Ám Dục Hoành Lưu - Thán Cựu Thời

Chương 48: Phiên ngoại 2



Chu Giai nhận được thư thông báo trúng tuyển nguyện vọng 1 vào ngày hôm sau. Ba cậu đón ông bà nội từ quê lên, gọi thêm một vài bạn bè thân thiết, tổ chức tiệc ăn mừng ở nhà.

Người đến chúc mừng rất nhiều, ngồi ở bàn ăn trong phòng bếp không đủ, mẹ Chu Giai phải kê thêm cái bàn trong phòng khách. Trẻ con sang ngồi một mâm, người lớn ngồi một mâm riêng thì mới không bị chen chúc nhau.

Có quá nhiều lời chúc mừng khen ngợi Chu Giai, cậu uống mấy cốc bia nhỏ, gương mặt dần nóng lên, dưới chân lâng lâng, trong lòng lại có phần phiền muộn và chua xót.

Cậu nhớ Hà Dã, càng trong hoàn cảnh náo nhiệt, càng được người lớn quan tâm yêu mến, cậu lại càng nhớ Hà Dã.

Hà Dã một thân một mình ở bên ngoài, Hà Dã không có cha mẹ thân thích che chở thương yêu.

Mâm cơm ăn mãi chẳng xong, cho dù ăn xong rồi cũng sẽ di chuyển sang phòng khách uống trà tán gẫu. Chu Giai cơm nước xong xuôi ngồi xuống bàn, nói chuyện phiếm với những anh em họ hàng nhỏ tuổi hơn cậu một lát, thấy người lớn không ai để ý đến cậu nữa mà nhắc đến những chuyện khác, cậu mới quay về phòng ngủ của mình.

Thư thông báo trúng tuyển đang đặt trên bàn học của Chu Giai, cậu dựa lưng lên cửa nhìn nó, sau đó bước vào phòng cất nó vào trong ngăn kéo.

Giẫm chân quay về mép giường, Chu Giai khom người xuống kiểm tra Tiểu Hắc Tử, lấy nó ra rồi đặt vào trong lòng bàn tay mình, ngồi dưới đất ngắm hình ở đầu giường ngẩn người, nếm trải sự cay đắng của việc chia xa.

Với cha mẹ, với ông bà nội...Với cả Hà Dã.

Chu Giai thở dài, giơ tay lên cúi mặt xuống, hôn một cái lên đầu Tiểu Hắc Tử, giọng trầm thấp uể oải: "Thật là xa, xa quá..."

Tiểu Hắc Tử không hiểu tâm tình chủ nhân, ngước đầu lên thè ra cái lưỡi rắn, cơ thể ngọ nguậy. Dưới ánh đèn, lớp vảy bên ngoài vừa đen lại vừa bóng, rất là đẹp mắt.

Chu Giai vuốt ve thân rắn, đang định đứng lên thì điện thoại trong túi quần rơi ra, đèn báo vẫn còn nhấp nha nhấp nháy.

Cậu nhìn điện thoại di động, trong lòng cứ tưởng lớp trưởng gửi tin nhắn gì mới, vì trước khi ăn cơm cậu đang nhắn tin với lớp trưởng. Lớp trưởng vốn nói nhiều, còn báo danh vào trường Đại học cùng một thành phố với Chu Giai, nghe cậu kể thư thông báo đã được gửi đến nên lải nhải kêu sao cậu còn chưa đến, có phải thi trượt thất vọng ủ rũ các kiểu rồi không. Vốn dĩ tâm trạng Chu Giai đã không tốt, nói chuyện với cậu ta một lúc chỉ toàn nghe cậu ta càm ràm nên càng bực thêm, cậu vội vàng lấy lý do ăn cơm để kết thúc.

Thả lại Tiểu Hắc Tử vào trong hộp, Chu Giai mới đi nhặt điện thoại lên, mở hình biểu tượng WeChat ra đọc tin nhắn, nhất thời bật dậy khỏi sàn kích động, vừa mừng vừa tiếc.

Hóa ra Hà Dã gửi tin nhắn cho cậu, Chu Giai tự trách mình, sao không xem điện thoại sớm hơn chứ?!

Nhanh chóng gõ lên màn hình, liên tục gửi mấy chữ "Đến đây" xong, Chu Giai hớn hở cất điện thoại vào túi, xoay người ra cửa. Đi đến cửa, cậu dừng lại, nghĩ ngợi trong đầu đủ thứ rồi quyết định quay lại lấy thêm balo.

Tiểu Hắc Tử, thức ăn cho Tiểu Hắc Tử. Mở khung ảnh trên đầu giường ra lấy tờ giấy cam kết giấu ở phía sau, nó vẫn còn được giữ gìn rất mới.

Cậu bỏ tất cả đồ đạc vào trong balo rồi mới ra khỏi phòng ngủ. Ba mẹ đang tiếp khách, cậu tự giác khai báo cho ông bà nội, sau đó vui sướng bước chân mở cửa đi ra ngoài.

Hà Dã tắm xong thấy Chu Giai trả lời tin nhắn, trên người hắn chỉ mặc một cái quần soóc rộng rãi, hắn đi xuống dưới nhà chờ ở cửa.

Chẳng bao lâu Chu Giai đã đến. Cậu quẹo cua vào ngõ hẻm, thấy Hà Dã đang cởi trần, hai tay nhét túi quần hất cằm lên với cậu, vừa lưu manh vừa ngỗ ngược, đầu óc cậu ong ong, mồm bật ra chữ "Đệt", xe đạp phi nhanh đến trước mặt bồ.

Hà Dã giơ tay đè đầu xe để xe đạp dừng lại. Hắn nhìn chăm chú Chu Giai đang âm thầm nuốt nước bọt, nghiêng đầu nhìn balo sau lưng cậu, nhướng mày hỏi: "Mang theo quần áo ngủ định ở lại à?"

Chu Giai ngoảnh đầu nhìn balo sau lưng mình, nhìn Hà Dã một cái, hừ nói: "Em thì muốn lắm, chỉ sợ anh không chịu cho em ở thôi."

Hà Dã gật đầu. Hắn thật sự không dám, chưa nói chỗ này của hắn không phải nơi an toàn, bên cha mẹ Chu Giai nếu phát hiện cũng không dễ giải thích.

Chu Giai khóa xe đạp lại, nhảy mấy bước đến bên cạnh Hà Dã, ánh mắt quét từ trên xuống dưới hắn một lượt, liếm môi nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay anh không cần đến tiệm gà nướng làm việc à?"

Ánh mắt Hà Dã di chuyển lên gương mặt cậu cũng trở nên nóng bỏng, giọng đã bắt đầu khàn. Hắn cũng hạ thấp giọng, cười hết sức không đứng đắn, nói: "Cố ý xin nghỉ, muốn cùng em 'dập lửa'."

Hắn vừa nói vừa nắm tay Chu Giai dắt cậu vào trong nhà, cậu nhấc đầu gối đẩy hắn một cái, cười nói: "Em tin rắn thối nhà anh chắc? Rốt cuộc tại sao không đi thế?"

Hà Dã khóa cửa ngoài lại, vừa quay người là ôm chầm lấy cậu hôn môi, hôn Chu Giai đến mức cậu rên rỉ khe khẽ mới rời khỏi, nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, nói: "Nhà ông chủ có việc, hai ngày tới không mở cửa." Nói xong hắn mò tay ra sau mông Chu Giai, bắt được bờ mông bên phải của cậu, lưu manh nắn nắn bóp bóp, bóp mông cậu đến nỗi cậu không chịu được dán sát lên người hắn thì mới cười hỏi: "Tắm chưa? Chưa tắm anh tắm giúp em."

Chu Giai đỏ mặt thở hổn hển, uốn éo vòng eo chạm phải thứ cứng rắn dưới đũng quần Hà Dã mấy lần, môi sượt qua cằm hắn, rên rỉ nói: "Tắm rồi, anh không ngửi được sao?"

Ý cậu nói là mùi sữa tắm nhưng Hà Dã lại cố ý hiểu sai, hắn đẩy cậu áp lên trên tường, nói: "Ngửi thấy chứ, mùi quyến rũ lẳng lơ khiến dương vật của anh cứng rồi này, không kịp chờ muốn đâm vào chịch em."

Ánh mắt Chu Giai di chuyển xuống dưới nhìn vào đũng quần đang phồng lên của Hà Dã, cậu cắn môi rồi thả ra, dùng đầu lưỡi liếm môi. Hà Dã thấy cậu như vậy, đôi mắt tối sầm, hắn giơ ngón trỏ và ngón cái chà nhẹ lên môi cậu, muốn nhét ngón tay vào miệng cậu. Nhưng Chu Giai quay mặt đi, kéo tay hắn xuống áp lên ngực mình, thở gấp nói: "Chờ tí đã."

Cách lớp áo cậu đang mặc, ngón tay Hà Dã dính nước bọt của cậu đè lên đầu vú phải cậu vân vê. Chu Giai bị trêu đùa rụt cả eo lại, vội vàng túm lấy tay hắn, giải thích nói: "Em mang Tiểu Hắc Tử tới này, trong balo, trước tiên để em lấy nó ra đã."

Hà Dã ngẩn người, mò vào trong balo cậu đang đeo trên lưng: "Mang tới ư?"

"Ừm." Chu Giai lấy balo xuống xách trong tay, đẩy Hà Dã ra, không hiểu sao rất phấn khích nói: "Lên tầng, em cho anh xem phiên bản song trùng(*) của anh."

(*) Doppelganger (分身): người song trùng, hình dạng giống nhau giữa những người xa lạ. Những người thế này thường là người còn sống y hệt người đã mất hoặc hai người còn sống gần hoặc rất giống nhau nhưng hoàn toàn xa lạ (có thể cùng thời đại thậm chí có trường hợp cách nhau hàng thiên niên kỷ).

Lên tầng, Chu Giai lấy Tiểu Hắc Tử và cả thức ăn cho nó từ trong balo ra. Hà Dã nhìn thấy trong balo của Chu Giai vẫn còn đồ nhưng ánh mắt của hắn cứ dính chặt vào cái hộp đựng con rắn màu đen.

Tiểu Hắc Tử, được Chu Giai gọi là song trùng của hắn, cuối cùng hắn cũng có cơ hội được gặp mặt vật thể chủ chốt nghe danh đã lâu này.

Hà Dã nhìn thấy con rắn đen to bằng một ngón tay, ngẩng đầu lên nhướng mày mỉm cười nhìn Chu Giai, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác khó tả. Hắn mở nắp hộp ra, sờ lên thân rắn mát lạnh, hỏi cậu: "Nuôi bao lâu rồi?"

Chu Giai vuốt ve con rắn với hắn, trả lời: "Ba năm, vẫn luôn như vậy, rắn cảnh, nuôi không lớn."

Hà Dã kinh ngạc vì khoảng thời gian.

Nuôi ba năm nghĩa là gì? Hà Dã hiểu quá rõ, thầm cảm thấy vui mừng trong lòng nhưng đồng thời cũng thấy âm ỉ đau đớn.

Hắn sờ Tiểu Hắc Tử rồi đậy nắp lại. Hà Dã kéo Chu Giai ôm vào trong ngực mình, tay vuốt ve sau lưng cậu rồi xoa lên đầu cậu, hắn mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Chu Giai được hắn ôm, cảm thụ nhiệt độ nóng ấm tỏa ra từ cơ thể hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng mà Hà Dã đang nhìn mình, mặt mũi cậu nóng bừng lên, cậu không chịu nổi vùi mặt lên bả vai Hà Dã, khẽ giọng hỏi: "Anh sao thế?"

Hà Dã lắc đầu: "Không sao...Chỉ là nhất thời chưa biết nên thương em thế nào cho tốt."

Có lẽ Chu Giai đoán được Hà Dã đang nghĩ gì, cậu mỉm cười, tay sờ nhẹ lên ngang hông Hà Dã, ôi chao một tiếng: "Đợi anh nghĩ xong thì thời gian đã đi mất tiêu rồi."

Cậu mò tay sờ xuống dưới, vuốt ve thứ cương cứng của Hà Dã, mơn trớn cơ thể cứng đờ đang căng chặt, ngẩng đầu lên hôn hắn, sóng mắt dao động nói: "Có làm không thì nói một câu nào? Muốn làm thì phải tranh thủ làm nhiều vào, dù sao em vẫn phải về."

Hà Dã càu nhàu, nhìn Chu Giai chăm chú, tay hắn siết chặt lấy eo cậu, thò vào trong quần cậu xoa nắn hai cánh mông thịt đầy đặn, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ phải về?"

Chu Giai lấy anh em của hắn ra rồi kéo quần hắn xuống, cọ sát lên người hắn, nghẹn ngào đáp: "Trước 11 giờ...Hôm nay em nhận được thư thông báo, ba em làm cơm mời họ hàng."

Đầu khấc nhạy cảm được chăm sóc, Hà Dã thở hổn hển rất to, khom người xuống bế Chu Giai lên, còn nhảy lên mấy cái, cười nói: "Nhẹ quá, em phải ăn nhiều lên."

Chu Giai tay ôm lấy cổ hắn, chân đá văng giày, lúc hắn thả cậu lên giường, cậu vừa cởi quần áo của mình vừa nói: "Má nó, hơn một tháng em tăng mười cân, ăn nữa để thành heo hả?"

Hà Dã cầm áo cậu vứt xuống cuối giường, giơ tay sờ lên eo và ngực cậu, đè lên người cậu hôn xuống, tay còn xoa nắn bên ngực phải của cậu, môi kề môi cười nói: "Heo nặng đến 140 cân anh vẫn bế được."

Sao anh người yêu nói lời âu yếm mà cậu nghe lại cứ thấy kỳ kỳ sao ta?

Chu Giai muốn phản bác thì bị Hà Dã ghìm xuống hôn sâu, miệng chỉ bật ra được những tiếng rên rỉ. Cậu nhấc chân muốn đá hắn lại bị hắn ép mở rộng đầu gối, dạng chân ra cho hắn ma sát qua lớp quần mỏng.

Từ trên xuống dưới đều không ngọ nguậy được, cơ thể bị áp chế phải ngoan ngoãn nghe lời.

Đến cuối cùng, Hà Dã và Chu Giai vẫn không làm nháy nào. Chu Giai muốn nhưng Hà Dã vẫn giữ lý trí, nói nhà cậu còn nhiều người, bị hắn làm xong cả người đầy dấu vết về nhà thì quả thực không ổn lắm. Hắn còn nói ngày mai Chu Giai vẫn phải đi làm ở cửa hàng bách hóa, ngồi cả ngày sẽ rất mệt mỏi.

Chu Giai nghe Hà Dã liệt kê từng lý do không làm, bực chết đi được. Cậu cởi sạch trần trụi nằm dưới thân Hà Dã, bị quy đầu của hắn cạ nhẹ ở cửa sau rồi mà Hà Dã còn nói không làm cậu, thực sự là lý trí kiểu này khiến cậu giận tím người.

Nhưng biết làm thế nào đây, những vấn đề Hà Dã cân nhắc đều thực tế, cậu không có lý do nào phản bác được.

Không vào thì không vào...Nhưng không vào mà vẫn giải tỏa được thì lại là kỹ năng mới.

Chu Giai mơ màng nằm trên giường nhìn chăm chú Hà Dã đang thở dốc đè lên người cậu, đỏ mắt liếc mắt sang chỗ khác, cậu thấy xấu hổ. Cậu nhúc nhích eo động đậy thì miệng huyệt trong mông cũng bị kéo dãn ra ảnh hưởng theo khiến cậu ngượng đến mức muốn bật dậy, dùng cánh tay che mắt mình.

Hà Dã không cho cậu ngăn cản, giúp cậu bắn ra, hôn cậu trước khi ánh sáng mãnh liệt vì ái tình rút đi trong mắt cậu, để lại vị tinh dịch trên môi, nhìn cậu đăm đăm hỏi: "Sướng không? Chậm quá không thoải mái à?"

Chu Giai với tay lên bờ ngực mướt mồ hôi của hắn, trầm giọng ừ một tiếng, miệng trái với lòng mình nói: "Anh không ngại..." Nói liếm là liếm, còn liếm rõ là hăng say.

Hà Dã xuống khỏi người cậu, nằm nghiêng ôm cậu, miệng thở dài nói: "Chê gì? Muốn yêu thương em, phải giúp em thoải mái chứ." Nghĩ đến những thứ hắn từng tra trên Baidu, Hà Dã toét miệng cười, kề sát lên tai Chu Giai nói: "Đợi sau này có thời gian, anh nhất định cứ chịch em bắn một lần sẽ bắt em phải nói 'sướng quá em không chịu được nữa' một lần mới thôi."

Tai Chu Giai bị hơi thở của Hà Dã phun lên nóng đến đỏ bừng, cậu đẩy đầu Hà Dã ra, mặt đầy biểu cảm "Cái đồ lưu manh nào nhảy ra từ chỗ nào thế?" nhưng trong mắt lại giấu đầy sự mong chờ.

Hà Dã nhướng mày, ôm cậu lại vào lòng, hôn cậu mãi vẫn thấy không đủ.

"Cuối tháng 8 em đi học rồi."

"Ừ, vẫn còn một tháng nữa."

"...Anh có thể biểu hiện bi thương một chút được không?"

"Ừ, anh buồn lắm."

"..."

"Tiểu Hắc Tử để lại cho anh nuôi đúng không? Không mang đi chứ?"

"À, để lại cho anh đấy, em không cần."

"Chậc, cái gì không cần cơ?"

"Ý trên mặt...Sh-----"

Hà Dã nhả đầu vú đỏ hồng trong miệng ra, xoa nhẹ vỗ về. Chu Giai cúi đầu nhìn rồi ngẩng đầu lên nhìn Hà Dã, khẽ nói: "Em phải về rồi." Nói phải về nhưng tay chân cậu vẫn quấn lấy Hà Dã thật chặt, không chịu buông ra.

Hà Dã ừ một tiếng, chỉ ừ một tiếng thôi, ngón tay hắn vuốt ve hình xăm trên ngực cậu như có điều cần suy nghĩ.

Chu Giai nhắm mắt để mặc hắn mơn trớn, thoải mái thở hổn hển, nói: "Quốc Khánh và tết Dương lịch em cũng không về, phải đến kỳ nghỉ đông mới về được."

(*) Quốc Khánh của Trung Quốc là ngày 1/10.

Hà Dã rụt tay lại ôm cậu thật chặt, thấp giọng nói: "Ừ, anh biết rồi."

Chu Giai còn nói: "Anh có đến tiễn em không? Ngày em lên đường ấy."

Hà Dã nói: "Đến."

Chu Giai do dự, giọng êm ái nói: "Nếu anh phải làm việc, có việc bận thì..."

Hà Dã không chờ cậu nói xong đã nói: "Đến chứ, anh sẽ đến tiễn em. Chờ đến ngày nghỉ em về, anh cũng sẽ đi đón em."

Chu Giai mỉm cười, ngẩng đầu lên chặn lại cái miệng còn đang nói của Hà Dã.

Ngày lên đường, Chu Giai không nói cho Hà Dã biết, đến khi sắp lên máy bay, cậu mới gửi tin nhắn cho hắn:

Sợ em còn chưa đi anh đã nhớ em phát khóc, thế nên không nói với anh.

Em đi đây, rắn thối, đợi em về nhớ đến đón em.

Lúc Hà Dã nhận được tin nhắn, hắn đang trên đường giao đồ uống.

Xe ba bánh dừng ở ven đường rất lâu, những người đi xe điện, xe đạp đi ngang qua đều nhìn thấy gương mặt người lái xe đang hồn bay phách lạc, đờ đẫn nhìn điện thoại di động. Đã bảy, tám phút trôi qua, người tới người lui nhưng chiếc xe kia vẫn dừng ở đó, người vẫn còn nhìn chăm chú điện thoại di động. Bọn họ tò mò quan sát xung quanh, trong lòng suy đoán người này bị làm sao.

Hà Dã không sao, chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy bốn tháng, một trăm hai mươi ngày sao mà dài quá. Trước đây hắn vẫn luôn hi vọng thời gian trôi chậm để hắn có cơ hội kiếm được nhiều tiền hơn. Bây giờ hắn không biết bản thân muốn thời gian trôi nhanh hay trôi chậm nữa.

Chu Giai đã rất buồn bã nói về chuyện chia tay khi cậu thi Đại học xong, khi ấy Hà Dã còn an ủi cậu, nói cho dù khoảng cách xa thì vẫn có Internet. Nhưng Internet thì cuối cùng vẫn chỉ là Internet mà thôi, hắn có thể nhìn thấy Chu Giai qua điện thoại nhưng không thể đến bên cậu, chạm vào cậu.

Cuộc sống đơn độc như vậy, so với lúc trước khi Chu Giai xông vào thế giới của hắn, càng trở nên khó chịu đựng hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.