Âm Dương Khế

Chương 7: 7: Phá Trận




“Này tiểu công tử, ngươi đừng thất thần.” Bạch Uyên nhảy lên vai Thích Thất, vươn móng vuốt cực ngắn múa may hai cái ở trước mặt y, “Chúng ta tạm thời đừng nghiên cứu mục đích của những kẻ đó, chúng ta ra ngoài trước rồi nói, được không?”
Nghe nó nói lời này, Thẩm Húc thiếu chút nữa không nhịn được xúc động xách nó lên: “Vừa rồi không phải ngươi còn nói ngươi không biết ra ngoài như thế nào sao?”
Bạch Uyên hiển nhiên có chút kiêng kỵ tay của Thẩm Húc, liền nhanh chóng nhảy đi cách hai người xa một chút, trả lời: “Vừa rồi ta không biết, nhưng hiện tại ngoài ta ra, không phải còn có hai ngươi sao.

Hơn nữa trời cao có đức hiếu sinh, thế nhưng cho ta gặp gỡ ngươi —— “
Nó nhấc móng vuốt nhỏ lên, chỉ thẳng vào Thẩm Húc, khiến cho Thẩm Húc chỉ chỉ vào mặt mình với vẻ ngơ ngác.
“Không phải ngươi, thằng nhóc, ta là chỉ ngọc quyết của ngươi.” Nó vừa nói vậy, liền khiến ánh mắt hai người dời lên trên ngọc quyết, “Ngọc quyết này chính là vật tốt của Thượng cổ, là ngọc ấm do dung nham lòng đất luyện thành.

Yêu linh bình thường sẽ bị nó làm bị thương, nhưng ta căn bản không phải Yêu linh, vậy chính là thứ tu luyện số một.

Hơn nữa thuật giam cầm này vô cùng âm độc, vừa lúc dùng ngọc quyết thuần dương của ngươi để đánh vỡ.

Hắc hắc, trời không phụ ta!”
Thẩm Húc hoàn toàn không rõ ý tứ của Bạch Uyên, gãi đầu nhìn nó với vẻ mặt khó hiểu.
Có lẽ Bạch Uyên không nghĩ tới thằng nhóc này trật đường* như vậy, chỉ phải tức giận bổ sung: “Ngươi là thân thể chính dương, lấy linh lực của ngươi điều khiển ngọc bội thuần dương này, thử đốt tâm trận.”
(*不上道: chậm chạp, k có ngộ tính, cũng hình dung làm việc không tiến vào quỹ đạo.)
“Đốt thế nào nha?”
“Hắn không biết làm.

Hắn chưa học bao giờ.” Thích Thất bổ sung.
Bạch Uyên thật sự muốn trừng rớt mắt, thân thể này hơi thở này, lại hoàn toàn dốt đặc cán mai đối với chuyện Ngự yêu, quả thật là phí phạm của trời! Bạch Uyên chạy đến bên cạnh Thẩm Húc, vòng quanh hắn, ngửi ngửi mùi vị trên người hắn, vỗ trán một cái mới phát hiện, thì ra linh lực dao động trên thân kiếm lúc hắn tiến vào căn bản không phải của hắn.
Rất lâu không thấy người, nhất thời hưng phấn quá mức, xem nhẹ chi tiết quan trọng như vậy.
“Để ta được không?” Thích Thất hỏi.
“Ngươi?” Bạch Uyên ngắm y, xòe móng vuốt nói, “Không được, không được.

Máu trên người ngươi còn âm hơn chú này, bị ngươi chạm vào một cái, khẳng định ngày mai ta sẽ bị đốt khô.” Bạch Uyên ủ rũ cụp đuôi trở lại trên tượng đá của mình, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nâng cái đầu nhỏ khiến người trìu mến kia: “Ồ, bỗng nhiên ngẫm lại, hình như cũng không phải không được, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Thẩm Húc vội hỏi.
Bạch Uyên liếc nhìn thằng nhóc không tiền đồ kia, nhàn nhạt nói: “Nhưng chính là tương đối phiền toái mà thôi.

Nhóc con, linh lực của ngươi rất mạnh, nhưng ta cần chính là chú chính dương, ngọc thuần dương có thể giúp ngươi chuyển âm thành dương.”
“Chuyển thế nào?”
“Ta biết rồi.”
Thích Thất đi về phía Thẩm Húc trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, bảo hắn cho mượn ngọc thuần dương.


Y hít sâu một hơi, ngậm ngọc đỏ vào trong miệng.

Vết thương trên tay vừa rồi còn chưa khép lại, y lại cắt ra một đường máu.

Y cắt thật sự sâu, lần này máu chảy như suối, lời chú có hiệu lực theo tiếng ngâm, ngọc thuần dương dần trở nên trong suốt, hấp thu máu của Thích Thất giống một miếng bọt biển.
Chờ đến khi toàn thân ngọc thuần dương đỏ tươi, Thích Thất chậm rãi mở mắt ra, một mảng màu máu dưới ánh sáng của ngọc thuần dương.

Thích Thất thúc giục linh lực, thúc đẩy huyết dịch chứa dương khí của ngọc thuần dương theo động tác của tay y, ở trên chỗ vốn là thuật giam cầm, viết lại trận phá ma.
Bạch Uyên cùng Thẩm Húc nín thở ngưng thần ở một bên, sợ quấy rầy đến động tác của Thích Thất dẫn đến thất bại trong gang tấc.

Cũng không biết thời gian qua bao lâu, chỉ cảm thấy trong ngôi miếu an tĩnh đến chỉ còn tiếng của Thích Thất, toàn bộ đều im lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy Thích Thất thở ra một hơi, đọc khẽ một tiếng “Động”, trận phá ma vẽ dưới đất chậm rãi bốc cháy.

Ngọn lửa kia càng cháy càng lớn, trận pháp giam cầm như là lá khô rụng ven đường, vừa nhóm liền cháy, thoáng cái đã bị đốt đến gần như không còn, chỉ còn lại có tro đen chui vào trong ngói vụn.
Tượng đá mất đi trận pháp chống đỡ, trong khoảnh khắc trận pháp biến mất, hoàn toàn sụp đổ.
Bạch Uyên không còn giam cầm, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to: “Hai đứa nhỏ, giữ chặt ta!”
Bộ dạng chó con dần trở nên lớn hơn, lộ ra bộ dạng vốn có của Khuyển thần, bộ lông tung bay giống như ngọn lửa, chiếu sáng rực rỡ.

Thẩm Húc vội lôi kéo Thích Thất chậm nửa nhịp, khó khăn nắm lấy một dúm lông của Bạch Uyên, Bạch Uyên tung người, mang theo hai người trực tiếp đâm thủng nóc miếu cùng rễ cây, xông ra ngoài.
Lần này dùng hết toàn bộ linh lực đang có của Bạch Uyên, vừa ra miếu thần lại biến trở về bộ dạng chó con lúc trước, làm hại hai người cũng lăn lăng lốc ra thật xa.

Thẩm Húc xoa cái mông lại bị ngã đau của mình, tức giận trừng mắt nhìn chó con chơi soái không thành, bò dậy.

Thích Thất không chật vật như hắn, lúc ngã xuống đất có thể miễn cưỡng đứng vững.
Thẩm Húc vừa định cảm thán, người đạo hạnh sâu quả nhiên không giống bình thường, ngẩng đầu liền thấy sắc mặt Thích Thất trắng bệch, còn trắng hơn y lúc bình thường, trắng đến mức khiến Thẩm Húc sinh ra ảo giác, dường như Thích Thất cũng sắp biến thành những yêu quái không có thực thể kia.
“Còn được…?”
Thích Thất muốn xua tay tỏ vẻ, không ngờ y vừa giơ tay ra, một hơi liền không thở nổi, trước mắt tối sầm, té xỉu ở trước mặt Thẩm Húc.
May mắn Bạch Uyên vẫn còn: “Hỏi cái rắm, vừa thấy chính là mất máu quá nhiều, ngươi xem tay của y.”
Thẩm Húc nghe vậy lật tay Thích Thất qua, bẻ ngọc thuần dương được nắm chặt trong tay y, mới thấy vết thương bị nhiều lần cắt ra đã sâu có thể thấy xương.
Bạch Uyên ở một bên thở dài: “Ài, đứa nhỏ đáng thương, cũng không biết y cắt mấy lần vì ngươi.”
***
Trong phòng đá u ám, tấm phù trên bàn đá phía nam đột nhiên run lên, phút chốc tự cháy.

Thủy ngân vốn chảy liền mạch đột nhiên ngừng lại, như muốn chảy ngược.
Đuốc trên tường sáng lên, có người đi đến.

“Sao lại thế này?”
Nữ tử vẫn luôn trông giữ bàn đá quỳ xuống đất, lập tức co rúm: “Trận của Giang Âm bị phá, chỉ thiếu một chút…”
Người kia chỉ nhíu mày, cũng không trách cứ nàng, lại đỡ nàng dậy: “Chẩm Diên, không cần sợ, chỉ là một trong số đó mà thôi.

Ngươi đi xem cho ta, là ai phá trận.”
***
Ba người Tiêu Chính Khôn lòng vòng trong núi rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là trở lại chân núi.

May mắn bọn họ tìm được Thẩm Húc cả người đầy máu ở đó, đang cõng Thích Thất hôn mê bất tỉnh xuống núi, nhất thời lệ nóng doanh tròng.
Nếu như Thẩm tiểu công tử mất tích trong núi của bọn họ, chỉ sợ về sau thương hội của Giang Âm không thể tiếp tục kinh doanh nữa.
Tiêu Chính Khôn lập tức hỗ trợ cõng Thích Thất, nhanh chóng tìm ngựa xe trở về.
Thẩm Húc chỉ cảm thấy một chuyến này cũng khiến người mệt mỏi, việc gặp được hoàn toàn lật đổ những thứ mình học được nhìn được ở hai mươi năm qua.

Nhưng hắn lại không có cách nào nói với đám người Tiêu Chính Khôn, lúc bị hỏi đến chỉ có thể cười ha hả, che dấu.
Hắn vừa trở về thương hội vội vàng lau máu ở trên mí mắt, thay đồ dính máu đi, trực tiếp cho mồi lửa đốt cháy.

Tuy là hắn đã cam đoan, trên người mình không có thương, máu đều là dã thú trong núi, Tiêu Chính Khôn vẫn mời đại phu đến xem cho hắn.
Thẩm Húc chỉ bị mệt, nhưng Thích Thất lại bị phát sốt.

Vốn dĩ Tiêu Chính Khôn còn muốn sắp xếp phòng khác cho Thẩm Húc, nhưng hắn lo lắng Thích Thất, lại nghĩ đến thương trên tay Thích tiểu công tử đều có liên quan đến mình, thật sự không an tâm nổi.
Thích Thất sốt đến mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên rỉ khó nhịn.

Thẩm Húc không biết y mơ thấy gì, chỉ có thể dựa theo lời dặn của đại phu, đổi khăn lạnh định kỳ cho y.
Cho dù Thích Thất đang hôn mê, tính cảnh giác vẫn rất cao.

Khớp hàm cắn chặt, không rót được chút thuốc nào vào.

Đại phu miễn cưỡng cho hai châm, viết xong đơn thuốc, dặn dò Thẩm Húc, Thích Thất vừa tỉnh liền phải uống thuốc.
Thẩm Húc đành phải canh giữ trước giường, cũng không dám đi tiêu dao ở đâu.
Thích Thất giống như rơi vào một thời không khác, bốn phía đều là sương mù, người lui tới trên đường giống như đang nói chuyện vui vẻ.

Nhưng giọng nói của bọn họ bị sương mù hút đi, cuối cùng truyền vào lỗ tai chỉ có từng trận vù vù.

Y cảm thấy đau đầu, trên người cũng đau, mỗi khớp xương đều giống như bị đánh nát.

Y đi lang thang trên phố thật lâu không có mục tiêu, dường như đã ra khỏi thành, nhưng sương mù không hề có ý tứ muốn tản ra.

Y đi lên trước dọc theo đường mòn, liền nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng xa.

Tiếng vó ngựa kia gấp như vậy, vội như vậy, lo lắng không yên.

Y mới chợt nhận ra, không biết mình đã nằm trên giường từ khi nào, không thể động đậy.
Y thấy có một người phụ nữ nông thôn bế y lên, nhưng y không thấy rõ bộ dạng của đối phương.

Bà giống như thật sốt ruột, lại giống như đang khóc.

Y được bà ôm bỏ vào một cái lu, người phụ nữ kia liền vùi gạo lên người y.

Gạo thật nặng, y bị đè đến mức tay chân đều không thể nhúc nhích, thậm chí lấp kín miệng mũi y, ngăn cách hô hấp của y.
Thích Thất nghe thấy bên ngoài có tiếng phá cửa vào, có tiếng thét chói tai cùng đao kiếm, có tiếng lục tung tìm kiếm… Y cảm thấy lúc mình sắp bị nghẹn chết, có ánh sáng tiến vào.

Có một bàn tay muốn kéo y lên, trên bàn tay kia còn mang theo máu ——
Thẩm Húc cũng chỉ là muốn đổi khăn cho Thích Thất không nghĩ tới cổ tay đột nhiên bị người giữ chặt, hắn đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Thích Thất nghe thấy tiếng, bỗng mở đôi mắt che kín tơ máu ra.

Đập vào mắt không phải người trong giấc mơ, thì ra là Thẩm Húc, lập tức thả lỏng: “Là ngươi...”
“Đương nhiên là ta, chẳng lẽ ngươi…” Thẩm Húc còn chưa nói xong, Thích Thất đã khép mắt lại, liền ngủ.

Chỉ là y không buông tay hẳn, giống như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, nắm cánh tay Thẩm Húc.
Thẩm Húc gọi mấy tiếng bên tai y, đều không có được đáp lại, nhưng hắn nghe thấy tiếng hít thở của Thích Thất dần trở nên vững vàng.
Được rồi, vậy đêm nay liền tạm chấp nhận thôi.
Rốt cuộc ngủ được một giấc, Thích Thất bắt đầu bớt sốt.

Ngày hôm sau tỉnh lại tuy rằng môi lưỡi khô khốc, cả người không có chút sức lực, nhưng không còn cảm thấy cả người đau đớn.

Chỉ là y vừa mở mắt, liền thấy Thẩm Húc giống như lúa mùa thu, đầu sắp lệch đến trên mặt y.
Tay y vừa động, mới phát hiện mình còn nắm cổ tay của đối phương.

Cổ tay Thẩm Húc ấm áp như vậy, cùng với thân thể vẫn luôn lạnh băng của mình khác nhau như trời với đất.
Thẩm Húc bị y đánh thức, vỗ đầu một cái, không nói lời nào vội vàng chạy ra ngoài.

Chờ khi hắn quay lại, trong tay cầm theo một bát thuốc.

Thẩm Húc giục Thích Thất mau uống hết, vừa bù nước vừa bổ thân, thấy y uống hết còn tặng kèm một miếng mứt quả.
“Cảm ơn.” Thích Thất nói bằng giọng khàn khàn.

“Cảm ơn cái gì nha!” Thẩm tiểu công tử vung tay lên, không thèm để ý đến hai mắt thâm đen của mình, “Nếu không phải ngươi, ta cũng không nhất định có mệnh trở về đâu.

Chiếu cố ân nhân, phải làm, phải làm…”
“Đúng đúng, hắn phải làm.”.

Ngôn Tình Cổ Đại
Thẩm Húc còn chưa biểu đạt xong, ngọc quyết bên hông bỗng nhiên phát ra tiếng, khiến hắn khiếp sợ: “Sao ngươi còn ở đây?”
Bạch Uyên ló đầu ra từ ngọc quyết, đầu nhỏ kia liền treo ở trên eo Thẩm Húc theo ngọc quyết, bộ dạng kia thật sự khiến người xấu hổ.

Bạch Uyên trợn mắt với Thẩm Húc, hừ hừ: “Đứa nhỏ vô tri, ông đây vốn dĩ không đi, chỉ là nghỉ tạm ở ngọc quyết này của ngươi mà thôi.

Hai ngày này ta không lên tiếng, đừng xem như ta chết!”
Thẩm Húc không tự chủ sờ lên mí mắt mình, mới nhận ra cũng không bôi máu của Thích Thất.

Lúc này hắn liền khó hiểu hơn, xách thịt sau cổ Bạch Uyên liền nhấc chó đến trước mặt mình.

Bạch Uyên bị bắt mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, chỉ hận móng vuốt hiện tại của mình còn quá ngắn, không thể cho thằng nhóc vô lễ này một cái tát tức muốn hộc máu.
“Thích Thất, ngươi xem, ta nhấc được nó??! Ta đây là… đôi mắt của ta…?”
Không đợi Thích Thất trả lời, Bạch Uyên đã phỉ nhổ hắn: “Lão tử là tiên thú! Tiên thú ngươi hiểu không! Vốn dĩ chính là thần tiên ra vào hai giới, dĩ nhiên không thể so với những thứ tầm thường kia! Hừ! Lão tử cho ngươi nhìn thấy, đó là ân điển cho ngươi, ngươi cũng không ngẫm lại những tín đồ trước kia thờ cúng nhiều đồ tốt như vậy, chỉ để ta hiển linh một hồi!”
Nó thao thao bất tuyệt khinh bỉ Thẩm Húc một trận, nói một hơi dài như vậy cũng không mang theo hổn hển.
Thích Thất nghe xong liền hỏi: “Nói như vậy sau này Thẩm Húc vẫn là nhìn thấy thế giới kia?”
“Có hơi thở của ta vờn quanh, hắn liền không cần ngươi cắt ngón tay cho hắn.” Ngụ ý, Bạch Uyên chính là một đôi thiên nhãn của Thẩm Húc.
Thích Thất im lặng không nói, có chút đăm chiêu.
Bởi vì Bạch Uyên giãy giụa quá lợi hại, Thẩm Húc giơ tay cũng cảm thấy mỏi, tùy tiện liền đặt chó nhỏ lên bàn.
“Vậy từ lúc ra khỏi núi ngươi vẫn luôn đi theo chúng ta?”
Bạch Uyên liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ta cũng chưa nói lời cảm ơn với Thích Thất đâu, sao có thể nói đi là đi?”
“Vậy ngươi mau nói đi, cút lẹ lẹ.” Thẩm Húc nhìn da mặt dày của nó, quả thật muốn vỗ vào đầu nó mấy cái.
Thích Thất đáp lại nhàn nhạt: “Bạch Uyên tiền bối, Thích Thất cũng chỉ là làm hết khả năng của ta, không cần nhắc đến.”
“Này không phải nói như vậy… ngươi với ta cũng xem như là ơn cứu mạng, nếu không có ngươi cứu giúp, chỉ sợ ta qua thêm tám năm mười năm nữa, liền thật sự hồ phi yên diệt.”
“Tiền bối đã nói là ơn cứu mạng, Thích Thất không hy vọng báo đáp xa vời gì, chỉ là không biết tiền bối có thể giúp ta một chuyện nhỏ không?”
Bạch Uyên vỗ ngực đồng ý: “Ân cứu mạng trả ơn một dòng*, dĩ nhiên ta biết rõ đạo lý này.

Ngươi nói đi, ta nhất định dốc sức tương trợ!”
(*涌泉相报 dũng tuyền tương báo: cho dù nhận được chút ân huệ nhỏ bé cũng phải báo đáp lại gấp bội.)
“Được lời hứa hẹn của tiền bối, Thích Thất lại cảm ơn trước.” Thích Thất ôm quyền, liền nói ra lời yêu cầu của y: “Bạch Uyên tiền bối, ngọc quyết với ngươi mà nói là nơi tu luyện tuyệt vời.

Ta muốn mời tiền bối ở lại tu luyện trong ngọc quyết này, cùng lúc đó có thể truyền lại tài nghệ Ngự yêu với Thẩm Húc.”
“??”Bạch Uyên kinh ngạc.
“Gì?” Thẩm Húc cũng kinh ngạc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.