Âm Dương Tạo Hóa Kinh

Chương 46: Túy hoa lâu






Lái thuyền cũng không chờ lâu, dù sao giờ này đại đa số khách nhân đều đã lên thuyền hoa rồi, hắn nhìn hai người Hồ Nguyên Vũ, lễ phép nói.- Hai vị công tử muốn lên thuyền hoa nào, để tiểu nhân chở thẳng tới cho nhanh?Hồ Nguyên Vũ chỉ chiếc thuyền hoa lớn nhất kia nói:- Ta muốn tới đó.Gia hỏa to con kia cũng gật đầu, ý bảo mình cũng tới đó.Lái thuyền ở đây tự nhiên đều là người trong nghề, thấy vậy liền bắt đầu giới thiệu:- Hai vị thiếu gia là vì Đường hoa khôi của Túy Hoa Lâu mà tới sao, chậc chậc, nói tới Đường hoa khôi kia, quả thật là để cho nam tử chết mê chết mệt, nhưng muốn được nàng mời vào khuê phòng tiếp đãi, quả thật là khó như lên trời.Hai người Hồ Nguyên Vũ đều sinh ra hứng thú, thiếu niên to con hỏi:- Hả, này là vì sao, kỹ nữ còn làm giá sao?Lái đò vừa chèo thuyền vừa nói:- Không không không, tính thật ra, Đường hoa khôi cũng không phải kỹ nữ của Túy Hoa Lâu, nàng chỉ mới ở năm ngày trước mới tới nơi này, nhưng đã đoạt lấy danh hiệu hoa khôi, hơn nữa chỉ bán nghệ chứ không bán thân, dù ngươi trả bao nhiêu nguyên tinh cũng vô dụng, mỗi ngày nàng sẽ đưa ra vài đề mục, người nào có thể đáp đúng, sẽ được nàng mời vào khuê phòng đàm đạo, nhưng đã năm ngày rồi, vẫn chưa ai có thể thành công.Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc, kỹ nữa chỉ bán nghệ chứ không bán thân, má, tình tiết máu chó này cũng để cho mình gặp phải, không bán thna6 chỉ là giá chưa tới mà thôi, giá đủ rồi thì người mẫu, ca sĩ, diễn viên, MC gì cũng cỡi đồ hết. Ví dụ này ở thế giới trước còn ít sao, nên trong lòng Hồ Nguyên Vũ có chút xem thường.Sau đó lái thuyền lại kể cho bọn họ rất nhiều chuyện lý thú, chẳng mấy chốc mà thuyền đã tới bên cạnh thuyền hoa to lớn nhất kia.Hai người nhảy lên thuyền, lúc này Hồ Nguyên Vũ mới nhìn kỹ chiếc thuyền Thần khí này, quả thật là to lớn đại khí, thuyền dài tới 50 trượng, rộng 20 trượng, cao năm tầng, cả thuyền trang trí cực kỳ xa hoa, trên mạn thuyền còn đứng rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, ăn mặc tú lệ, tay phe phẩy quạt cười duyên, mời gọi khách đi đò ở dưới.Trên thuyền, tụ tập rất nhiều tu sĩ, từng nữ tử mỹ lệ người mặc áo trắng xuyên toa, giao lưu với khách nhân, an trí hướng đi của bọn hắn.Những nữ tử này, có thiên kiều bá mị, có khí chất thanh thuần, hơn nữa tất cả đều là tu sĩ, tu vi còn không yếu.Vừa thấy có khách lên thuyền, liền có thiếu nữ áo trắng đi tới, sắc mặt niềm nở ân cần hỏi.- Hai vị thiếu gia, hoa nghênh đến với Túy Tiên Lâu, không biết hai vị có cần phục vụ gì không?Lúc nãy giới thiệu qua, Hồ Nguyên Vũ đã biết thiếu niên to con tên là Trương Thiết, hắn vung tay ném cho thiếu nữ áo trắng hai viên nguyên tinh, nói:- Dẫn chúng ta tới chỗ tiếp đãi của Đường hoa khôi.Thiếu nữ áo trắng cực kỳ thuần thục cất đi nguyên tinh, thái độ ân cần nói:- Vâng, hai vị thiếu gia, Đường hoa khôi tiếp đãi quan khách ở Nguyệt Hoa Sảnh, bất quá muốn vào cửa phải mua vé, mỗi vé 5000 nguyên tinh hạ phẩm.Trương Thiết trợn to mắt, con mẹ nó, ăn cướp sao, chỉ là vé vào cổng đã 5000 nguyên tinh.Biết được ý nghĩ của Trương Thiết, thiếu nữ áo trắng giải thích.- Công tử hiểu lầm, 5000 nguyên tinh không chỉ là vé vào cổng, còn là chi phí cho tất cả phục vụ cao nhất trên Túy Hoa Lâu, sau khi mua vé, công tử không cần phải chi ra bất kỳ khoản tiền nào nữa, cũng có thể nhận được phục vụ tốt nhất.Hồ Nguyên Vũ gật đầu, này giống như mua combo ở kiếp trước vậy.Trương Thiết cũng gật đầu, nhìn về phía Hồ Nguyên Vũ nói:- Hồ tiểu đệ, ngươi có vào không?Này hiển nhiên là muốn hỏi hắn có đủ tiền không rồi, vì 5000 nguyên tinh không phải con số nhỏ, không phải ai cũng có thể chi ra được, huống hồ nhìn Hồ Nguyên Vũ chỉ tầm 16 tuổi, có thể có nhiều tiền như vậy sao:Hồ Nguyên Vũ chỉ cười cười nói:- Sao lại không đi chứ, mời Trương đại ca.Trương Thiết gật đầu, ra hiệu thiếu nữ áo trắng dẫn đường, thiếu nữ áo trắng vui vẻ đi ở phía trước dẫn đường, kiếm được hai khách sộp, chuyến này lại được thêm hoa hồng rồi.Không hổ là thanh lâu lớn nhất ở trên Hồ Tả Vọng, bên trong trang trí quả thật không chê vào đâu được, phòng ốc và tiểu sảnh san sát, bên trong đều có khách mua vui, bất quá bởi vì có trận pháp ngăn cách, nên không cách nào nghe được thanh âm bên trong, đi trong hành lang chỉ có thể nghe được tiếng đàn du dương văng vẳng.Phía trước là một cánh cửa hoa lệ, bên trên có tấm bảng viết ba chữ Nguyệt Hoa Sảnh, ngoài cửa là một phụ nhân trung niên tay cầm quạt tròn, tuy đã lỡ thì nhưng vẫn không khó nhận ra nàng khi còn trẻ cũng là một nữ nhân xuân sắc.Kia hẳn là tú bà trong truyền thuyết rồi, Hồ Nguyên Vũ thầm nghĩ, quả nhiên hắn đoán không sai, thiếu nữ áo trắng hớn hở chạy lên nói.- Lão bản, ta dẫn hai vị khách quý tới, bọn hắn muốn vào Nguyệt Hoa Sảnh.Tú bà kia ánh mắt sáng ngời, ân cần nói:- Hai vị công tử, mời vào vào, mời vào, Đường cô nương cũng sắp trình diễn rồi, hai vị tới vừa kịp lúc.Miệng thì mời vào nhưng tay lại quơ quơ, động tác đòi tiền lại cực kỳ ưu nhã, làm cho Hồ Nguyên Vũ cũng phải tấm tắc khen một tiếng.Hắn lấy ra 500 viên nguyên tinh trung phẩm, còn Trương Thiết thì từ trong túi không gian đổ ra 5000 viên nguyên tinh, chất đầy trước cửa phòng.Ánh mắt của tú bà sáng người, dùng chân khí thu hết nguyên tinh vào trong túi, sau đó niềm nở mở cửa phòng mời hai người vào.Trong sảnh ngồi rất nhiều người, oanh ca yến vũ cực kỳ náo nhiệt, tú bà dẫn hai người đến một chỗ trang trí u nhã ngồi xuống, sau khi sai người dọn linh quả, rượu và thức ăn lên, tú bà bắt chuyện, cười nịnh nói:- Hai vị công tử cứ ngồi nhâm nhi, một lát sau Đường cô nương sẽ ra, đến lúc đó có thể được nàng ưu ái hay không, thì phải dựa vào bản lĩnh của các vị rồi.- Ngươi lui xuống trước đi…Trương Thiết vung tay đuổi tú bà đi.Một lát sau, gã lặng lẽ nói với Hồ Nguyên Vũ:- Hồ tiểu đệ, ngươi ở đây chơi, ta đi hóng gió một chút.- Danh kỹ sắp đi ra rồi. . .Hồ Nguyên Vũ ngạc nhiên nói, không nghĩ tới Trương Thiết vào lúc này lại muốn đi “hóng gió”.- Không sao, ta đi một chút sẽ quay lại sau, tiểu đệ cứ ở đây thi thố tài năng, tranh lấy mỹ nhân a.Trương Thiết nói xong chạy mất, nói đùa, hắn chỉ xem như biết đọc biết viết mà thôi, bảo hắn đánh nhau thì được, chứ còn bảo đọc thi phú ca từ, này không khác gì lăng trì hắn, bỏ 5000 nguyên tinh, chỉ là muốn đi chơi gái mà thôi, còn hoa khôi bán nghệ không bán thân gì kia, hắn không có hứng thú.Chạy ra khuất khỏi tầm mắt mọi người, Trương Thiết cười nham nhở:- Đi tìm Diễm Diễm, Hoa Hoa cái đã, thật nhớ cái miệng nhỏ nhắn của các nàng a...Trương Thiết vừa đi không bao lâu, đại sảnh vang lên tiếng cười nói rộn ràng:- Đường cô nương ra rồi…Hồ Nguyên Vũ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai nha hoàn đang đỡ một mỹ nhân tuyệt sắc từ trêи lầu từ từ đi xuống, từng bước một, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều lộ ra đầy sức quyến rũ, tuy che mặt, nhưng dáng người thướt tha kia, ánh mắt kia, khí chất kia… làm cho Hồ Nguyên Vũ vừa nhìn thấy, trong lòng liền rung động, đây là một nữ tử xinh đẹp như thế nào a, thật quá kinh diễm.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.