Âm Dương Miện

Chương 211: Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ



Không biết trải qua thời gian bao lâu, khi ý thức trở nên tỉnh táo lại, Cơ Động phát hiện toàn thân mình bủn rủn vô lực, tựa hồ như muốn nhấc ngón tay lên cũng không thể làm nổi.

Cảm giác mông lung, chậm rãi mở hai mắt ra, nhất thời cảm giác được, tựa hồ toàn thân mình có gì đó thay đổi rất nhiều.

Thân thể cũng không còn nửa phần cảm giác đau đớn. Trong cơ thể, luồng Âm Dương Lốc Xoáy đã bắt đầu thong thả vận chuyển, ma lực cũng vô hình trung khôi phục lại vài phần. Năng lực khôi phục cường hãn của thân thể đã giúp cho thương thế hắn hoàn toàn lành lặn hẳn. Cảm giác suy yếu này, chính là bởi vì hắn bị tổn thương nguyên khí gây ra.

Thân thể miễn cưỡng cử động, nhất thời, cảm giác suy yếu truyền khắp toàn thân. Cơn khát mãnh liệt làm Cơ Động nhịn không được rên khẽ một tiếng, phát ra thanh âm khàn khàn.

- A! Ngươi tỉnh rồi!

Một tiếng kinh hô vang lên, một khuôn mặt xinh đẹp, có chút tiều tụy xuất hiện trước mặt Cơ Động. Cặp mắt to xinh xắn, lông mi dài, cong vút, biểu lộ vẻ vui mừng.

Nhìn thấy khuôn mặt này, Cơ Động cũng không khỏi phải sửng sốt một chút. Đó chính là người đã từng cùng hắn tham gia kỳ sơ khảo tại Âm Dương Học Đường, Thiên Can Học Viện, Lam Bảo Nhi.

Lúc này Lam Bảo Nhi đang mặc một bộ trang phục màu tím nhạt. Lúc trước, khi tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, Cơ Động cũng đã từng thoáng nhìn thấy nàng ở xa xa. Nhưng lúc này ở gần bên cạnh nàng, cảm giác cũng hoàn toàn bất đồng.

Đã hơn một năm trôi qua, Lam Bảo Nhi nhìn qua cũng có những biến hóa không nhỏ. Nữ hài tử mười sáu mười bảy tuổi, chính là độ tuổi biến hóa lớn nhất. Trong cặp mắt màu tím biếc, càng toát ra vẻ thần bí hơn nhiều. Đồng dạng là Quý Thủy Hệ, thế nhưng nàng cũng không có cái cảm giác âm hàn bí hiểm như của Hắc Ám Quý Thủy Thánh Đồ Hàn Vũ, ngược lại là một loại cảm giác ôn nhu mềm mại như dòng nước vậy. Mái tóc dài thả xuống, vài sợi khẽ vuốt lên khuôn mặt Cơ Động, khiến hắn cảm thấy ngứa ngứa nhẹ.

- Nước...

Cơ Động khàn khàn nói.

Lam Bảo Nhi vội vàng lấy một túi nước đưa cho lên miệng hắn, cẩn cẩn thận thận rót từng chút nước một vào trong miệng Cơ Động.

Nước vào miệng, làm cho kinh mạch tựa hồ như hoàn toàn thức tỉnh lại. Cơ Động uống một hơi hơn phân nửa túi nước. Ngay khi hắn định tiếp tục uống, Lam Bảo Nhi đột nhiên lấy túi nước ra, có chút áy náy nói với hắn:

- Ngươi vừa mới tỉnh lại, đã nhiều ngày không có ăn cơm, không nên uống nhiều nước quá.

Hít thở sâu mấy cái, Cơ Động đã cảm thấy thư thái hơn rất nhiều:

- Cám ơn ngươi, Bảo Nhi. Đây là nơi nào?

Chung quanh là một mảnh rừng cây, càng giống như là một lùm bụi rậm hơn. Trong mơ hồ, Cơ Động có thể cảm nhận được xung quanh cũng có không ít người.

Lam Bảo Nhi nói:

- Đây là tầng thứ ba của Thánh Tà Chiến Trường. Hôm đó khi Phất Thụy sư huynh đem ngươi trở về, ngươi đã hôn mê suốt mười ngày liền. May mắn là vết thương trên người ngươi tự động lành lại. Phất Thụy sư huynh nói ngươi đã bị tổn thương nguyên khí, cần phải nghĩ ngơi tịnh dưỡng nhiều. Không nên nói nhiều nữa, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi. Đợi một lát ta chuẩn bị ít thức ăn cho ngươi.

Nhìn thần sắc thân thiết của Lam Bảo Nhi, trong lòng Cơ Động thấy ấm áp hẳn:

- Mấy ngày nay ngươi vẫn ở bên cạnh chăm sóc ta sao?

- Ừ.

Hai gò má đỏ ửng lên, Lam Bảo Nhi hạ giọng trả lời.

Mười ngày, không ngờ đã hôn mê suốt mười ngày. Nói như vậy, mình đã lên Thánh Tà Chiến Trường được khoảng mười hai, mười ba ngày rồi. Cơ Động hỏi:

- Tình hình hiện tại thế nào rồi?

Lam Bảo Nhi nói:

- Tình hình tốt lắm. Ngươi không cần lo lắng, trước mắt chúng ta vẫn chiếm được ưu thế. Dưới sự dẫn dắt của Phất Thụy sư huynh, chúng ta liên tiếp thắng lợi, đã đánh chết không ít Hắc Ám Ma Sư. Phất Thụy sư huynh nhờ ta chuyển lời cho ngươi, khi ngươi tỉnh lại cũng không cần sốt ruột, cứ ở nơi này nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt là được rồi. Ở đây chúng ta cũng có không ít ma sư.

- Sư huynh đâu rồi?

- Phất Thụy sư huynh đã tiến vào các tầng sâu trong Thánh Tà Chiến Trường rồi. Bất quá, mỗi ngày hắn đều quay về đây, xem xét tình hình của ngươi.

Nghe xong những lời Lam Bảo Nhi nói, trong lòng Cơ Động không khỏi âm thầm thở dài một tiếng. Thánh Tà Chiến Trường quả nhiên là thiên biến vạn hóa. Khó trách sư tổ lại không dễ dàng cho mình tham gia như vậy. Kinh nghiệm thực chiến của mình vẫn còn quá ít. Hiện tại nghĩ đến lời Phất Thụy từng nói với hắn: Căng quá thì sẽ đứt, trong lòng Cơ Động mới dần dần lĩnh ngộ được. Hắn chính là quá mức tự tin, vừa mới tiến vào Thánh Tà Chiến Trường đã liên tiếp gặp phải cường địch.

Bất quá, hắn cũng không có hối hận. Mặc dù hiện tại thân thể đã suy yếu, nhưng trải qua mấy trận kịch chiến, đã mang cho hắn nhiều kinh nghiệm quý giá, khiến cho hắn lĩnh ngộ được rất nhiều điều. Nếu hiện tại cho hắn gặp lại những tình huống như lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

- Bảo Nhi, đỡ ta ngồi dậy đi.

- Ah! Ngươi nên nghỉ ngơi thêm nữa đi!

Lam Bảo Nhi vội vàng lắc đầu.

Cơ Động mỉm cười:

- Ta không sao, yên tâm đi. Ngươi đỡ ta ngồi dậy, ta mới có thể mau khôi phục lại một chút.

Lam Bảo Nhi do dự một chút, lúc này mới thật cẩn thận giúp Cơ Động ngồi dậy.

Suốt mười ngày không có ăn uống gì, hơn nữa nguyên khí bị tổn thương, chỉ ngồi dậy thôi, cũng đã làm cho Cơ Động cảm giác được một trận choáng váng. Nhưng tố chất thân thể hắn dù sao cũng vô cùng cường hãn, sau một chút thích ứng ngắn ngủi, hắn đã miễn cưỡng khôi phục lại tinh thần, dưới sự trợ giúp của Lam Bảo Nhi, khoanh chân ngồi lại.

Khi ngồi dậy rồi Cơ Động mới phát hiện, trên người mình đã được thay một bộ quần áo sạch sẽ. Bộ Quân Ma Âm Dương Khải được đặt ở bên cạnh. Bùn đất trên mặt cũng đã được lau sạch, những dơ bẩn trên người mình đã hoàn toàn biến mất. Tuy rằng lúc này đang suy yếu, nhưng cảm giác rất sảng khoái.

Nữ nhân vốn vô cùng mẫn cảm. Mắt thấy Cơ Động nhìn lên quần áo trên người, gương mặt Lam Bảo Nhi khẽ ửng đỏ, vội vàng nói:

- Quần áo của ngươi là do Phất Thụy sư huynh thay dùm ngươi. Không, không phải ta...

Nhìn bộ dáng thẹn thùng kia của nàng, Cơ Động nhịn không được khẽ mỉm cười:

- Ta cũng đâu có nói là ngươi làm. Bảo Nhi, cảm ơn ngươi mấy ngày nay chăm sóc ta.

Lam Bảo Nhi vội vàng lắc lắc đầu:

- Không cần cảm ơn ta. Chúng ta hiện tại mặc dù cũng không còn học chung, nhưng vẫn là chiến hữu mà. Ngươi quên rồi sao? Lúc trước khi ở kỳ sơ khảo, ngươi cũng đã từng cứu ta. Chăm sóc ngươi là chuyện ta nên làm.

Cơ Động gật gật đầu, nói:

- Không nói đến chuyện đó nữa. Ngươi giúp ta chuẩn bị ít đồ ăn đi, ta cần tu luyện một chút, sau khi tu luyện xong hẳn là có thể ăn được rồi.

Vừa nói, trong lòng hắn dần dần trầm tĩnh lại, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.

Muốn khôi phục nguyên khí, khôi phục ma lực, nhất định là phải tu luyện. Nghỉ ngơi quá nhiều cũng không có ý nghĩa gì. Thân thể hắn đã khôi phục rồi, chính là bởi vì ma lực tiêu hao quá độ cộng thêm thi triển Siêu Tất Sát Kỹ nên mới tổn hao đến nguyên khí. Chỉ có tiến hành điều tiết ma lực, mới có thể giúp hắn mau khôi phục lại. Nơi này là Thánh Tà Chiến Trường, hắn cũng không thể để cho người khác phải bảo hộ cho hắn, lại càng không muốn phải núp sau lưng Phất Thụy.

Nhìn Cơ Động tiến vào trạng thái tu luyện, trong lòng Lam Bảo Nhi không khỏi thầm than một tiếng. Suốt một năm nay, từ khi Cơ Động rời khỏi Thiên Can Học Viện, nàng cũng luôn luôn cố gắng tu luyện, có thể nói là tu luyện đến mức mất ăn mất ngủ. Chỉ là, sau khi nàng gặp lại Cơ Động, tuy rằng nàng cũng không có nhìn thấy lúc Cơ Động chiến đấu, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm giác được sự chênh lệch giữa mình và Cơ Động càng ngày càng lớn hơn nhiều.

Cơ Động tự nhiên cũng không biết Lam Bảo Nhi đang suy nghĩ cái gì. Hắn vừa điều hòa hô hấp của mình vừa thong thả thúc dục Âm Dương Lốc Xoáy dần dần tăng tốc lên, hấp thu Hỏa nguyên tố trong không khí, vừa hồi tưởng lại những trận kịch chiến từ khi mình tiến vào Thánh Tà Chiến Trường.

Trong các trận chiến đó, cái làm hắn cảm nhận sâu sắc nhất, không thể nghi ngờ là cái Siêu Tất Sát Kỹ do hai cái Tất Sát Kỹ của hai đại quân vương tổ hợp lại phát sinh ra. Một màn đó đã để lại dấu ấn vô cùng sâu sắc trong lòng hắn. Lúc này có thời gian hồi tưởng lại, bình tĩnh phân tích, làm cho hắn càng lĩnh ngộ sâu sắc hơn. Điều hắn có thể khẳng định chắc chắn chính là, lần này Siêu Tất Sát Kỹ xuất hiện, có thể nói là hoàn toàn trùng hợp. Bất luận là kỹ năng kia đến tột cùng là uy lực có đạt đến trình độ Siêu Tất Sát Kỹ hay không, nhưng Cơ Động cũng hiểu được, cái đó cũng không phải dựa vào lực lượng của mình mà thi triển ra được. Sở dĩ hắn có thể hoàn thành, thật ra là nhờ Ngũ Hành Pháp Trận giúp đỡ mà thôi.

Lúc hai Tất Sát Kỹ của hai đại quân vương dung hợp lại, đã hấp thu toàn bộ ma lực của Cơ Động, thậm chí toàn bộ ma lực của Nhật Thực Phượng Hoàng Hỏa Nhi, đồng dạng cũng hấp thu toàn bộ ma lực Hỏa nguyên tố trong phạm vi một ngàn thước vuông trong không khí. Mà ngay trước đó, Cơ Động cũng vừa mới phóng thích Tứ Long Tứ Xà, cùng với Tất Sát Kỹ của Bạch Kim Thiên Bằng va chạm với nhau. Mỗi một đầu Tứ Long Tứ Xà kia, có thể nói là tương đương năm ma lực của hắn. Mặc dù sau khi va chạm với Tất Sát Kỹ của đối thủ, ma lực đã bay tán loạn trong không trung, nhưng những Hỏa nguyên tố của nó vẫn còn tồn tại trong không khí. Đúng là bởi vì hấp thu vô số ma lực như thế, nên tổ hợp Tất Sát Kỹ của Cơ Động mới có thể thi triển ra, tạo thành một cái Siêu Tất Sát Kỹ. Nói cách khác, phải nhờ tập hợp ma lực của bốn, năm Cơ Động, hơn nữa thêm ma lực Hỏa Nhi, cùng với Hỏa nguyên tố trong không khí, kết hợp với hai Tất Sát Kỹ của hai đại quân vương dung hợp lại, tạo thành sự biến hóa về chất, mới có thể sinh ra được cái Siêu Tất Sát Kỹ kia.

Cơ Động tự hỏi, cho dù hắn một lần nữa ngưng tụ, tồn trữ lại Tứ Long Tứ Xà, cũng không nhất định có khả năng thi triển ra một kích như vậy nữa. Mặc dù là như vậy, nhưng kinh nghiệm một lần thi triển này, không hề nghi ngờ mở ra cho hắn một con đường mới để lĩnh ngộ Siêu Tất Sát Kỹ.

Không cần lo lắng đến sự an nguy của bản thân, Cơ Động toàn tâm toàn lực chìm sâu vào việc khôi phục lại ma lực. Luồng Âm Dương Lốc Xoáy trong thời gian mười ngày hôn mê này cũng đã tự động khôi phục được một ít ma lực. Lúc này hắn tiến hành xoay chuyển, Hỏa nguyên tố trong không khí bên ngoài nhất thời như tơ như lũ dũng mãnh tiến vào trong cơ thể hắn, tự động chuyển hoán, bổ sung những ma lực mà hắn đã tiêu hao.

Hắn cũng không có dựa vào Tinh Hạch hoặc là Ma Lực Khôi Phục Dược Hoàn để bổ sung ma lực mình. Làm như vậy mặc dù có thể nhanh chóng khôi phục hơn, nhưng đối với bản thân ma sư mà nói cũng tuyệt không có lợi ích gì. Sau khi ma lực tiêu hao trên diện rộng, chỉ có một cách thông qua tu luyện để khôi phục ma lực mới chân chính củng cố tu vi, gia tăng thực lực.

o0o

Không biết trải qua bao lâu sau, âm thanh ồn ào bên ngoài làm cho Cơ Động từ trong tu luyện phải tỉnh táo lại. Lúc này ma lực hắn đã khôi phục lại ba thành, đã bắt đầu có thể ngưng tụ ra Âm Dương Song Hỏa Ngưng Tụ Pháp Trận rồi.

Hai mắt mở ra, ma lực cùng với thân thể đã dần dần khôi phục, ngay cả việc cảm nhận thế giới bên ngoài tựa hồ cũng rõ ràng hơn vài phần. Lúc này Lam Bảo Nhi đã đứng cách hắn không xa, đang nhìn về phía bìa rừng, cặp mày khẽ nhíu lại.

Cơ Động đứng lên, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Lam Bảo Nhi nói:

- Ta cũng không rõ, tựa hồ như có người đến đây. Nhưng chắc cũng không phải là địch nhân, cũng không có thanh âm động thủ hay ma lực ba động. Phất Thụy sư huynh vì đảm bảo an toàn cho ngươi đã để lại hai vị sư huynh cấp bậc Lục Quan, còn có hai mươi vị học trưởng của Thiên Can Học Viện, cấp bậc Tam Quan, Tứ Quan.

Cơ Động nói:

- Chúng ta ra ngoài đó xem thử.

quãng không xa, đã thấy bên cạnh bìa rừng, khoảng hai mươi mấy ma sư mặc trang phục của Thiên Can Học Viện đang cùng một đám khoảng bảy tám người tranh cãi gì đó. Thanh âm ồn ào cũng do vậy mà ra.

- Mau tránh ra. Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí. Các ngươi có biết chúng ta có thân phận gì hay không?

Trong đám người vừa tới, một gã thanh niên tóc ngắn, màu vàng nhạt, cực kỳ kiêu ngạo nói.

Một gã trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi của Thiên Can Học Viện trầm giọng nói:

- Tuy rằng ta không biết các người làm cách nào tiến vào Thánh Tà Chiến Trường, nhưng mọi người cũng đều thuộc về Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, xin hãy tự trọng. Nếu thật sự các ngươi có bản lĩnh, các ngươi hãy đi thể hiện với đám địch nhân của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục đi.

Nhìn đám người vừa tới, Cơ Động cũng không khỏi phải sửng sốt một chút. Bởi vì trong những người mới tới này, có một người hắn quen. Đúng là người đã từng cùng hắn tiến vào Địa Cung, học được Ngũ Hành Pháp Trận huyền bí, Quang Minh Giáp Mộc Thánh Đồ Diêu Khiêm Thư.

Nhìn thấy Diêu Khiêm Thư, lại nhìn sang đám người bộ dáng cao ngạo đứng bên cạnh hắn, Cơ Động cũng đã mơ hồ đoán ra được thân phận bọn họ. Bước nhanh lên một chút, Cơ Đông rất nhanh đi tới chỗ của đám đệ tử Thiên Can Học Viện.

Cơ Động nhìn thấy Diêu Khiêm Thư, lúc này Diêu Khiêm Thư cũng đã nhìn thấy hắn, nhất thời kinh hỉ gọi lớn:

- Cơ Động, hóa ra là ngươi ở đây. Làm cho bọn ta kiếm mải a!

Hai người dù sao cũng từng chung tay kháng cường địch, coi như là đã từng đồng sinh cộng tử. Cơ Động mỉm cười, nói:

- Đúng là ngươi cũng tiến vào Thánh Tà Chiến Trường. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Diêu Khiêm Thư cười hắc hắc, hai tay khẽ thủ thế một chút. Nhìn thủ thế của hắn, Cơ Động nhất thời hiểu được những người này làm sao có thể tiến vào Thánh Tà Chiến Trường. Không hề nghi ngờ, những người đi chung với Diêu Khiêm Thư này, đúng là các Quang Minh Thánh Đồ. Bọn họ có thể tiến vào nơi này, chính là bằng vào Truyền Tống Pháp Trận mà đến.

Không cần hỏi Cơ Động cũng có thể đoán được, trên Thánh Tà Đảo này, hiển nhiên là các Thiên Can Thánh Đồ đời trước có để lại Truyền Tống Pháp Trận. Như vậy xem ra, đám Thiên Can Thánh Đồ của Hắc Ám Đại Lục tựa hồ cũng thật sự không có học được Ngũ Hành Pháp Trận. Hắc Ám Ất Mộc Thánh Đồ Hạt Tử kia rõ ràng cũng giống như mình, thông qua Thánh Tà Thông Đạo mà vào.

Đúng lúc này, bên cạnh Diêu Khiêm Thư, một gã thanh niên nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ trang phục màu vàng, khí độ hiên ngang, thản nhiên nói:

- Khiêm Thư, ngươi không giới thiệu một chút với chúng ta hay sao?

Diêu Khiêm Thư khẽ nhíu mày một chút, nhưng vẫn nói:

- Vị này chính là nhất đại Bính Đinh Song Hỏa Thánh Đồ của chúng ta, Cơ Động. Cơ Động, vị này chính là Mậu Thổ Thánh Đồ, Ngao Phong. Vị này là...

Không đợi Diêu Khiêm Thư nói hết câu, gã Mậu Thổ Thánh Đồ kia đột nhiên mở miệng ngắt lời hắn:

- Hắn chính là người mà ngươi nói, Bính Đinh Song Hỏa Thánh Đồ sao? Khiêm Thư, ngươi có nhận nhầm người không đó?

Mặc dù khí độ của hắn vô cùng hiên ngang lẫm liệt, nhưng khi nói chuyện, lại làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng. Đồng dạng là cao ngạo, nhưng Cơ Động là tự thân cao ngạo, còn hắn là cao ngạo trong mắt không có ai.

Sắc mặt Cơ Động lạnh lại, Diêu Khiêm Thư cũng rất bất mãn, nói:

- Ngao Phong, ngươi nói chuyện phải chú ý một chút. Thiên Can Thánh Đồ chúng ta là một thể a!

Không đợi Ngao Phong trả lời, gã thanh niên tóc vàng kiêu ngạo lúc trước đã cướp lời:

- Hắn như vậy mà cũng xứng là một thể với chúng ta hay sao? Diêu Khiêm Thư, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được khí tức ma lực trên người hắn yếu ớt như thế nào sao? Ngươi nhìn sắc mặt hắn xem, hoàn toàn là bộ dáng ham mê tửu sắc. Cái gì mà Song Hỏa Hệ Thánh Đồ cơ chứ, thậm chí ngươi còn nói hắn là một đời Thánh Vương nữa, hắn xứng sao? Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Hỉ mũi còn chưa sạch nữa là.

- Quản Nhược, câm miệng.

Diêu Khiêm Thư giận dữ:

- Ta xem kẻ hỉ mũi chưa sạch chính là ngươi đó. Ngươi đối đãi với đồng đội như thế đó sao?

Quản Nhược cười lạnh một tiếng:

- Không phục à? Diêu Khiêm Thư, đừng quên là, ngươi chính là thủ hạ bại tướng của ta đó. Canh Kim khắc Giáp Mộc, ta mà sợ ngươi sao? Có bản lĩnh, chúng ta lại đấu với nhau một trận nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.