Âm Dương Miện

Chương 246: Chiến thắng, Khải hoàn trở về! (Thượng)



Cúc Hoa Trư thoải mái nằm trong ngực Diêu Khiêm Thư, ánh mắt nhìn về phía trung tâm Thánh Tà Đảo, trong cặp mắt ti hí của nó hiện lên một đạo quang mang quỷ dị, khí miệng lại toát ra nụ cười đắc ý, có chút tà ác, không biết là đang nghĩ cái gì. Trong mơ hồ, một tầng quang mang màu trắng ẩn hiện trong đáy mắt nó.

Lần Thánh Tà Chi Chiến năm năm một lần này đến đây đã hoàn toàn chấm dứt một cách mỹ mãn. Đương nhiên, đây chính là thuộc về phía Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục mà thôi. Lần kế tiếp Thánh Tà Thông Đảo mở ra liền phải chờ thêm năm năm nữa.

o0o

Lý Vĩnh Hạo đứng trên một đỉnh núi cao, Thánh Tà Thông Đạo đã mở ra sau lưng hắn. Đầu Hắc Long khổng lồ nâng thân thể hắn lên khoảng cách cách mặt đất chừng ba mươi thước, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn ra xa xăm. Lại một lần nữa Thành Tà Chi Chiến đã kết thúc, hắn cũng giống như Phất Thụy, cũng đồng dạng đã tham gia ba lần Thánh Tà Chi Chiến. Xét tuổi tác, hắn cũng không chênh lệch so với Phất Thụy bao nhiêu. Kết thúc lần Thánh Tà Chi Chiến lần này, hắn đã thua trong tay Phất Thụy đúng ba lần. Nhưng mà, trong mắt hắn lúc này không hề có chút nào cảm giác thất bại. Từ trong cặp mắt đen tuyền kia chỉ có sự thâm thúy cùng với quang mang cơ trí hơn người.

Sau lưng Lý Vĩnh Hạo, có chín người xếp hàng ngang đứng đó, trên người mỗi người đều phóng thích ra khí tức cường đại bất đồng, đó đều là năng lượng ba động thuần túy nhất đối với mỗi một thuộc tính ma lực. Ánh mắt bọn họ cũng giống như Lý Vĩnh Hạo, nhìn lên Thánh Tà Thiên Bình nghiêng về phía Quang Minh Đại Lục. Trong ánh mắt không hề toát ra chút nào vẻ bi ai, mà ngược lại, trong mơ hồ, còn có thể nhìn ra trong mắt bọn họ toát ra quang mang hưng phấn, còn có sự cuồng nhiệt mãnh liệt.

- Năm năm, chỉ còn năm năm nữa. Phất Thụy, ngươi biết không? Ta rất may mắn, có thể trở thành người trụ cột cho kế hoạch ngàn năm của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Mười lăm năm. Ba lần chiến đấu với ngươi, ba lần thất bại. Ngươi có biết ta vô cùng mong muốn có thể đánh bại ngươi, đánh tan ngươi cùng với đám ma sư ô hợp kia. Nhưng mà, ta không thể làm như vậy, vì kế hoạch ngàn năm, ta nhất thiết phải nhẫn nhịn. Bất luận chịu sự dày vò thế nào đi nữa, trả giá như thế nào đi nữa, ta nhất thiết phải chờ đợi, cuối cùng ngày đó cũng đã đến. Ngàn năm, sự cố gắng của mười tám đời Hắc Ám Thiên Cơ, cuối cùng cũng đã hoàn thành. Năm năm sau, chính là thời khắc ta và ngươi chân chính quyết trận thắng bại. Ngươi đã đạt được kiện Thần Khí kia, đến lúc đó, chúng ta có thể đường đường chính chính quyết đấu một trận. Ta chắc chắc để cho ngươi biết, cái gì mới chân chính là Chung Cực Binh Khí.

Lúc trước đám ma sư Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục trên chiến trường nhìn thấy Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ cũng chỉ xuất hiện có năm người, nhưng hiện tại đứng ở nơi này lại không hề thiếu người nào. Mà đám Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ đứng sau lưng Lý Vĩnh Hạo, mỗi một người đều có thể cảm nhận được trên người Lý Vĩnh Hạo một luồng khí tức cực kỳ sắc bén, bén nhọn. Cho dù bọn họ đều là người có được Cực Hạn Ma Lực, nhưng giờ khắc này lại vẫn không thể chịu nổi, lui về phía sau mấy bước.

Đúng vậy! Bọn họ đúng là may mắn. Kế hoạch ngàn năm, liền được thế hệ bọn họ trực tiếp thực hiện. Hắc Ám Thánh Đồ đúng thời cơ mà sinh ra.

Hạt Tử lẳng lặng đứng cách Lý Vĩnh Hạo không xa, trong đầu không khỏi nghĩ đến thân ảnh lúc thì cuồng bạo, lúc thì âm lãnh kia. Trong mơ hồ, trong lòng nàng cũng không có đem Lôi Đế Phất Thụy so sánh với Lý Vĩnh Hạo, ngược lại nàng lại đem thân ảnh của tên gia hỏa ma lực còn chưa đến năm mươi cấp, nhưng đã mấy lần suýt lấy đi tính mạng của hắn mà so sánh với Lý Vĩnh Hạo. Mặc dù trong lòng nàng rất rõ ràng, đây là chuyện tuyệt không có thể xảy ra, thực lực tên kia so với Đại ca còn chênh lệch không biết bao nhiêu mà nói. Nhưng trong lòng nàng, lại xuất hiện sự so sánh kia.

Tên dã man, năm năm sau gặp lại, đến lúc đó nếu như ngươi xuất hiện trên Thánh Tà Chiến Trường, chỉ sợ cũng không thể nào còn sống mà trở về được. Ta nhất định phải tận tay chấm dứt tính mạng của ngươi. Năm năm, trong năm năm nay, ta nhất định sẽ liều mạng tu luyện, nhất định phải vượt qua ngươi.

o0o

- Lôi Đế..., Lôi Đế....

Trên bờ biển Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, sớm đã là một mảnh náo nhiệt. Tất cả các chiến sĩ của Thiên Can Quân Đoàn, các binh lính của Ngũ Đại Đế Quốc trên Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục đóng quân ở đây, giờ khắc này đều tập trung hết tại bờ biển. Khôi giáp chỉnh tề, đao thương san sát, nơi nơi đều là một mảnh kim chúc sáng bóng.

Bọn họ tuy rằng không chứng kiến được tình hình chiến đấu trên Thánh Tà Chiến Trường, nhưng mà, lúc Thánh Tà Thiên Bình xuất hiện, bọn họ rõ ràng có thể nhìn thấy Thánh Tà Thiên Bình nghiêng về phía bên này. Không hề nghi ngờ, trận Thánh Tà Chi Chiến lần này, bên phía Quang Minh Đại Lục lại toàn thắng. Bọn họ đang hô vang tên của vị anh hùng trong lòng bọn họ.

Quang Huy Ngũ Long, mấy vị Đổng sự của Thiên Can Học Viện đều đứng ở sát ngay bờ biển, dẫn đầu mọi người, ngóng nhìn Thánh Tà Thông Đạo lại một lần nữa mở ra. Quang Huy Ngũ Long mảy may không che dấu quang mang hưng phấn trong ánh mắt, mà trong mắt mấy vị Đổng Sự của Thiên Can Học Viện lại choáng đầu quang mang phức tạp.

Mặc dù Phất Thụy cũng không hề đảm nhiệm bất cứ chức vụ nào trên bất cứ quốc gia nào, nhưng trên thực tế, trong các quân đội cao cấp ở các quốc gia, uy thế đã là không ai có thể so sánh được.

Dù sao các tướng lãnh cao cấp đảm nhiệm những vị trí cao trong quân đội, cơ hồ đều đã từng đến đóng quân tại nơi này. Ba lần liên tục chiến thắng Thánh Tà Chiến Trường, đã khiến cho uy thế của Phất Thụy tăng lên đến đỉnh cấp bất luận kẻ nào cũng không thể đạt tới. Nhưng mà, hiện tại Lôi Đế cũng đã không còn là niềm kiêu hãnh của Thiên Can Học Viện, cũng không phải là thủ tịch của Âm Dương Học Đường. Các vị Đổng Sự thân là người đứng đầu Thiên Can Học Viện, trong lòng sao có thể dễ chịu được chứ? Nguồn tại http://Truyện FULL

Thân ảnh khổng lồ của Tử Lôi Diệu Thiên Long rốt cuộc cũng đã xuất hiện chỗ đầu Thánh Tà Thông Đạo. Trong nháy mắt, hơn mười vạn tiếng hoan hô của mười vạn người đồng thời vang lên vô cùng đồng nhịp. Giờ phút này đây, thanh âm hoan hô vang vọng khắp bờ biển, không trung không ngừng vang lên tiếng kêu gọi: Lôi Đế...

Khi đám Đổng Sự của Thiên Can Học Viện nhìn thấy Tử Lôi Diệu Thiên Long không chỉ lớn lên gấp đôi, Lôi Đế Phất Thụy ngồi trên lưng, trong tay còn ôm chặt Dạ Tâm ngồi trên ngực hắn, trên mặt không khỏi càng thêm khó coi hơn vài phần.

Thạch Long Tống Thụy Long là người đầu tiên bay lên nghênh đón. Lúc Phất Thụy từ trên lưng Tử Lôi Diệu Thiên Long phóng xuống, chân vừa chạm đất, Dạ Tâm đã tự động đứng sang một bên nhường chỗ. Thân hình hùng tráng của Phất Thụy và Tống Thụy Long cứ như vậy ôm chặt với nhau. Không nói với nhau lời nào, một cái ôm chặt, thậm chí còn vang lên vài tiếng xương răng rắc. đã đủ để nói lên tất cả mọi chuyện.

Quang Huy Ngũ Long từng người từng người một ôm Phất Thụy một cái. Trên toàn bộ bờ biển đã biến thành một biển người cuồng nhiệt. Mỗi một tên ma sư tham gia lần Thánh Tà Chi Chiến lần này đều hoàn toàn được mọi người dùng ánh mắt sùng kính mà nhìn. Nhưng mà, không ai chú ý đến có hai người vừa mới đặt chân xuống bờ biển, liền lập tức phóng đi, nhanh chóng rời khỏi biển người đang hoan hô cuồng nhiệt ở đó.

Trước khi Thánh Tà Thông Đạo mở ra, Cơ Động cũng đã nói qua với Phất Thụy về quyết định của mình. Hắn không cần được khen thưởng, cũng không thích bị nhiều người bao vây. Bởi vậy, sau kho rời khỏi Thánh Tà Đảo, Cơ Động và Diêu Khiêm Thư liền lập tức rời khỏi đội ngũ, lặng yên không nói lời nào, lập tức bỏ đi.

Lam Bảo Nhi lẳng lặng đứng trong đám người ma sư của Âm Dương Học Đường, nhìn theo Cơ Động bỏ đi. Vừa lúc nãy Cơ Động đã nói lời tạm biệt với nàng. Nàng cũng không hề có ý giữ hắn lại. Nhìn hắn bỏ đi, trong lòng cô gái thiện lương này chỉ có lặng yên chúc phúc. Nàng biết rõ, gã nam nhân này cũng không phải thuộc về mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.