Âm Dương Luật Sư

Chương 23: Vào thôn



"Đi bên này đi! Tôi thấy hướng đi của con đường này sẽ dẫn lên Ngũ Chỉ Sơn." Bọn họ đi tới một cái ngã ba, bỗng nhiên Lãnh Dương nhìn thấy có thêm một con đường đất, phải nói, nàng đoán con đường đất phân nhánh ra này hẳn là con đường vào thôn, đoán chừng đi không bao lâu là sẽ nhìn thấy thôn thần bí kia của Lê tộc.


"Cô nói xem, quanh thôn thật sự có cái gọi là 'Cấm' sao?" Diệp Hàm đứng ở cửa ngã ba, cũng không có chuyển bước, cô cũng suy đoán con đường đất xuất hiện ở bên tay phải bọn họ có khả năng là con đường vào thôn, người khác đều nói quanh thôn này bị hạ "Cấm", bọn họ cứ thế mạo muội vào, nếu như trúng "Cấm" vậy phải làm thế nào? Không phải cô sợ chết, mà là cô không thể mạo muội làm việc, nếu như bọn họ xảy ra chuyện, chuyện tiếp theo còn làm thế nào mà làm được?


Lãnh Dương biết Diệp Hàm lo lắng, liền đi tới trước mặt Diệp Hàm, đối với mình và Diệp Hàm thực hiện một cấm chú, chú này trong vòng 24 giờ có thể phòng ngừa các loại thần chú đơn giản tác động vào bản thân, Lãnh Dương cảm thấy những thôn dân kia hạ "Cấm" sẽ không là loại vu chú lợi hại, cấm chú của nàng có thể có khả năng tránh những "Cấm" chú này.


"Cô đang làm gì vậy?" Diệp Hàm nhìn thấy Lãnh Dương ở trước mặt cô cắt ngón tay, nhỏ máu ra lòng bàn tay, sau đó hai tay vẽ loạn, xem dáng dấp khá giống đang thi pháp, tuy rằng Diệp Hàm biết Lãnh Dương sẽ không hại cô, thế nhưng trong lòng vẫn ngạc nhiên không nhịn được mà hỏi.


"Hạ chú." Lãnh Dương vừa từ trong túi lấy ra băng cá nhân, dán vào miệng vết thương , vừa đơn giản trả lời.


"Hạ chú? Cô hạ chú gì?" Diệp Hàm hiện tại nghe được cái chữ 'chú' này liền thấy đau đầu, cô cảm giác vu chú là thứ vô hình hại người, trong lòng rất là phản cảm, lúc này lại nghe được Lãnh Dương nói nàng đang hạ chú, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên đồng thời cảm thấy có chút không thoải mái.


"Cô yên tâm, đây là một loại chú lành, có thể ngăn chặn một ít thần chú khác, nên có thể để phòng ngừa chúng ta bị trúng 'Cấm' chú." Lãnh Dương sợ Diệp Hàm trở mặt, mau chóng giải thích rõ ràng, để ngăn ngừa đối phương nghĩ nàng tìm cớ để đánh lén cảnh sát.


Diệp Hàm ngẩn ra, cô không nghĩ tới vẫn còn có loại chú có khả năng ngăn chặn việc bị hạ chú, ban đầu cô còn tưởng rằng hết thảy thần chú đều không nên dùng, đều là hại người! "Theo cô nói, vậy thần chú có thể cứu người sao?" Diệp Hàm đuổi theo Lãnh Dương đã đi tới lối rẽ, hỏi.


Lãnh Dương nhìn Diệp Hàm cười, "Tất nhiên có, cô bị hạ chú, sau đó tôi dùng thần chú kia vì cô mà giải chú, loại thần chú dùng để giải chú đó không phải là cứu người sao!" Lãnh Dương cảm thấy lúc này Diệp Hàm khả ái nhất, có chút bổn bổn nữ nhân* làm cho nàng có chút hảo cảm, bởi vì không hoàn mỹ, mới làm cho nàng cảm thấy càng thân thiết.


* Cô gái ngốc


Diệp Hàm liếc Lãnh Dương một cái, không tiếp tục nói nữa, trong lòng hối hận muốn chết, đạo lý đơn giản như vậy, vậy mà cô lại chạy đi hỏi cái người dễ khiến người ta ghét kia, lần này trong đáy lòng người kia lại không biết đang cười nhạo cô thế nào.


Lãnh Dương nhìn biểu tình nghiêm túc của Diệp Hàm, vào giờ khắc này, nàng cảm thấy giống như bản thân đang đoán được tâm tình của đối phương, đáy lòng tự dưng cảm thấy rất hài lòng, trên mặt không tự chủ xuất hiện tràn trề một nụ cười xán lạn giống như ánh mặt trời, nghĩ muốn nói cái gì đó kích thích đối phương một hồi, nhưng bản thân nanf còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, hết thảy sự chú ý của nàng trong nháy mắt đã tập trung ở nơi khác, nhân vì muốn tốt cho nàng như nghe được tiếng chó sủa, âm thanh nghe hung hãn cực kỳ, giống như là khắp nơi đều là tiếng chó sủa inh ỏi, hơn nữa nghe ra tuyệt đối không phải chỉ một hai con, làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ chính là những tiếng chó sủa kia cách các nàng càng ngày càng gần...


Lãnh Dương cùng Diệp Hàm đều sinh ra dự cảm không tốt, nhưng tình hình hiện tại không cho phép các nàng cân nhắc thêm, dự cảm không tốt của các nàng lập tức biến thành sự thực, chỉ thấy phía trước bỗng dưng xuất hiện vài con chó săn màu đen, cao chừng nửa mét, chúng nó lao nhanh đến, cặp mắt hung dữ sắc bén, nhìn chằm chằm các nàng giống như đang nhìn con mồi, làm cho các nàng bỗng nhiên có loại ảo giác, tựa hồ hướng về các nàng chạy tới không phải chó săn, mà là chó sói hung ác.


"Trời ạ!" Lãnh Dương thét một tiếng kinh hãi, nàng không sợ chạy đến mười mấy dặm, thế nhưng nàng thật sự có chút sợ đám chó săn mạnh mẽ hung tàn này. Thế nhưng nàng biết lúc này nàng có xoay người chạy đi cũng không kịp, bởi vì nàng không có đầy đủ tự tin có thể chạy trốn được đám chó săn này. Vậy bây giờ phải làm sao? Tay không đánh chó sao? Trời ạ! Một chút tự tin chiến thắng nàng cũng không có, coi như cuối cùng có thể thắng, nàng đoán mình cũng phải đi chích vắcxin phòng bệnh chó dại.


"Ầm, ầm, ầm... ." Bỗng nhiên mấy tiếng súng kinh động, kéo tâm tư Lãnh Dương trở về, nàng quay đầu nhìn thử, nhìn thấy Diệp Hàm bên cạnh trong tay đang nắm một cây súng lục, trong lòng trong nháy mắt mừng rỡ, nàng suýt chút nữa quên mất cô gái bên cạnh nàng là cảnh sát, xem ra lần này có cứu tinh, không cần nàng tay không đánh chó nữa rồi.


Kỹ năng bắn súng của Diệp Hàm rất chuẩn, mỗi một phát súng đều bắn trúng đầu của lũ chó săn, một súng bắn chết một con, sáu con chó săn trong nháy mắt chỉ còn dư lại hai con, hai con kia kiêng kỵ súng trong tay Diệp Hàm, không dám tới gần, chỉ đứng tại chỗ, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hàm, trong cổ họng phát sinh tiếng gầm gừ trầm thấp, nhìn dáng vẻ của bọn chúng là đang chờ đợi thời cơ tấn công Diệp Hàm.


Diệp Hàm cầm súng lục, nhắm vào một con chó săn trong đó, cô biết hiện tại chỉ cần cô nổ súng, một con khác phỏng chừng sẽ thừa cơ nhào tới, khoảng cách của hai người cùng với lũ chó săn là hơn 3 mét, lấy tốc độ của bọn chúng rất có khả năng sẽ nhào tới cô, cho nên phát súng của cô phải nhanh, phải chuẩn. Diệp Hàm tay nắm thật chặt súng, chuẩn bị bóp cò...


Đột nhiên, trong tai lại nghe được cách đó không xa có tiếng bước chân gấp gáp đi đến, Diệp Hàm không dám tùy ý dời đi tầm mắt để xem là xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô khẳng định đang có một đám người tiến lại gần hướng của các cô.


Quả nhiên không bao lâu, trước mắt bọn họ xuất hiện một nhóm người, nhìn trang phục của họ rõ ràng chính là trang phục của dân tộc thiểu số, ngày hôm qua Lãnh Dương đã thấy loại trang phục này, vì lẽ đó biết rõ đây là trang phục của Lê tộc, xem ra, bọn họ thật sự đã đến thôn làng thần bí của Lê tộc.


Trong nhóm người kia có một người huýt sáo 1 tiếng, hai con chó săn kia lập tức từ bỏ đối đầu cùng với Diệp Hàm, xoay người chạy hướng về một người trung niên tráng hán, rất dịu ngoan chạy quanh tráng hán kia.


Nhóm người đó nhìn thấy thi thể chó săn nằm trên đất, lại nhìn thấy Diệp Hàm đang cầm súng trong tay, trong mắt ngoại trừ sự phẫn nộ còn có cảnh giác.


"Chào mọi người, chúng tôi đến để du ngoạn, chỉ là không nghĩ đến bỗng nhiên lại có vài con chó săn lao ra, bạn tôi là một cảnh sát, vì lẽ đó dưới tình thế cấp bách mới nổ súng, mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý." Lãnh Dương thấy vẻ mặt của các thôn dân, nàng sợ các nàng sẽ bị vây đánh, vì lẽ đó mau chóng giải thích, hi vọng đối phương có thể bỏ qua.


"Cảnh sát sao? Cảnh sát đến thôn của chúng ta làm cái gì?" Người trung niên tráng hán huấn luyện chó kia trên dưới đánh giá hai người bọn họ, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.


"Chúng tôi đến để du ngoạn, chỉ là đi ngang qua mà thôi." Lãnh Dương có hảo ý, lần thứ hai giải thích.


"Nơi này không có điểm du lịch, không có gì hay để du ngoạn." Trung niên tráng hán kia vẻ mặt rõ ràng là không tin lời giải thích của Lãnh Dương.


"Chúng tôi chỉ muốn lên Ngũ Chỉ Sơn mà thôi, bằng hữu tôi nói nơi này có đường có thể lên núi." Diệp Hàm thả tay xuống, súng vẫn như cũ nắm trong tay, cướp lời Lãnh Dương nói, cô muốn xem phản ứng của những thôn dân này, bởi vì nếu các nàng không đi sai chỗ, Trương Viễn Minh tiến vào thôn của bọn họ, bọn họ cũng đã gặp Trương Viễn Minh, cô muốn từ trên người những người này điều tra để tìm ra một ít manh mối, vì không ai nói chắc được huyết chú trên người ba người bọn họ không phải là do những người này hạ.


Lãnh Dương không nghĩ tới Diệp Hàm sẽ bỗng nhiên nói như vậy, trong lòng căng thẳng, sợ sẽ xảy ra chuyện, thế nhưng nàng không có phủ nhận câu nói của Diệp Hàm, bởi vì nàng rất nhanh chóng hiểu rõ ý đồ của Diệp Hàm, tuy rằng trong lòng cảm thấy có chút mạo hiểm, nếu lỡ thực sự là bọn họ hại nhóm người của Trương Viễn Minh, câu nói này của Diệp Hàm rất có thể làm cho hai người các nàng gặp phải phiền toái lớn, có khả năng kết cục sẽ giống như nhóm người Trương Viễn Minh như thế.


"Bạn? Trước đây không lâu có ba người trẻ tuổi đến thôn chúng ta, cô có phải là bạn họ hay không?" Sự tức giận trên mặt bọn họ giống như càng tăng thêm, có thể thấy, bọn họ phi thường chán ghét nhóm của Trương Viễn Minh, có lẽ không phải là chán ghét, mà là hận, hận không thể đem ba người bọn họ lột da.


"Các người đã gặp bọn họ sao?" Diệp Hàm hỏi, xem ra suy đoán của cô là không sai, chỉ là không biết tại sao ở thời điểm cô nhắc tới bọn họ, những thôn dân kia sẽ oán giận đến như vậy, lẽ nào là Trương Viễn Minh đối với bọn họ làm cái gì mà các nàng không biết?


"Các người đã quen biết, vậy chúng ta liền không khách khí, đưa hai người bọn họ đi." Câu nói này là do một ông lão trong nhóm người kia nói, vẻ mặt phẫn nộ, giống như hai người là kẻ thù của bọn họ, hơn nữa có huyết hải thâm cừu, điều này khiến hai người Lãnh Dương rất không hiểu.


"Các người chớ làm loạn, cô ấy là cảnh sát, các người làm như vậy là phạm pháp." tuy rằng Lãnh Dương muốn từ trong miệng bọn họ lấy ra một ít tin tức, thế nhưng cũng không muốn bị bắt, đối với những dân tộc hiểu về Vu Thuật này, nàng xác thực có chút sợ bọn họ sẽ đối với các nàng làm chút sự tình khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.


Diệp Hàm cũng không nói gì, cũng không thể phản kháng, cô nhét cây súng vào vỏ súng, tùy ý để bọn họ lôi kéo đi.


Lãnh Dương thấy biểu hiện của Diệp Hàm liền biết đối phương muốn làm gì, trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, thầm nghĩ hà tất gì cô ấy phải dùng phương pháp này đây? Các nàng có thể lựa chọn những phương pháp khác.


Hai người bị bọn họ mang vào một thôn trang, thôn trang này nhà cửa đa số được dựng bằng trúc, khung nhà do những cây trúc tạo thành, vách tường ghép lại bằng lá dừa, mái nhà dùng cỏ tranh làm ra, tạo hình căn nhà tương đối nguyên thủy và đơn giản. Ngoài ra, còn có một số nhà ngói xi măng gạch đá xây nên, có điều tổng thể mà nói vẫn còn duy trì vẻ bề ngoài khá là lạc hậu.


Lãnh Dương vừa bước vào thôn trang này liền bị cảnh vật trước mắt làm cho kinh sợ, bởi vì nàng nhìn thấy thôn trang này khắp nơi hiện ra sương mù màu đen, âm u tận xương tủy, cảm giác giội rửa toàn thân, giống như đi vào một toà ** (chỗ này bản tiếng Trung bị lỗi font hay sao đó T.T), vì sao lại như vậy? Lãnh Dương nhíu chặt đôi mi thanh tú, âm thầm đánh giá bốn phía, khi đi vào trong, cảnh vật trước mắt khiến nàng nghĩ đến hình ảnh xuất hiện trong đầu của Trương Viễn Minh, nàng thầm nghĩ, xem ra các nàng đã tìm đúng chỗ, nơi này chính là cảnh tượng trong giấc mơ của Trương Viễn Minh, nhưng tại sao Trương Viễn Minh lại mơ thấy thôn trang này? Trong giấc mơ của anh ta là một thôn trang đầy máu là ám chỉ cái gì? Mà hết thảy cùng thôn trang này khắp nơi xuất hiện hắc khí có liên quan gì? Thế nhưng bất luận như thế nào, Lãnh Dương đều cảm thấy thôn trang này khẳng định có vấn đề, hơn nữa cất giấu một số bí mật không thể cho ai biết, có lẽ những điều này với huyết chú và Anh Nhi Trủng có quan hệ.


Hai người bọn họ bị mang tới một mảnh đất trống trong thôn, mảnh đất trống này có hình tròn, đường kính ước chừng mười mét, xung quanh mảnh đất đặt chỉnh tề từng căn, từng căn nhà nhỏ, ở đây khiến Lãnh Dương có loại ảo giác, giống như nàng đang trở lại mấy trăm năm trước, nếu không phải nhà ở đây phía trên có dây điện nhắc nhở nàng, nàng sẽ thật sự mê man không rõ chính mình có phải vẫn còn ở vào thời đại của các nàng hay là đã trở lại quá khứ.


Lúc này, Lãnh Dương bỗng nhiên nhìn thấy một bà lão ước chừng sáu, bảy mươi tuổi, mặc một thân quần áo Lê tộc, được một cô gái trẻ tuổi dìu hướng đến chỗ các nàng. Những người trước đó vây nhốt bọn họ nhìn thấy bà lão kia, dồn dập nhường ra một con đường, thái độ dị thường cung kính, có thể thấy, bà lão này ở trong lòng mọi người có địa vị rất trọng yếu.


******
Tui thực sự rất rất rất rấttttt xin lỗi :(
Là do tui edit truyện xong rồi bỏ ngay ngoài màn hình máy tính, sau đó máy tui bị hư, toàn bộ chương đang edit mất hết, tui đã nản ơi là nản và bỏ luôn một thời gian dài.
Bây giờ tui mới chợt nhớ ra là tui còn đào hố mà chưa lấp 😂😂
Tui sẽ ráng edit lại cho xong bộ này vậy, nhưng mà tui báo trước là sẽ rất là chậm nha :3
Thiệt lòng là rất rất xin lỗi mấy bạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.