Âm Dương Miện

Chương 281: Kim giáp nữ tử còn sống? (Hạ)



Nhìn bộ dáng giật mình của Cơ Động, khuôn mặt ẩn chứa sau cái mũ của Liệt Diễm khẽ mỉm cười:

- A Kim! Ngươi cũng ngồi xuống đi. Chúng ta cùng ăn.

Kim Giáp Nữ Tử A Kim cũng không có mở miệng. Cơ Động chỉ cảm thấy kim quang chợt lóe lên, nàng ta cũng đã ngồi xuống bên cạnh Liệt Diễm. Bộ giáp Toàn thân khải kia nhìn qua mỹ lệ lóa mắt, vô cùng nặng nề, thế nhưng khi nàng ngồi xuống, cũng không hề phát ra bất cứ tiếng động nào. Chỉ nội điểm này thôi, Cơ Động cũng có thể nhìn ra, thực lực của cô gái này nhất định cực kỳ cường hãn.

- Liệt Diễm, cái này, đây là chuyện gì vậy?

Cơ Động miễn cưỡng áp chế sự khiếp sợ trong lòng, hạ giọng hỏi.

Liệt Diễm phì cười một tiếng, nói:

- Ta đói bụng, thấy ngươi ăn uống ngon lành như vậy, nên đến đây ăn uống một chút.

Cơ Động gật gật đầu, sau đó quay sang nhân viên phục vụ kêu thêm mười xâu thịt nướng đặc biệt cùng với hai vò rượu mạnh. Lúc này bọn họ cũng đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ đại sảnh. Liệt Diễm còn tốt một chút, dù sao quần áo nàng bình thường, hơn nữa khuôn mặt lại che lại, cũng không khiến người ta chú ý lắm, nhưng gã Kim Giáp Nữ Tử này lại thật sự quá bắt mắt.

Đang lúc Cơ Động chuẩn bị hỏi tiếp, Kim Giáp Nữ Tử đột nhiên đứng lên, quay người lại, đi đến một cái bàn kế bên. Tại cái bàn đó có ba gã trung niên đang ăn uống, chẳng qua là ánh mắt bọn họ hoàn toàn tập trung lên người Kim Giáp Nữ Tử.

Mắt thấy Kim Giáp Nữ Tử đột nhiên đi tới, ba gã trung niên quanh bàn không khỏi có chút hốt hoảng. Bọn họ bị khí thế bức người của A Kim áp bách đến mức có chút khó thở. Một người trong đó dò hỏi:

- Cô, cô muốn làm gì?

A Kim bước đến cạnh bàn thì dừng lại, chỉ nghe leng keng một tiếng, kim quang chợt lóe lên:

- Còn nhìn nữa, sẽ giết các ngươi.

Để lại một câu này, nàng mới một lần nữa quay trở lại bên bàn Cơ Động và Liệt Diễm, ngồi lại trên ghế ban đầu. Thanh âm của nàng cũng không có mượt mà dễ nghe như của Liệt Diễm, mà là leng keng có lực, mỗi một chữ giống như là tràn ngập sức bộc phát cùng với hàn ý lạnh lẽo. Nàng tổng cộng nói ra bảy chữ, nhưng bảy chữ này lại giống như là bảy luồng sát khí nặng nề chồng lên vậy. Mỗi một chữ thốt ra, khí tức của nàng càng trở nên băng lãnh hơn vài phần, choáng đầy sát khí khủng bố, khiến cho toàn bộ đại sảnh của Nhất Khẩu Hương nhất thời trở nên lạnh lẽo cực độ. Thậm chí là cái lò lửa dùng để nướng thịt bên kia cũng bị ảnh hưởng, ngọn lửa trong đó cũng thu nhỏ lại một chút.

Ngay lúc nàng vừa ngồi xuống ghế lần nữa, từ phía bàn bên kia chợt vang lên một tiếng rắc lớn. Toàn bộ cái bàn cùng với những chén đĩa trên đó toàn bộ vỡ ra, không ngờ đã biến thành gỗ vụn. Kinh khủng nhất chính là, mỗi một mảnh gỗ đều vô cùng đều đặn, nhìn qua đều là khoảng một tấc vuông.

Ba gã trung niên kia cơ hồ cảm giác được sau lưng chợt lạnh lẽo, sắc mặt trở nên trắng bệch, xanh mét, ngay cả nói cũng không nên lời, cặp môi đã không ngừng run rẩy. Bọn họ đều hiểu rõ, những lời Kim Giáp Nữ Tử kia nói cũng không phải là giỡn chơi. Thân thể không ngừng run lẩy bẩy, ba người bọn họ cơ hồ là vừa bò vừa chạy, chớp mắt đã biến khỏi Nhất Khẩu Hương.

Đồng tử Cơ Động kịch liệt co rút lại một chút. Ngay cả hắn cũng không nhìn ra Kim Giáp Nữ Tử kia đến tột cùng là ra tay như thế nào. Lúc ấy hắn chỉ nhìn thấy từ trên tay Kim Giáp Nữ Tử kia phát ra một chùm kim quang, hào quang chợt lóe lên đã biến mất. Tốc độ cực nhanh, trước giờ chưa từng gặp qua.

- A Kim.

Thanh âm Liệt Diễm thoáng có vài phần trách cứ.

A Kim thản nhiên nói:

- Xin lỗi, chủ nhân. Ta không thích bị người khác nhìn chằm chằm.

Cơ Động nghi hoặc nhìn về phía Liệt Diễm. Liệt Diễm nói:

- Lúc ta trở lại Địa Tâm, phát hiện ra quả trứng Hỏa Long còn thiếu một chút năng lượng nữa mới có thể ấp nở ra. Nhưng tầng hàn băng ma lực Cực Hạn Nhâm Thủy bao phủ A Kim cũng đã hòa tan ra. Ta dùng Hỗn Độn Chi Lực thức tỉnh lại sinh cơ trong người nàng, nàng liền sống lại. Còn nhớ không? Lúc trước ta đã từng nói qua với ngươi, trong cơ thể hắn vẫn còn một tia sinh cơ chưa dứt. Trên Thánh Tà Đảo, nàng không biết đã bị đóng băng bao nhiêu năm, lúc thức tỉnh lại, vẫn còn giữ nguyên được bộ dáng trước khi đóng băng. Nhưng mà, bởi vì đã bị đóng băng quá lâu, khiến cho linh hồn và ký ức của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, nên đã mất đi trí nhớ. Bởi vì ta đã cứu nàng, nên nàng mới nhận ta làm chủ nhân. Sau đó ta liền mang này lên đây tìm ngươi. A Kim cũng là một ma sư của nhân loại, là Cực Hạn Tân Kim.

Nghe xong Liệt Diễm giải thích, Cơ Động không khỏi một trận cười khổ:

- Hiện tại hình như Cực Hạn Ma Lực càng ngày càng không đáng giá a! Ta nhớ lúc trước Diêu Khiêm Thư từng nói với ta, chỉ có Thiên Can Thánh Đồ mới có thể trước khi đạt đến Cửu Quan có được Cực Hạn Ma Lực. Kỹ xảo của nàng tuy rằng cực cao, nhưng hẳn là chưa có đạt tới Cửu Quan thì phải.

Liệt Diễm chậm rãi gật đầu:

- Luận về thực lực tổng hợp, nàng có thể không bằng ngươi. Nhưng mà ngươi nhất thiết phải nhờ sự trợ giúp của Hỏa Nhi cùng với đầu Hỏa Long sắp nở kia mới được. Xét về thực lực cá nhân, chỉ sợ ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng đâu. Kỹ xảo chiến đấu của A Kim trong giới Âm Dương Ma Sư, cũng giống như thủ pháp pha chế rượu của ngươi trong giới Điều Tửu Sư vậy.

Nghe Liệt Diễm nói những lời này, Cơ Động không khỏi sợ hãi động dung. Với thân phận của Liệt Diễm, tự nhiên cũng không phải dễ dàng tán thưởng một người. Nếu như nàng đã nói như thế, có thể thấy được thực lực của A Kim khủng bố đến mức nào. Hắn không khỏi phải nhìn Kim Giáp Nữ Tử này bằng một ánh mắt khác.

- Chuyện gì thế này? Ai dám phá đi bàn ghế của ta. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Đúng lúc này, một thanh âm hùng hậu cùng với tiếng bước châm rầm rầm truyền đến.

Một gã tráng hán mặc trang phục đầu bếp, vẻ mặt vô cùng tức giận đang ầm ầm bước đến. Có lẽ là bởi vì thân thể hắn nặng nề, nên tiếng bước chân của hắn rất trầm trọng. Hắn đã không còn cánh tay phải, con mắt trái cũng chỉ là một cái lỗ đen ngòm. Toàn bộ bên trái khuôn mặt đều là vết sẹo chằng chịt, đúng là chủ quán Nhất Khẩu Hương, Pháo Long A Bỉnh.

Lần đầu tiên khi Phất Thụy gia nhập Thánh Tà Chiến Trường chính là do hắn dẫn dắt. Nếu không phải nhờ Pháo Long A Bỉnh đem toàn lực cứu viện, chỉ sợ hiện tại cũng không có Lôi Đế, nhưng A Bỉnh cũng đã trở thành toàn thân tàn phế. Phất Thụy đối với vị sư huynh này vốn là cực kỳ tôn kính.

A Kim hơi hơi quay đầu lại, nhìn về phía gã trung niên đang đùng đùng nổi giận kia, mạnh mẽ đứng dậy. Cơ Động vội vàng phóng lên, chắn ở trước người hắn. Từ sau khi Pháo Long A Bỉnh bị tàn phế, ma lực của hắn vĩnh viễn đứng lại ở Ngũ Quan. Mặc dù trước đó hắn cũng là gã đệ tử xuất sắc nhất trong Âm Dương Học Đường, nhưng dựa theo những gì Liệt Diễm mô tả, hắn tuyệt đối không thể nào là đối thủ của A Kim. Cơ Động cực kỳ không muốn A Kim đánh Pháo Long bị thương, khiến cho hắn không thể nào nhìn mặt Phất Thụy được.

A Kim nhìn thấy Cơ Động ngăn cản mình, ánh mắt lạnh như băng nhất thời hiện lên một đạo sát khí, đưa tay chém mạnh về phía vai Cơ Động.

- Dừng tay.

Liệt Diễm trầm giọng quát.

A Kim nghi hoặc nhìn về phía Liệt Diễm. Liệt Diễm cũng đồng thời quay đầu nhìn về phía nàng. Mặc dù trên mặt Liệt Diễm có một cái mạn che mặt, nhưng ánh mắt Liệt Diễm vẫn có thể xuyên qua được cái mạn che kia, đâm thẳng vào trong đồng tử của A Kim. Thân thể A Kim thoáng run rẩy một chút, chậm rãi mềm lại, một lần nữa ngồi xuống.

Liệt Diễm nhàn nhạt nói:

- A Kim, nếu như ngươi còn muốn đi theo ta, từ nay về sau, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được tùy ý ra tay.

Mặc dù thanh âm Liệt Diễm vô cùng bình tĩnh, nhưng loại tràn ngập một loại uy nghiêm mạnh mẽ. Kinh khủng nhất chính là, lực áp bách cường đại mà nàng tản mát ra, chỉ nhằm vào có một mình A Kim mà thôi. Cơ Động và Pháo Long A Bỉnh cũng không hề cảm nhận được.

A Kim nhìn chăm chú vào Liệt Diễm, thoáng tạm dừng một chút, mới gật gật đầu. Khí tức trên người chợt thu liễm lại.

- Sư huynh, còn nhận ra ta không?

Cơ Động mỉm cười quay về phía Pháo Long hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.