Âm Dương Miện

Chương 689: Thần Khí! Kim Sát Thần Kiếm và Hậu Thổ Châu



Vừa nói, Thiên Cơ chậm rãi đưa tay vào hộp, lấy ra Thiên Cơ Nhãn, hay còn có tên là Vận Rủi Thạch. Hắn hít sâu liền ba hơi, trên đôi mắt hiện lên vẻ hồi hộp, cẩn thận đem Thiên Cơ Nhãn ấn vào mi tâm của mình.

Chu Tiểu Tiểu há hốc mồm kinh ngạc nhìn Thiên Cơ lấy Thiên Cơ Nhãn ấn vào mi tâm, nhịn không được nói:

- Hắn nói không sai! Căn cứ vào tài liệu thương hội ghi lại, một Hội trưởng đời trước hình như là sau khi nhận được vật này không bao lâu lại bị bệnh chết. Phải biết rằng, cường giả Chí Tôn bị bệnh chết là cực kỳ hiếm thấy. Ta vốn cho rằng nó là vật phẩm phụ trợ mặc dù cũng không biết có tác dụng gì, nhưng không ngờ rơi vào tay các ngươi lại biến thành vật phẩm tiêu hao.

Hiển nhiên, Thiên Cơ vừa nói Thiên Cơ Nhãn vốn chính là đồ của Thiên Cơ. Hơn nữa sau khi dung hợp vào trong thân thể là không thể lấy lại được.

Ngay khi viên Vận Rủi Thạch tiếp xúc với mi tâm của Thiên, một luồng hơi thở đặc thù từ trên người của hắn lặng lẽ lan tỏa ra. Những người khác còn chưa cảm giác được gì, nhưng cường độ linh hồn đã đạt tới Thánh Cấp như Cơ Động lại cảm nhận được vô cùng sâu sắc. Trong thời khắc này, Thiên Cơ ở trước mắt hắn lại giống như biến thành biển rộng mênh mông, cũng không có cách nào nhìn rõ. Cả người hắn giống như biến thành cả bầu trời đêm sâu thẳm. Vào lúc Thiên Cơ Nhãn được đặt tại mi tâm, cũng chính là lúc Thiên Cơ Nhãn dường như đang thiêu đốt, khiến cho cả người Thiên Cơ cũng thiêu đốt, nhưng dĩ nhiên, thiêu đốt không phải là thân thể hắn mà chính là linh hồn lực.

Hai mắt nhắm chặt, khi Thiên Cơ Nhãn dung nhập vào mi tâm của hắn, hai tay của hắn bắt đầu làm ra các thủ ấn kỳ dị, mà dưới chân hắn lại xuất hiện ký hiệu kỳ dị lại phức tạp, dần dần xoay tròn dưới chân của hắn. Cái này không có ma lực ba động, nhưng lại làm cho người ta cảm giác càng thêm thần kỳ. Mỗi người đều có thể cảm nhận được, kể từ lúc này, Thiên Cơ của họ đã không giống như trước nữa rồi.

Cơ Động hung hăng quơ quơ nắm đấm:

- Thật tốt quá! Lần này, khi chúng ta đối phó với đám Hắc Ám Thiên Cơ có thể nắm chắc hơn chút rồi. Chẳng qua là không biết Thiên Cơ có thể giúp chúng ta tiên đoán được cái gì đây.

Trần Tư Tuyền khẽ mỉm cười, nói:

- Bất luận lần này Thiên Cơ tiến hóa đến trình độ nào đi nữa thì lần này chúng ta đến bảo khố cũng không thể tay không mà về, chẳng phải sao? Chu hội trưởng, hai kiện thần khí kia, ngài cũng nên lấy ra rồi.

Chu Tiểu Tiểu gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại. Hai tay giơ lên, tạo thành chữ thập trước ngực mình, kim quang chói mắt liền từ trên người của hắn bộc phát ra.

Cơ Động tiến lên một bước, che trước người Thiên Cơ, để tránh cho ma lực ba động từ trên người Chu Tiểu Tiểu ảnh hưởng đến hắn.

Quang mang kim sắc từ trên người Chu Tiểu Tiểu phát ra, bất chợt, Chu Tiểu Tiểu trợn to hai mắt, há mồm phun ra, một luồng chói mắt kim quang từ trong miệng hắn bay ra, rơi vào tay hắn.

Đó cũng không phải là thuần túy kim quang, mà là ngoài vàng trong trắng. Sau khi rơi vào tay hắn, lập tức bành trướng, hóa thành một thanh trường kiếm dài ba xích ở trước mắt mọi người.

Thanh kiếm có hình dáng cực kỳ cổ xưa, trên thân kiếm khắc chín chữ cổ. Kiếm vừa ra, làm cho mọi người đều cảm nhận được một luồng hơi thở mãnh liệt, giống như có tiếng kim thiết chạm nhau không ngừng vang lên trong tai mọi người, khí thế cực kỳ sắc bén. Ngay cả Cơ Động cùng A Kim cũng cảm giác được trên da của mình rung lên, càng không nói đến những người khác.

Thần kiếm thật sắc bén! Lực xuyên thấu và phá hoại của nó không cần thử cũng có thể cảm nhận được. Trước kia, khi cùng bọn họ tỷ thí, Chu Tiểu Tiểu chưa bao giờ sử dụng qua thanh thần khí này. Hoàn toàn có thể nghĩ ra được, nếu như vị cường giả Chí Tôn cấp chín mươi bảy phối hợp với thanh thần khí này tỷ thí với bọn họ, chỉ sợ tình hình đã hoàn toàn khác rồi.

- Kiếm này tên là Kim Sát, có thể thả ra vô cùng mãnh liệt kim hệ sát khí cùng với lực công kích vô cùng mạnh mẽ. Nhưng có một đặc điểm là một khi dùng ma lực dẫn động nó, thì nhất định không thấy máu không trở về. Nếu không thấy máu địch nhân, vậy sẽ phải uống máu của bản thân. Hiện tại, nó là của các ngươi.

Vừa nói, một luồng quang mang bạch sắc từ ngực của Bàn Tử sáng lên, chạm vào thanh thần kiếm Kim Sát. Chỉ thấy thần kiếm run rẩy kịch liệt, mà sắc mặt Bàn Tử cũng trở nên cực kỳ khó coi, sau đó "ọc", phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng lúc này thần kiếm cũng đã rời khỏi tay của hắn, bay đến trước mặt mọi người.

Mạnh mẽ chặt đứt liên lạc giữa mình và thần khí, hơn nữa xóa đi tất cả dấu ấn của bản thân. Cho dù là cấp bậc đã đạt đến Chí Tôn như Chu Tiểu Tiểu cũng không phải dễ chịu.

Cơ Động liền từ trong Chu Tước thủ trạc lấy ra một lọ ngàn năm Sinh Mệnh Chi Nguyên, mở nắp bình, bắn một giọt về phía Chu Tiểu Tiểu. Chu Tiểu Tiểu tự nhiên là cũng không khách khí, há mồm nuốt vào. Sau đó, dưới tác dụng nồng đậm của sinh mệnh khí tức, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên dễ coi hơn một chút.

- Bàn Tử, cám ơn!

Cơ Động vừa nói, vừa hướng Đỗ Hinh Nhi nháy mắt.

Đỗ Hinh Nhi nhìn thấy thần khí cùng thuộc tính Canh Kim hệ với nàng, sớm đã kiềm lòng không nổi. Chẳng qua nhìn thấy Bàn Tử hộc máu, mới không có ý tứ tiến lên. Lúc này nhận được ám hiệu của Cơ Động, tự nhiên là khẩn cấp bước lên, nhận lấy thần kiếm Kim Sát.

Cực hạn Canh Kim ma lực không giữ lại chút nào, toàn bộ đều rót vào thanh thần kiếm. Đỗ Hinh Nhi biến sắc, vội vàng hai tay nắm lấy kiếm, khoanh chân ngồi xuống. Nàng không phải là cường giả Chí Tôn, muốn được thanh thần kiếm nhận chủ còn cần một chút thời gian. Không thể không nói, thực lực của nàng vốn là yếu nhất, nhưng sau khi nhận được thanh thần kiếm này, thì thực lực cũng sẽ biến hóa vô cùng lớn. Một thần khí, đủ để thay đổi thực lực của nàng rồi. Chỉ cần trong thời gian tới, nàng có thể đột phá cảnh giới Bát quan, lại thêm thanh thần khí này thì coi như là đối mặt với cường giả Chí Tôn cũng chẳng sợ.

Bàn Tử điều chỉnh hơi thở của mình, trịnh trọng đi về phía hộc tủ ở ngay chính giữa bức tường ở bên trái, cẩn thận lấy hộp lớn ở phía trên xuống. Xung quanh những cái hộp gỗ này cũng được gắn nhiều loại bảo thạch, đó không phải chỉ là bài biện, mà chúng chẳng những có thể ngăn không khí, thậm chí có loại bảo thạch có thể ngăn cản vật phẩm ở bên trong phát ra khí tức. Cái hộp trước mắt này chính là một loại như vậy.

Chu Tiểu Tiểu cầm cái hộp đi tới trước mặt Cơ Động, khi hắn đem cái hộp mở ra, thì một luồng khí tức vô cùng nặng nề từ trong cái hộp lan tỏa ra, chính là Mậu Thổ thuộc tính.

Lang Thiên Ý đứng ở bên cạnh, hô hấp cũng dần trở nên hồi hộp. Ma sư, cho dù là Thiên Can Thánh Đồ cũng không ngoại lệ, người nào lại không hi vọng bản thân có một cái chuyên chúc thần khí chứ? Lang Thiên Ý tự nhiên cũng là như thế, mắt thấy thần khí đang ở ngay trước mắt, muốn không dao động, đó chính là không có khả năng rồi. Trong hộp, cũng không phải là vũ khí như các Thiên Can thánh đồ khác, mà là một hạt châu to chừng một nắm đấm, toàn thân tản ra quang mang màu vàng vô cùng nhu hòa. Khí tức nặng nề từ trong hộp phát ra chính là do nó phóng xuất ra. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.xyz

Trên khuôn mặt Chu Tiểu Tiểu cũng toát ra thần sắc hâm mộ:

- Viên Hậu Thổ Châu này có thể nói là xếp thứ nhất trong tất cả vũ khí ma lực thuộc tính Thổ. Loại thần khí này, ở trên thế giới chúng ta cũng không phải mỗi loại thuộc tính chỉ có một loại. Nhưng ta có thể hoàn toàn xác định, tuyệt đối không có thần khí thổ thuộc tính thứ hai nào có thể hơn được viên Hậu Thổ Châu ở trước mắt này. Cho dù là Hắc Ám Thiên Can Thánh Đồ thổ thuộc tính ở bên kia cũng không có cách nào so sánh được.

- Hậu Thổ Châu, không chỉ có thể dùng làm vũ khí để công kích, nó đồng thời đối với ma sư, cũng thể coi như là căn nguyên. Trong ba thần khí mà thương hội chúng ta cất giữ, Hậu Thổ Châu này xếp hạng đầu tiên. Lấy được nó, chỉ cần dung hợp với thân thể, đầu tiên sẽ có được Hỗn Độn chi địa. Dùng nó làm căn nguyên, bất luận tu luyện như thế nào cũng sẽ không tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa tốc độ tu luyện sẽ có tăng lên rất nhiều. Ngoài ra, sau khi nhận được nó, có thể làm cho thực lực của ma sư tăng lên được năm cấp. Chỉ mỗi cái đặc điểm này, thì nó cũng đã là cực phẩm rồi. Mặc dù bản thân nó không có kỹ năng nào, nhưng dùng nó để sử dụng bất kỳ ma kỹ, cũng có thể tiết kiệm được 50% ma lực, mà uy lực công thủ lại tăng thêm 30%. Đối với một gã ma sư Mậu Thổ hệ, có được nó trong tay thì thực lực trực tiếp sẽ tăng lên gấp đôi, tuyệt không khoa trương.

Lang Thiên Ý hưng phấn đến nỗi cả tay đều run lên, ma lực tăng lên năm cấp có ý nghĩa như thế nào? Nghĩa là một gã ma sư cấp 86 như hắn liền trở thành một cường giả Chí Tôn, sử dụng ma kỹ lại tiết kiệm được phân nửa ma lực, trong khi uy lực lại tăng thêm ba thành. Vật này không phải là cực phẩm trong cực phẩm hay sao nữa hả trời! Hơn nữa, mặc dù Bàn Tử không có nói, nhưng hắn biết rằng, khi có Hậu Thổ Châu này rồi, tốc độ tu luyện của mình sẽ tăng lên rất nhiều. Chu Tiểu Tiểu nói rất đúng, có nó thực lực của mình tăng lên gấp đôi tuyệt đối không có vấn đề. Không, e rằng không chỉ là gấp đôi thôi đâu! Trở thành Chí Tôn lại còn có thêm thần khí, thì ở trong Thiên Can Thánh Đồ, mình cũng có thể coi như là một người tương đối mạnh rồi.

Cơ Động nhận lấy hộp gỗ, chuyển đến tay Lang Thiên Ý, dùng ánh mắt khích lệ hắn. Đôi mắt Lang Thiên Ý đã ươn ướt, dùng sức gật đầu với Cơ Động. Cầm cái hộp đi tới một bên, giống như Đỗ Hinh Nhi khẩn cấp cùng thần khí dung hợp. Quá trình dung hợp của hắn so với Đỗ Hinh Nhi còn phức tạp hơn một chút, dù sao có Hậu Thổ Châu, tu vi của hắn sẽ phải đột phá đến Cửu quan. Mặc dù có Hậu Thổ Châu bảo vệ, nhưng cũng không thể có chút coi thường được, hắn tuyệt đối sẽ không thể không lãng phí nửa phần ma lực.

Bàn Tử có chút lưu luyến nhìn Lang Thiên Ý đi hấp thu Hậu Thổ Châu, sau đó đó hướng về phía Cơ Động xòe hai bàn tay ra, nói:

- Thứ cần đưa ta cũng đã đưa rồi, thương hội của ta cũng xem như đã giữ lời hứa rồi. Ai, thật đau lòng!

Cơ Động khẽ mỉm cười, lại hướng Chu Tiểu Tiểu xòe tay:

- Lấy ra đi, ta lười tìm.

Chu Tiểu Tiểu sửng sốt:

- Lấy ra cái gì?

- Đương nhiên là Thiên Chi Ngọc chứ còn cái gì nữa! Trừ ba thần khí kia ra, ta còn muốn cho đồng bọn của ta lĩnh ngộ được bản chất của Hỗn Độn. Trong bọn ta, trừ ta cùng sư huynh, Tư Tuyền, Thiên Ý là không cần. Chúng ta căn bản đã hiểu được bản chất của Hỗn Độn, nhưng những người còn lại nhiều nhất chỉ hiểu được vỏ bọc bề ngoài mà thôi. Ta cũng không cần nhiều, chỉ cần sáu miếng Thiên Chi Ngọc thôi, không thành vấn đề chứ.

- Ặc… Sáu miếng còn bảo là không nhiều? Công phu sư tử ngoạm của ngươi sao không ít lại chút ít hử?

Chu Tiểu Tiểu lộ biểu tình đau lòng nhìn Cơ Động.

Cơ Động cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng phếu dày đặc:

- Bàn Tử, nếu không cho thì ta tự mình lấy, vậy thì cũng đừng trách ta không chừa lại rồi. Dù sao loại đồ vật như Thiên Chi Ngọc này càng nhiều càng tốt, chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian à nha.

- Được, được, được. Coi như ta sợ ngươi. Để ta lấy cho ngươi.

Chu Tiểu Tiểu bất đắc dĩ mò mẩm trong hộc tủ ở tầng dưới cùng một lúc. Sau đó lấy ra sáu cái hộp đưa cho Cơ Động. Không cần Cơ Động tự mình động thủ, Trần Tư Tuyền nhận lấy sáu cái hộp, chuẩn bị phân phát cho mọi người nhưng lại bị Cơ Động ngăn lại.

- Không cần vội, chờ Thiên Ý với Hinh Nhi hấp thu thần khí xong, mọi người dùng Ngũ Hành tương sinh tuần hoàn trận pháp để hấp thu sáu miếng Thiên Chi Ngọc này. Có linh hồn dung hợp của chúng ta chỉ dẫn, bọn họ mới không đi vào ngã rẽ, bảo đảm hoàn toàn lĩnh ngộ được bản chất của Hỗn Độn.

Ngay từ lúc Chu Tiểu Tiểu ám chỉ với Cơ Động mức độ giàu có của thương hội Ngốc Có Tiền. Cơ Động cũng đã nghĩ đến điểm này rồi, ngoài ba thần khi ra, mục tiêu lớn nhất của hắn là để cho tất cả đồng bọn lĩnh ngộ được bản chất của Hỗn Độn. Lĩnh ngộ Hỗn Độn cũng chính là con đường phải đi khi tiến tới Thánh cấp. Điểm này có thể từ trên thân Đồ Đằng thần thú có thể nhìn ra. Đằng Xà tu vi cường đại như thế, sống lâu như vậy, cũng bởi vì lĩnh ngộ không được Hỗn Độn cho nên chỉ dừng lại ở cấp bậc Đồ Đằng thần thú, mà không có cách nào tiến hóa thành thánh thú. Dĩ nhiên, ma thú muốn lĩnh ngộ Hỗn Độn so với loài người khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng vẫn có thể nhìn ra, lĩnh ngộ Hỗn Độn đối với ma sư có ý nghĩa trọng yếu như thế nào.

Nhìn Cơ Động cầm sáu miếng Thiên Chi Ngọc, Chu Tiểu Tiểu chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm thì suýt té xỉu bởi câu nói đầu tiên của Cơ Động.

Cơ Động nói với mọi người:

- Mọi người đừng có khách khí, đi xem một chút, thích gì lấy đó. Nơi này, toàn bộ cũng đều là của chúng ta, không nên lãng phí.

Chu Tiểu Tiểu buồn bã kêu lên:

- Dẫn sói vào nhà a! Quả thật là dẫn sói vào nhà mà!

Đỗ Hinh Nhi cùng với Lang Thiên Ý đã kiếm được chỗ tốt thì không nói làm gì, Cơ Động cũng đứng ở nơi đó không động đậy, vẫn thủ hộ bên cạnh Thiên Cơ. Những người khác nghe Cơ Động nói tùy tiện lấy, vậy thì còn khách khí làm gì? Những cái khác không nói, các Thiên Can Thánh Đồ cũng không phải mỗi người đều có khôi giáp với vũ khí thích hợp với thuộc tính của mình. Vào bảo sơn há có thể lại tay không mà về, mọi người đều không khách khí trực tiếp xông tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.