn phát huy vượt xa cả bình thường. Nhưng cậu không hề kích động hay phấn khởi một chút nào, trái lại trong lòng đang ngập tràn sự khó chịu vì sự nghiệp làm học sinh cấp ba của cậu sắp kết thúc.
Chu Giai không biết tâm trạng những người khác ra sao, cậu chỉ biết, còn chưa đầy hai tháng nữa thôi, cậu sẽ phải đối mặt với vấn đề chia xa.
Ba Chu Giai nghe thấy lời cậu, cười ha ha, vừa rồi thật sự bị cảm xúc trầm buồn của con trai dọa sợ. Ông nói với mẹ Chu Giai mấy câu rồi lại nói với cậu: “Ba đến trường đón con nhé? Buổi tối nhà chúng ta ra ngoài ăn. Con trai, con muốn ăn gì?”
Lúc này Chu Giai không muốn đi, cậu phải chờ Hà Dã đến tìm cậu, bọn họ phải nói chuyện đã.
Ba Chu Giai không khăng khăng đến đón Chu Giai nữa nhưng vẫn kiên quyết phải ra ngoài ăn. Chu Giai nói bừa tên mấy món ăn hay ăn, ba cậu mới vui vẻ cúp điện thoại.
Chu Giai cầm điện thoại thở dài, cúi đầu thấy Hà Dã đã xuống đến tầng dưới, đang ngẩng đầu lên nhìn cậu. Hốc mắt Chu Giai nóng lên khó hiểu, cậu vội vàng chỉ ra hướng cầu thang, xoay người chạy ra đó.
Hà Dã cứ ba bậc thang là một bước, Chu Gia mới xuống một tầng, hắn đã lên hai tầng.
Đứng ở cửa cầu thang tầng ba, một trên một dưới nhìn nhau, Hà Dã đưa tay túm lấy cổ tay Chu Giai, kéo cậu đến một phòng thi gần đó, trở tay đóng cửa lại. Hà Dã ngẩng đầu quan sát phòng học đã tắt camera, ôm Chu Giai vào trong ngực đè lên tường, nâng gương mặt cậu lên cẩn thận ngắm nghía, ngón tay chạm lên vành mắt cậu, cau mày hỏi: “Sao thế?”
Chu Giai cắn môi nhìn hắn, mắt đỏ hoe, nước mắt đã ầng ậc muốn trào ra, nhưng cậu không khóc, cố gắng chịu đựng.
Hà Dã hôn cậu, lại ôm cậu vào lòng, dè dặt hỏi cậu: “Có phải thi không ổn không?” Sau đó hắn an ủi cậu, nói: “Không sao, thi xong là tốt rồi, em đã cố gắng rồi mà.”
“Không phải…”
Chu Giai nức nở lắc đầu, không muốn nói chuyện, giơ tay vịn lên bả vai Hà Dã, ưỡn người lên hôn hắn.
Hà Dã ôm cậu, cũng hôn cậu, nụ hôn rất nhẹ nhàng, mang ý muốn trấn an.
Một lúc lâu sau, trạng thái của Chu Giai đã khôi phục lại. Cậu dừng lại, lè lưỡi liếm nước bọt dính trên môi Hà Dã, khe khẽ thở dài, hỏi: “Này, trường Đại học em muốn vào phải học bốn năm, nói cách khác chúng ta phải tách nhau ra bốn năm. Bốn năm sau mới có thể ở bên cạnh nhau. Anh…Anh có thể chịu được không? Có thể chấp nhận yêu xa không?”
Hà Dã dừng động tác vỗ lưng Chu Giai, sửng sốt. Hắn đẩy Chu Giai ra, cúi đầu nhìn đôi mắt bất an cứ chớp mãi của cậu, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Em khóc vì chuyện này à?”
Chu Giai nói: “Em không có khóc.”
Hà Dã thu hồi nụ cười, vuốt lên đôi mắt cậu, nghiêm túc nói: “Chu Giai, anh thật sự có thể chịu được mà. Em biết không? Em vào Đại học đối với anh mà nói là một chuyện rất tốt.”
Chu Giai chớp mắt, không hiểu: “Sao lại là chuyện tốt?”
Hà Dã cười ôm chặt cậu, nói: “Em nói xem, nếu mỗi ngày em đều quanh quẩn xung quanh anh, làm sao anh có thể yên tâm làm việc, làm sao có thể yên tâm kiếm tiền được? Em lên Đại học, anh không thấy em nữa sẽ rất tốt, có thể tập trung tinh thần cho công việc, không nghĩ ngợi lung tung chuyện khác nữa.”
Chu Giai lắng nghe, nghĩ lại cảm thấy Hà Dã nói rất có lý, tâm tình được sáng tỏ thông suốt trở nên thoải mái hẳn.
Hà Dã nói: “Hơn nữa, vẫn có thể gọi điện và video, nhớ đến nhau còn có thể nhắn tin nói chuyện mà.”
Chu Giai chớp mắt, cười: “Mẹ kiếp, sao em lại cảm thấy vừa rồi bản thân lại ngu ngốc thế chứ?”
Hà Dã vân vê vành tai cậu, lắc đầu nói: “Không ngốc, thương em.”
Chu Giai ngẩng đầu lên, đảo mắt: “Sao lại không, em rất thích anh.”
Hà Dã cúi đầu nhìn Chu Giai chăm chú, nhìn tia sáng dao động trong mắt cậu, cười dán môi mình lên môi cậu, không còn dịu dàng như vừa rồi nữa mà rất dữ dội.
Một ngày nào đó của tuần thứ hai sau kỳ thi Đại học, lớp trưởng tổ chức tụ họp. Theo lý mà nói, sau khi tra xong thành tích mới tụ tập, lớp trưởng lại nói: “Đừng đi, đến lúc đó có kết quả thi rồi, ai thi tốt thì vui, ai thi không tốt sẽ rất buồn, sao mà tụ tập được chứ? Vẫn phải tranh thủ từ bây giờ đi.”
Lớp trưởng nhắn như vậy trong nhóm lớp, lập tức dẫn đến cuộc thảo luận sôi nổi, đa phần mọi người cũng bày tỏ sự tán thành.
Chu Giai nhập một nhóm tài liệu vào trong máy tính, cầm điện thoại di động ra quán nhỏ, đứng ở cửa quán nhắn tin cho Hà Dã.
Cậu vẫn dùng app WeChat clone đặt tên “Cậu ấy” để liên lạc riêng với Hà Dã, ngoài ra không còn ai khác trong app này.
Chu Giai cảm thấy, cậu và Hà Dã yêu đương vụng trộm còn phải giấu cả lớp, trên WeChat này là bí mật của hai người chỉ thuộc về riêng cậu và hắn.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Hà Dã đã tìm được công việc khác, chạy doanh số kinh doanh đồ uống, có tiền trích phần trăm, chỉ là phải cật lực chạy tới chạy lui cả ngày, hơi mệt người.
Hà Dã cũng không kêu mệt, hắn chưa bao giờ kêu mệt cả.
Chu Giai thương hắn, cũng không biết thương bằng cách nào, chỉ có thể nhân lúc Hà Dã rảnh mà đến tìm hắn. Mang cho Hà Dã những thuốc bổ mà ba mẹ mua cho cậu, hôn hắn, xoa bóp giúp hắn, sau đó nếu Hà Dã không mệt, bọn sẽ làm gì đó thả lỏng một chút.
Tóm lại, cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua như vậy.
Có chút cay đắng vất vả nhưng cũng rất ngọt ngào.
Chu Giai hỏi buổi tối Hà Dã có tham gia buổi tụ họp tốt nghiệp sau khi thi không, Hà Dã trả lời không đi, hắn phải làm việc ở tiệm gà nướng.
Chu Giai ừ một tiếng, không nói gì khác.
Thật ra Chu Giai hiểu rõ, Hà Dã không có bao nhiêu tình cảm với lớp bọn họ, cho dù buổi tối không đi làm, hắn cũng sẽ không tham gia.
Ầy, thôi bỏ đi, cậu đi một mình là được rồi, thay mặt luôn cả Hà Dã để đặt dấu chấm kết thúc cho cuộc sống ba năm cấp ba của bọn họ.
Đến kỳ nghỉ, tiệm gà nướng làm ăn rất tốt. Bối Bắc lại đến chỗ chú làm. Cậu ta nhìn Hà Dã lăng xăng chạy qua chạy lại, dù sao cũng không còn suy nghĩ gì nữa. Cậu biết, hoa này đã có chậu rồi.
Quan sát dáng vẻ lẫn tinh thần sáng láng không còn giống quá khứ của Hà Dã, Bối Bắc cũng biết, đàn anh Hà Dã và đàn anh Chu Giai, tám phần là ở bên nhau rồi. Cậu ta triệt để trở thành người ngoài cuộc. Trước đây hai người không hòa hợp, cậu ta không chen chân vào. Lúc hai người đã tốt hơn, cậu lại càng không liên quan.
Bối Bắc vừa hâm mộ vừa ghen tị. Giống như bây giờ, trong tiệm không có khách, Hà Dã đứng ở cửa lâu như vậy, tay cầm điện thoại di động, nhìn qua một cái là biết đang nói chuyện phiếm với đàn anh Chu Giai, miệng cứ đang cười kia kìa.
Những người không bao giờ cười, vì một người khác mà nở một nụ cười, thật sự không còn gì để bàn cãi về cảm xúc họ dành cho người kia.
Hà Dã cầm điện thoại, khóe miệng cứ nhếch lên. Chu Giai gửi tin nhắn nói muốn hát cho hắn nghe, kết quả hai người bọn họ chờ mãi, đến khi Chu Giai thở phì phò gửi tin nhắn giọng nói cho hắn: “Mẹ kiếp, đám người này biến thành mạch bá* cả rồi, một bài tiếp một bài, mãi không dừng lại được.”
*Chỉ người hát karaoke hay hoặc người chiếm giữ micro.
Hà Dã rất vui, tay ấn nhầm dòng trả lời phía dưới, màn hình hiển thị: Không cần phải chen chúc giành nhau đâu, lúc nào nghe hát cũng được mà.
Vất vả lắm mới ngồi được vào dàn karaoke, Chu Giai giành chỗ không cho ai khác cướp nữa, đọc dòng tin nhắn Hà Dã gửi mà thở gấp trả lời: “Đâu có giống nhau, em sẽ hát cho anh nghe, chờ tí.”
Hà Dã nghe xong giọng nói, Chu Giai bèn gửi cuộc gọi tới điện thoại của hắn. Hà Dã nhận máy, không khí ồn ào náo nhiệt bên kia truyền qua điện thoại di động.
Chu Giai nói gì đó, Hà Dã không nghe được. Hắn chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm cuộc gọi đang kết nối trên máy, một mực chờ đợi, lắng nghe Chu Giai mở lời.
Cũng thật là đúng lúc, bây giờ không có khách.
Một lát sau, Hà Dã nghe thấy giọng oang oang của lớp phó thể dục trong máy, la hét gào lên: “Được rồi được rồi, mọi người yên lặng một chút yên lặng một chút ha ha! Bây giờ xin mời hotboy đẹp trai vạn người mê của lớp chúng ta, xin mời lớp phó học tập cực kỳ quan tâm cực kỳ nhiệt huyết cất lên một ca khúc vì chúng ta! Mọi người mau vỗ tay chào đón!”