Âm Dương Nhãn

Chương 46: Trần Tử Minh



[Cáo] r đó nha =___= hết nói con cáo này cắt ngay cái khúc quan sờ trọng nữa nha, lần này là trọn vẹn r nha *nhe nanh* táp hết h gruuuu

******

Vưu Minh Thành nhíu mày, nhanh chóng mở đôi mắt sắc bén vẫn còn mang chút huyễn quang lập tức nâng kiếm đuổi theo. Nghệ Tu bỏ lại một câu: "Thiên Tuyền, chị ở lại đây, tôi với Tô Dập đuổi theo!"

Nói xong, Nghệ Tu sải bước bước ra ngoài hàng rào kim loại gãy lìa, Tô Dập vội vàng đuổi theo tia sáng chói mắt đang lao vào trong bóng tối mờ mịt.

Ánh đèn sáng ngời chiếu rọi toàn bộ phòng khách, vách tường chạm hoa sang trọng cùng thảm trải sàn hoa lệ, chẳng qua những chiếc bàn dài phủ vải trắng tinh, hoa tươi, bình hoa, thức ăn, sâm panh và rượi đỏ đổ tứ tung lên tường lên thảm tạo thành một hỗn hợp mùi kỳ quái.

Mao Thiên Tuyền quay đầu nhìn nhóm người nhốn nháo hỗn loạn, thu hồi đường đao trấn an: "Không sao đâu, bọn họ sẽ giết chết con quỷ kia."

Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng thờ phào, bờ vai căng cứng cũng thả lỏng. Lúc này một một quý phu nhân ăn mặc sang trọng tóc tai rối bù the thé rít lên: "Sao bọn họ lại chạy đi, bọn họ phải lưu lại bảo vệ chúng ta mới đúng!"

"Đúng vậy, nếu thứ kia trở lại thì sao?"

Hà Cốc Ngưng lạnh mặt thu hồi kính bát quái, Mao Thiên Tuyền đi tới trước mặt nhóm người kinh hoảng, kiên nhẫn giải thích: "Chỉ có giết chết con quỷ đó mới là an toàn thực sự. Nơi này có tôi, Tiểu Dương, Tiểu Hà bảo hộ rồi, yên tâm đi."

Chủ nhà Trần tiên sinh đứng lên, cho dù cả người vô cùng chật vật nhưng vẫn không mất đi khí độ. Ông nhìn Mao Thiên Tuyền, trầm giọng hỏi: "Các vị chính là đặc vụ bộ môn trong truyền thuyết à?"

Mao Thiên Tuyền gật đầu, anh khí bừng bừng mỉm cười nói: "Các vị yên tâm đi, chờ bọn họ đánh chết con quỷ kia thì mọi người sẽ được an toàn."

Trần tiên sinh thở phào, chậm rãi nói: "Cám ơn các vị đã giải cứu chúng tôi, bằng không chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều. Không biết xưng hô thế nào..."

Vừa nói, Mao Thiên Tuyền đột nhiên chú ý tới trên thảm trải sài bừa bãi ly chén có vài thi thể rõ ràng không phải do quỷ giết chết. Còn nguyên nhân chết thì từ họng súng rõ ràng kia đã có thể nhìn ra.

Hô hấp Mao Thiên Tuyền cứng lại, nụ cười cũng cứng đờ. Rất nhanh, sắc mặt cô sa sầm, môi mím chặt.

"Này là chuyện gì? Ai giết bọn họ?"

Trần tiên sinh quan sát biểu tình Mao Thiên Tuyền, vốn định tìm kiếm che chờ cũng hỏi chuyện mua pháp khí nhưng nháy mắt nghẹn lời. Ông nghĩ rằng đặc vụ bộ môn đã quen với tình cảnh này nên nhất thời có chút kinh ngạc với tâm tình nhân ái xót thương nhỏ yếu của Mao Thiên Tuyền.

Simon cũng cảm nhận được gì đó nhanh chóng điều chỉnh biểu tình thành áy náy cùng ân hận, thấp giọng nói: "Thực có lỗi, khi đó chúng tôi quá kinh hoàng, trong tình thế cấp bách đã ngộ thương bọn họ... chờ được cứu rồi, chúng tôi nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm!"

Nhóm người giúp việc căm phẫn không thôi, thế nhưng nhìn tới cơ bắp rắn chắc của Simon thì ngậm miệng, giận mà không dám nói.

Mao Thiên Tuyền không ngu, hiện trường rốt cuộc là tình huống gì cô còn không nhìn ra được sao? Thế nhưng người đã chết, cô chỉ có thể hối hận cùng tự trách vì sao mình không tới sớm hơn một chút, đồng thời chỉ có thể dốc toàn lực bảo hộ những người còn sống sót. Cô hít sâu một hơi, cố nén khổ sở: "Bây giờ mọi người đã tạm thời an toàn, không cần lo lắng."

Thế nhưng cô không thể tiếp tục miễn cưỡng mỉm cười như lúc mới tới mà chỉ trầm mặc xoay người, không đành lòng nhìn số thi thể nằm dưới đất.

Thấy phản ứng của Mao Thiên Tuyền, sắc mặt Simon có chút cổ quái, Trần tiên sinh cùng đám quyền quý cũng ù ù cạc cạc.

Căm giận bọn họ đã giết những kẻ kia cũng được đi, thế nhưng ánh mắt nhìn bọn họ không lạnh lùng chán ghét như cô gái cột tóc đuôi ngựa, cũng không trầm mặc lộ ra ý kháng cự như người nam bên kia, ngược lại lại nồng đậm thất vọng cùng bi thương... chẳng lẽ là dạng thánh mẫu trong truyền thuyết?

Mao Thiên Tuyền không biết suy nghĩ của bọn họ, vừa quay lại liền thấy thiếu niên co rúc bên kia đang được Dương Hoành Vĩ bảo hộ thì sửng sốt, kinh ngạc nói: "Là cậu à?"

Thiếu niên ngẩng đầu lộ ra gương mặt tái nhợt, không phải chính là cậu trai bị người ta vây đánh ở hội chùa Sa Minh Trấn sao?

Trần tiên sinh thấy vậy thì có chút kinh ngạc: "Tử minh, con biết nữ sĩ của đặc vụ bộ môn sao?"

Thiếu niên trầm mặc cúi đầu, âm thầm đi về phía nhóm người quyền quý.

"Trần Tử Minh! Mày câm à? Ba đang hỏi mày đấy." Giọng nói the thé chói tai ép thiếu niên đi mở đèn vừa nãy vang lên, là một cô gái mặt mũi xinh đẹp đang nhăn nhó ngồi cạnh Trần tiên sinh, lúc này đang chán ghét nhìn cậu nhóc Trần Tử Minh.

Trần Tử Minh nháy mắt cứng đờ đứng im tại chỗ, cúi đầu, miệng mím lại thành độ cong quật cường.

Mao Thiên Tuyền cẩn thận đánh giá Trần Tử Minh, phát hiện thương tích vốn có đã khỏi hẳn thì thở phào: "Thương tích của em lành lại là tốt rồi."

Lời này vừa nói ra, Trần tiên sinh có chút sửng sốt, sau đó trừng mắt cảnh cáo cô gái đang tỏ ra ủy khuất ở bên cạnh, mỉm cười ôn hòa: "Tốt lắm, Tử Minh, con qua bên này trước đi đã."

Trần Tử Minh cúi đầu, lặng lẽ trở lại chỗ đám người, đối mặt với ánh mắt oán hận, khinh thường ngồi xuống vị trí cách Trần tiên sinh xa nhất.

Mao Thiên Tuyền thấy vậy thì than thầm một tiếng, chỉ có thể trầm mặc xoay người nhìn chằm chằm cửa lớn cùng cửa sổ sát đất đã vỡ tan tành, trước khi nhóm Nghệ Tu truyền tin lại, cô phải cùng Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng an tĩnh đề phòng.

Bên kia, Nghệ Tu cùng Tô Dập chỉ lao ra khỏi biệt thự chậm mười mấy giây thôi nhưng con quỷ gấu chó cùng Vưu Minh Thành đã không thấy bóng dáng. Tiểu quỷ chạy loạn khắp đất trời hệt như đám ruồi hỗn loạn, không tìm thấy mục tiêu cũng không chịu rời đi.

Tô Dập đi theo sau lưng Nghệ Tu, nương theo ánh đèn không tính là quá sáng không ngừng tìm kiếm trong bóng tối xung quanh: "Con quỷ này hình như có thể che giấu khí tức cùng hành tung của mình."

Nghệ Tu vung tay quét tan làn ánh sáng xanh da trời suýt chút nữa đập vào mặt mình, lạnh giọng nói: "Hắc khí của nó vẫn ngưng tụ ở đây chưa tiêu tán, khẳng định nó vẫn ở gần đây thôi."

Tô Dập mở đèn pin di động để tăng thêm chút ánh sáng, thế nhưng ánh sáng quá yếu, căn bản không làm nên chuyện.

Ngay lúc hai người đề phòng đi tới trước, đám tiểu quỷ hỗn loạn ở xung quanh đột nhiên khựng lại một chốc rồi đổ dồn qua một hướng.

Tô Dập hơi trợn to mắt, Nghệ Tu nhìn chằm chằm những đốm sáng xanh da trời lượn lờ ở một hướng khác, thấp giọng nói: "Mau, đuổi theo!"

Nói xong, anh sải bước tiến tới chỗ những đốm sáng kia!

Bọn họ chạy mấy chục mét thì nghe thấy âm thanh kỳ quái, giống như tiếng nước chảy ùng ục ùng ục. Chờ đến khi vòng qua một căn biệt thự, Tô Dập liền nhìn thấy một con quỷ hình thù kỳ quái, Nghệ Tu cũng nhìn thấy một mảng xanh da trời thật lớn.

Đó là một vật thể giống như vũng bùn đang phun trào trên đất bằng, mấy cái lỗ tối đen tựa hồ là mắt mũi miệng há to, chất lỏng sền sệt đục ngầu hệt như suối phun ở điểm trung tâm cao nhất không ngừng phun ngào, thân thể tròn vo gợn thành những đường nếp nhăn hình sóng.

Ánh mắt Nghệ Tu sắc lạnh, bước chân nặng nề giẫm xuống đất, hệt như tên rời khỏi cung bắn tới!

Tô Dập lập tức giơ súng nhắm vào phần đỉnh tròn tròn cứng rắn trên đầu con quỷ bùn lầy kỳ quái, đầu ngón tay bóp một cái, quang đạn sáng ngời rọi sáng bóng đêm, bắn trúng mục tiêu!

Con quỷ này rất có thể là quỷ cấp năm bị quỷ khí mạnh mẽ của con quỷ gấu chó hỗ trợ sinh ra, không thể không quản.

Con quỷ bùn lấy rống giận một tiếng, từ từ di động, đồng thời từ trong thân thể vươn ra hai cánh tay không ngừng nhỏ chất lỏng sền sền tấn công Tô Dập cùng Nghệ Tu.

Tô Dập vội vàng hô: "Tây nam 20, cao 13!"

Nghệ Tu không ngừng biến đổi vị trí né tránh hai cánh tay dài lòng thòng kia, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn điểm rơi của quang đạn Tô Dập bắn tới, nắm tay bọc trong ánh sáng sáng ngời nện thẳng xuống đầu con quỷ bùn lầy, đấm xuyên cục u cứng kia.

Chất lỏng đen cùng với chất lỏng bùn lầy bắn ra tung tóe, con quỷ bùn lầy phát ra tiếng kêu la thảm thiết trầm đục, nháy mắt hệt như một đống bùn nhão thật sự xụi lơ dưới đất, sau đó hóa thành hắc khí tan biến.

Tô Dập phát hiện con quỷ cấp năm này chỉ mạnh hơn số quỷ bình từng gặp một chút mà thôi, dù sao cũng chỉ mới sinh ra, bất quá Nghệ Tu tựa hồ ngày càng sử dụng thuần thục sức mạnh cường đại trong cơ thể mình.

Một tiếng "ka" chói tai từ phía sau đột nhiên vang lên, Tô Dập theo bản năng nhanh chóng nhào qua bên cạnh, một cổ kình phong lướt sát bên ót rồi bay vút lên bầu trời.

Cậu lăn một vòng dưới đất, chỉ thấy một con quỷ có hình dáng chim hai đầu đập đập đôi cánh kéo theo chiếc đuôi thật dài, dáng vẻ tựa hồ muốn lao xuống một lần nữa, thế nhưng lại bị Nghệ Tu nhảy lên túm lấy lông đuôi, hung hãn quật xuống đất!

Tô Dập nhanh chóng bò dậy, ánh mắt nhìn Nghệ Tu đang hung hãn từng quyền từng quyền đập con quỷ chim hai đầu điên cuồng giãy dụa. Cậu chăm chú nhìn vết đốm hình tròn nhô ra trên chân con quỷ khi nó giãy dụa, bình tĩnh nói: "Đông nam 15, cao 3, 0.5 mét!"

Nghệ Tu lạnh lùng giữ chặt con quỷ, túm cái đầu lại bắt đầu mổ lia mổ lịa của nó, sau đó trong tiếng kêu la chói tai dùng lực kéo mạnh chỏm lông đuôi trong tay, sau khi xé rách thì một quyền đấm xuyên vào phần tròn tròn nhô ra kia.

Quỷ chim hai đầu nhanh chóng hóa thành làn hắc khí tan biến, lần này không còn con quỷ nào đánh lén nữa. Hai con quỷ cấp năm ở đây cũng bị xử lý, đám tiểu quỷ tụ tập nơi này khựng một chốc rồi xoay người chạy tới nơi khác. Chúng chia ra nhiều hướng bất đồng lon ton lon ton chạy đi.

Nghệ Tu nhướng mày, chăm chú nhìn theo hướng đông nhất, quát khẽ một tiếng: "Đi nhanh!"

Thời gian chậm rãi trôi qua, Nghệ Tu cùng Tô Dập ở phạm vi nhất định xung quanh biệt thự không ngừng truy đuổi tiêu diệt quỷ quái. Trong căn biệt thự duy nhất mở đèn trong khu này, Mao Thiên Tuyền cùng nhóm Dương Hoành Vĩ trầm mặc canh phòng.

Hơn tám mươi người co cụm thành một đoàn ở phía sau bọn họ vốn cũng trầm mặc, thế nhưng dần dần, không biết có phải vì có người bảo hộ nên có cảm giác an toàn hay không mà bắt đầu sản sinh ra hỗn hợp tâm tư kỳ quái, không khí trở nên xôn xao.

Một người nữ mặc bộ váy tinh xảo xoa xoa mắt cá chân đi chân trần, nhỏ giọng than: "Vẫn chưa xong sao, lâu quá tr..."

"Rốt cuộc đã giải quyết chưa vậy... chúng ta còn phải đợi ở đây bao lâu nữa..."

Một người đàn ông mập mạp đầu tóc rối bù gầm nhẹ: "Ồn ào cái gì! Không muốn đợi ở đây thì cút ra ngoài đi, đâu ai cản!"

Một người nữ mặc váy khoét chữ V lộ lưng ở gần đó lạnh mặt xoa xoa cánh tay bằm xanh, cố gắng nhích ra xa người nam trung niên kia. Ở phần lưng trần trắng nõn của cô là một dấu giày lớn màu đen vô cùng bắt mắt.

Một người trẻ tuổi co ro nói: "Chính là... bên ngoài không an toàn... muốn đi thì đi một mình đi..."

"Mày nói vậy là sao? Muốn bảo tụi tao đi chịu chết à? Sao mày không đi chết đi!"

Người trẻ tuổi kia không cam tâm gầm nhẹ: "Tôi nói sai sao? Hiện giờ con quỷ kia vẫn chưa biết đã chết hay chưa, cô dám đi ra ngoài à?!"

Sau lưng ngày càng xôn xao ồn ào hơn, Hạ Cốc Ngưng xụ mặt, Dương Hoành Vĩ nhíu mày, vừa định xoay người lại trấn an thì Mao Thiên Tuyền đã làm trước, cô trầm giọng kiên nhẫn nói: "Mọi người kiên nhẫn chờ một chút, hiện giờ con quỷ kia vẫn chưa bị đánh chết, chúng ta vẫn chưa an toàn hoàn toàn, bên ngoài rất nguy hiểm, mọi người không nên làm ẩu."

Lời này vừa nói ra, thiếu nữ co rúc trong lòng quý phu nhân ngồi bên cạnh Trần tiên sinh đột nhiên hét một tiếng, bổ nhào tới chỗ Trần Tử Minh đang cúi đầu, đẩy thiếu niên ngã nhào xuống chất rồi điên cuồng bóp cổ thiếu niên, đồng thời lớn giọng quát tháo: "Cũng vì tên tạp chủng này! Bằng không bọn họ đã sớm giết chết con quái vật đó! Tao thấy rõ ràng, chính vì mày nên con quái vật đó mới chạy mất! Sao mày không chết đi? Mày phải chết chung với con quái vật kia đi!!"

Trần Tử Minh bị bóp cổ tới mặt đỏ sẫm, nắm tay thiếu nữ cố giãy dụa, thế ngưng căn bản không thể chống chọi nổi sức mạnh đột ngột bùng phát của đối phương.

Trần tiên sinh tức giận nói: "Tĩnh Huyên, con làm gì vậy? Mau buông Tử Minh ra!"

Trung tâm khu vực người quyền quý hoàn toàn hỗn loạn, Mao Thiên Tuyền biến sắc bước nhanh tới gạt một vệ sĩ ngoại quốc xông vào trong đám người, vươn tay mạnh mẽ kéo cô gái Tĩnh Huyên kia đẩy về phía Trần tiên sinh, sau đó ngồi xổm xuống vỗ vỗ ngực Trần Tử Minh đang không ngừng ho khan.

Cổ Trần Tử Minh bị bóp ra dấu tay rất đậm, Mao Thiên Tuyền nhíu mày từ trong túi lôi ra một lọ thuốc mỡ nhỏ, nhẹ giọng nói: "Bôi chút thuốc đi, vết thương sẽ mau lành hơn."

Vệ sĩ bị Mao Thiên Tuyền đẩy ra biến sắc, vừa xoa bả vai bị đau vừa hướng Simon gật đầu một cái.

Simon biến sắc, biểu tình lại càng ngưng trọng hơn.

Bên kia Trần Tĩnh Huyên bị đẩy về phía Trần tiên sinh sững sờ một chốc, bả vai bị Mao Thiên Tuyền kéo truyền tới một trận đau nhức làm cô nhịn không được ôm mặt khóc.

"Ba! Vai con đau quá... cô ta đánh con..."

"Đủ rồi! Tĩnh Huyên, sao con lại biến thành như vậy!" Trần tiên sinh xanh mặt túm lấy vai Trần Tĩnh Huyên đẩy ra khỏi lòng mình, tức giận nói.

Trần Tĩnh Huyên ngây ngẩn, chỗ Trần tiên sinh đẩy cũng chính là chỗ Mao Thiên Tuyền kéo khi nãy, đau nhức cộng thêm khiếp sợ không dám tin hóa thành nước mắt ào ạt trào ra làm lớp trang điểm tinh xảo nhòe nhoẹt thành một mớ hỗn loạn.

Hô hấp của vị phu nhân ở bên cạnh Trần tiên sinh cứng lại, theo bản năng ôm Trần Tĩnh Huyên vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Trần tiên sinh xanh mặt, chỉ cảm thấy ánh mắt xung quanh bắn tới hệt như ngọn lửa thiêu rụi quần áo ông, làm ông giống như đang trần truồng bị người ta xoi mói, cười nhạo.

Mao Thiên Tuyền không để ý tới xôn xao bên kia, chỉ đè Trần Tử Minh bôi thuốc lên cổ cậu ta, sau đó cất lọ thuốc, quay đầu nhìn về phía Trần Tĩnh Huyên, bình tĩnh nói: "Vô luận là do người mẹ nào sinh ra, cậu ta vẫn là chị em ruột thịt với cô."

Trần Tĩnh Huyên nháy mắt giống như mèo bị đạp trúng đuôi, bùng nổ the thé nói: "Chị em chó má gì chứ? Nó chỉ là tạp chủng..."

"Trần Tĩnh Huyên!"

Một tiếng gầm âm trầm đáng sợ đột ngột ngắt lời, Trần Tĩnh Huyên kinh ngạc nhìn sắc mặt đen xì xì của cha mình, sau đó bị mẹ dùng sức ấn đầu vào lòng ngực ấm áp của bà.

Trần Tĩnh Huyên ngơ ngác, rất nhanh nước mắt đã thấm ướt quần áo trước ngực quý phu nhân.

Mao Thiên Tuyền bỏ lại câu nói kia rồi không thèm để ý tới động tĩnh bên Trần tiên sinh nữa, từ trong đám người trở ra vòng ngoài, tiếp tục bảo vệ mọi người.

Xôn xao dần dần lắng xuống, mọi người im lặng không nói gì nữa.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua trong mùi thức ăn trộn lẫn mùi máu tanh tưởi, đột nhiên Mao Thiên Tuyền ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất đã bể nát, nhanh chóng rút đường đao bên hông. Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng cũng biến sắc, nhanh chóng nắm chặt kiếm gỗ đào cùng kính bát quái, sẵn sàng đón địch.

Phát hiện bầu không khí biến hóa, nhóm người lờ đờ đột nhiên khẩn trương, hoảng hốt co cụm thành một đoàn.

Rất nhanh, một tiếng gầm quen thuộc vang lên, thứ xuất hiện đầu tiên trước hàng rào kim loại móp mép ở ngoài cửa là một con quỷ cấp năm.

Nhìn từng đoàn từng đoàn hắc khí tràn vào, Mao Thiên Tuyền lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Hai người ngăn chặn đám quỷ cấp năm kia, chị đối giữ chân con quỷ cấp tám, cố kiên trì chờ bọn họ quay lại là được."

Vừa nói, Mao Thiên Tuyền vừa bấm tai nghe thấp giọng nói: "Quỷ cấp tám đã quay trở lại biệt thự, mau trở lại!"

Thế nhưng bên kia đầu dây lại không hề có động tĩnh đáp lại, Mao Thiên Tuyền lo lắng gấp rút nói thêm vài câu nhưng vẫn không có hồi âm. Lúc tháo tai nghe ra cô mới phát hiện mình quên đổi pin, không biết nó đã hết pin từ khi nào.

Mao Thiên Tuyền cắn răng siết chặt tai nghe, dùng sức ném nó về phía phần kính cửa sổ bị rạn thành hình mạng nhện, sau đó là một tiếng vang thật lớn, cô hi vọng âm thanh này sẽ làm nhóm Nghệ Tu phát hiện không đúng, sớm quay trở lại.

Ném tai nghe xong, Mao Thiên Tuyền trầm giọng quát: "Tiểu Dương Tiểu Hà, mau gọi điện thoại cho đội trưởng!" Nói xong, cô nắm chặt đường đao hét vang một tiếng rồi xông thẳng về phía một con quỷ cấp năm trong tiếng la hét chói tai của đám người. Đường đao sắc bén vung lên liền chém đứt một đoàn hắc khí.

Hà Cốc Ngưng nhanh chóng lấy di động ra, sau đó kinh hoảng la lớn: "Không có tín hiệu!"

Quỷ cấp năm tràn vào ngày càng nhiều, Dương Hoành Vĩ cũng đánh nhau với một con quỷ cấp năm, Hà Cốc Ngưng vội càng cất di động, xoay chuyển kính bát quái trong tay, một tia sáng sàng ngời từ trong kính bắn ra công kích bất kỳ con quỷ nào có ý tới gần đám người. Hắc khí bị ánh sáng của kính bát quái bắn trúng đều không ngừng run rẩy phát ra tiếng rống chói tai, sau đó giống như băng tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời.

Đối phó với đám quỷ cấp ba cấp năm không khó, Mao Thiên Tuyền cắt như cắt rau nhanh chóng xử lý không ít quỷ quái cấp năm, Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng cũng có thể bảo hộ tốt hơn tám mươi dân thường ở phía sau.

Thế nhưng hết thảy đều bị phá vỡ khi con quỷ gấu chó tiến vào.

Một đoàn bóng đen to lớn cứ vậy nghênh ngang đi tới, nó oán giận phát ra tiếng gầm thét với nhóm Mao Thiên Tuyền!

"Bọn mi, tất cả bọn mi... chết đi!"

Trái tim Mao Thiên Tuyền căng cứng, nhanh chóng quơ đao tiến tới ngăn cản quỷ gấu chó, "keng" một tiếng chống đỡ móng vuốt nó chụp tới!

Cô cắn răng dùng sức vung mạnh đường đao rồi xoay chuyển lưỡi đao đâm mạnh về phía vị trí Tô Dập đã nói trước đó.

Thế nhưng một tiếng gầm thét nặng nề mang lên, đường đao đâm thẳng tới bị một cổ lực đánh trúng, lưỡi đao lệch qua một bên đâm trúng bóng đen bên cạnh.

Mao Thiên Tuyền nhanh chóng lui về sau né tránh móng vuốt của một bóng đen khác vung tới, vừa tìm đường né tránh vừa tìm cơ hội công kích.

Bên kia tình huống của Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng cũng không quá lạc quan, quỷ cấp năm tràn vào hơn mười con, với thực lực của bọn có thể từ từ giải quyết, thế nhưng phía sau lại có hơn tám mươi dân thường, vì quá vướn tay vướn chân nên nhất thời thậm chí ngay cả một con quỷ cấp năm cũng chưa xử lý được.

Dần dần, tình cảnh trở nên hỗn loạn, Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng nhất thời không ngăn cản kịp để một con quỷ xông vào trong đám người, nháy mắt đã có vài vệ sị cùng người giúp việc bị thương.

Máu đỏ tươi tung tóe hoàn hoàn kích thích thần kinh căng thẳng vốn đang kiềm nén, nhóm người không ngừng kêu la gào khóc quơ quào tay chân liều mạng lụi ra sau, cũng có người điên cuồng chạy ra ngoài, định tìm kiếm một nơi an toàn khác trong đại sảnh.

Con ngươi Mao Thiên Tuyền co rút, cô dùng sức quơ đao chém con quỷ gấu chó, công kích ngày càng ác liệt hơn.

Đối mặt với mọi người hỗn loạn thành một đoàn, Dương Hoành Vĩ điên cuồng đâm vài kiếm giết chết con quỷ, sốt ruột quát lớn: "Đừng có chạy lung tung!"

Thế nhưng thời khắc này làm gì có ai chịu nghe lời anh? Vô số người kêu khóc mắng chửi, phòng khách hỗn loạn điên cuồng, thậm chí suýt chút nữa còn ảnh hưởng tới Mao Thiên Tuyền đang chiến đấu với con quỷ gấu chó.

Bởi vì nhóm người đột nhiên phân tán ra khắp nơi nên Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng không có cách nào bảo hộ, ngày càng nhiều người bị quỷ cấp năm tổn thương ôm vết thương rên rỉ hoặc khàn giọng quát mắng bọn họ là một đám phế vật rác rưởi.

Dương Hoành Vĩ cùng Hà Cốc Ngưng cứu không xuể, Mao Thiên Tuyền bị con quỷ gấu chó quấn chân, không có cách nào phân thân. Người bị thương ngày càng nhiều, mùi máu tanh nồng đậm dần dần tràn ngập chóp mũi.

Hà Cốc Ngưng khó khăn nói: "Chị Mao! Trước tiên giết con đại quỷ kia đi."

Trong đại sảnh hỗn loạn, Mao Thiên Tuyền chống đỡ móng vuốt quỷ gấu chó, cô thở hổn hển nhìn bóng đen to lớn trước mặt, dư quang nhìn thấy thảm trạng làm lòng cô thấp thỏm như ở trên chảo lửa, không bị bị nóng cháy đau đớn.

Không được... mình phải bảo hộ mọi người... không thể để mọi người tiếp tục bị thương nữa...

Lại một người bị xé đứt cánh tay ngã xuống điên cuồng kêu khóc, nước mắt nước mũi tèm lem. Mao Thiên Tuyền đổ mồ hôi đầy đầu miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, tàn nhẫn vung đường đao, liều mạng công kích quỷ gấu chó, nắm bắt cơ hội chặt đứt một móng vuốt của nó.

Trong tiếng gầm rống của con quỷ, Mao Thiên Tuyền gạt phăng móng vuốt còn lại, sau đó vị trí mục tiêu liền lộ ra rõ ràng! Ánh mắt Mao Thiên Tuyền sáng lên, đường đao xoay chuyển thẳng tắp đâm về phía vị trí đại khái mà Tô Dập từng nói ra.

Nhóm Tần tiên sinh được nhóm vệ sĩ Simon hộ tống chạy ngang qua bên cạnh Mao Thiên Tuyền, đột nhiên Trần Tĩnh Huyên đạp trúng một miếng bánh ngọt ở dưới đất nên mất thăng bằng ngã xuống.

Cô hoảng sợ trợn to mắt định bò dậy nhưng lại phát hiện mình bị trẹo chân. Trần Tĩnh Huyên hoảng sốt ngẩng đầu nhìn nhóm Trần tiên sinh cách mình ngày càng xa, kêu khóc: "Ba! Mẹ! Cứu con!"

Lúc này Trần tiên sinh mới phát hiện Trần Tĩnh Huyên lạc đội, quý phu nhân tiều tụy kêu một tiếng: "Huyên Huyên!"

Trần Tĩnh Huyên tuyệt vọng nhìn quý phu nhân bị Simon đưa tay cản lại, ở phía sau người cô, một bóng đen giơ cao một thứ vừa dài vừa nhọn đâm thẳng tới.

Dư quang nhìn thấy hình ảnh này, đầu óc Mao Thiên Tuyền nháy mắt nổ tung, trống rỗng. Trái tim đập kịch liệt, cô quên hết thảy, đường đao đâm vào nhược điểm quỷ gấu chó đột ngột xoay chuyển rạch một đường thật dài trên ngực nó, mà cô thì ngã xuống chắn trước người Trần Tĩnh Huyên!

Giây tiếp theo, thứ dài nhọn sắc bén của bóng đen đâm thẳng vào vai phải Mao Thiên Tuyền, lại từ lưng chui ra, hoàn toàn xuyên qua bả vai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.