Âm Dương Thần Thám

Chương 25: Triệu gia án (20)



Sáng sớm hôm nay sau khi chờ Triển Chiêu ra ngoài, không cần người gọi, Dương Tiễn đã tự tỉnh lại, mặc qua loa quần áo sau đó lẻn ra ngoài, chạy một mạch đến Triệu gia.

Nhìn cửa chính Triệu gia, Dương Tiễn nhíu mày chạy tới chỗ tường gần cây liễu lớn, nhìn xung quanh, xác định không có ai mới lấy tay gạt chỗ lá cây khô ra, để lộ một cái lỗ chó chui vừa người.

Vì vụ án, hắn nhịn!

Dương Tiễn đại danh đỉnh đỉnh Nhị Lang Thần lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình bi đát đến mức phải chui lỗ chó như thế này.

Thực sự con mẹ nó quá mất mặt!

Vượt qua tâm lý tự ái của bản thân, Dương Tiễn đã đặt chân vào Triệu gia. Cũng may mấy lần tới đây hắn không có ngồi chơi, đã phát hiện sẵn lối đi bí mật này, nếu không bây giờ liền phải chờ con mèo đó thực hiện công vụ xong mới có thể đến đây.

Quả nhiên bổn đại gia vẫn là nhất. A miêu a cẩu gì gì đó chỉ là phù vân.

Sau khi tự thưởng cho bản thân một đống lời động viên tâm lý, Dương Tiễn mới bắt tay vào việc chính. Hắn lợi dụng thân hình nhỏ bé của mình lăn lộn qua lại giữa hòn giả, cũng may là Triệu gia có rất nhiều hòn giả, chứ nếu không với cái áo đỏ chót kia, Dương Tiễn căn bản đã bị người ta phát hiện từ lâu.

Tránh tránh né né, cuối cùng còn phải dùng tới thuật ẩn thân, Dương Tiễn vất vả chạy tới viện của Đinh di ( không nhớ là Đinh di hay Đinh gì nữa, chỉ nhớ là họ Đinh thì phải, mọi người ai phát hiện ra sai sót thì thông báo cho ta để ta còn sửa lại kịp thời =)) ).

Tam thiếu gia và tứ thiếu gia là huynh đệ song sinh, hai đứa trẻ trong mật thất cũng là song sinh, Đinh di có quan hệ với đại phu nhân, đại thiếu gia lại là hài tử của đại phu nhân, mấy việc này chắc chắn không phải là trùng hợp.

Đã vậy...vị nhị thiếu gia kia tuyệt đối không tránh khỏi liên quan.

Dương Tiễn câu khóe môi đi vào trong viện, chạy khắp mấy căn phòng nhưng vẫn không tìm thấy cái gì, cuối cùng tức chí chạy tới hiện trường chỗ mấy người gia đinh kia chết, sau đó phát hiện...

Chết tiệt! Cư nhiên có người động tay động chân ở chỗ này.

Vết máu lúc đó Dương Tiễn và Triển Chiêu thấy khả nghi đã bị người xóa đi, khẳng định kẻ này có liên quan đến hung thủ, đã thế còn có mấy dấu vết xê dịch mờ mờ rất khó chú ý, nếu không phải Dương Tiễn đang muốn tìm đồ khẳng định sẽ bỏ qua.

Như vậy xem ra sẽ chẳng lấy được cái gì cần thiết. Dương Tiễn mím môi ẩn thân đi ra, lần này hắn nghênh ngang đi trước mặt mấy gia đinh nha hoàn Triệu gia mà không sợ phát hiện, tuy nhiên cách này sẽ làm tiêu tốn linh khí hắn tồn đọng được. Nhưng vì vụ án, Dương Tiễn không ngại hy sinh.

Hôm qua Bao hắc tử nói đúng, hắn có thể nêu lại một đống chuyện xưa sâu xa từ mọi việc nhưng vẫn không chứng minh được kẻ tác oai tác quái rốt cuộc là ai, vẫn là do hắn bị câu chuyện xưa kia che mắt nên mới sơ xuất như vậy.

Đi đi một hồi, Dương Tiễn bi ai phát hiện bản thân bị lạc đường.

Mẹ nó, không lẽ không có con mèo kia ở bên xui xẻo liền tới?

Cũng quá thần thánh đi?

Dương Tiễn rối rắm, loay hoay một hồi không biết nên làm gì thì thấy một kẻ rất quen thuộc.

Dương Tiễn nhận ra hắn, đây chính là tiểu tư bên cạnh Triệu Vấn Hàn - A Vân.

A Vân năm nay khoảng 13, 14 tuổi, dung mạo không mấy xuất sắc, tạm xem là thanh tú, là một tiểu tử thông minh hoạt bát, tuy nhiên Dương Tiễn vẫn luôn cảm thấy A Vân này với Triệu Vấn Hàn có gì đó không giống chủ tớ bình thường, cứ như có cái gì đó thân thuộc hơn, vả lại Triệu Vấn Hàn đối với tiểu tư này khá là sủng ái.

Dù sao cũng không tìm được đường ra, Dương Tiễn quyết định đi theo A Vân, nếu may mắn thì sẽ ra khỏi được Triệu gia đi?

Chỉ thấy A Vân đi đến phòng Triệu Vấn Hàn, sau đó Dương Tiễn liền kinh ngạc nhìn thấy Triệu Vấn Hàn đang nằm trên giường, trên người chứa đầy thương tích, có thể nhìn ra đây là bị roi đánh, cơ hồ cả người hắn không chỗ nào không thấy vết thương, có mới có cũ, có nặng có nhẹ, vết này chồng lên vết kia, nhìn qua thật đúng là kinh người.

Triệu Vấn Hàn là nhị thiếu gia Triệu gia, ai ai cũng phải nể mặt y mấy phân, vậy những vết thương trên người y này là ai làm ra?

Hiện giờ nhìn Triệu Vấn Hàn thật giống như một con búp bê rách bị người chà đạp, mà quả thật, y là bị người chà đạp.

Tuy đã được tẩy sạch nhưng bên trong căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi tinh dịch nam nhân, thậm chí Dương Tiễn còn nhìn thấy được thấp thoáng dưới những vết thương kia của Triệu Vấn Hàn là vô số dấu hôn cùng vết thâm tím.

Dương Tiễn không lên tiếng, đứng yên bên cạnh nhìn A Vân bôi thuốc cho Triệu Vấn Hàn.

Triệu Vấn Hàn hiện đã không còn dáng vẻ Triệu gia nhị thiếu thường ngày , khuôn mặt hắn trắng bệch, hai mắt nhắm chặt lại, móng tay siết chặt găm vào lòng bàn tay, y phục bán khai lộ ra những vết thương đáng sợ chồng chéo lên nhau, tóc xõa dài nhìn qua yếu đuối vô cùng, cả người toát ra sự bi ai cùng không cam lòng.

A Vân bên cạnh thì đầu cúi gằm xuống, môi mím chặt tới rứa máu, ngón tay lướt trên da thịt rướm máu của Triệu Vấn Hàn run run, sau đó không kìm được mà khóc nấc lên, cẩn thận ôm chặt lấy Triệu Vấn Hàn, giọng nói khàn khàn.

“ Không cần... Không cần.... Không cần nữa.... Không cần nữa.... “

Giọng nói này không phải giọng nói của A Vân?

Dương Tiễn nhíu mày im lặng. Giọng nói này giống như giọng nói của người trưởng thành, không phải giọng ngọt ngào của A Vân mà hắn nghe được.

A Vân này...rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Triệu Vấn Hàn bây giờ mới mở mắt, sâu trong mắt là nỗi căm hận cùng sự tuyệt vọng. Y khó khăn đưa lên cánh tay bị thương, ngón tay giật giật, cuối cùng đem nước mắt của thiếu niên đang ôm mình lau đi, nhưng thiếu niên cứ khóc, nước mắt cứ ra, cuối cùng y thở dài ngưng tay, giọng đầy bất đắc dĩ “ Ta không sao “ Cho nên đừng khóc có được hay không?

Thiếu niên nghe y nói xong càng khóc dữ hơn, cầm lấy tay y “ Không cần... A Hàn...chúng ta rời đi, không cần ở lại nữa.... “

Triệu Vấn Hàn bị thiếu niên chạm vào vết thương, hơn nhăn mày nhưng không có làm gì, mặc cho thiếu niên cầm, một tay khác vỗ vỗ vai thiếu niên “ Đại ca, ta không sao... “

Một tiếng ' đại ca ' này làm cho Dương Tiễn kinh ngạc không thôi.

Hắn sai rồi sao?

“ A Hàn, ta không muốn ngươi chịu khổ nữa... Chúng ta không cần báo thù, rời đi không được sao? “

“ Đại ca, ta không buông được “ Triệu Vấn Hàn như nghĩ đến cái gì đó, lạnh lùng nói “ Năm đó nếu không phải ta may mắn cứu được ngươi thì ngươi đã chết rồi. Tam đệ tứ đệ còn nhỏ như vậy đã bị hắn giết chết, ta chỉ còn duy nhất ngươi là người thân, thù này của ngươi ta nhất định phải báo. Vả lại những năm qua ta chịu ông ta như vậy đã quá đủ, ta không thể tha thứ cho ông ta được. “

“ A Hàn... Ta hận!! Ta hận bản thân quá yếu ớt, không thể hiên ngang đường đường chính chính giết chết ông ta! Ta hận ông ta! Chỉ cần nghĩ tới việc ông ta dùng cái tay dơ bẩn kia chạm vào ngươi, ta đã không chịu nổi! Nghĩ tới cái đam mê biến thái kia của ông ta, ta liền muốn đem ông ta băm vằm thành trăm mảnh! “ Thiếu niên bỗng nhiên trở nên khát máu, không còn sự yếu đuối mới lúc nãy nữa. Đôi con ngươi đỏ như máu, không như màu đỏ tinh khiết một màu thuần túy của Dương Tiễn mà là màu đỏ rực có trộn lẫn tạp chất màu đen của ma khí.

Thiếu niên này chính là đang trong bước đầu giai đoạn nhập ma.

Dương Tiễn nhíu mày, theo thói quen định bổ một chưởng xuống diệt trừ thiếu niên này, nhưng không ngờ linh lực vừa định thoát ra đã bị chặn lại. Hắn có hơi ngạc nhiên, tuy rằng bản thân hiện giờ còn khá yếu nhưng chung quy vẫn có thể đánh lén làm một kích tất sát đối với những kẻ ma hóa thời kỳ đầu này. Vậy mà có kẻ chặn lại được?

Sau đó, Dương Tiễn chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, một bóng người màu trắng đã đứng ở sau lưng hắn tự bao giờ, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.