Âm Dương Khế

Chương 25: 25: Thanh Ngư Mất Tích




Đặt vảy ở ngực, cả trái tim đều trở nên an ổn, người thọt nhấc lồng chim lên, tiếp tục đi theo thiếu niên trong bóng tối, ra khỏi chợ Yêu.

Mục đích của bọn họ, là Tào phủ ở thành đông.
Đó cũng là điểm cuối của gã.
Người thọt ngửa đầu, nhìn tấm bảng của Tào phủ, lộ ra một mồm răng nát trong đêm đen.
Cuối cùng đã tới ngày này! Trong mắt gã có chút điên cuồng, bốc cháy giống như ngọn lửa, hai chữ “Tào phủ” màu vàng kia khiến gã muốn cười.
Nhưng gã không cười ra được, bởi vì thiếu niên đã vỗ một cái vào gáy gã: “Câm miệng của ngươi lại, đừng kinh động đến người khác.”
Gã bị người vỗ đến lảo đảo, ánh mắt tối sầm, lại không dám biểu hiện ra.

Gã không thể đắc tội người bên kia phái lại.

Người thọt yên lặng nhắc nhở mình.
Thiếu niên ngồi xổm ở ven tường, dính chút tàn hương lên kiểm tra.

Người thọt không nhìn thấy một bóng đen lướt qua rồi mất trong mắt thiếu niên.

Thiếu niên phủi tàn nhang trên tay, đứng dậy, hỏi người thọt: “Ngươi còn mang theo tàn nhang trên người không.”
“Có, có.” Người thọt liên tục gật đầu, muốn lấy ra cho đối phương xem, lại bị đối phương ngăn lại.
“Ngươi cất đi.

Đợi lát nữa ta mang ngươi vào, sau khi vào tự mình bố trí mắt trận, ta sẽ khống chế đám người Tào Quế Thanh cho ngươi.” Thiếu niên đi đến trước cửa, ngón tay lướt qua tay gõ trên cửa, bóng xám rời khỏi một bên mắt, chảy xuống theo cánh tay, quấn quanh tay gõ màu xanh đồng.
Con mắt khôi phục thành màu đen đột nhiên trợn to, dường như vô cùng kinh hoàng.

“Đợi, lát, nữa, nắm, chặt, thời, gian.” Y quay mặt qua, nói ra từng chữ đầy trúc trắc.
Người thọt đang cau mày, cổng lớn của Tào phủ đã lặng lẽ mở ra, bóng xám ở ngón tay đối phương thoáng cái lại nhào vào trong con mắt kia.
Giọng thiếu niên đã trở lại như ban đầu: “Đi thôi.”
***
Lời Thích Thất nói gợi lên ký ức của Thẩm Húc, ngày hôm qua ra khỏi Tào gia, hắn liền cảm thấy có người đang theo dõi bọn họ.

Lúc đó hắn chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, lòng chỉ cảm thấy quen thuộc.

Nhưng hôm nay Thích Thất nói tên ra, lý do cho sự xuất hiện đã thấy trước đó* lập tức trở nên rõ ràng.
(*Nguyên văn 似曾相识 tự tằng tương thức: Deja vu.)
Thời gian ở chung của Thẩm Húc và Thanh Ngư dài hơn Thích Thất rất nhiều, Thích Thất chỉ nói giống, nhưng Thẩm Húc biết, đó nhất định chính là Thanh Ngư.
“Sao lại như vậy…” Thẩm Húc tưởng tượng đến lần trước Thanh Ngư bị nhân vật không rõ khống chế, “Chúng ta trở về xem thử.”
Chồn vừa nghe hắn phải đi liền nóng nảy, kéo vạt áo Thẩm Húc: “Chờ đã chờ đã, ngươi muốn đi cũng phải dẫn theo Người thuốc này đi! Đừng bỏ nàng ở lại chỗ này!” Nó nói nói, lại đổi chủ ý, “Không không không, ngươi chờ ta một chút, ta dọn dẹp một chút, đi ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió với các ngươi!”
Nhân lúc Chồn đóng gói gia sản, Thích Thất sờ mạch của nha đầu: “Ngươi tính toán dẫn nó đi đâu?”
Thẩm Húc không đáp, lại hỏi: “Có thể cứu không?”
Thích Thất thu tay, lắc lắc đầu: “Ta không biết, nhưng sư tỷ tương đối am hiểu thuốc trị bệnh, ta có thể xin chi viện truyền tin cho chúng ta, bảo nàng tới đây một chuyến.”
“….

Đứa còn lại bị nổ đến mức ngay cả ruột đều trôi ra ngoài…” Thẩm Húc vừa rồi chỉ lo cứu người, còn không kịp phản ứng quá nhiều đối với tử vong, hiện tại có thời gian tạm nghỉ, mới nhận ra tay mình đang run rẩy.
“Ta xong rồi ——”
Thích Thất vừa định mở miệng an ủi, nhưng Chồn bên kia đã dọn đồ xong, thấp giọng gọi bọn họ đừng phát ngốc, mau dẫn người nhảy vào hầm nó đào.

Bản thân nó lại vác một bao tải bảo bối to, nặng trịch dứt khoát lôi vào trong hầm.


Thích Thất không yên tâm lắm, để cho Linh Quạ đi dò đường trước.
May mắn Chồn không muốn hãm hại bọn họ, này thật đúng là đường hầm bí mật nó cẩn thận đào ra, chuyên dùng để cuốn gói chạy trốn, lối ra cách thành tây không xa.

Bởi vì trên người còn có một cô nương hôn mê.

Hai người Thẩm Thích không tiện mang theo cô nương đi quá xa, hơn nữa trong lòng Thẩm Húc cũng nhớ mong Thanh Ngư, hai người quyết định về chỗ chi viện trước, lại làm tính toán.
Tuy rằng khoảng cách không tính quá xa, nhưng luyến tiếc gia sản quá nhiều, Chồn mệt muốn chết.

Nhưng thấy hai người Thẩm Thích căn bản không muốn giúp nó, chỉ phải nhận mệnh mà nện hai cái chân ngắn nhỏ, giống như người kéo thuyền, kéo bọc đồ của mình chạy theo.
Hơn nửa đêm cửa bị đẩy ra, chi viện còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cầm theo chén đèn dầu, hai mắt nhập nhèm nhìn hai người đứng ngoài cửa, còn có một bao tải ở bên cạnh.

Chờ đến khi gã thấy cái đầu trên vai Thẩm Húc, mới sợ tới mức tỉnh lại, vội vàng đón hai người vào cửa.
Chi viện liếc mắt một cái liền nhìn ra, tình huống của tiểu cô nương trên lưng Thẩm Húc không ổn, vội vàng dẫn bọn họ đến một gian phòng cho khách trống, để người nằm xuống giường trước, sau đó muốn đi múc nước đến.
Thẩm Húc ngăn chi viện lại: “Chờ đã, sau cơm chiều ngươi có gặp Thanh Ngư không?”
Chi viện lắc đầu, nhất thời không biết còn nên đi múc nước hay không.
Thẩm Húc và Thích Thất nhìn nhau, lập tức biết mọi chuyện không ổn.

Giờ khắc này không rảnh lo đến tiểu nha đầu, cất bước liền chạy đến phòng của Thanh Ngư.

Chi viện thấy sắc mặt của bọn họ, biết có chuyện lớn xảy ra, cũng đi đến bên kia.

Thẩm Húc đi đến trước cửa của Thanh Ngư, dừng bước, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là gõ cửa trước.

Hắn hô hai tiếng “Thanh Ngư”, lại dán vào cửa nghe một cách cẩn thận, bên trong im ắng, không chút âm thanh.
Hắn không nói hai lời, nhấc chân đá cửa, lao thẳng vào trong phòng.
Trên giường trống rỗng, chăn bị đá đến góc giường.

Cửa sổ bên kia mở rộng, gió lạnh lập tức ùa vào.
Chi viện vừa nhìn, tiểu thiếu niên kia rõ ràng là trèo cửa sổ chạy, cũng là kinh ngạc: “Rõ ràng buổi trưa đại phu còn tới xem, lúc đó người vẫn còn…”
“Ta biết, trước giờ cơm chiều ta còn nói chuyện với y, tuy rằng cách cửa.” Thẩm Húc cau mày.
Thích Thất sờ giường đệm, không hề có độ ấm, hiển nhiên đã đi rất lâu rồi.

Y xoay người lại, nói: “Chúng ta về trước ngẫm lại, Thanh Ngư có khả năng đến chỗ nào.”
“Được.”
“Đứa bé kia cũng không thể ném mặc kệ như vậy, còn có Chồn kia.” Thích Thất nhìn về phía chi viện, “Phiền tiên sinh tìm người chăm sóc đứa bé Người thuốc kia, còn có truyền tin cho Mộ sư tỷ, mời nàng đến Lai An một chuyến vì đứa bé kia.”
Chi viện đồng ý, thuận tiện đóng cửa sổ lại, liền đi xử lý hai việc này.

Thẩm Húc và Thích Thất thuận đường quay lại xách theo Chồn và bảo bối của nó đến phòng Thẩm Húc, ít nhất có thể cho Bạch Uyên trông chừng nó.
Chồn bị người nắm thịt sau cổ, hùng hùng hổ hổ một đường, kết quả vào phòng, đối diện với cặp mắt lười biếng kia, lập tức giống như bóng cao su xì hơi, hận không thể kẹp đuôi vào dưới bụng.

Bạch Uyên bị đánh thức, khó tránh khỏi có chút tật xấu rời giường, mặt tựa như khối băng, quét mắt nhìn nó một cách không kiên nhẫn.
Dưới uy áp, này liền khiến Chồn chỉ chút nữa tu thành Địa Tiên lập tức run lật bật không hề có cốt khí.
Nhân lúc Thẩm Húc buông tay, quả cầu này té xuống đất lăn một vòng, lập tức trốn đến sau đùi người.
Bạch Uyên ngáp một cái, đưa mắt nhìn Thẩm Húc: “Thằng nhóc nhà ngươi sao lại xách vật nhỏ này về?”
Thẩm Húc còn chưa trả lời, Chồn bên kia đều gấp không chờ nổi mà lẩm bẩm: “Đều do ta quá thiện lương, khiến cho hiện tại phải bỏ xuống cơ nghiệp mình đã tích lũy mấy năm nay...” Nó vừa nhấc đầu, liền đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Húc, lập tức bất mãn phồng má: “Sao vậy? Ngươi không tin ta? Ngươi cảm thấy lão phu là —— ”
“Lão phu?!” Bạch Uyên thình lình ngắt lời.
“Khụ khụ, tiểu yêu… không sai, tiểu yêu ta cũng chưa từng làm việc thương thiên hại lý, ta nhiều nhất chính là lấy chút bạc mà thôi.” Chồn tưởng tượng đến bị đám người Thẩm Húc xem thường, liền tức giận giật mạnh góc áo hắn, “Lão… ta! Nếu không phải Yêu tốt, làm sao ta sẽ xông về phía kẻ đần như ngươi chứ!”

“Được rồi được rồi…” Thẩm Húc cảm thấy Chồn vẫn là có chỗ đáng yêu, bỏ đi một bao ‘bảo bối’ lớn của nó kia.

“Những việc này tạm thời cứ để đó, trước mắt chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn.

Bạch Uyên.

“Bạch Uyên nghe vậy ngồi dậy, “Không thấy Thanh Ngư.”
Hai người Thẩm Thích tóm tắt lại chuyện xảy ra trong hội đấu giá, đặc biệt là vụ nổ bất ngờ và chim Tất Phương.

Nghe đến tên Tất Phương, Bạch Uyên không tự chủ nhíu mày.
Trong hiểu biết của Bạch Uyên, Tất Phương đã không xuất thế thật lâu rồi, rốt cuộc là ai, tìm được chim non Tất Phương từ nơi nào?
Nhưng Thanh Ngư thì sao? Thanh Ngư là bị người theo dõi khi nào? Nó ở bên cạnh Thẩm Húc lâu như vậy, thế nhưng không cảm nhận được, Bạch Uyên không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ rốt cuộc bọn họ là hạng người gì…
“Các ngươi có từng nghe qua một truyền thuyết, nói Tất Phương xuất hiện, liền có điềm báo hỏa hoạn không?” Bạch Uyên hỏi.
Thích Thất gật đầu: “Có nghe thấy.”
“Sau lại trải qua suy diễn, nghe nhầm đồn bậy, mọi người đều cho Tất Phương đốt lửa.

Người nọ lấy được Tất Phương, không phải là mục đích này chứ?! Sẽ có quan hệ với Tào gia không?”
Thẩm Húc nghĩ một chút: “Nếu gã ta thật sự nhằm vào Tào gia, vậy gã và Từ gia có liên hệ gì không? Ta nghe nói già trẻ của Từ gia đều bị con trai của Từ lão thái nhốt trong phòng thiêu chết...”
“Không phải tất cả đều bị thiêu chết…” Chồn lấy ra từng món tài sản của mình từ trong bao tải, “Hình như đứa con út được người cứu ra, chính là bị cháy có chút thảm, nghe nói còn hủy dung… A?” Nó gãi gãi đầu, “Vừa nói vậy, hủy dung cho nên mang mặt nạ, có khả năng trên người cũng bị cháy đến lợi hại, cho nên đi đường cũng không thuận lợi lắm…!! Đầu của ta sao lại dùng tốt như vậy!!”
Không chờ Chồn khoe khoang tự mãn nhảy nhót lung tung vì phát hiện của mình, hai người Thẩm Thích đã sớm ngầm hiểu, bọn họ cần phải xuất phát đến Tào gia để xem thử.

Trời còn chưa sáng, lúc đêm khuya tĩnh lặng, có quá nhiều chuyện có thể xảy ra.

Đứa con út của Từ gia mang Tất Phương theo, sẽ không chờ đến thái dương của ngày mai.
Thanh Ngư cũng nhất định phải an toàn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.