Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 108: Màn 8 - Mang Chủng 3



Ba ngày sau Phong Hiểu tự.

Một lão hòa thượng mặc cà sa cũ nát ngồi trên đệm hương bồ, khẽ cúi đầu như đang nhập định.

Trong thiền phòng chỉ có một cái đèn dầu, khung cảnh hơi tối tăm.

Một nam tử mặc áo trắng quý phái đẩy cửa thiền phòng, đi tới trước mặt hòa thượng.

Rất nhiều năm trước, bọn họ từng là huynh đệ kết nghĩa, nam tử thường tới chỗ hòa thượng này nghe thiền, nhưng cuối cùng không ngộ đạo mà lựa chọn cầm binh khí, đi lên một con đường hoàn toàn khác với lão hòa thượng đề nghị. Nam tử áo trắng chính là Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, còn lão hòa thượng trông gầy gò kia, tuy hiện tại chỉ treo chức trị trì ở một ngôi chùa không lớn, nhưng lại được công nhận là đệ nhất trong giới Phật đạo - Vong Ưu thiền sư.

“Đại sư.” Tiêu Nhược Phong khẽ gọi. Vong Ưu vẫn cúi đầu, không đáp lời.

“Đại sư.” Tiêu Nhược Phong lại gọi lần nữa.

Lần này hắn nhận được lời đáp rất đặc biệt - một tiếng ngáy của Vong Ưu. “Đại sư, đừng ngủ nữa, đại sư!” Tiêu Nhược Phong bất đắc dĩ vỗ vai Vong

Ưu.

Vong Ưu đột nhiên mở choàng mắt, mỉm cười với Tiêu Nhược Phong: “Nhược Phong, đã lâu không gặp. Vừa rồi ta nằm mơ.”

“Ồ? Mơ thấy cái gì?” Tiêu Nhược Phong như cười như không hỏi.

“Ta mơ thấy mười mấy năm trước, các ngươi uống rượu trong Bách Phẩm các, cuối cùng đều bị Lý tiên sinh chuốc say. Sau đó Kiếm Tiên Nam Quyết Vũ

Sinh Ma xuất kiếm từ tây tới, tiên sinh phá tan nóc Bách Phẩm các, tiến hành một trận quyết đầu Kiếm Tiên kinh thế hãi tục.”

Vong Ưu chậm rãi trả lời.

“Đại sư, chúng ta quen biết bao năm rồi, sao phải giả bộ làm cao nhân trước mặt ta. Ngươi mơ thấy Bách Tố Yến của Thiên Hương Trai, ăn từ khi bình minh tới lúc chạng vạng.” Tiêu Nhược Phong cười bất đắc dĩ.

“Nhược Phong, làm sao ngươi biết?” Vong Ưu cả kinh.

“Nước miếng chảy ra kìa.” Tiêu Nhược Phong ngồi xếp bằng trước mặt Vong Ưu.

“Tội lỗi tội lỗi.” Vong Ưu lau khóe miệng.

Tiêu Nhược Phong rót hai chén trà nóng, đẩy một chén tới trước mặt Vong Ưu: “Gần đây đứa bé kia ra sao?’

“Giống như phụ thân của nó, là một kỳ tài võ học.” Vong Ưu trả lời.

“Chuyện đó ngươi đã nói đi nói lại rất nhiều lần rồi, nếu tiểu sư đệ đích thân dạy nó, sau này nó cũng như phụ thân, không phải thiên hạ đệ nhất cũng không kém bao nhiêu.” Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng.

“Thiên hạ đệ nhất chưa chắc đã là chuyện tốt.” Vong Ưu khẽ mỉm cười.

“Năm trước gặp đại sư, giữa hai hàng mi của đại sư có vẻ u sầu, sợ nó sẽ đi theo con đường của phụ thân mình. Nhưng hôm nay gặp lại đại sư, lại thấy tâm trạng đại sư không tệ.” Tiêu Nhược Phong nhấp một ngụm trà.

“Có nhân mới có quả, mà người vô tâm, nếu từ đầu không gieo mầm thù hận, lúc kết quả cũng không phải là xấu.” Năm trước tới đây, ta còn chưa nghĩ cẩn thận đạo lý này.” Vong Ưu trả lời.

Tiêu Nhược Phong vẫn cau mày: “Nhưng nếu có người cố ý gieo nhân quả này thì sao?”

“Khi rời khỏi phụ thân, Vô Tâm mới năm tuổi, nhưng những năm tháng sau này người bầu bạn với nó là lão hòa thượng ta.” Vong Ưu khẽ mỉm cười.

“Đại sư thay đổi rồi.” Tiêu Nhược Phong đột nhiên mỉm cười, vẻ u sầu trên trán cũng tiêu tan.

Vong Ưu mỉm cười: “Ồ? Nghĩa là sao?”

“Trước kia có lẽ đại sư chỉ coi Vô Tâm là một đệ tử của mình, nhưng bây giờ đại sư đã coi Vô Tâm là con trai của mình.” Tiêu Nhược Phong gật đầu nói: “Nếu đã vậy, ta cũng yên tâm rồi.”

Vong Ưu thở dài: “Vốn dĩ ta đã rời xa bụi trần, ngươi lại kiên quyết kéo ta vào.”

“Phật Đà ngộ đạo cũng không phải từ đầu đã ngồi dưới gốc bồ đề, chứng kiến phàm trần, trải qua khổ hận ái thù mới có thể thật sự ngộ đạo. Nếu cho đại sư một ngôi miếu cổ, một gian thiền phòng, rời xa nhân thế tung kinh trăm năm, đại sư cũng chẳng thể tiến bộ thêm chút nào.” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói.

Vong Ưu hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là đại sư hay ta là đại sư?” Tiêu Nhược Phong khẽ cúi đầu: “Đại sư, là Nhược Phong càn rỡ.”

“Thằng nhóc nhà ngươi.” Vong Ưu bất đắc dĩ lắc đầu, đang định mở miệng nói gì đó thì một vật đột nhiên xuyên qua cửa sổ chui vào. Ông vội vàng chắp tay trước ngực, gầm lên một tiếng: “Lên!”

Chỉ thấy một ảo ảnh chuông đồng bao phủ quanh Vong Ưu và Tiêu Nhược Phong. Vật kia đánh lên ảo ảnh, phát ra một tiếng “keng” rồi bị đánh bật ra ngoài.

Vong Ưu nhíu mày nói: “A Di Đà Phật, sao lại có người tìm ra nơi này.”

Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng: “Tô tiên sinh, ta cứ tưởng lần trước sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau.”

“Toa cũng tưởng nhu dậy.” Tô Triết cầm phật trượng đi vào trong.

“Thế chuyện gì đã khiến Tô tiên sinh đổi ý?” Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói hỏi.

“Choắc là vuận muệnh!” Tô Triết thở dài một tiếng.

“Hàng Ma pháp trượng?” Vong Ưu nhìn phật trượng trong tay Tô Triết, giọng điệu khá kinh ngạc.

“Đại sư đúng là kiến thức uyên bác, đúng là Hàng Ma pháp trượng!” Tô Triết nói rất rõ ràng.

Vong Ưu nhìn Tô Triết: “Ngươi là đệ tử của hắn.”

Tô Triết gật đầu: “Đúng vậy. Khi hắn giao Hàng Ma pháp trượng này cho ta, từng nói có chút quan hệ với đại sư. Hôm nay may mắn được gặp đại sư, đúng là khiến Tô mỗ vừa mừng vừa sợ.”

Vong Ưu khẽ cúi đầu: “Phương thức biểu đạt bất ngờ của Ám Hà vẫn đặc biệt như xưa.”

Lỗ tai của Tiêu Nhược Phong rung nhẹ, nghe thấy tiếng vang trong sân, hắn thở dài một tiếng: “Các ngươi biết ta tới đây không mang theo hộ vệ, nên cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để giết ta?”

“Lão hòa thượng ta có trăm cái tâm chung, từng ngăn cản rất nhiều cao thủ tuyệt thế.” Vong Ưu đứng dậy: “Lão hòa thượng ta chính là hộ vệ của Lang Gia Vương lần này.”

Tô Triết lắc đầu: “Chúng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ giết chết được ngươi. Giết ngươi phải trả giá quá cao, Ám Hà không gánh vác nổi.”

Tiêu Nhược Phong nhíu mày: “Vậy vì sao lại liên tục ám sát ta?”

“Đã nói rồi, đóa lòa vận muệnh!” Tô Triết đột nhiên vung phật trượng, mấy chục vòng vàng bay ra.

“A Di Đà Phật.” Vong Ưu chắp tay trước ngực, một ảo ảnh chuông đồng còn to hơn vừa rồi xuất hiện, ngăn cản tất cả vòng vàng ở ngoài cửa.

Tiêu Nhược Phong nhấc tay, Hạo Khuyết kiếm đã rời vỏ. Hắn cúi người: “Nếu trong Phong Hiểu tự xuất hiện sát nghiệp, đó là tội lỗi của ta.”

Tô Triết cười nói: “Thế thì thoải mái đánh đấm một hồi mà không gây chết chóc, thấy sao?”

Tiêu Nhược Phong nghi hoặc hỏi: “Là sao?”

Tô Triết xoay nhẹ phật trượng: “Mấy năm nay vương gia sống thật uất ức, chẳng lẽ ngươi không muốn làm một trận quyết chiến như hồi thiếu niên? Không vì sinh tử, không vì lợi ích, chỉ đánh cho thống khoái!”

Tiêu Nhược Phong ngẩng đầu: “Người ngươi nói là Cố Kiếm Môn với Lôi Mộng Sát, hồi thiếu niên ta không có sở thích đó.’

“Coi như ta hiểu lầm đi.” Tô Triết xông tới, nâng phật trượng gõ mạnh vào ảo ảnh chuông đồng: “Tới đây, tiểu tiên sinh của học đường Tiêu Nhược Phong! Chúng ta đánh cho thống khoái nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.