Âm Dương Khế

Chương 8: 8: Trở Về




Thẩm Húc chỉ sợ tai mình nghe sai, còn cố ý cúi đầu nhìn thoáng qua biểu tình của Bạch Uyên, không nghĩ tới Bạch Uyên còn hơn thế nữa, sợ tới mức một chân thò ra khỏi ngọc quyết, còn kém một giây nữa là đạp hụt.
Thích Thất nhìn hai người kia trố mắt nhìn nhau, nói: “Nếu tiền bối có thể hỗ trợ một chút, Thích Thất cảm thấy mỹ mãn.”
Nghe lời này của y, rõ ràng là khiến Bạch Uyên không thể nào từ chối.

Bạch Uyên thật sự hận đến mức muốn cắn rớt đầu lưỡi mình, khiến nó tự mình đào hố cho mình.

Được lắm, để người ta đưa đến tận hố.
Chờ thân thể Thích Thất hồi phục, bọn họ liền lên đường trở về Nam Hoài.

Tiêu Chính Khôn muốn đưa bọn họ, lại bị Thẩm tiểu công tử từ chối.

Không có người trói buộc trông giữ, dọc theo đường đi hắn lại tự do tự tại hơn nhiều, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi, mệt liền ở trọ, cực kỳ khoái hoạt.
Tuy rằng đã trải qua một kiếp họa, nhưng bên cạnh có Thích Thất và Bạch Uyên, Thẩm Húc vẫn cảm thấy an tâm.
Nếu Bạch Uyên đừng có mỗi ngày buộc mình nghe nó giảng pháp, vậy dù có tốt hơn cũng bỏ….
Đại khái là vì còn nhân tình của Thích Thất, mỗi ngày Bạch Uyên muốn Thẩm Húc ngoan ngoãn nghe nó giảng phương pháp Ngự yêu ít nhất hai canh giờ.

Thời gian tu luyện của Bạch Uyên rất cố định, cho nên thời gian nó giảng cho Thẩm Húc cũng rất cố định, đều là chọn lúc mở màn của kể chuyện*, làm hại Thẩm Húc không có cách nào đi xem náo nhiệt.
(*说书, mấy người ngồi trong quán trà kể truyện í.)
Chuyện may mắn duy nhất, đại khái chính là Bạch Uyên sống lâu hơn ai hết.

Hầu hết thời gian nó đều thích trộn lẫn một vài chuyện cũ năm xưa bên trong, vẫn là thỏa mãn chút tò mò đối với thời xưa của Thẩm Húc.
“… Ta có chút ngốc, ngươi nói đến rõ ràng đâu ra đó, xuất thân là yêu, vì sao ngươi sẽ biết nhiều chuyện về Ngự yêu như vậy chứ?”
“Mấy thuật pháp kiềm chế thế giới kia, bản thân chính là chúng ta truyền cho các bộ lạc đó.”
“Các ngươi dạy chúng ta cách đánh các ngươi?” Thẩm Húc nghe xong, có lẽ kinh ngạc nhất không gì hơn một câu cuối cùng.

Bị Thẩm Húc châm chọc, Bạch Uyên tức giận nhảy xuống khỏi bàn, móng vuốt liền vỗ đến trên đầu đối phương: “Lúc trước chúng ta truyền thụ đều là phương pháp ngay thẳng*, những tà thuật kia rõ ràng là tự các ngươi mày mò ra.”
(*正气: đi theo chính đạo, chính nghĩa, công bằng.)
Dường như nó vẫn cảm thấy Thẩm Húc ngu si, vỗ vỗ mặt hắn: “Đều nói, trời cao có đức hiếu sinh.

Lúc ấy loài người nhỏ yếu, nếu bọn họ không có bất kỳ thủ đoạn nào để tự vệ, hôm nay ngươi chính là một cục đá ở trên Thái Hành Sơn, nào có thể sinh ra một mũi hai mắt.”
“Được rồi…” Thẩm Húc bị một con chó nhỏ vỗ vỗ má giống như trêu chọc con nít, lập tức có chút xấu hổ lại không phục.

Đang muốn lắc Bạch Uyên một cái, bỗng nhiên nhận ra: “Có phải ngươi lớn hơn một chút hay không???”
Nói đến cái này Bạch Uyên liền rất đắc ý, nhịn không được lắc lư cái đuôi bồng bềnh của mình, ngẩng đầu nói: “Đúng vậy, ông đây cách ngày trọng chấn hùng phong* lại gần một bước.”
(*重振雄风: ý chỉ sau một hồi thất bại suy yếu, lại một lần nữa trở nên phát đạt thịnh vượng.)
Lúc này Thích Thất đẩy cửa vào: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Thẩm Húc cũng chỉ quay đầu một cái, Bạch Uyên đã chui vào bên trong ngọc quyết.

Không biết vì sao, Thẩm Húc cảm thấy dường như Bạch Uyên có chút kiêng kỵ Thích Thất, hắn phải tìm thời gian hỏi một chút.
“Làm sao vậy?”
Thích Thất nhìn thoáng qua vật còn sống có thể nói duy nhất còn lại trong phòng, nhíu mày.

Y cũng cảm giác được, Bạch Uyên cũng không muốn tiếp xúc với y.
“Ngày mai hẳn là có thể tới Nam Hoài, ngươi đã nghĩ làm sao để nói chuyện Ngự yêu với Thẩm gia gia chưa?”
Thẩm Húc thở dài một hơi, không nghĩ tới phiền muộn mình nhắc đến ở mấy ngày trước, Thích Thất lại còn nhớ rõ.

Hắn lập tức nằm bò lên án thư, sầu đến mức cả mặt đều nhăn tít lại.

Nói tuyệt đối không học Ngự yêu là chính bản thân hắn, hiện tại tung ta tung tăng học cũng chính là bản thân hắn.


Thẩm tiểu công tử mới hơn hai mươi tỏ vẻ thật sầu, lật lọng thật mất mặt.
Lại nói hắn cũng không biết làm sao để giới thiệu Bạch Uyên với ông nội.
Thích Thất thấy hắn sầu: “Cần ta đi cùng để giải thích với Thẩm gia gia không?”
“Vì sao là ngươi nha…”
Thích Thất nghĩ nghĩ: “Dù sao lúc trước là ta khăng khăng để Bạch Uyên tiền bối truyền thụ tài nghệ cho ngươi, cũng không trưng cầu ý kiến của ngươi.”
“Cũng không phải hoàn toàn không suy xét ý kiến của ta…” Thẩm Húc bổ sung.
Thích Thất dứt khoát gật đầu: “Không sai.”
Thẩm Húc “Ồ” một tiếng ngã vào trên án thư, lòng hộc máu ba lần: “Thôi thôi, vẫn là tự ta đi nói.” Hắn lại móc hai quả Văn Hành kia khỏi ngực, “Sớm biết rằng phải đối mặt ông nội, ta nên hái trọc cây kia, chất một xe trở về.

Hiện tại chỉ lấy hai quả thế này, khẳng định ông nội sẽ chê cười ta.” Một xe Văn Hành, nói rõ phán đoán ban đầu của cháu trai là đúng, mới không phải là hiếu kỳ quá mức gì đó.
“Ta hỏi thăm, người ăn Văn Hành kia, có thôn dân nói điên rồi chạy vào trong núi, mất tích.” Thích Thất nói.
“Nghe được quá nhiều thứ trước giờ không nên nghe, cho nên điên rồi?”
Bạch Uyên ở trong ngọc quyết “Hừ” một tiếng không kiên nhẫn, trả lời: “Người phàm ăn vật của Yêu vật của Thần, hẳn là không còn khả năng tiếp tục làm người.

Người kia chỉ là bị yêu khí ăn mòn, thành vật của thế giới kia mà thôi.”
Bạch Uyên hiếm khi lên tiếng, ngay cả Thích Thất đều nhướng mày.
***
Thẩm Thiên Phi thấy cháu trai về đến nhà không thiếu cánh tay thiếu cánh chân, thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Thích Thất đưa người đến, liền cáo từ trước, Thẩm Húc dưới tình huống bị ông nội nhéo lỗ tai, vẫn không quên hô to với người rời đi: “Có rảnh nhất định phải tới tiệm ăn —— ”
Thích Thất dừng bước, đáp lại được.
Thẩm Thiên Phi liền kinh ngạc hơn.

Không phải kinh ngạc cháu trai nhà ông gọi bạn gọi bè, là kinh ngạc cháu trai nhảy nhót lung tung nhà ông thế nhưng còn có thể hợp với Thích Thất ngăn nắp bảo thủ*.

(*Nguyên văn 一板一眼 nhất bản nhất nhãn.)
“Đau đau đau… ông nội, con cũng đã trở về bình an, ông liền không thể đối tốt với con một chút được sao?!” Thẩm Húc lại không dám gạt tay Thẩm Thiên Phi, vẻ mặt đưa đám cầu xin tha.
Thẩm Thiên Phi nghe thấy lời này liền nổi giận, thưởng cho Thẩm Húc một cú cốc đầu: “Con để cho người bảy tám chục tuổi như ông nội mỗi ngày nhớ thương con, mặt mũi con đâu?”
Thẩm Húc được nới lỏng lỗ tai, lập tức trốn đến phía sau Phùng quản gia: “Ông nội, con đã là người hai mươi, người cứ nhéo tai con trước mặt người ngoài, con mất mặt cỡ nào chứ… con thật mất mặt, Thẩm gia cũng thật mất mặt đó…”
Lão gia tử Thẩm gia bị Thẩm Húc chống đối tức giận đến mức chỉ muốn cầm quải trượng lên đánh người.
Còn may Phùng quản gia khuyên can: “Lão gia, lần này thiếu gia ra ngoài, thu hoạch tương đối khá, không bằng người để thiếu gia kể cho người, nó gặp được chuyện tốt gì.”
“Được, được, Thẩm Húc con nói, con nói cho ta nghe một chút.” Thẩm Thiên Phi gõ gõ quải trượng, trừng mắt nhìn Thẩm Húc.
Thẩm Húc há to miệng, lơ đãng sờ soạng hai quả Văn Hành giấu trong vạt áo, cuối cùng vẫn là nuốt lời sắp nói xuống bụng.

Hắn lắc đầu, rũ mắt không dám đối diện với Thẩm Thiên Phi: “Con không tìm được Văn Hành, cũng không thấy gì, đi một chuyến công cốc…”
Thẩm Thiên Phi nhìn chằm chằm hắn, chỉ cảm thấy vẻ nghịch ngợm vừa rồi đều biến mất không bóng dáng, xem ra đứa cháu nhỏ của mình lần này ăn quả đắng rồi.

Ông nhìn Thẩm Húc gần như hai tháng không gặp từ trên xuống dưới, cảm thấy dường như hắn thiếu gì đó ở trên người.
Phùng Thiên Sơn cho rằng thiếu gia mệt, khuyên Thẩm Thiên Phi cho Thẩm Húc đi nghỉ.

Không biết Thẩm Thiên Phi nghĩ tới gì đó, xua xua tay liền thả Thẩm Húc đi.

Chờ đến khi Thẩm Húc đi xa, ông mới hỏi Phùng Thiên Sơn: “Ngọc quyết Húc nhi đeo trên eo, lúc trước ngươi từng thấy chưa?”
Ông nội cũng không giữ hắn lại hỏi han gì nữa, Thẩm Húc vội chạy nhanh về phòng mình.

Cảm giác nói dối với ông nội không tốt lắm, cũng không biết ông nội có nhìn thấu bộ dạng làm bộ ảo não hay không, chuyện đầu tiên hắn làm khi vào phòng, chính là bỏ Văn Hành trong vạt áo vào trong hòm kho báu nhỏ của hắn.
Bạch Uyên vừa rồi vẫn luôn trốn ở ngọc quyết khó được lúc ra ngoài hóng gió, vừa ra ngọc quyết liền vòng quanh Thẩm Húc, không khỏi cảm thán: Nhà của Thiếu gia Thẩm gia cũng thật lớn.
Thẩm Húc cất hòm kho báu của mình xong, liền hỏi Bạch Uyên hôm nay còn giảng bài hay không.

Bạch Uyên ngáp một cái, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy có người đến gõ cửa, nó lập tức lại trốn vào trong ngọc quyết.
Thẩm Húc cho người vào thì ra là Thanh Ngư.

Thanh Ngư vừa thấy thiếu gia nhà mình trở về nguyên vẹn, nhất thời lệ nóng doanh tròng.
“Này này này, ngươi khóc cái gì……” Thẩm Húc ngốc.

“Ta còn lo lắng thiếu gia ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên, cũng lo lắng thiếu gia ở trong cái rương kia chết ngộp chết đói… Còn có Tiểu Mai các nàng cũng thật lo lắng thiếu gia, chỉ sợ đời này đều không thể thấy thiếu gia nữa…”
Thẩm Húc cảm thấy xấu hổ vì sức tưởng tượng của Thanh Ngư cùng mấy tỳ nữ của hắn.
Bạch Uyên lặng lẽ chế nhạo bên tai hắn: “Xem ra Thiếu gia Thẩm gia của chúng ta ngày thường hẳn là cơm tới há mồm đồ tới duỗi tay, bằng không cũng sẽ không vừa xa nhà một chút đã bị người lo lắng gần chết.”
“Câm miệng…” Thẩm Húc một bên trợn trắng mắt một bên tức giận nói.

Lời vừa ra khỏi miệng mới nhớ tới chỉ có hắn có thể nghe thấy Bạch Uyên nói, có chút xấu hổ đối diện với ánh mắt khó hiểu của Thanh Ngư.

“Không phải nói ngươi, ta chính là có chút mệt, xuất hiện ảo giác.”
Thanh Ngư gật đầu vâng vâng dạ dạ, dặn dò Thẩm Húc nghỉ ngơi cho tốt, thuận tiện mang tin tức hắn trở về bình an cho đám tỳ nữ nghe.

Chờ Thanh Ngư rời đi, Thẩm Húc mới cảm thấy mình rốt cuộc thả lỏng, không nói hai lời ngã nhào xuống giường, ôm gối đầu liền ngủ.
Nhân lúc Thẩm Húc nghỉ ngơi, Bạch Uyên hiện hình ra khỏi ngọc quyết.

Vừa rồi nó chỉ lo chơi, còn chưa đánh giá Thẩm trạch cho kỹ.

Không có thân thể trói buộc, Bạch Uyên nhảy ra khỏi phòng Thẩm Húc dễ như trở bàn tay, đi lên nóc nhà.

Đứng cao nhìn xa, nó thật sự rất thích góc độ này, cho dù là từ núi Sừng Trâu nhìn về phía huyện Giang Âm, hay là từ trên bệ thờ nhìn các tín đồ nằm rạp dưới đất, luôn có loại cảm giác bễ nghễ chúng sinh*.
(*睥睨众生: nhìn xuống chúng sinh với con mắt kiêu ngạo.)
Bạch Uyên chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài, muốn giống như ngàn năm trước, sau đó thả người nhảy lên chính là hòa vào mây xanh.
Đáng tiếc hiện tại chưa được.
Nó có thể nhìn rõ, trấn thú ở bốn góc Thẩm trạch.

Bốn trấn thú hợp lại thành một tấm chắn vô hình, bao phủ toàn bộ Thẩm trạch vào trong, Yêu linh không có cách tới gần.

Mặc dù nó xem như không phải Yêu linh bình thường, nhưng cũng không thể xem như tộc người bình thường, không biết trấn thú này có làm ra đáp lại hay không.
Cũng không biết những trấn thú này đã ở đây bao nhiêu năm, nếu như đã có trước khi Thẩm Húc sinh ra, cũng khó trách Thẩm Húc không nhìn thấy thế giới kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.