Trong khách sạn Huyền Ý ở Sa Minh trấn, phòng tổng thống ở tầng trên cùng được nhân viên khách sạn vệ sinh sửa sang lại, tiếp tục nghênh đón khách mới.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra hai bên, lộ ra ba người bên trong.
Một người người nam tầm ba mươi tuổi sắc mặt trắng xanh mặc trường bào màu thiên thanh, còn khoác thêm áo khoác màu trắng có thêu ám văn, mái tóc dài rũ phía sau đầu, phía trên đỉnh đầu có chụp khấu bạch ngọc. Người nọ tựa hồ không chịu nổi gió lạnh ùa tới khi cửa thang máy mở ra, che miệng ho khan.
Người nam mặt mũi tuấn tú mặc âu phục hưu nhàn đeo kính gọng vàng vội vàng nhấn nút đóng cửa thang máy, cung kính cúi đầu chờ người nọ ho xong mới từ cửa thang máy đi ra ngoài.
Người trẻ tuổi khác trong thang máy mặc trường bào màu thiên thanh tương tự người kia, đầu rũ thấp, yên lặng đi theo sau, thoạt nhìn có chút sợ bóng sợ gió, cảm giác tồn tại cực thấp.
Người nam mặc âu phục theo sau người kia ra khỏi thang máy, nhẹ giọng nói: "Thánh tử đại nhân, tôi đã bao hết phòng ở tầng trên cùng rồi."
Thánh tử Nghê Nguyên Tư nhìn về phía người nam mặc âu phục, khóe miệng khẽ cong lên, con ngươi đen láy sâu không thấy đáy: "Ừm, Từ Tam làm tốt lắm."
Từ tam thiếu Từ Nhạc Trạm mỉm cười, cung kính khom người.
Nghê Nguyên Tư gõ nhẹ chiếc sáo bạch ngọc trong suốt trong tay, khấu bình an đỏ rực theo động tác của anh khẽ đong đưa. Nhìn bốn cánh cửa trước mặt, khóe miệng cong lên.
"Vậy... bọn họ ở phòng nào?"
Từ Nhạc Trạm há mồm định nói, Nghê Nguyên Tư lững thững đi tới trước mang tới một làn gió xa xưa đến cho hành lang mang phong cách châu Âu.
Đi tới cánh cửa ở phía bên phải thang máy, Nghê Nguyên Tư dừng chân. Chậm rãi quay đầu nhìn cánh cửa hoa lệ, ý cười bên khóe miệng lại càng sâu hơn.
Nghê Nguyên Tư giơ tay, Từ Nhạc Trạm lập tức dùng thẻ mở cửa, tít một tiếng, Nghê Nguyên Tư nắm lấy nắm cửa cẩm thạch, đẩy cánh cửa nặng nề này.
Đại sảnh xa hoa đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn lưu lại chút dấu vết, Nghê Nguyên Tư thản nhiên dạo một vòng, ngay cả nhà tắm cũng không bỏ qua.
Cuối cùng anh quay lại phòng khách, ngồi thẳng trên ghế sô pha, cầm khấu bình an khẽ vuốt ve. Đệ tử Hạo Ca Tông có cảm giác tồn tại cực thấp kia nhanh chóng ngồi nửa quỳ, yên lặng lấy trà cụ ra bắt đầu pha trà. Nghê Nguyên Tư khẽ mỉm cười trong mùi trà lượn lờ: "Không sai, quả nhiên vẫn còn lưu lại một tia dấu vết sức mạnh..."
Dừng một chút, anh đột nhiên hỏi một vấn đề không hề liên quan: "Từ Tam, có phải anh đính hôn với cô con gái Đỗ Phái Lan của Đỗ gia không?"
Từ Nhạc Trạm đứng bên cạnh, mỉm cười tao nhã: "Nhà tôi cảm thấy tuổi tôi đã không còn nhỏ nên làm chủ chỉ định Đỗ Phái Lan. Tôi cảm thấy em gái Đỗ Phái Tuyết của cô ta là thành viên đặc vụ bộ môn, có lẽ có lợi cho kế hoạch của thánh tử đại nhân nên đáp ứng."
Nghê Nguyên Tư vươn ngón tay nhợt nhạt cầm lấy tách trà, chậm rãi nói: "Ra là vậy, tôi biết Từ Tam làm sao lại yêu thích cô gái yếu ớt được chìu chuộng như vậy."
Ánh mắt Từ Nhạc Trạm lóe lên một tia sắc bén, nụ cười nhã nhặn bên khóe miệng có chút vặn vẹo, cười nói: "Nếu nói tới loại hình yêu thích thì đại khái là cô em gái Đỗ Phái Tuyết càng hợp ý tôi hơn. Lúc cô ấy mỉm cười quơ đao đúng là cực kỳ xinh đẹp. Đáng tiếc dáng vẻ cả người bị nhuộm máu lúc ban đầu của cô ấy lại không có duyên nhìn thấy, thật đáng tiếc."
Nghê Nguyên Tư uống trà xong, nhẹ nhàng đặt tách xuống khay, dáng vẻ phong nhã. Anh không giống như đang ngồi trong phòng khách sạn phong khách châu Âu sang trọng, mà giống như ngồi trong lương đình, xung quanh là rừng trúc rừng đào, đang cùng bạn bè trò chuyện hóng mát.
"Nếu vậy thì anh thay tôi tới đặc vụ bộ môn một chuyến đi." Nghê Nguyên Tư mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đi xem xem Nghệ Tu thế nào, nhớ quan sát cậu trai trẻ mới gia nhập."
...
Sự tồn tại của quỷ hồn Phong Thanh Vi theo lời Tô Dập làm hết thảy loạn thành một đoàn. Tựa hồ có bí mật gì đó được chôn giấu, thế nhưng trước mắt chỉ là một mảng sương mù dày đặc, cái gì cũng không thấy rõ.
Mặc dù chắc chắn Hạo Ca Tông biết rất nhiều chuyện về Phong Thanh Vi, thế nhưng Vu Hãn Âm nhìn không thấu thánh tử Nghê Nguyên Tư của Hạo Ca Tông. Lúc hạo kiếp, anh và đám nhỏ của rất nhiều gia tộc tới tam đại tông tị nạn, khi đó Nghê Nguyên Tư mới mười tuổi đã bộc lộ tài năng, có thể theo người của Hạo Ca Tông ra ngoài chém giết quỷ quái.
Sau đó hạo kiếp dần dần lắng xuống, Vu Hãn Âm chưa từng gặp lại Nghê Nguyên Tư, sau đó chính là lần quỷ quái phản phệ đại quy mô dẫn đến rất nhiều người của huyền môn tử vong, nó phủ lên một tầng bóng mờ dày đặt phía trên thắng lợi của bọn họ.
Hơn mười năm trước lúc Phong Thanh Vi tự sát, Nghê Nguyên Tư mười bốn mười lăm tuổi, đã có tư tưởng của riêng mình. Thái độ của Nghê Nguyên Tư đối với Phong Thanh Vi, người đã hại Hạo Ca Tông thảm trọng, từ đó về sau không thể gượng dậy nổi là gì, Vu Hãn Âm không rõ, vì thế không tiện bứt dây động rừng, chỉ có thể thăm dò từ hướng khác.
Đặc vụ bộ môn khôi phục sinh hoạt bình thường, bởi vì chuyện quỷ quật căn bản không xảy ra tổn thất không thể cứu vãn nên huyền môn cũng dần dần bình phục lại, thế nhưng tuy ngoài mặt tĩnh lặng nhưng nước ngầm đã bắt đầu cuồn cuộn, chẳng biết lúc nào sẽ bộc phát.
Mấy ngày nay Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu bận rộn điều tra phương pháp ngự quỷ cùng chuyện quỷ quật tới mức không thấy bóng dáng. Nếu chuyện quỷ quật phát sinh dị biến thật sự có người đứng sau thì bọn họ phải nhanh chóng tìm ra dấu vết, vạch mặt kẻ đó.
Tô Dập không giúp được gì, cũng không nằm mơ thấy chuyện gì đặc biệt, hai cánh cửa kia lại trở lại khoảng cách xa xa, an tĩnh nghiêm nghị đứng đó, không nhúc nhích. Vì thế cậu khôi phục chế độ luyện tập cùng vẽ trận văn pháp khí như bình thường.
Ngày nọ, cậu ôm bảng vẽ cùng giá vẽ tới sân sau, định tìm chỗ vẽ thì đột nhiên một trận kiếm phong đập vào mặt, thổi loạn mớ tóc mái trước trán Tô Dập.
Một bóng người nhanh chóng di chuyển trong khoảng sân trống, tay cầm một thanh trường kiếm cổ xưa múa kiếm vun vút, chỉ thấy được chút tàn ảnh mơ hồ, kiếm khí sắc bén như muốn tổn thương ánh mắt nhìn nhìn, sắc bén đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng.
Kiếm phong ác liệt lay động hoa lá cỏ cây, tựa hồ không chịu nổi, cành lá mềm mại kịch liệt đong đưa, yếu ớt như sắp gãy tới nơi.
Người nọ nhảy lên thật cao, xoay người đâm một kiếm vào giữa không trung, gốc đại thụ bên cạnh bị gió thổi ngã nghiêng, cành cây rậm rạp bị tướt thẳng theo một đường, xào xạc rơi xuống không ít cành lá!
Sau khi mạnh mẽ đâm ra một kiếm, người nọ đứng yên thu kiếm, dáng người thẳng tắp, biểu cảm lạnh lùng, là Vưu Minh Thành.
Anh quay đầu nhìn Tô Dập, ánh mắt nguội lạnh phóng thẳng về phía Tô Dập.
Tô Dập cùng Vưu Minh Thành không quá quen thuộc, bởi vì cậu rất hiếm khi gặp anh trong đặc vụ cao ốc. Đối phương là dạng cuồng công việc, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài, bình thường rất khó gặp. Thỉnh thoảng chạm mặt đều là dáng vẻ cả người dính đầy hắc khí mới từ ngoài về, hoặc nằm nghe tiếng hát của Kỷ Bạch Tình chữa trị, hoặc trầm mặc ăn cơm.
Trước đó bọn họ rảnh rỗi như vậy cũng vì phần lớn đám quỷ gây chuyện đã bị Vưu Minh Thành đập chết khi bắt gặp lúc đi tuần, căn bản không cần phiền tới người khác.
Vưu Minh Thành nhàn nhạt nhìn Tô Dập, lãnh đạm gật đầu rồi xoay người rời đi.
Tô Dập nhìn theo bóng lưng anh, đang định ôm bảng vẽ tiếp tục tìm chỗ thì thấy Kỷ Bạch Tình vội vàng từ nhà ấm chạy ra, mái tóc tung bay. Nhìn thấy cành cây lá cây rơi đầy đất cùng hoa hoa cỏ cỏ ngã nghiêng hỗn loạn thì lập tức hoảng sợ trợn to mắt.
"Hoa của tôi, cây của tôi!!"
Cô chạy tới vài bước, cẩn thận nâng đoạn cành lá bị cắt đứt, lại đỡ một cây hoa ngã rạp dưới đất, mày sụp xuống, môi mím lại, mắt ướt sũng, ủy khuất tới muốn khóc.
"Cái đồ xấu xa Vưu Minh Thành! Rõ ràng là bản thân không chịu nghe lời chạy ra ngoài chém quỷ, không phải em chỉ nói thật với đội trưởng là thương tích của anh vẫn chưa khôi phục không thể ra ngoài làm việc thôi sao? Vì sao phải tổn thương hoa cỏ của em chứ..."
Kỷ Bạch Tình ngẩng đầu, rưng rưng nước mắt nhìn Tô Dập lên án: "Tiểu Dập, em nói đi, thần kinh ảnh luôn căng thẳng, suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến nhức đầu không dứt, bộ não thật sự không chịu nổi nữa. Kết quả đang trong thời gian trị liệu lại không chịu tịnh dưỡng, cố tình chạy ra ngoài chém giết quỷ quái, chị muốn ảnh ở yên đây an tâm chữa trị có gì sai sao?!"
Tô Dập có chút luống cuống, đây là lần đầu tiên cậu thấy Kỷ Bạch Tình ủy khuất đến vậy, thực sự không biết làm sao an ủi.
Không chờ Tô Dập nghĩ thông, Kỷ Bạch Tình đã lau nước mắt, cẩn thận thu dọn cành lá đứt lìa rơi rụng dưới đất, hầm hừ đứng dậy: "Em mà không trị được anh à? Không trị xong anh đừng hòng bước ra khỏi cửa đặc vụ cao ốc!"
Nhìn bóng lưng hùng hùng hổ hổ của Kỷ Bạch Tình, Tô Dập trợn mắt, cảm thấy mình hiểu thêm một chút về Vưu Minh Thành.
Sân vườn lại khôi phục an tĩnh, Tô Dập nhanh chóng tìm được vị trí tốt, đặt bảng vẽ cùng bút vẽ chỉnh tề, bắt đầu phác họa cảnh sắc trước mặt.
Thế nhưng khoảng đất này không bằng phẳng, Tô Dập loay hoay dựng giá vẽ nửa ngày nhưng vẫn không vững được, cứ luôn chông chênh nghiêng trái nghiêng phải.
"Để chị giúp em."
Một âm thanh sang sảng truyền tới, Tô Dập quay đầu nhìn lại thì thấy Mao Thiên Tuyền cười tươi rói nhìn mình.
Tô Dập dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Không sao, chỉ cần tìm đồ chêm là được..."
"Không sao, chỗ này hôm trước chị với Phái Tuyết mới xới đất, vốn đã không bằng phẳng, để chị giúp em đi, thuận tiện rèn luyện sức chịu đựng." Nói xong, Mao Thiên Tuyền đưa tay vững vàng đỡ giá vẽ, giữ nó đứng yên.
Tô Dập không khuyên được Mao Thiên Tuyền, chỉ có thể do dự bắt đầu vẽ.
Mao Thiên Tuyền đỡ rất vững, Tô Dập vẽ vẽ một hồi liền quên mất người ngồi bên cạnh, chuyên chú vẽ mảnh hoa cỏ trước mắt.
Sắc trời dần dần tối, bầu trời sáng ngời bị màu xám tro bao phủ, đèn đuốc bắt đầu sáng lên. Chờ Tô Dập hoàn thành xong bức họa mới nhớ ra Mao Thiên Tuyền vẫn im lặng ngồi bên cạnh.
Tô Dập ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Cám ơn, lãng phí thời gian của chị, thực ngại..."
Mao Thiên Tuyền khoát tay, cười nói: "Không có gì đâu mà, tới giờ làm cơm tối rồi, chị tới phòng bếp giúp dì Hạ đã." Nói xong, chị vẫy vẫy tay sải bước đi về phía phòng bếp.
Tô Dập có chút khó hiểu nhìn bóng lưng Mao Thiên Tuyền, sau đó gỡ giấy vẽ trên giá xuống, sau đó đột nhiên có cảm giác, cậu ngẩng đầu nhìn về phía đặc vụ cao ốc.
Một tia sáng lóng lánh từ cửa sổ tối om trên lầu ba tỏa ra.
Đã rất nhiều ngày không được gặp Nghệ Tu, ánh mắt Tô Dập không khỏi sáng bừng, vội vàng cất bảng vẽ cùng giấy vẽ, trở về ký túc xá cất đồ. Cậu chạy vào đặc vụ cao ốc, lên lầu ba, nhẹ nhàng mở cửa an toàn, ở cuối hành lang tối tăm chật hẹp tìm được chủ thể của tia sáng.
Nghệ Tu được bọc trong ánh sáng đang dựa vào cửa sổ ngắm nhìn thế giới tối đen bên ngoài, trầm mặc hút thuốc.
Làn khói dày đặc làm mờ đi ngũ quan cùng biểu tình của anh. Ánh sáng yếu ớt từ đầu thuốc khẽ lóe sáng, bất quá hoàn toàn bị ánh sáng trên người anh lấn át.
Lúc này cửa hàng tổng hợp ở đối diện cửa sổ mở đèn, ánh đèn màu không ngừng chuyển động chiếu rọi lên một góc khung cửa sổ tạo thành ánh sáng trắng xám.
Gương mặt Nghệ Tu bị cắt thành nửa sáng nửa tối, sóng mũi cao làm nửa bên mặt kia của anh lại càng tối tăm hơn.
Tô Dập đứng ở cửa hành lang an tĩnh nhìn Nghệ Tu, ánh mắt chuyên chú. Cửa sổ cuối hàng lang giống như một khung tranh trắng đen, trong khung cũng là cảnh sắc trắng đen. Nghệ Tu giống như người đang thưởng thức bức tranh nhưng ánh sáng kỳ dị trên người anh lại thắp sáng cả khung tranh trắng đen ngột ngạt, bừng bừng sức sống.
Gió đêm se se lạnh lùa vào, khói mù bay về phía Tô Dập, Tô Dập bị sặc nhịn không được không ngừng ho khan.
Nghệ Tu dựa bên cửa sổ khựng lại một chút, sau đó dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong tay.
"Không phải đã nói với em, chịu không nổi mùi thuốc lá thì đừng tới đây rồi à?" Nghệ Tu nghiêng đầu nhìn về phía Tô Dập, gương mặt tuấn mỹ ẩn trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm.
Tô Dập rốt cuộc ngừng ho khan, ánh mắt ướt sũng. Nghe thấy lời Nghệ Tu, Tô Dập không chỉ không lui lại mà còn tiến tới vài bước, con ngươi long lanh nước nhìn thẳng về phía Nghệ Tu, phản chiếu ra ảnh ngược của anh.
Nghệ Tu bị Tô Dập làm tâm phiền ý loạn, anh cào cào tóc, mở miệng hỏi: "Lại nhìn ánh sáng trên người anh?"
Nghệ Tu khựng, bàn tay kẹp nửa điếu thuốc khẽ run, sau đó ném nó vào trong thùng rác đầy tàn thuốc ở bên cạnh.
Anh cúi đầu nhìn tay mình, giống như không biết làm sao, cũng như tự giễu cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Anh có gì đẹp?"
Tô Dập thành thật trả lời: "Em cũng không biết."
Cậu quả thực không biết vì cái gì, bởi vì thường xuyên còn chưa kịp phản ứng thì ánh mắt đã theo bản năng đuổi theo.
Nghệ Tu lấy ra một điếu thuốc khác cầm trong tay thưởng thức, tựa cười không cười mở miệng: "Nhìn anh là vì trên người anh có ánh sáng kia đúng không? Nếu anh không có nó, em còn nhìn anh không?"
Lời này vừa nói ra, bàn tay đang nghịch điếu thuốc của Nghệ Tu cứng đờ, cảm thấy mình điên rồi mới hỏi vấn đề này.
Tô Dập sửng sốt, nghi hoặc hỏi ngược lại: "Trên người anh không có ánh sáng sao? Em không tưởng tượng được dáng vẻ đó."
Nghệ Tu yên lặng một chốc, cười nhạt một tiếng, ngón tay nhịn không được dùng sức bóp thiếu thuốc trong tay.
Nếu như có người cũng có ánh sáng xuất hiện thì sao? Nếu ánh sáng trên người anh biến mất thì sao?
Nếu anh không có thứ gọi là ánh sáng này, lần quỷ quật đó em có xông tới không?
Những vấn đề ngu xuẩn này... Nghệ Tu không thể nói ra lời, anh không cho phép mình hỏi.
Đúng là điên rồi.
Nghệ Tu vứt điếu thuốc bị bóp nát trong tay, xoay người vượt qua Tô Dập, đi thẳng tới cầu thang.
Tô Dập sửng sốt một chút, không rõ vì sao Nghệ Tu nói đi là đi, lập tức theo bản năng xoay người đuổi theo vài bước, sau đó ngừng lại ở chân cầu thang, nhìn bóng dáng Nghệ Tu đi xuống.
Lúc Nghệ Tu biến mất ở khúc quanh, bóng người trắng đen được bọc trong ánh sáng rực rỡ đột nhiên được nhuộm lên một sắc màu bất đồng.
Tô Dập trợn to hai mắt, theo bản năng đuổi theo, thế nhưng chạy thẳng đến lầu một cũng không thấy bóng dáng Nghệ Tu.
Trái tim Tô Dập đập kịch liệt, vịn tay vịn cầu thang lạnh như băng, cậu hít sâu một hơi, đứng trong bóng tối cố bình ổn nhịp tim của mình.
Nháy mắt vừa nãy, cậu tựa hồ nhìn thấy một màu sắc bất đồng với màu ánh sáng.
Cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, Tô Dập quay đầu thì thấy Vu Hãn Âm ló đầu ra, nghi hoặc nhìn mình: "Vừa nãy là em chạy à? Có chuyện gì sao?"
Tô Dập lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Em chỉ đuổi theo Nghệ Tu thôi."
Vu Hãn Âm nghe vậy thì bật cười: "Trong tòa nhà này, nếu không ở lầu ba huấn luyện thì ở trên lầu hai, sao lại phải đuổi theo?"
Tô Dập mím môi không nói lời nào.
Vu Hãn Âm nhìn Tô Dập một chút, đẩy rộng cửa bước ra rồi khép lại.
Tô Dập khó hiểu ngẩng đầu thì thấy Vu Hãn Âm lẳng lặng nhìn mình, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm.
"Tiểu Dập, sau chuyến đi quỷ quật anh có vài lời muốn nói với em, nhưng mà trước đó không có cơ hội mở miệng."
Vu Hãn Âm tựa vào cửa, nhẹ giọng nói: "Tiểu Dập, đội trưởng đối với em rốt cuộc là gì?"
Tô Dập suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Anh ấy là ánh sáng trong thế giới của em."
Vu Hãn Âm nghe vậy thì khẽ nheo cặp mắt hoa đào, lộ ra nụ cười mỉm. Thế nhưng rất nhanh đã thu lại, thấp giọng nói: "Vậy em có biết đội trưởng đối với đám bọn anh là gì không?"
Không đợi Tô Dập trả lời, Vu Hãn Âm đã cụp mi mắt nói: "Là cảng tránh gió, là thần bảo hộ, là điểm tựa cùng tín ngưỡng. Chỉ cần đội trưởng đứng đó, toàn bộ đặc vụ bộ môn sẽ không sợ hãi."
Anh cười khẽ nhưng ánh mắt hoàn toàn không có ý cười: "Mười sáu tuổi Nghệ Tu rời khỏi Thiên Huyền Tông, mười tám tuổi thành lập đặc vụ bộ môn, hết thảy đều dựa vào bản lĩnh của mình. Muốn làm được những chuyện này, cậu ấy phải thực mạnh mẽ, mạnh đến mức vô địch, thế mà cậu ấy đã làm được. Đặc vụ bộ môn có ngày hôm nay, công lao của cậu ấy chiếm đại đa số."
Tô Dập hơi trợn to mắt, mơ hồ phát hiện gì đó, thế nhưng càng nhiều hơn chính là khó hiểu cùng nghi vấn.
"Thế nhưng trên đời này làm gì có người vô địch, trái tim cậu ấy kỳ thật cũng không cứng rắn, thế giới nội tâm thế nào, cho tới tận bây giờ chỉ có cậu ấy biết. Cậu ấy vẫn luôn liều mạng sống sót, không chỉ một mình chống đỡ đối chọi với tử vong mà còn che chỡ đặc vụ bộ môn, tụi anh vẫn luôn ngước nhìn cậu ấy, núp dưới đôi cánh của cậu ấy, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi."
Ánh mắt sắc bén của Vu Hãn Âm đặt lên người Tô Dập đang an tĩnh lắng nghe, ánh mắt vô cùng chuyên chú: "Bị Nghệ Tu ngăn cách ở phía sau, bọn anh không có cách nào tiến vào trái tim cậu ấy, thế nhưng em không giống. Tiểu Dập, em không chỉ được đội trưởng che chở, em cũng đang bảo hộ đội trưởng. Anh hi vọng lúc cậu ấy mờ mịt, em sẽ trợ giúp cậu ấy, chuyện này có lẽ chỉ có em làm được mà thôi.
Tô Dập cái hiểu cái hiểu cái không, thấy cậu cúi đầu suy tư, Vu Hãn Âm cười khẽ một tiếng rồi xoay người kéo cửa an toàn, định rời đi.
"Nhưng vô luận là sức mạnh hay ánh sáng thì không phải đều là yếu tố tạo thành Nghệ Tu sao? Vì sao phải cắt rời ra chứ?"
Động tác của Vu Hãn Âm khựng lại, chầm chậm quay đầu nhìn Tô Dập trong bóng tối.
Cửa sổ phía sau Tô Dập là một mảnh tối om mông lung làm người ta không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, thế nhưng ánh mắt của cậu tựa hồ đang lóe sáng, tỏa ra tia sáng rực rỡ. Tô Dập nhìn Vu Hãn Âm, nghiêm túc lại cố chấp nói: "Mất đi những yếu tố đó, người đó vẫn là Nghệ Tu sao? Cho dù mới đầu thực sự là vì yếu tố đó hấp dẫn, thế nhưng lâu như vậy rồi, nhìn thấy chẳng phải chính là anh ấy sao? Vì sao vừa nãy Nghệ Tu cũng có vẻ rất để bụng chuyện này như anh vậy?"
Khóe miệng Vu Hãn Âm nhếch lên: "Thế nhưng những yếu tố này không phải sẽ tồn tại vĩnh hằng."
Tô Dập nghi hoặc hỏi ngược lại: "Mặc dù chúng ta bị những yếu tố này hấp dẫn, nhưng nếu Nghệ Tu không có những yếu tố này, mọi người sẽ không để ý tới anh ấy nữa sao?"
Vu Hãn Âm nghẹn lời, lẳng lặng nhìn Tô Dập một hồi lâu rồi mới lộ ra nụ cười thả lỏng: "Có lẽ tụi anh bị điên rồi mới nghĩ nhiều như vậy. Tiểu Dập, em đúng là phúc tinh của ngành chúng ta."
Anh đẩy cửa, mỉm cười ôn hòa với Tô Dập: "Tốt lắm, cũng tới giờ cơm rồi, chúng ta xuống phòng ăn thôi."
Giờ cơm tối, mọi người tụ tập bên bàn ăn. Chẳng qua không khí trên bàn ăn hôm nay có chút kỳ quái, Kỷ Bạch Tình vẫn luôn trợn mắt hầm hầm hừ hừ nhìn Vưu Minh Thành, Vưu Minh Thành thì lạnh lùng hơn hẳn ngày thường, tay cầm đũa cũng dùng nhiều sức hơn hẳn, ăn một bữa cơm mà cứ như đang chém giết quỷ.
Tô Dập thì không ngừng nhìn về phía Nghệ Tu, màu sắc thoáng hiện trên người Nghệ Tu khi nãy đã biến mất, giống như đó chỉ là ảo giác, Tô Dập nhìn chằm chằm Nghệ Tu, giống như muốn trừng ra một đóa hoa, mà Nghệ Tu chỉ coi như không thấy, bình thản ung dung ăn cơm.
Sau buổi cơm tối, Tô Dập quay lại ký túc xá định về phòng thì bị Nghệ Tu gọi lại.
"Cho em, làm từ tài liệu em tìm được trong quỷ quật, nhớ đeo."
Nghệ Tu ném qua thứ gì đó, sau đó rầm một tiếng đóng cửa phòng. Tô Dập nhận lấy, là một chuỗi vòng tay.
Xích viêm ngọc được mài thành hạt châu trơn nhẵn bóng loáng, còn có một viên thái dương kim tinh hình trụ hơi lớn ở phía trên, những điểm sáng mơ hồ không ngừng phát sáng.
Tô Dập đeo vào cổ tay, vòng tay hơi lớn nhưng vừa vặn kẹt lại ở cổ tay không tuột xuống.
Cậu an tĩnh nhìn vòng tay, nhìn cánh cửa phòng đóng kín ở đối diện, nhẹ giọng nói cám ơn rồi quay về phòng.
Chuyện xảy ra trong cầu thang an toàn tối tăm tựa như mặt hồ tĩnh lặng bị một hòn đá nhỏ rơi xuống tạo thành gợn sóng lăn tăn, sau một trận dư âm thì một lần nữa bình ổn trở lại. Hòn đá nhỏ kia an tĩnh nằm dưới đáy hồ tĩnh lặng, lặng yên không một tiếng động, chờ đợi thời khắc bị phát hiện.
Lại một tuần bình ổn trôi qua, Kỷ Bạch Tình cưỡng chế Vưu Minh Thành ở trong nhà ấm trồng hoa không được ra ngoài, phải nghe tiếng hát của cô để chữa trị, vì thế mỗi ngày cứ đúng giờ Vưu Minh Thành sẽ ra sân vườn múa kiếm, chặt cành lá rớt đầy đất, bộ dáng không chịu thả thì anh sẽ tiếp tục.
Hôm nay sân sau lại náo loạn, đám hoa cỏ Tô Dập định vẽ bị một đạo kiếm khí sắc bén cắt rụng, vì thế không thể không dừng lại. Cậu quay đầu, chỉ thấy Kỷ Bạch Tình không nhịn nổi nữa kéo Mao Thiên Tuyền tới trợ trận, thế nhưng vẫn không cản được Vưu Minh Thành.
Đỗ Phái Tuyết ở một góc sân an tĩnh tập yoga, hoàn toàn không bị tình cảnh hỗn loạn này ảnh hưởng.
Chỉ thấy bóng Vưu Minh Thành tả xông hữu đột, thỉnh thoảng đâm ra một kiếm ác liệt chém rụng một mảng thực vật. Mao Thiên Tuyền quơ đường đao keng keng va chạm với trường kiếm, thế nhưng thực lực của cô rõ ràng yếu hơn Vưu Minh Thành một chút, vì thế Vưu Minh Thành vẫn nhàn nhã lạnh lùng không ngừng phá hoại khu vườn.
Kỷ Bạch Tình giận đến cắn răng, cô ngẩng đầu hít sâu một hơi, mở miệng bắt đầu cao giọng hát.
Chân mày Vưu Minh Thành khẽ động, dứt khoát tung người lùi về sau né một đao vung tới của Mao Thiên Tuyền.
Ánh sáng sáng ngời từ người Kỷ Bạch Tình tỏa ra, không gian tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện một làn gió cuốn bay cành lá rơi rụng dưới đất, gào thét cuốn về phía Vưu Minh Thành đang nhíu mày!
Tô Dập lần đầu tiên nghe Kỷ Bạch Tình hát loại nhạc hùng hồn này, nghe giống như hành khúc làm người ta dâng trào nhiệt huyết, sức mạnh từ mỗi tế bào dâng lên.
"Anh Vưu, xem chiêu!" Mao Thiên Tuyền cười tươi rói, đường đao vung lên, tốc độ cùng sức mạnh đều gia tăng không ít!
Vưu Minh Thành nhanh chóng huơ kiếm đỡ đòn, nháy mắt cùng Mao Thiên Tuyền đấu vài chiêu. Bởi vì cơn gió kia không ngừng cuốn cành lá đập vào anh nên Vưu Minh Thành nhất thời bị Mao Thiên Tuyền quấn lấy.
"Mấy người đang làm gì vậy?"
Đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên, Tô Dập quay đầu nhìn lại, phát hiện Nghệ Tu đang đứng ngoài sân nhíu mày nhìn về phía này.
Vưu Minh Thành cùng Mao Thiên Tuyền đang chiến đấu kịch liệt không phát hiện Nghệ Tu tới, Kỷ Bạch Tình thì thấy. Kỷ Bạch Tình cứng đờ người, tiếng hát đột ngột ngừng lại, cành lá bị gió cuốn lả tả rơi xuống đập vào mặt Vưu Minh Thành cùng Mao Thiên Tuyền.
Phát hiện không đúng, hai người rối rít thu chiêu lùi về sau, sau đó thấy Nghệ Tu đứng cách đó không xa nhíu mày nhìn bọn họ.
Mao Thiên Tuyền nhìn Kỷ Bạch Tình cúi đầu dè dặt liếc nhìn Nghệ Tu cùng Vưu Minh Thành mặt lạnh không nói lời nào, cô tiến tới mở miệng trước: "Thật xin lỗi đội trưởng, bọn tôi sẽ quét dọn ngay."
Nghệ Tu liếc nhìn Vưu Minh Thành một cái, chậc một tiếng, không chút khách khí lạnh giọng nói: "Được rồi, gia hạn cho mấy người nội trong hôm nay khôi phục nguyên trạng nơi này. Còn nữa, Vưu Minh Thành, anh muốn chết đúng không? Trước đó để anh ở trong ngành nghe Bạch Tình hát để tịnh dưỡng khôi phục, thế nhưng ngày nào anh cũng chạy ra ngoài giết quỷ. Tôi nói anh a, anh muốn chết tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản, nhưng hiện giờ vất vả lắm mới có được đầu mối về càn khôn kính, có bản lãnh thì anh cứ ra ngoài tìm chết đi, đoạn tuyệt luôn huyết mạch cuối cùng của Vưu gia, để xem xem ai sẽ báo thù!"
Vưu Minh Thành cứng đờ, cúi đầu trầm mặc nhìn đống cành lá rơi rụng tứ tán, ánh mắt u ám. Qua một lúc lâu anh mới mở miệng: "Anh biết rồi." Nói xong, anh nhìn Kỷ Bạch Tình nói: "Anh xin lỗi."
Kỷ Bạch Tình cũng tỉnh táo lại, lắc đầu mỉm cười: "Không có gì, bệnh của anh thật sự không thể xem thường, sau khi khôi phục khỏe lại thì có thể tiếp tục giết quỷ mà."
Đỗ Phái Tuyết hoàn thành bài yoga xong chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh cất đệm yoga, sau đó từ nhà kho sau vườn lấy ra vài cây chổi, phát cho nhóm Mao Thiên Tuyền cùng Tô Dập, trầm mặc gia nhập, cùng bọn họ quét sân.
Thấy nhóm người ngoan ngoãn cầm chổi quét dọn, Nghệ Tu mắt lạnh nhìn một chốc rồi quay người bỏ đi.
Xa xa ở cổng vào cao ốc, đội trưởng đội hình sự Tống Nghị đi theo lưng Vu Hãn Âm mặc nữ trang nhìn thấy hết thảy mọi chuyện vừa phát sinh, tâm tình khá phức tạp.
Vốn anh nghĩ rằng đây là một thế giới khoa học, sau đó tam quan đột nhiên bị lật đổ, phát hiện hóa ra là thế giới huyền huyễn, kết quả cuối cùng lại là thế giới võ hiệp sao?