Âm Dương Tân Nương

Chương 4: 4: Người Âm Dương Mang Mắt Thứ Ba




Tôi quay sang hỏi cô bé:" em ! em đến tìm anh có việc gì à?"
Đứa bé gật đầu nhưng không nói gì.

Tôi lại hỏi tiếp:" thế đó là việc gì?"
Cô bé nhìn tôi đáp:" có những chuyện, ca không thể dùng mắt thường mà thấy được".

Tôi hoài nghi hỏi lại nó:" chuyện gì?"
" ông! "
Cốc! cốc ! cốc tiếng gõ cửa dồn dập tôi vội vàng quay về phía cửa phòng, lúc này tôi sợ đến đại não căng ra không phải là Dã Quỷ đến tìm tôi chứ, không tôi! tôi nên làm gì đây? Đúng tôi cần phải trốn, nghĩ đến đây tôi chui vào trong chăn trùm kín cả người, miệng lải nhải:" không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi"
" Sở Lăng" trời ạ! Con ma đó còn biết cả tên tôi nữa, không tôi không nên mở cửa, nếu tôi mở thì chắc chắn ngày này năm sau là ngày giỗ của tôi.

Cạch! cạch! cạch.

.


mở cửa? Nguy to rồi tôi sắp bị làm thành bánh bao nhân thịt rồi, tôi nên phòng vệ, nhưng phòng vệ bằng gì đây? Lá bùa, nghĩ rồi tôi cầm lấy lá bùa đứng sát cửa phòng.

Két!.

Cửa phòng mở ra một cái bóng to bởi đứng trước mặt tôi bởi vì phòng tôi đã tắt đèn nên không rõ đó là bóng hay là người, tôi nhanh tay dán miếng bùa lên người của chiếc bóng đó:" thiên địa! "
" con làm gì vậy" ấy giọng nói này không phải là của ông nội sao? Không, có thể nó giả thành ông nhằm dụ tôi:" ta không dễ dàng tin ngươi đâu"
" con bị thần kinh rồi à?" tiếng nói vừa dứt ánh đèn sáng lên lúc này tôi mới nhìn kỹ thì ra là ông nội:" haizz ông làm cháu sợ hết hồn"
" thiếu nước à? Ban nãy con nói chuyện với ai vậy?" ông nói tới đây làm tôi sực nhớ rồi quay nhanh về phía cửa sổ:" ban nãy còn ở đây mà"
" ở đâu? Ai?" ông nghi ngờ hỏi tôi.

" ở phía cửa sổ ạ, là một cô bé" tôi chỉ tay về phía cửa sổ, ông nhanh chân bước đến cửa sổ nhìn quanh rồi quay về phía tôi với ánh mắt nghi ngờ:" không có ai cả?"
Tôi giơ tay thở dài rồi ngồi xuống giường:" lúc nãy vẫn ở đó ạ, nhưng cháu cảm thấy cô bé đó rất có thể là hồn sống"
Ông bước đến bên cạnh rồi vỗ vai tôi:" chắc cháu mệt quá rồi, trời cũng khuya cháu nên đi ngủ sớm để mai còn đến nhà họ Châu nữa"
" còn cách nào khác có thể giúp họ không ạ? Người đứng sau việc này có thể nuôi Miêu Quỷ nếu cháu nhúng tay vào việc này có thể cháu sẽ bị yểm " tôi buồn rầu nhìn về phía ông.

" trước khi làm nghề pháp sư chúng ta từ lập lời thề dùng chính thuật cứu giúp người khác, không quên đi sứ mệnh của bản thân, cháu yên tâm có một loại người có thể khắc chế Miêu Quỷ" ông nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hi vọng
" người gì ạ?"
" người đó sinh vào ngày âm tháng âm tức là ngày 7 tháng 7 nhưng lại sinh vào giờ Ngọ ba khắc tức là giờ cực dương, mang trong mình Âm Dương lưỡng hòa tự nhiên sẽ khắc Miêu Quỷ"
Tôi búng tay một cái:" a chính là! "
Tôi còn chưa kịp nói thì ông nội như hiểu ý tôi liền gật đầu:" đúng chính là Tô Nhi"
Tô Nhi từ nhỏ đã chơi với tôi, cũng có thể nói chúng tôi chính là thanh mai trúc mã, trước năm 15 tuổi cô ấy có thể thấy những thứ mà người thường không thể thấy, mọi người đều bảo chưa đến 15 tuổi con mắt thứ ba của cô ấy chưa khép lại hoàn toàn nhưng sau khi qua 15 tuổi cô ấy vẫn thấy những thứ đó, mọi người trong thôn đều bảo cô ấy có mắt Âm Dương và họ thường gọi cô là Người Âm Dương mang mắt thứ 3.

Còn nhớ lúc nhỏ tôi cùng cô ấy đến bờ sông chơi tôi bất cẩn làm rớt cây sáo xuống dòng sông, tôi định xuống đó nhặt lại nhưng cô ấy kéo tay tôi nói nhỏ:" cô gái kia không có chân, cô ấy đang gọi anh, nhưng ánh mắt cô ta rất đáng sợ đừng đến đó chúng ta về thôi"
Sau khi nghe cô ấy nói vậy, da gà trên người tôi đều đã nổi lên hết, tôi rùng mình một cái rồi cùng cô ấy quay lưng bỏ đi.


Đã nhiều năm trôi qua tần suất gặp những chuyện ma quái của cô ấy cũng đã giảm, nếu nói cô ấy có thể hóa giải Miêu Quỷ thì tôi cũng yên tâm một xíu.

Tôi quay sang ông nội:" nếu nói Tô Nhi có thể hóa giải Miêu Quỷ thì cố ấy cũng có thể cứu Châu thiếu gia phải không ạ?"
Ông thở dài kéo chiếc ghế kế cạnh giường tôi ra rồi từ từ ngồi xuống:" thế thì chưa chắc, dương khí đã cạn thì sống kiểu gì nữa"
Tôi buồn bã thở dài, chính tôi cũng chẳng cứu được Châu thiếu gia, tôi nên đối mặt với dì Châu như thế nào đây? Tôi nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau chuyện này.

Ông nội thấy tôi trầm tư liền vỗ vỗ vai tôi:" con yên tâm ngày mai ta sẽ đi cùng con và Tô Nhi, trời cũng không còn sớm nữa con nghỉ ngơi sớm đi"
Nói rồi ông bước ra khỏi phòng, tôi thì nhẹ nhàng tựa lưng xuống giường mà không ngừng suy nghĩ mọi chuyện đang xảy ra, ban đầu thì con trai nhà họ Châu bị nghi là ma ám, tiếp đó là tôi liên tiếp gặp những chuyện kì quái, những việc này chắc chắn là liên quan tới nhau, nghĩ tới nghĩ lui tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi đã ăn sáng tôi định đến nhà Tô Nhi vừa bước ra khỏi cửa thì thấy cô ấy đã đứng đó từ lúc nào, nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, cô ấy không nhịn được mà che miệng cười:" xem anh kìa"
Tôi gãi đầu rồi nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ:" sao em lại đến đây?"
"chẳng phải anh muốn tìm em sao?"
Tôi nhớ không lầm mình chưa từng nói chuyện này với cô ấy nhưng tại sao cô ấy lại biết, tôi suy nghĩ chưa đến đâu thì Tô Nhi đã làm gián đoạn mạch suy nghĩ của tôi:" được rồi, tính không mời em vào nhà à?"
Tôi mỉm cười ngại ngùng:" chết anh quên, em vào nhà đi"
Tô Nhi bước vào nhà nhìn quanh một vòng rồi hướng mắt về tôi:" anh đó sau này đừng quá tin người có những thứ mắt cũng không thể nhìn ra"
Tôi rót nước đưa cho Tô Nhi:" ý em là?"
Cô ấy đưa tay nhận lấy ly nước hớp một ngụm rồi nhìn tôi:" ưm! không có gì?"
Ông nội từ trong phòng bước ra, Tô Nhi vừa thấy ông liền đứng dậy cúi đầu lễ phép:" cháu chào ông"
Ông nội ra hiệu cô ngồi xuống rồi mỉm cười:" cháu lễ phép quá"

Tô Nhi lễ phép gật đầu, sau đó quay sang tôi cau mày:" đưa Lông Vũ Tước cho em, thì em sẽ giúp anh"
Tôi nghi ngờ hỏi lại cô:" em biết anh cần em giúp anh việc gì à?"
Cô ấy tỏ ra vẻ mặt đắc ý:" đương nhiên"
Tôi đưa tay sờ soạng người rồi nhìn cô ấy lắc đầu, không phải là Lông Vũ Tước không có trên người tôi, mà là tôi không muốn đưa ra:" nó vốn dĩ không ở chỗ anh"
Cô ấy liếc tôi một cái rồi đứng dậy:" không đưa cho em cũng được nhưng anh nên biết Đàng Thi tương sinh với Lông Vũ Tước"
Ông nội đang cầm ly trà dự định hớp một ngụm nhưng khi nghe đến đây ông hoảng sợ nhìn Tô Nhi:" sao cháu lại biết chuyện này?"
Tô Nhi thở dài ngồi xuống:" một lời không thể nói hết nhưng trước hết phải lấy Lông Vũ Tước cất đi trước đã, còn việc sao cháu biết Đàng Thi thì cháu sẽ nói sau"
Ông nhìn tôi rồi ra hiệu tôi đem Lông Vũ Tước cho cô ấy nhưng chiếc lông này đã theo tôi rất lâu rồi đó là muốn và cuối cùng của chị Ngân Hương để lại, đâu phải muốn đưa cho ai là đưa.

Tô Nhi giận dữ nhìn tôi một cái:" đầu gỗ, anh có biết nếu anh giữ Lông Vũ Tước thì có thể sẽ dẫn dụ Đàng Thi không?"
Tôi im lặng không nói.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.