Tuyết trắng hạc bay, gió lạnh luồn tay áo. Trận tuyết đầu mùa năm nay lớn hơn năm ngoái rất nhiều. Sắc trời xanh thẳm, Ngọc Sơn uyển chuyển quanh co, khúc khuỷu như bạch mãng, đất trời cảnh sắc mênh mang.
Yêu Hồ bảo Tiểu Dực về nhà trước, mình và Đại Thiên Cẩu thì đi tìm Seimei phục mệnh - mặc dù họ vốn không mang xương người về - bởi vì không cần thiết.
Hai người họ thuật lại tất cả cho Seimei nghe, bất kể là hết thảy những gì đã chứng kiến ở thôn Nhật Khế, hoặc là giao dịch giữa Bát Kỳ Đại Xà với họ. Sau khi nghe xong, Seimei im lặng hồi lâu không nói gì.
Yêu Hồ cũng không giục, chỉ nhìn chằm chằm vào làn khói trắng bốc lên trên chén trà mà đờ người ra. Trước đây y cứ miên man suy nghĩ, tưởng tượng nếu như bản thân mình chỉ còn vài ngày nữa để sống thì nên làm gì, nhưng y còn chưa kịp nghĩ kỹ đáp án thì đại nạn đã đến.
Dần dần khói trắng trong chén trà cũng tan hết, Yêu Hồ lấy tay chạm vào, phát hiện trà đã nguội lạnh.
Lúc này Seimei mới mở miệng: "Những gì Bát Kỳ Đại Xà nói đều là sự thật."
Đáp án này cũng không ngoài suy nghĩ. Yêu Hồ muốn cười, nhưng bầu không khí trong phòng quá nghiêm trọng, y mà cười thì cũng ngại, vẻ nửa cười nửa nín khiến nét mặt y có hơi vặn vẹo. Hình như Đại Thiên Cẩu cũng phát hiện y đang nhịn cười, bèn trừng mắt liếc y một cái.
Y không chịu thua mà trừng lại, sau đó uống một hơi cạn sạch cốc trà nguội trên bàn.
Tam Vĩ Hồ cũng ở đó, lúc đó Seimei cũng lừa nàng, nhưng giờ chắc hẳn là cuối cùng nàng cũng đã biết được chân tướng. Mắt Tam Vĩ Hồ đỏ hoe, Yêu Hồ thấy chị cả sắp rơi lệ rồi bèn vội vã an ủi: "Ấy đừng khóc đừng khóc, hồi đó tiểu sinh phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua phấn này, khóc trôi hết phấn đi tiểu sinh sẽ xót tiền lắm!"
Tam Vĩ Hồ tức giận bước đến trước mặt Yêu Hồ làm bộ giả vờ muốn túm tai y, nhưng vừa định giơ tay lên thì nước mắt đã tuôn như mưa. Nàng run giọng mắng: "...Cái thằng nhóc hồ ly không tim không phổi này!"
Sau đó nàng hổn hển tông cửa xông ra, trước khi đi còn không thèm đóng cửa, để gió lạnh vù vù thổi vào phòng.
2.
Ngày mùa đông ngắn, sau khi ra khỏi chỗ Seimei thì trời cũng đã tối rồi. Gió lạnh luồn qua áo, Yêu Hồ rùng mình một cái.
Y nhìn bóng lưng đi phía trước không quay đầu lại của Đại Thiên Cẩu thì thở dài, chỉ biết yên lặng đi theo hắn.
Đại Thiên Cẩu đang giận y. Yêu Hồ biết nguyên nhân, hắn giận vì y không biết tiếc mạng. Hôm nay lúc ngồi với Seimei, y không thất thần đờ ra thì là lén ngủ gật, trái lại Đại Thiên Cẩu và Seimei vẫn một mực thảo luận xem làm thế nào để tránh cái chết cho y.
Yêu Hồ nghĩ cơn giận này của Đại Thiên Cẩu thật lạ, bọn họ thương lượng ròng rã một buổi chiều cũng không ra kết quả, còn không bằng ngủ một lúc. Yêu Hồ thừa nhận, ngay từ đầu y còn kích động với việc này là bởi vì trong lòng còn hi vọng may mắn, nghĩ hoặc là chính mình quá lo lắng. Mà từ sau khi xác nhận, y lại trở thành người không để ý nhất.
Yêu Hồ cách Đại Thiên Cẩu vài mét. Tuyết lớn đã ngừng, nhưng tuyết phủ trên mặt đất đã ngập đến đầu gối, di chuyển rất khó khăn. Yêu Hồ giở thủ đoạn, chỉ nhăm nhe khập khiễng bước theo dấu chân của Đại Thiên Cẩu, không ngờ bàn chân trượt một cái đặt mông ngồi luôn xuống tuyết.
Yêu Hồ nhe răng nhếch miệng xoa xoa cái mông, chỉ thấy Đại Thiên Cẩu bước từng bước một trở về. Mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng vẫn giơ một tay muốn dìu y đứng dậy. Yêu Hồ cười hì hì giơ tay ra, đứng dậy vẫn không quên miệng tiện mà trêu Đại Thiên Cẩu: "Tiểu sinh sắp chết rồi, thế mà Đại Thiên Cẩu đại nhân vẫn còn giận ta cơ..."
Lời còn chưa kịp nói xong, Đại Thiên Cẩu đã buông lỏng tay, Yêu Hồ ngã thẳng xuống tuyết mềm. Đại Thiên Cẩu phủ người đè lên, tàn bạo nói: "Chuyện này thật sự chẳng hề buồn cười."
Yêu Hồ không trả lời, chỉ dùng một đôi mắt trong veo nhìn Đại Thiên Cẩu.
Miệng Đại Thiên Cẩu như ngậm hoàng liên, đắng chát khôn cùng, trái tim cũng căng thẳng. Hắn tựa đầu vào cổ Yêu Hồ, ngửi ngửi mùi hương quen thuộc kia, giọng cũng mềm nhũn: "Coi như ta cầu xin ngươi... Yêu Hồ, đừng nói những lời kia nữa."
Trên vai hình như ươn ướt, Yêu Hồ không muốn suy nghĩ đó là cái gì.
Hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau trong đống tuyết. Thật lâu sau, Yêu Hồ nhìn bầu trời lấp lánh đầy ánh sao, nói khẽ: "Đại Thiên Cẩu, chị cả đã từng nói, trên trời có 33,333 thần minh."
"Khi đó tiểu sinh hỏi nàng rằng, trên trời nhiều thần minh như vậy, buổi tối phải ngủ ở đâu?"
"Chị cả nói, thần minh trên trời mỗi khi màn đêm buông xuống sẽ hóa thành sao, xa xa nhìn ngắm nhân gian."
Nói đến đây Yêu Hồ cười cười: "Cho nên chị cả bảo, nếu tiểu sinh đái dầm, chúng thần minh cũng sẽ biết."
Cảm xúc Đại Thiên Cẩu dần hoãn lại. Hắn bò dậy khỏi người Yêu Hồ rồi bắt chước tư thế của y mà nằm ngửa trẻn tuyết, ngắm nhìn trời sao lấp lánh: "Thì ra hồi còn bé ngươi đái dầm."
Yêu Hồ giơ tay đánh vào cánh tay Đại Thiên Cẩu một cái: "Không muốn bị diệt khẩu thì câm miệng."
Sau đó lại vươn tay ra xòe rộng bàn tay, giữa những ngón tay lấp lánh vô số ánh sao: "Tiểu sinh còn nghe nói, sau khi chết, yêu quái không nhất định hồn phi phách tán. Nếu trong lòng có chuyện chưa dứt, có lẽ sẽ hóa thành cây cỏ, tiếp tục lưu lại chốn nhân gian."
Yêu Hồ nghiêng đầu nhìn Đại Thiên Cẩu nằm bên mình, kiên định nói:
"Đến lúc đó, nhất định tiểu sinh phải sinh trưởng ở nơi có thể nhìn thấy sao trời."
3.
Đại Thiên Cẩu đứng dậy khỏi đống tuyết, cũng kéo Yêu Hồ đứng dậy rồi thay y phủi vụn tuyết trên người. Hắn trịnh trọng nói: "Yêu Hồ, ngươi có nguyện ý vì ta mà thử lại lần nữa không?"
"Thử?" Yêu Hồ không hiểu nói.
Đại Thiên Cẩu gật gật đầu: "Hôm nay lúc ngươi ngủ, ta và Seimei đã nhắc đến một biện pháp, có lẽ sẽ bảo vệ được tính mạng của ngươi. Chỉ là..."
Yêu Hồ buồn cười nói: "Chỉ là cái gì?"
Đại Thiên Cẩu chậm rãi mở miệng: "Phương pháp này có thể thành công hay không còn chưa chắc. Không, phải nói là đây chỉ là một hành động, ngay cả việc có thể trở thành biện pháp giải quyết hay không cũng không chắc chắn. Thuật dối trời, lấy san hô ở Đại Dư làm giá nến, lại đến Viên Kiều lấy mỡ da rồng chế thành sáp, cuối cùng đến đỉnh Lăng Thiên lấy bông vải thiên nhung làm thành tim nến, sau đó đốt nến vào giời Hợi tại đỉnh Lăng Thiên. Lúc này nếu như nến không có bấc mà vẫn bốc cháy thì có thể tạo thành một ngọn nến khi thế, bảo đảm tính mạng của người. Nhưng nếu giờ Hợi mà nến vẫn không đốt, thì là thất bại."
*Giờ Hợi từ 9h đêm đến 11h đêm.
Yêu Hồ nhíu mày: "Hai ngọn núi tiên Đại Dư Viên Kiều này không phải đã chìm xuống biển rồi sao? Với cả đỉnh Lăng Thiên.... Yêu vật bình thường không thể trèo lên được."
"Ta có thể đến đỉnh Lăng Thiên, nhưng nơi khó khăn nhất là Đại Dư và Viên Kiều thì ta không có cách nào. Một là thời gian không đủ, hai là chúng ngũ hành tương khắc với ta, không cách nào thu hồi."
Yêu Hồ sững sờ: "Thời gian?"
Đại Thiên Cẩu giải thích: "Khi đó ngươi đang ngủ gật. Từ đây đến khi Bát Kỳ Đại Xà hủy diệt đất trời không còn đầy ba tháng nữa. Sau ba tháng, nếu chúng ta không có hành động gì, toàn thế giới sẽ diệt vong."
Lúc này Yêu Hồ mới nhớ hiện giờ số lần thiên tượng dị biến càng lúc càng nhiều, lúc mơ màng ngủ vào xế chiều hôm nay, y đã nghe Seimei nói.
Ví dụ như mới tháng mười hai mà tuyết lông ngỗng đã bắt đầu đổ xuống.
Ví dụ như vạn vật chết héo, ngay cả mai đỏ vốn nên nở rộ trong trời lạnh cũng tàn lụi toàn bộ.
Ví dụ như ngư dân vì tuyết lớn phong hồ mà không thể nào tung lưới bắt cá, gia súc dồn dập chết cóng, nhân gian lâm vào nạn đói, thi thoảng có thể nghe được lời đồn cha mẹ ăn con.
Ví dụ như mọi người trở nên tàn bạo nóng nảy, thường xuyên ẩu đả đánh nhau, còn có một số người trở nên cực kỳ mê tín, không ăn không uống, bắt đầu quỳ lạy đủ loại thần mình.
Đây đều là dấu hiệu của tận thế.
Yêu Hồ trầm ngâm: "Thật ra thì tiểu sinh có thể đi lấy giá cắm nến... Vậy cứ làm thế đi. Có điều tiểu sinh cũng không đảm bảo chắc chắn có thể lần được."
Đại Thiên Cẩu ôm y vào lòng: "Bông vải thiên nhung trên đỉnh Lăng Thiên nhiều vô số kể, chỉ là có rất ít người có thể leo lên. Ta có cánh, nên chẳng khó khăn gì. Có cần có thể lấy được giá cắm nến, chuyện sẽ thành được hơn phân nửa, ngươi có thể thu thập hành lý được rồi..."
Yêu Hồ nhíu mày: "Thu thập hành lý làm gì?"
"Chúng ta sẽ lập tức rời đi, từ này không tiếp tục quản thế sự nữa, giống như ước hẹn chúng ta nói khi trước. Trước đó ta đã tìm được một chỗ thế ngoại đào nguyên rồi, nơi đó tiên khí lượn lờ, bốn mùa tựa tiết xuân, là một chỗ cực đẹp. Ta còn hỏi người học cách làm mứt, về sau sẽ tự mình làm cho ngươi ăn."
Có lẽ là bị cảm xúc của Đại Thiên Cẩu lây nhiễm nên Yêu Hồ vốn không ôm hi vọng cũng trở nên kích động, trêu chọc một câu: "Mứt quả Đại Thiên Cẩu đại nhân sẽ có vị thế nào nhỉ, tiểu sinh mong chờ lắm đấy."
Việc này không nên chậm trễ, hai người nắm tay nhau đi về thu thập sơ qua, giải thích căn dặn một phen với Tiểu Dực. Hai người giao hẹn rất cẩn thận, cho dù Yêu Hồ có mang được giá cắm nến về không, một tháng sau Đại Thiên Cẩu cũng sẽ nhóm bấc đèn vào giờ Hợi.
Sống hay chết, đều xem giờ Hợi.
4.
Trước khi đến Đại Dư và Viên Kiều, Yêu Hồ đến chỗ Seimei một chuyến, mượn nhóm thức thần trong nước Nhân ngư châu có thể hô hấp trong nước.
Seimei hỏi y: "Lúc trước thấy ngươi không hề hứng thú với mấy cái này, khiến ta và Đại Thiên Cẩu hết sức lo lắng. Sao giờ này lại đổi ý rồi?"
Yêu Hồ liếc Seimei một cái: "Con sâu cái kiến đều có dục vọng cầu sinh, đương nhiên tiểu sinh cũng có. Lúc trước chỉ bởi vì không dám có, vì lo lắng hi vọng sẽ thất vọng... Nhưng vì Đại Thiên Cẩu, tiểu sinh vẫn phải thử một chút."
"Như thế này là tốt nhất."
Seimei cười cười, lại tặng y rất nhiều linh khí không nói tên, hi vọng có thể giúp y một tay.
Thế là Yêu Hồ cõng một túi lớn linh khí lên đường. Y đến bờ biển, nước biển đầu tháng mười hai lạnh thấu xương, sóng lớn cuồn cuộn, ngọn sau cao hơn ngọn trước. Yêu Hồ cởi giày ra, khi ngón chân trắng nõn như bạch ngọc chạm vào nước biển, ý lạnh từ mũi chân lan đến toàn thân, một tấc da tiếp xúc nước biển như bị ngàn ngàn vạn vạn mũi kim nhọn châm vào đến đau nhức tê tái, lạnh đến độ răng Yêu Hồ run cầm cập.
Có một nháy mắt Yêu Hồ đã nghĩ, có lẽ mình chọn cách chết luôn sẽ thoải mái hơn nhiều.
Y cũng chỉ do dự trong khoảnh khắc như vậy mà thôi. Ngay sau đó y đặt Nhân ngư châu lên ngực, nghiến chặt răng tiến từng bước từng bước vào biển, tùy ý để làn nước lạnh thấu xương chậm rãi bao phủ lấy mình.
Cái buốt lạnh khiến cơ bắp và các khớp xương y cứng ngắc. Y vụng về bơi lội trong làn nước, dần dần lặn sâu hơn. Càng xuống sâu, ánh sáng xung quanh càng ảm đạm đi, y biết đây là vì đã sâu đến mức mặt trời không thể chiếu sáng được. Nhưng điều khiến y nghi ngờ chính là đoạn đường lặn xuống dưới này, đừng nói trông thấy tôm cá, đến xương cốt của một con cá chết cũng không trông thấy được.
Trước mắt chỉ có san hô nơi đáy biển và rong biển mọc thành vùng. Rong biển vùng này vừa dài vừa nhiều, Yêu Hồ không thể không bơi qua từng cụm rong trơn nhẵn. Những đám rong màu đen nhánh kia cực giống tóc người, trôi lơ lửng giữa biển cả. Yêu Hồ bỗng căng thẳng, sợ bên trong bụi rong này bỗng thò ra một cái xác chết trôi.
May mắn chính là Yêu Hồ không hề gặp cái xác nào, trái lại còn nhìn thấy tòa núi tiên Đại Dư trong truyền thuyết ở rãnh biển.
Yêu Hồ bơi đến gần một chút, chỉ thấy một căn nhà đã bị nước biển ăn mòn vô cùng tàn tạ, phía trên mọc đầy rêu xanh. Yêu Hồ nhẹ nhàng bơi vào, chân trần đạp trên mặt đất, bắt đầu tìm kiếm trong nhà. Giờ phút này, Nhân ngư châu trong ngực bắt đầu lóe lên, Yêu Hồ biết đây là nhắc nhở Nhân ngư châu sắp mất hiệu lực, bèn tăng tốc độ tìm kiếm, rốt cuộc phát hiện trong góc có một chiếc giá cắm nến bị bùn cát che lấp một nửa.
Yêu Hồ mừng rỡ trong lòng, tay vừa chạm vào giá cắm nến san hô, chỉ thấy trước mắt có một dây xích đang ào tới hòng khóa mình lại. Yêu Hồ né tránh không kịp, trước tình thế cấp bách bèn vội dùng tay trái cản lại. Nhưng sợi xiềng xích kia như có linh tính, thuận thế quấn chặt cổ tay trắng nõn của Yêu Hồ, khóa chặt lại.
Lòng Yêu Hồ nóng như lửa đốt, y lẩm nhẩm khẩu quyết, nhưng trong ngọn tiên sơn này, tất cả yêu thuật đều không thể thi triển. Yêu Hồ chỉ có thể nhét giá nến kia vào tay áo, sau đó móc chủy thủ bên hông ra định cản xiềng xích lại.
Xích sắt kia được tạo thành từ hàn thiết nghìn năm, một cây chủy thủ sao có thể cắt đứt được? Rất nhanh sau đó, cổ tay Yêu Hồ bị mài rách da, nhưng vẫn không thể thoát ra.
Vào thời khắc này, viên Nhân ngư châu vốn lấp lóe khiến Yêu Hồ phiền lòng kia bỗng tắt ngúm, nước biển chen nhau ùa vào ngực Yêu Hồ. Y vội vàng nín thở, cảm giác hít thở không thông khiến mắt y hỗn loạn. Y theo bản năng muốn bơi lên trên, nhưng xiềng xích trên cổ tay lại hạn chế hành động của y.
Trong lòng Yêu Hồ biết giờ phút này chính là thời khắc quyết đinh sinh tử. Y không do dự nữa, bèn dùng tay phải nắm chặt lấy ngón tay cái của tay trái dùng sức tách ra. Y không rõ liệu mình có nghe nhầm không, nhưng dường như đã nghe khớp ngón cái vang lên một tiếng rắc. Chỉ thấy ngón cái bên trái của Yêu Hồ dùng một dáng vẻ cực kỳ vặn vẹo rũ xuống trên tay, mềm nhũn xịu xuống.
Nhờ có thế, Yêu Hồ có thể chui tay thoát khỏi xích sắt, vội vàng bơi lên mặt biển. Nhìn trước mắt càng ngày càng sáng, Yêu Hồ quên mất đau đớn trên tay và giá rét thấu xương, chỉ liều mạng bơi về phía có ánh sáng.
"Phù...."
Yêu Hồ nhô đầu lên khỏi mặt biển, há miệng thật to hít lấy luồng không khí mới mẻ. Y cảm thấy khí lực toàn thân đều mất sạch, chỉ không ngừng hô hấp theo bản năng, cảm thấy mình còn sống thật là tốt.
Y lấy giá cắm nến trong tay áo ra rồi đặt nó vào sát lồng ngực, mừng rỡ khôn cùng.
Yêu Hồ chậm rãi bơi về phía mặt biển, đổi quần áo sạch sẽ rồi ở tạm trong động cạnh bờ biển một đêm. Hôm sau y lại ngựa không ngừng vó mà chạy đến Viên Kiều.
Y cho rằng lần đến Viên Kiều này sẽ càng thêm hung hiểm. Y đã không còn Nhân ngư châu, mà trải qua chuyện ở Đại Dư, y cũng biết lần này sẽ rất nguy hiểm. Y cực kỳ cảnh giác nhảy vào trong biển, giây giây phút phút chú ý đến động tĩnh xung quanh. Không ngờ thi thể của con giao long kia cứ nằm ngay dưới đáy biển. Yêu Hồ cẩn thận tiếp cận từng li từng tí, sau khi xác nhận con giao long này đã chết thật, bèn lưu loát cắt lấy phần thịt bụng béo nhất của con giao long kia rồi vội vàng lên bờ.
Lần này Yêu Hồ không dám nghỉ ngơi, hết thảy quá mức dễ dàng khiến y không thể không sinh lòng hoài nghi, thậm chí còn không kịp thay quần áo ướt sũng đã vội vàng chạy về Thanh Khâu.
Lần này vừa đi vừa về chỉ tốn hai tuần. Đợi khi về đến nhà, y mới dám buông lỏng cảnh giác, toàn thân mệt mỏi uể oải. Yêu Hồ lảo đảo đi tới trước cửa cố sức đẩy ra. Trông thấy Tiểu Dực ngồi trong phòng, y run rẩy môi muốn nói mình đã trở về, nhưng còn chưa kịp há miệng đã ngất xỉu.
Nhưng đến giờ phút này, Yêu Hồ vẫn ôm chặt giá cắm nên và thịt rồng trong tay, sợ chúng mất đi.