Âm Duyên Kết

Chương 48: - Manh mối (Hạ)




Chương 48 - Manh mối (Hạ)

Người lui ra rồi, Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ.

Kỷ Tây Vũ thuận thế ngồi lên giường, hơi thở lành lạnh như có như không.

"Không phải Cố đại phu?" Diệp Kết Mạn trầm ngâm một lát, mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn, nói: "Ừ, đại khái ta đã biết là ai."

Diệp Kết Mạn nghe vậy kinh ngạc, hỏi: "Ai?"

"Bây giờ chưa thể xác định, " mắt Kỷ Tây Vũ tĩnh mịch, bỏ lại một câu, "trước mắt phải tìm hiểu bệnh tình Trữ Tâm có giống lời Cố đại phu nói hay không."

Diệp Kết Mạn nhíu mày nói: "Ngươi... hoài nghi đại phu chẩn bệnh cho Trữ Tâm cũng có vấn đề?"

"Đúng thế." Kỷ Tây Vũ gật đầu. "Ta đã cảm thấy kỳ quái. Bản lĩnh Trữ Tâm ta rõ ràng nhất. Nàng là người tập võ, mặc dù tâm tư không đủ tinh tế nhưng tâm phòng bị rất nặng, như thế nào lại tiếp xúc một chút đã trúng độc? Huống chi đối phương còn là một nữ tử trói gà không chặt. Trong đó nhất định có chuyện chúng ta không biết."

Nghe Kỷ Tây Vũ nói, Diệp Kết Mạn nghĩ lại cũng thấy có lý. Đang suy nghĩ, Kỷ Tây Vũ nghiêng người đến. Diệp Kết Mạn cả kinh thiếp ra sau tường; mặt cũng nóng lên theo.

Nhưng động tác Kỷ Tây Vũ dừng lại không làm gì, mà là nhìn cửa phòng nhẹ giọng nói: "Có người đến đây."

Quả nhiên, Kỷ Tây Vũ nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Diệp Kết Mạn nhẹ nhàng thở ra, nói: "Vào đi."

Cửa phòng đẩy ra, chỉ thấy thân ảnh Tiểu Diên hiện ra tại cửa. Thần sắc nàng có chút chần chừ rảo bước vào phòng, khom người chào Diệp Kết Mạn: "Thưa Thiếu phu nhân, thuốc nô tỳ đã phân phó sắc rồi."

"Cám ơn." Diệp Kết Mạn ôn nhu nói.

"Không cần khách khí, " Tiểu Diên đáp xong nhưng chưa rời đi, ánh mắt có hơi ngạc nhiên. "Cái kia... Thiếu phu nhân vừa hỏi bệnh trạng bằng hữu với Cố đại phu đó... có phải là Trữ hộ vệ không ạ?"

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn mỉm cười, âm thầm kinh ngạc cùng Kỷ Tây Vũ nhìn nhau. Kỷ Tây Vũ gật đầu, Diệp Kết Mạn mới nhìn Tiểu Diên, gật đầu nói:

"Thực không dám đấu diếm, đích thật là Trữ hộ vệ. Nhưng sao cô nương biết?"

"Bởi vì mấy ngày trước, nô tỳ không cẩn thận đụng phải Trữ hộ vệ. Dáng vẻ nàng lúc ấy hơi vội vàng, nô tỳ cũng sơ ý không chú ý nhìn đường không cẩn thận bị Trữ hộ vệ đụng ngã. Khi nàng đỡ nô tỳ lên, nô tỳ thoáng nhìn thấy lấm tấm vài vết mẫn còn lưu lại trên cổ nàng. Nô tỳ tưởng là mẫn cảm bình thường, còn hỏi thăm vài câu, bởi vậy có chút ấn tượng." Nói xong, Tiểu Diên nhíu mày, có chút khó hiểu, "Trữ hộ vệ chỉ nói không có gì hết, không nhắc tới những vết mẫn đó sẽ lây bệnh."

Trong lòng Diệp Kết Mạn kinh ngạc sâu thêm, nhớ lại vừa rồi lời Cố đại phu nói. Không đợi Kỷ Tây Vũ nhắc nhở nàng đã hỏi: "Cô nương có nhớ chúng có dấu hiệu thối rữa gì không?"

Tiểu Diên lắc đầu: "Không có. Nô tỳ nhớ lúc ấy, vết mẫn đã mờ không ít. Có nhiều vết cũng có thể là đã khỏi rồi."

Nghe Tiểu Diên nói, mắt Kỷ Tây Vũ chợt nhoáng lên, bình tĩnh nói Diệp Kết Mạn: "Nàng hỏi cổ, khi nào đụng tới Trữ Tâm."

Diệp Kết Mạn hỏi: "Vậy cô nương còn nhớ khi nào đụng phải Trữ hộ vệ không?"

Tiểu Diên nghiêng đầu nhớ lại một lát, lát sau mới nói: "Nhớ không lầm là ngày 13/3." Dừng một chút, Tiểu Diên bổ sung, "Mới vừa nghe Bùi thiếu phu nhân hỏi Cố đại phu về vết mẫn, nô tỳ mới nhớ tới chuyện đó, nhịn không được suy nghĩ có phải chỉ Trữ hộ vệ hay không."

Nghe nha hoàn trả lời, Diệp Kết Mạn hơi kinh hãi, nghĩ lại câu hỏi vừa rồi Kỷ Tây Vũ bảo nàng hỏi Cố đại phu. 

Ngày 13/3 hẳn là ngày Kỷ Tây Vũ rời đi Kỷ phủ!? Lẽ nào ngày 12/3 Trữ Tâm nổi mẫn, qua ngày 13 đã khỏi? 

Diệp Kết Mạn nhịn không được ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ, thấy đối phương gom mày trầm mặc không nói, ánh mắt sâu kín, trong lòng nàng không khỏi hồi hộp. Đừng nói Kỷ Tây Vũ, ngay cả nàng cũng nhịn không được mà nghi ngờ. Và, không mấy tin tưởng rằngTrữ Tâm sẽ phản bội Kỷ Tây Vũ. Nhưng tại sao vết mẫn biến mất nhanh như vậy mà không đuổi theo Kỷ Tây Vũ? Nghĩ vậy, bỗng Diệp Kết Mạn quay đầu hỏi Tiểu Diên:

"Cô nương nói nhìn Trữ hộ vệ vội vàng đúng không?"

"Vâng."

"Vậy cô nương có biết lúc ấy Trữ hộ vệ đi đâu không?"

Thấy Diệp Kết Mạn hỏi như vậy, Tiểu Diên do dự. Nàng trầm ngâm một lát mới đáp: "Nô tỳ cũng không xác định. Nhưng mà lúc đó nô tỳ mới từ trong viện Đại thiếu gia đi ra, nhìn phương hướng Trữ hộ vệ tiến đến cũng có thể là đến đó."

Diệp Kết Mạn nghe vậy tận lực dấu ngay khiếp sợ trong lòng. Đại thiếu gia Kỷ Xuyên? Chẳng lẽ hắn có liên quan?

Tiểu Diên không biết Diệp Kết Mạn suy nghĩ, thấy nàng không nói lời nào chỉ tò mò hỏi: "Không biết Bùi thiếu phu nhân hỏi thăm chuyện Trữ hộ vệ làm chi?"

"Không có gì, " Diệp Kết Mạn miễn cưỡng cười, giải thích, "ta cùng với tiểu thư cô nương coi như hợp ý. Trước đó có hai lần đến linh đường bái tế đều gặp Trữ hộ vệ, biết nàng do Kỷ tiểu thư chết mà quỳ đã lâu, cảm thấy tò mò, mới hỏi thăm một ít chuyện của nàng."

Tiểu nha hoàn hiển nhiên tâm cơ không sâu, không hoài nghi Diệp Kết Mạn, ngược lại nói: "Đúng vậy ạ. Bùi Thiếu phu nhân có điều không biết. Sau khi thi thể tiểu thư đưa về linh đường từ thành Tây, Trữ hộ vệ thổ ra huyết ngay lập tức, đối quan tài quỳ xuống, ai khuyên cũng không chịu đứng lên. Ôi, cũng không ngờ này từ biệt tức là vĩnh viễn." Nói xong, Tiểu Diên như nhớ ra cái gì đó nói tiếp, "Mà khi biết tiểu thư mất, nô tỳ cùng tỷ tỷ đều rất kinh ngạc. Ngay cả việc tiểu thư rời đi Kỷ phủ khi nào chúng ta cũng không biết, còn tưởng rằng nàng vẫn ở trong phòng."

Diệp Kết Mạn dự liệu được điều này, gật đầu, lâm vào trầm tư. 

Tiểu Diên thấy thế còn muốn nói thêm gì đó mà ngoài cửa đã vang lên tiếng An nhi gọi: "Thiếu phu nhân có ở phòng ạ?"

Thấy vậy, Tiểu Diên quay đầu nhìn cửa phòng, hướng Diệp Kết Mạn phúc thân tỏ ý cáo lui.

An nhi vốn muốn gõ cửa, tay mới nâng lên đã thấy cửa mở. Khi nhìn đến người mở cửa là một nha hoàn xa lạ, An nhi nao nao. 

Tiểu Diên lễ phép gật đầu chào An nhi và Thư nhi, không ở lại lâu. An nhi không có nghĩ nhiều, chỉ nhìn đối phương rồi nhấc chân vào cửa. Nhưng Thư nhi, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn bóng dáng Tiểu Diên rời đi, rồi mới đi theo vào cửa.

Không đợi An nhi mở miệng, Thư nhi đã hỏi trước: "Thiếu phu nhân, vị kia là... ?"

"À, là một tiểu nha hoàn của Kỷ phủ." Diệp Kết Mạn mỉm cười nói. "Vừa rồi thấy có chút không khoẻ, vốn định xuất môn gọi hai em mà vừa vặn thấy nàng quét tước ở trong viện. Bởi vậy nhờ nàng tìm giúp vị đại phu."

An nhi nghe vậy cả kinh, nói: "Không khoẻ? Sao Thiếu phu nhân không nói với tụi em!? Hiện tại người cảm thấy thế nào?"

"Không có gì, không cần lo lắng, " Diệp Kết Mạn trấn an. Nàng đổi đề tài hỏi, "Hai em đến có chuyện gì?"

An nhi đi đến bên giường đánh giá Diệp Kết Mạn, thấy khí sắc nàng khôi phục không ít mới yên tâm nói: "Vừa rồi em cùng Thư tỷ tỷ nói chuyện phiếm ở ngoài, vô tình nghe được một ít chuyện. Em cảm thấy hẳn là nên nói với Thiếu phu nhân một tiếng." Nói xong, An nhi đè thấp giọng, "Quan phủ, thông báo kết quả nguyên nhân cái chết của Kỷ tiểu thư."

Nghe An nhi nói, mắt Diệp Kết Mạn kịch liệt nhoáng lên, lại nhìn Kỷ Tây Vũ đang ngồi ở cạnh giường. Kỷ Tây Vũ bình tĩnh nhìn lại nàng, trầm mặc không nói gì. Lòng bàn tay Diệp Kết Mạn đã ướt đẫm mồ hôi, khẩn trương hơn Kỷ Tây Vũ không ít.

Diệp Kết Mạn dằn lòng hỏi: "Nói như thế nào?"

"Nghe nói là, ngày đó Kỷ tiểu thư có tâm tình uống rượu, kết quả sắc trời quá kém nên vô ý rơi xuống sông mà chết. Riêng tâm tình, tuy quan phủ không nói rõ, nhưng bên ngoài đều đang thịnh truyền rằng bởi vì có vấn đề về tình cảm. Kỷ phủ và quan phủ cũng không có ra mặt phủ nhận việc này."

Nghe An nhi nói, tay Diệp Kết Mạn đặt trên đệm nắm chặt lại. Nàng bắt buộc chính mình trầm tĩnh lại. Thần sắc trong mắt nhất thời có chút phức tạp.

Đáp án quả nhiên không khác cái Kỷ Tây Vũ dự đoán trước.

Kỷ phủ làm vậy lẽ nào chỉ là vì muốn báo cho dân chúng biết chuyện vậy thôi?

Đến tột cùng, dính dáng đến ích lợi gì mà có thể khiến Kỷ lão gia, Kỷ phu nhân không tiếc giấu diếm chân tướng tử vong của con gái mình?

Đang suy nghĩ, bỗng bên tai vang lên tiếng cười. Diệp Kết Mạn nghe mà run lên, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ cười. Chỉ thấy đôi mắt đỏ của nàng trầm xuống, nhìn có vẻ như máu sềnh sệch lưu động bên trong. Môi cười mỉa mai. Kỷ Tây Vũ không nhìn Diệp Kết Mạn, cũng không nhìn bất kì ai, mà chỉ rũ mắt, giọng điệu lạnh lùng quyết tuyệt:

"Kỷ Thế Nam, thật cũng có phần của ngươi!"

*

Trữ Tâm đưa địa bá đi, trở lại Kỷ phủ đã là nửa canh giờ sau. Mặt trời chói lọi tiếp tục tỏa nắng. Trữ Tâm hoảng hốt trở về. Khi đi đến trước cửa phòng – căn phòng quen thuộc trong viện, cước bộ dừng lại một chút.

Cửa đóng kín ở dưới nắng trông có vẻ hết sức u tĩnh an tường. Bậc thang quen thuộc, bởi vì thường xuyên quét mà sạch sẽ. Bỗng, Trữ Tâm ngẩn ngơ đưa tay tìm hiểu cánh cửa, thần sắc nghiêm nghị lạnh như băng ban đầu trên mặt dần dần hóa thành đau thương. Nhưng khi ngón tay chạm vào khung cửa, nàng như bị nóng mà rụt trở về. Rất nhanh, ở bên người phát ra tiếng vang răng rắc, toàn thân nàng sợ run như lá trong cuồng phong. Ngay sau đó, chỉ thấy người Trữ Tâm kịch liệt nhoáng lên, chân lập tức mềm nhũn, nàng chảy xuống trước cửa. Cuối cùng, nàng quỳ gối trước cửa, cong lưng cúi đầu xuống. Móng tay nàng không tiếng động xẹt qua đất, móng yếu ớt rất nhanh bị ma sát hỏng đi, ở trên mặt đất thấm ra một vết máu mờ nhạt. Áp lực trong không khí lan tràn, cùng với tiếng gió thổi qua lá cây.

"Tiểu thư... Thực xin lỗi..."

Âm thanh nghẹn ngào tan vỡ dừng trong không gian lặng im rất nhanh bị gió thổi tán đi, không thấy dấu vết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.