Ánh mắt Yêu Hồ hiện lên vài tia khiêu khích: "Thiên hạ này có hàng nghìn hàng vạn yêu quái, đại nhân hà tất không thể buông tha cho đứa nhỏ kia"
Giọng nói của Đại Thiên Cẩu mang ý lạnh thấu xương: "Ngươi muốn bao che cho oán linh kia?"
Yêu Hồ cười cười: "Tiểu sinh chẳng qua chỉ muốn nói cho đại nhân biết, trước khi giết yêu quái, chi bằng cứ giết tiểu sinh trước đi, cho càng được thanh tịnh"
Quan hệ giữa hai người vừa hòa hoãn được một chút lúc ban ngày giờ lại căng thẳng trở lại, không khí xung quanh như đang tóe lửa. Ta bị kẹt giữa hai người, bứt rứt nhìn họ, vừa oán giận tiểu yêu kia lại làm hai người sinh ra khoảng cách, vừa tính toán xem lát hai người có đánh nhau thì phải ngăn ai trước.
Suy đi tính lại, vẫn là giữ sư phụ rồi kêu Yêu Hồ mau chạy là ổn nhất. Trong lòng đã tính toán xong, bèn nhìn chằm chằm hai người, hễ có chuyện không ổn là cứ thế mà nhảy vào luôn.
Đột nhiên bạch y chuyển động, ta còn chưa kịp phản ứng, sư phụ đã ôm Yêu Hồ vào lòng, đôi môi cọ cọ lên tóc mai y, không nhanh không chậm kiềm chế không cho tiểu hồ ly giãy giụa.
Giọng sư phụ không lạnh lùng như trước, trái lại mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Với cái tính tình có thù tất báo của ngươi mà lại thật lòng muốn che chở cho kẻ khác? Rõ ràng chỉ là đang thăm dò ta"
Yêu Hồ nghe vậy, vốn đang giả bộ nổi giận cũng chợt ngừng lại, yên lặng lui ra khỏi vòng tay của sư phụ chỉnh lại y phục vừa bị xốc xếch của mình, cười như không cười nói: "Ở cùng một chỗ với đại nhân, cẩn thận vẫn hơn. Còn về yêu quái kia, tiểu sinh trước giờ vốn nuông chiều mỹ nhân, tiểu cô nương có lòng che chở nó, tất nhiên là tiểu sinh phải thuận nước giong thuyền rồi"
Nghe hồ ly thẳng thắn hùng hồn giải thích, chẳng hiểu sao ta có chút ảo não: Ta lo lắng nhiều như vậy, hóa ra chỉ là đùa giỡn phong nguyệt giữa tình nhân nhà người ta mà thôi
Tiếp đó lại thấy sư phụ dắt tay Yêu Hồ đi: "Trước tiên cứ tìm bọn chúng, giết hay không giết cứ để định đoạt sau"
3
Ra khỏi phòng, liền thấy một thiếu nữ hai mắt đỏ bừng quỳ ở phòng khách, thấy sư phụ cùng Yêu Hồ đi tới, lúng túng kêu: "Sư phụ"
Sư phụ vẫn không lên tiếng đáp lại, chỉ ngừng bước đứng trước sư tỷ, không giận mà uy, khiến sư tỷ vốn lấy hết can đảm ngẩng đầu lên cũng rũ xuống, hai tay xoắn lấy ống tay áo
- Sư phụ, chuyện hôm nay là do một mình đệ tử làm sai... không liên quan tới sư đệ cùng tiểu hồ ly
Đại Thiên Cẩu tùy ý ta nâng thiếu nữ dậy, nói: "Đưa chúng ta tới gặp nó"
Sư tỷ gật đầu thưa vâng, trên đường vừa đi vừa giải thích tại sao nàng lại giúp đỡ oán linh kia
Buổi chiều hôm nay, sau khi sư tỷ về phòng nghỉ ngơi, oán linh kia báo mộng cho nàng, khiến nàng nhìn thấy mọi chuyện trong quá khứ.
Thì ra, oán linh kia chính là đứa trẻ năm tuổi chết trong vụ cướp ngày đó, lúc bọn cường đạo xông vào đã giấu nó xuống gầm giường, cho dù thân thể bị chém mấy đao vẫn sức cùng lực kiệt bò tới trước giường, dùng xác mình che đi đứa trẻ dưới giường, lại không đoán được đám đạo tặc kia giết đến đỏ mắt, hành động tàn ác, châm lửa đốt sạch phòng ngủ, cuối cùng cũng không thoát được một kiếp
Đứa nhỏ năm tuổi chứng kiến cảnh cả nhà bị giết sạch khiến cho oán khí thấu trời, không thể đầu thai, cuối cùng trở thành oán linh bị vây tại nơi này
Nghe tới đây, lòng ta ngổn ngang trăm mối cảm xúc: "Cho dù như vậy, cũng không nên hại người"
Thiếu nữ hít sâu một hơi, tiếp tục khẩn thiết kể
Sau khi đứa bé kia trở thành ác linh tới nay chưa từng có suy nghĩ độc ác, chưa làm việc ác, lại theo bản năng mà muốn thân cận với con người, vì vậy không nhịn được mà hiện hình, lại khéo quá hóa vụng dọa hết những đời chủ nhà ở đây chạy mất.
Vất vả lắm mới gặp một đôi vợ chồng không sợ mình, coi nó như con ruột, nó vui còn không kịp, nhưng qua mười năm, phú thương lại bởi vì chuyện làm ăn mà muốn chuyển tới nơi khác, lúc này nó mới sốt ruột, muốn khiến "cha mẹ" vì ốm đau mà phải ở lại
Sư tỷ nói, thở dài một tiếng: "Suy cho cùng, chẳng qua chỉ là tình cảm quấn quýt mà thôi. Từ nhỏ đã chết oan chết uổng, không ai dạy nó cái gì là luân lý đạo đức, đứa bé kia chỉ theo bản năng muốn giữ lại người chủ nhà... A, đến rồi, chính là chỗ này"
Nghe lời sư phụ mới nói, ta cũng hiểu ra vài phần. Ta và sư tỷ đều là cô nhi, ta có lẽ vốn đã không cha không mẹ vì là vật do yêu lực hóa thành, từ nhỏ cho dù không biết thân phận của mình nhưng cũng không có ý niệm, không nhung nhớ gì về cha mẹ mình; nhưng sư tỷ lại là con người thực sự, sao có thể không nhớ tới cha mẹ? Huống hồ lúc sư tỷ được sư phụ nhặt về đã ở vào tầm tuổi biết ghi nhớ mọi chuyện rồi.
Ánh mắt ta buồn bã, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, có lẽ sư tỷ vẫn còn nhớ rõ về thân phận của bản thân mình.
- Khi đệ tử còn nhỏ, cha mẹ bất hòa, ngày thường cũng không đánh thì mắng ta, ta rất đau lòng, chỉ đành tâm sự tất cả với cây hạnh trước cửa nhà. Mỗi ngày ta đều mong đợi, mong bọn họ đừng cãi nhau nữa, cũng đối xử tốt với ta như cha mẹ nhà người ta, dẫn ta ra đường chơi... Nhưng có một ngày mẫu thân lại cãi vã với phụ thân, bọn họ nghĩ rằng ta đã ngủ, luôn nghĩ rằng ta nhỏ tuổi không biết gì, không biết ta đã lén mở khe cửa ra... Ta thấy bọn họ nói toàn những lời khó nghe, cha đẩy mẹ một cái, mẹ giận giữ, cầm dao đâm vào người cha, máu trên người cha chảy rất nhiều, đỏ hơn cả hoa của cây hồng hạnh trước nhà... sau đó, mẹ cầm dao tự cắt cổ mình
Sư tỷ thì thào kể lại, nước mắt thấm đẫm vạt áo như thể đang chìm vào hồi ức đau khổ: "Ta rất sợ, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng máu của bọn họ chảy đầy đất, dính ướt cả giày của ta, ta chạy đến đâu, dấu chân máu theo ta đến đó..."
Vẻ mặt của thiếu nữ càng thêm hoảng loạn, tâm tình kích động, lời nói cũng trở nên lộn xộn: "Cha mẹ chưa từng chăm sóc ta, ta rõ ràng đã cố làm một đứa trẻ ngoan, nhưng bọn họ vẫn luôn cãi nhau, không có ai quan tâm ta, chỉ có cây hạnh trước nhà chịu nghe ta nói. Sau khi họ chết, ta chỉ có thể lưu lạc cùng hai vết chân máu, ta không có nhà, cũng không có..."
- Ngươi không phải không có gia đình - Sư phụ đột ngột cắt đứt lời sư tỷ - Ta đã thu dưỡng ngươi, ngươi còn có một sư đệ
Lời của sư phụ như tiếng trời, kéo sư tỷ về lại hiện thực, ta thấy dường như đôi mắt sư tỷ khôi phục lại một chút thanh tỉnh
Lúc này Yêu Hồ cũng tới gần, nâng tay áo lau nước mắt cho thiếu nữ, mềm giọng nói: "Cho nên ngươi chuyên tâm muốn tác cho hợp ta cùng Đại Thiên Cẩu... cùng sư phụ ngươi ở bên nhau, là bởi vì ngươi muốn có một gia đình, đúng không? Cũng như ngươi muốn giúp đứa trẻ này có một gia đình, mà nó có có thể tìm tới ngươi, cũng bởi vì nó phát hiện ngươi đồng cảm với nó"
Trong lòng khẽ giật mình, hóa ra Yêu Hồ đã sớm phát hiện ý định tác hợp của sư tỷ, chẳng qua hiểu nhưng không nói gì, chỉ vui vẻ chịu đựng
Sư tỷ không nói gì, lẳng lặng gật đầu
5
Yêu Hồ sửa sang lại mái tóc xốc xếch cho sư tỷ, giống như làm ảo thuật mà biến ra một đóa hoa hải đường cài lên tóc sư tỷ, cười nói: "Trong viện này không có hoa hạnh, tiểu sinh chọn mãi, mới thấy chỉ có bông hải đường này mới xứng với dung mạo như ngọc của ngươi. Đừng khóc nữa, mấy ngày tới đẹp trời, bảo sư phụ các ngươi đưa các ngươi ra ngoài chơi, nướng thịt ăn"
- Ngươi - Hai mắt sư tỷ lại rưng rưng, lã chã chực khóc
Yêu Hồ giương mắt liếc thoáng qua sư phụ: "Còn đứa nhỏ này xử trí thế nào, phải xem sư phụ ngươi"
Dứt lời, tự giác lui về sau vài bước, tỏ vẻ tất cả giao cho sư phụ quyết định.
Đại Thiên Cẩu nhìn sư tỷ cùng oán linh kia, một lúc lâu sau mới thở dài với đứa trẻ kia
- Đi đầu thai đi
Lời vừa dứt, sư tỷ muốn lên tiếng cầu tình, đứa bé kia lại tiếp tục khóc nức nở nói không muốn, duy chỉ có Yêu Hồ vẫn mang vẻ mặt hờ hững đứng một bên
Có lẽ sư phụ bao nhiêu năm rồi chưa từng trải qua cảnh tượng ồn ào như vậy, sắc mặt trầm xuống, khiến oán linh kia sợ đến không dám khóc nữa, thân thể vừa run rẩy vừa nghẹn ngào.
Sư phụ đen mặt lại giải thích: "Ta vừa rồi mới tính qua, vợ chồng phú thương ba năm tới sẽ có con, hiện tại đi đầu thai sẽ vừa kịp"
Nói xong, thấy hai khuôn mặt vừa khóc vừa cười, ngay cả tiểu hồ ly đứng bên cạnh cũng không khỏi mỉm cười
6
Yêu Hồ đứng trong gió, ánh trăng chiếu rọi, tiếng gió thổi qua lá cây tùng xào xạc dễ chịu, bóng trăng phản chiếu dưới nước bị cánh hoa rơi xuống làm loang ra, hoa rụng man mác, nước chảy lững lờ, độc thân yêu nguyệt tác tam nhân*, chỉ tiếc hoa rơi vội vã, dưới đêm trăng đẹp lại mang theo tâm tình u sầu, khiến người chưa uống mà say
(Độc thân yêu nguyệt tác tam nhân: Không rõ lắm, nhưng cả đoạn này tác giả có lẽ lấy ý tưởng từ bài thơ Nguyệt Hạ Độc Chước (Uống rượu một mình dưới trăng) của Lý Bạch.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.)
- Hôm nay đa tạ ngươi
Giọng nói thanh lãnh vang lên, Yêu Hồ quay đầu lại cười với người kia: "Hai đứa nhỏ đều ngủ rồi?"
Người nọ vén cành liễu rủ đi tới, trên áo dính vài sợi tơ liễu, gật đầu với Yêu Hồ
Hai người đối diện nhau trong chốc lát, rồi thản nhiên nhìn nhau, tuy không giống như tình cảm dào dạt như sóng cuộn, nhưng chỉ nhìn nhau thật kỹ như vậy, lại khiến người không nỡ dời mắt đi.
- Ngươi... - Đại Thiên Cẩu suy nghĩ kĩ càng, đang muốn lên tiếng lại thấy Yêu Hồ lướt qua vai hắn bỏ đi, hắn cau mày, nắm lấy cổ tay Yêu Hồ: "Ngươi muốn đi đâu?"
Yêu Hồ nhướn mày nhìn nam nhân thái độ khác thường, nén cười: "Trăng đã lên cao, đêm lạnh sương dày, tiểu sinh muốn về phòng nghỉ ngơi"
Lời nói lễ độ khiêm nhường như vậy, lại khiến chân mày Đại Thiên Cẩu nhíu càng sâu: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi"
- Tiểu sinh kính cẩn lắng nghe - Yêu Hồ cũng không giãy ra, chỉ đứng đó nhìn Đại Thiên Cẩu, đôi mắt đào hoa ẩn chứa bao nhiêu tình cảm, có lẽ chỉ mình y mới hiểu
Cho dù là đại yêu nghìn năm, lúc Đại Thiên Cẩu muốn lên tiếng cũng không khỏi có chút ngượng ngùng, hai tai ửng đỏ, nhưng giọng nói vô cùng kiên định: "Sinh mạng của yêu quái rất dài"
- Đại nhân nói đúng - Yêu Hồ đáp
- Thế gian lênh đênh xoay chuyển, hỉ nộ ái ố thời niên thiếu đều vì ngươi, cuối cùng vẫn quay về với ngươi
Yêu Hồ lúc này không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn nam nhân y từng yêu, từng trao cho cả thân tâm của mình, nhớ lại trước đây khi hai người sống nương tựa với nhau ở hồ tộc đã thân thiết quen thuộc với nhau tới mức nào
- Ta vốn tưởng rằng rời khỏi hồ tộc, ta sẽ quên được ngươi, nhưng khi gặp lại, tâm lại rơi vào ma đạo - Đại Thiên Cẩu nhìn đôi cánh sau lưng, tiếp tục nói - Chuyện năm đó, có thể bỏ qua, chúng ta không nhắc lại; không thể bỏ qua, ta sẽ gắng bù đắp. Từ giờ về sau, chúng ta không ai bỏ rơi ai nữa, cùng bắt đầu lại, có được không?
Đại Thiên Cẩu một hơi nói ra hết suy nghĩ trong lòng, thấy Yêu Hồ vẫn không trả lời, chợt thấy bất an, nhíu mày muốn truy hỏi. Trong đầu không khỏi nảy ra suy nghĩ khác: Nếu tiểu hồ ly kia không đồng ý thì đã sao, hắn sẽ khóa y lại cả đời.
Đại Thiên Cẩu còn đang thầm cân nhắc, cúi đầu nhìn xuống, thấy hồ ly chẳng biết trở lại yêu hình từ lúc nào, thân thể ấm áp nhào vào trong ngực hắn, đôi tai lông xù mềm mại khẽ run rẩy
Tảng đá lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, hóa thành vui mừng vô tận, dường như gió mát trăng sáng, hương hoa trùng minh đều rộn rã chúc mừng cho hắn, nơi mềm mại nhất trong trái tim tràn đầy tình yêu mãnh liệt vô cùng, Đại Thiên Cẩu nhẹ giọng gọi Yêu Hồ, ngắm nhìn đôi mắt trong suốt động nhân của y
Trái tim đập dồn dập như trống gõ, hai tay ôm lấy người càng chặt hơn, hận không thể bù đắp cho y tất cả khoảng cách trước đây, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị hồ ly hôn lấy, để lời muốn nói quấn quít giữa đôi môi hai người.
Hải đường chờ mưa tới, hoa lê đợi tuyết tan, xuân đã tàn một nửa*
Mộng tương tư lẫn nhau bấy lâu, sớm muộn cũng được tương phùng
(Hải đường chờ mưa tới, hoa lê đợi tuyết tan, xuân đã tàn một nửa: Trích từ bài thơ "Nhãn nhi mị·dương liễu ti ti lộng khinh nhu" của Vương Bàng)