[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 41



Đệ tứ thập nhất thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ tảo mộ.

- ---------------------------

Thiếu niên kia hồ hởi, ba chân bốn cẳng chạy tới, lỡ giẫm phải rêu xanh nên trượt một cái, ngã dập mông ngay trước mặt Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu, nhưng vẫn ngửa mặt lên cười ngây ngô nhìn hai người, lại thân thiết gọi một tiếng: "Sư phụ"

Nhưng mà vị sư phụ mặt lạnh nào đó chỉ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm

Yêu Hồ nhìn hai sư đồ dáng vẻ giống nhau như đúc ở cùng một chỗ chợt thấy buồn cười: "Sau khi tỉnh lại, thấy ngươi thân cận với sư phụ ngươi hơn nhiều"

Thiếu niên có chút ngại ngùng sờ sờ gáy, lại thấy hai người mười ngón tay đan vào nhau, vô cùng mừng rỡ: "Hai người hòa hảo rồi sao?"

Yêu Hồ chỉ cười mà không nói

Ba người trở lại trong phòng, nói chuyện một hồi, Yêu Hồ lúc này mới biết sau khi y rời đi không lâu thì Tiểu Dực đã tỉnh lại.

Thiếu niên từ giấc ngủ dài tỉnh lại, lúc còn đang mơ mơ màng màng thấy trong nhà ngoài sân vắng tanh vắng ngắt, còn tưởng đã xảy ra biến cố gì, lòng nóng như lửa đốt. May mà gặp được Tam Vỹ Hồ tới tìm Yêu Hồ, mới khiến Tiểu Dực an tâm, kiên nhẫn ở lại tiểu viện đợi hai người về

Yêu Hồ sau khi nghe xong, hỏi một câu: "Chị cả nói gì với ngươi?"

- Nàng nói nhất định là ngươi đi tìm sư phụ rồi, bảo ta ngoan ngoãn ở lại đây chờ các ngươi - Thiếu niên xoa xoa cằm suy nghĩ một chút, lại nói - Nàng còn hỏi ta có phải là con trai do hai người thời niên thiếu lầm lỡ sinh ra hay không?

Yêu Hồ đỡ trán thở dài, loại vấn đề này đoán chừng cùng chỉ có chị cả mới hỏi ra miệng. Chợt nhớ tới lúc Đại Thiên Cẩu mất trí nhớ cũng từng hiểu lầm thân thế của Tiểu Dực, nên cố ý đùa cợt hắn:

- Sư phụ ngươi lúc trước quả thực cũng có suy nghĩ nhận ngươi làm con trai

Tiểu Dực tò mò nhìn sang phía Đại Thiên Cẩu, thấy sư phụ mình đang vững vàng cầm tách trà, hít một hơi rồi mới đáp: "Đúng vậy"

Ý cười trên mặt Yêu Hồ càng sâu: "Lúc đó sư phụ ngươi còn lật từ điển để kiếm tên cho ngươi nữa, tới đi Đại Thiên Cẩu, nói xem ngươi định đặt danh tự vừa hay vừa dễ nghe gì cho đứa nhỏ này"

Thiếu niên mừng rỡ cười cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, tràn đầy mong đợi chờ Đại Thiên Cẩu mở miệng

Đại Thiên Cẩu còn cố ý thừa nước đục thả câu khơi lên lòng hiếu kì của Tiểu Dực rồi mới chậm rãi nhả ra hai chữ

- Cẩu thặng.

- Hơ?

- Cẩu thặng, tên này tốt vô cùng.

- ...

Yêu Hồ là người đầu tiên không nhịn nổi trước, ôm bụng lăn xuống giường cười nghiêng ngả, cười đến chảy nước mắt, mới giơ ngón cái với Đại Thiên Cẩu: "Cái tên này quả thực uy mãnh"

Đại Thiên Cẩu gật đầu tỏ vẻ đúng là anh hùng chí lớn gặp nhau

Thiếu niên nhìn hai lão yêu quái bắt nạt cánh vị thành niên còn không biết xấu hổ, trầm mặc trong một lát, tha thiết chân thành nói:

- Kỳ thực ta cảm thấy cứ để ta và sư phụ bảo trì quan hệ sư đồ đơn thuần cũng tốt lắm rồi, thật đấy

Trả lời cậu, là một tràng cười hả hê của Yêu Hồ

2

Ngày hôm sau, Yêu Hồ thế mà lại dậy sớm nhất, đầu tiên là gọi Đại Thiên Cẩu dậy, rồi lại chạy sang phòng bên cạnh kéo Tiểu Dực từ trên giường dậy

Trông sư đồ hai người vẫn còn ngái ngủ, Yêu Hồ vừa bực mình vừa buồn cười, hắng giọng: "Dậy đi, dậy đi. Hôm nay có chính sự cần phải làm"

Thiếu niên còn ở tuổi ngủ bao nhiêu cũng thấy không đủ, ngáp liên tục mấy cái liền mới hỏi: "Chuyện gì vậy?"

- Cũng tới lúc đi thăm sư tỷ của ngươi rồi.

Nghe vậy, Tiểu Dực không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn chạy đi rửa mặt mặc quần áo.

Đại Thiên Cẩu cầm tay Yêu Hồ, rũ mắt thở dài một tiếng, nói: "Ngươi có lòng"

Thực ra, sau khi Yêu Hồ cứu Đại Thiên Cẩu về, cũng từng trở lại một lần, lập một tấm bia mộ ở phần mộ Tiểu Dực vội vàng chôn xuống, lại trồng vài mầm cây hoa hạnh ở quanh mộ. Vài tháng trôi qua, giờ đã sang thu, hạnh hoa lúc trước Yêu Hồ trồng xuống giờ đã mọc rễ, đợi một thời gian sau, lại được thấy hoa hạnh bay trong gió.

Nhìn gò đất nhỏ trước mặt, giữa lớp đất vàng còn chôn vài phiến lá xanh, thiếu niên chợt thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không khỏi tưởng tượng tới lúc những hạt mầm nho nhỏ này sinh sôi ra chồi mới - những mầm cây khỏe khoắn tươi tốt mọc lên thẳng tắp, không hề dính sâu bọ, rễ chôn dưới đất cũng hoàn hảo không chút tổn hại

Đợi tới sang năm xuân về, hoa nở trên ngọn cây, tầng tầng lớp lớp khoe sắc như trước đây. Cuối cùng, ở nơi này tạo ra một sinh mệnh mới, xoay vòng luân chuyển như nhật nguyệt trăng sao trên trời, mãi mãi vĩnh sinh

Cây trâm gỗ dùng mảnh lụa bọc lại để trong ngực lúc này tựa như lưỡi dao sắc bén ấn lên trái tim cậu

Muôn hoa khoe sắc kia còn thủ tín, cớ sao cố nhân không giữ lời?

Tiểu cô nương thích cài hoa hạnh lên tóc mai ấy đã vĩnh viễn không thể trở về được nữa

3

Ba người dọn sạch cỏ khô trước mộ, lại thắp hương, đốt chút tiền vàng rồi mới rời đi

Trên đường trở về, Đại Thiên Cẩu vẫn im lặng không lên tiếng, khiến Yêu Hồ ghé mắt nhìn hắn thêm vài lần, chẳng qua xưa nay hắn vốn kiệm lời, vốn dĩ Yêu Hồ chỉ cho rằng Đại Thiên Cẩu nghĩ tới tình sư đồ, nên trấn an vài câu, nhưng thấy Đại Thiên Cẩu tỏ ra nghi ngờ, Yêu Hồ cũng cảnh giác: "Có gì không ổn sao?"

Đại Thiên Cẩu xoa xoa mi tâm: "Không có gì, có lẽ là ta nghĩ nhiều thôi"

Yêu Hồ thấy Đại Thiên Cẩu không muốn nhiều lời, cũng không hỏi tới nữa. Hai người dắt theo Tiểu Dực dạo đông dạo tây ở thành Bình An giết thời gian.

Đợi tới lúc trở lại Thanh Khâu, hoàng hôn đỏ rực đã buông xuống, thấy một nữ tử yêu mị, bộ ngực nửa lộ đứng ở cửa lối vào Thanh Khâu chờ bọn họ

Yêu Hồ cười cười cợt nhả nghênh đón: "Chị cả"

- Chịu quay về rồi? Còn nghĩ một nhà các ngươi nửa đêm bỏ trốn rồi chứ - Tam Vỹ Hồ lườm y một cái, nói tiếp - Trưởng lão đang tìm ngươi

Yêu Hồ chỉ chỉ mình, vẻ mặt không tình nguyện: "Tìm tiểu sinh làm cái gì?"

- Không chỉ ngươi, cả tảng băng có cánh phía sau ngươi kia cũng phải đi - Tam Vỹ Hồ phe phẩy đuôi, vô cùng bực bội nói. Trên thực tế, Tam Vỹ Hồ quả thực rất khó chịu em trai mình cùng Đại Thiên Cẩu lại quấn quít với nhau.

Vẻ mặt Yêu Hồ có chút do dự, trong đầu xoay chuyển vô số lý do các trưởng lão tìm y, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi, y lo các trưởng lão sẽ không dễ dàng buông tha Đại Thiên Cẩu như vậy, trong lòng thậm chí còn thật sự bắt đầu tính toán kế hoạch chạy trốn.

Tam Vỹ Hồ nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Yêu Hồ, thở dài bất đắc dĩ: "Không cần quá lo lắng. Sáng nay có một âm dương sư từ thành Bình An tới, nói là tìm ngươi cùng Đại Thiên Cẩu có chuyện quan trọng cần thương lượng"

- Là chuyện có liên quan tới Bát kỳ đại xà? - Đại Thiên Cẩu vẫn trầm mặc bỗng mở miệng hỏi.

Tam Vỹ Hồ gật đầu, căn dặn vài câu rồi dẫn Tiểu Dực rời đi trước. Yêu Hồ nhìn bọn họ đi trước, mới quay sang Đại Thiên Cẩu: "Đi thôi, dù sao cũng không thể tránh khỏi"

- Ừ - Hắc vũ đại yêu lên tiếng, cùng y kề vai đi qua khu rừng Thanh Khâu. Mọi thứ đều quen thuộc như vậy, hồi nhỏ bọn họ gặp nhau ở đây, thuở thiếu thời chia ly cũng ở đây, mà bây giờ, bọn họ lại lần nữa băng qua khu rừng xanh um tươi tốt này, nhưng không biết, lần này đi sẽ gặp kết cục thế nào.

4

Đợi tới lúc hai người trở lại, Tiểu Dực đã ngủ say, hai người thả nhẹ bước chân đi vào phòng, Yêu Hồ như trút được gánh nặng nằm lăn ra giường, vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Đúng là hù chết tiểu sinh rồi, hóa ra chỉ là tìm mấy thứ đồ, Seimei đó còn làm như có chuyện gì nghiêm trọng lắm"

- Mặc dù không phải vật gì hiếm thế, nhưng tất cả chưa thể nói trước được - Đại Thiên Cẩu xem cuộn da dê trên tay - Một khối xương người sao...

- Cũng không biết một khối xương người làm sao lại trở thành vật then chốt để hạ gục Bát kỳ đại xà - Yêu Hồ dịch đầu lại gần Đại Thiên Cẩu, cùng nhìn cuộn da dê trên tay hắn, chỉ tay lên một điểm được đánh dấu - Tóm lại là, đến chỗ này rồi, nghe trưởng lão và âm dương sư kia nói, không cần phải xen vào bất cứ chuyện gì, đợi tới đêm trăng tròn, lấy được khúc xương người hoàn chỉnh này rồi liền đi

Đại Thiên Cẩu nhàn nhạt lên tiếng: "Mấy ngày nữa là tới ngày trăng rằm, ngày mai chúng ta xuất phát"

Lời còn chưa nói hết, đã bị Yêu Hồ dùng môi chặn lại

Đối với nụ hôn được chủ động đưa tới, Đại Thiên Cẩu đương nhiên sẽ không lướt qua liền ngừng, hắn ấn gáy Yêu Hồ xuống, hai người không ngừng làm sâu nụ hôn này, Yêu Hồ hơi lùi lại một chút, dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi của Đại Thiên Cẩu. Hai người nằm trên giường, y phục đều xốc xếch lộn xộn, hơi thở gấp gáp. Yêu Hồ cách một lớp vải vóc dùng một tay nắm lấy hạ thể của Đại Thiên Cẩu, tay kia đặt trên đầu vai hắn, đột ngột dùng sức đẩy hắn sang một bên, thuận thế cưỡi lên người hắn

Yêu Hồ từ trên cao nhìn xuống Đại Thiên Cẩu, nhướn mày mỉm cười, lộ ra hai cái răng hồ ly sắc nhọn:

- Đại Thiên Cẩu đại nhân, hôm nay ngài còn chuyện gì chưa báo với tiểu sinh không?

- -------------------------------------------------------

Cái tư thế này mà không có gì xảy ra thì tên tui sẽ viết ngược ==+

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.