Sau kỳ huấn luyện quân sự, Chu Giai lảo đảo một phen, cuối cùng cũng tìm được một công việc làm thêm là đi dạy kèm tại nhà. Hai tiếng mỗi tối thứ ba và thứ năm cộng thêm sáng ngày thứ bảy, một tiếng 60 đồng, đối tượng dạy kèm là một cậu học sinh cấp hai.
Bạn cùng phòng đều kinh ngạc khi biết Chu Giai mới năm nhất Đại học đã đi tìm việc làm thêm, bởi vì bọn họ từng gặp cha mẹ cậu, nhìn một cái là biết gia cảnh nhà Chu Giai không tệ lắm. Trong mắt bạn bè cùng phòng, Chu Giai không giống kiểu người thiếu tiền tiêu xài.
Chu Giai nghe được nghi vấn của bọn họ chỉ mỉm cười, nói: "Muốn trải nghiệm sớm chút gian khổ ngoài xã hội ý mà."
Cậu không nói với bạn cùng phòng rằng cậu đã từ chối tiền sinh hoạt mà cha mẹ cho, chỉ dùng hơn 5000 mà cậu kiếm được trong hơn hai tháng nghỉ hè để làm vốn. Cậu cố gắng tìm việc làm vì muốn tự nuôi được bản thân.
Tương tự, Chu Giai cũng không nói cho Hà Dã, cậu đã quyết định như vậy.
Ban đầu cha mẹ Chu Giai cũng không đồng ý cho cậu làm như thế, bọn họ không bỏ mặc con trai chịu khổ bên ngoài được. Hai người vẫn cảm thấy Chu Giai dù lên Đại học rồi vẫn là một đứa trẻ cần sự chăm sóc của bọn họ. Cho dù ba cậu vẫn luôn miệng nhắc cậu phải học tập độc lập tự chủ, thế nhưng khi cậu thật sự làm như vậy, người làm cha như ông vẫn thương không nỡ để con trai vất vả.
Cuối cùng Chu Giai vẫn không thuyết phục được ba cậu, đành nhận lấy thẻ ba đưa, thế nhưng tiền trong thẻ cậu không hề tiêu một đồng nào.
Chu Giai nghĩ, học phí năm nhất Đại học là ba mẹ nộp cho cậu vì cậu không đủ tiền. Nhưng năm hai, năm ba rồi năm cuối, Chu Giai hi vọng bản thân có thể tự đóng được.
Cậu đưa ra quyết định như vậy vì muốn cùng cố gắng với Hà Dã. Ở những địa điểm khác nhau, khoảng thời gian như nhau, cùng nhau nỗ lực. Cũng vì muốn sau này, khi cậu dẫn Hà Dã đến ra mắt với cha mẹ mình có thể nhận được đầy đủ sự ủng hộ tình yêu của bọn họ.
Mặc dù quyết định này trông có vẻ làm màu nhưng cậu vẫn muốn thực hiện. Những bước đi đầu tiên bao giờ cũng rất khó nhưng từng bước tiếp theo, cứ dần dần như vậy sẽ tốt hơn thôi.
Mỗi khi mệt mỏi, buồn bã, gặp phải khó khăn muốn chùn bước, cậu luôn nghĩ đến Hà Dã, sau đó sẽ cảm thấy ổn hơn, lấy thêm dũng khí cố gắng giải quyết vấn đề, vượt qua rồi mỉm cười tiếp tục tiến về phía trước.
Bạn cùng phòng đánh giá Chu Giai như thế này: Rất gần gũi cũng rất xa lạ.
Rất gần gũi chỉ việc Chu Giai đối xử với mỗi người bọn họ rất tốt, săn sóc điềm đạm vui vẻ giúp đỡ người khác, chưa bao giờ than phiền về người khác, cũng chưa bao giờ tụ tập với bọn họ hay cãi nhau với bạn cùng lớp, tốt đến mức khiến con gái tranh nhau muốn làm bạn gái cậu.
Rất xa lạ chỉ việc Chu Giai nhìn vào thực tế rõ hơn bọn họ rất nhiều.
Khi bọn họ còn đang trốn học ngủ nướng, cày game suốt đêm, Chu Giai ngủ sớm dậy sớm, đi học đúng giờ, buổi tối còn làm thêm kiếm tiền, thỉnh thoảng sẽ lên mặt ông cụ non nhắc đến một câu "Chậc, không đủ thời gian rồi".
Khi bọn họ túm tụm cùng nhau thảo luận cô gái xinh đẹp dáng người bốc lửa kia sẽ phù hợp làm bạn gái, còn cô gái dịu dàng đảm đang này phù hợp làm vợ, Chu Giai ngồi bên cạnh làm bài tập, chuẩn bị tài liệu dạy kèm tại nhà, hoàn toàn tách biệt khỏi bọn họ.
Khi một người nào đó trong số bọn họ bị con gái từ chối, kêu trời kêu đất, muốn sống muốn chết, những người khác sẽ rối rít lên tiếng an ủi rồi trách móc cô gái kia, Chu Giai chỉ nhẹ nhàng cười, lắc đầu một cái, hoàn toàn không tham gia giống như một hòa thượng vô dục vô cầu, nhìn thấu cảm tình.
Nửa năm như vậy, một năm như vậy, đã gần hai năm rưỡi rồi, Chu Giai vẫn còn như vậy.
Không ít con gái muốn thông qua bạn cùng phòng theo đuổi Chu Giai, nhưng vào thời điểm năm nhất khi lần đầu tiên được trưởng phòng(*) hỏi, Chu Giai đã thẳng thắn xác minh: "Tôi có người yêu rồi, từ năm lớp 12."
(*) Trưởng phòng ký túc xá.
Có lời khẳng định này, lúc ấy ba người bạn cùng phòng nghe xong đều tin tưởng, dẫu sao với ngoại hình và tính cách của Chu Giai, khả năng độc thân là rất thấp.
Nhưng hôm nay, đã hơn hai năm trôi qua, Chu Giai lại dùng câu "Tôi có người yêu rồi" để khước từ sự theo đuổi của người khác, bạn cùng phòng không tin lắm, cho rằng cậu lấy cớ để từ chối người ta.
Trưởng phòng là người đầu tiên hỏi: "Ông có người yêu rồi á? Thế sao tôi chẳng bao giờ thấy ông gọi điện gọi video cho người yêu? Không phải mấy người yêu nhau thường hay nấu cháo điện thoại mỗi ngày sao?"
Chu Giai chớp mắt bật cười, không biết làm sao đáp: "Không có cách nào cả, anh ấy không có thời gian, bận lắm. Hơn nữa tôi có gọi điện thoại mà, tháng trước gọi rồi đấy?"