Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 113: Màn 8 - Mang Chủng 8



Tạ Tại Dã tay cầm cung tên, nhắm thẳng vào cơn mưa kiếm đang bay tới. Không phải hắn bị dọa tới mức không dám né tránh mà trong đầu hắn đã tưởng tượng vô số phương án đối phó, nhưng đều không có tác dụng gì. Đây là một chiêu thức tất sát.

Đoạn tuyệt tất cả sinh cơ.

“Đáng chết” Tạ Tại Dã rơi vào bước đường cùng, lại giơ trường cung, đặt toàn bộ tên trong bao lên trên dây cung.

“Không cần thử, con chết chắc rồi.” Một giọng nói vang dội đột nhiên vang lên sau lưng Tạ Tại Dã.

“Ông nội...” Tạ Tại Dã ngẩn người.

Chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc trắng đột nhiên ngăn trước mặt Tạ Tại Dã, ông lão vung tay, gầm lên một tiếng: “Lui!”

Chỉ thấy một luồng chân khí mãnh liệt ập tới, đón đầu mười bảy lưỡi kiếm

kia.

Tô Mộ Vũ thấy vậy lập tức vung tay trái, thu hồi mười bảy lưỡi kiếm, tiếp

đó hạ xuống đất vững vàng.

Tô Xương Hà huýt sáo một tiếng đầy ẩn ý, xoay tròn con dao găm trong tay, đi tới bên cạnh hắn: “Quả nhiên mỗi chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong của Ám Hà đều phải nhờ hai người chúng ta liên thủ mới có thể giải quyết được.”

“Ngươi tới sớm một chút thôi thì Vạn Quyển lâu này đã bị hủy rồi.” Giọng nói của Tô Mộ Vũ còn mang vẻ tức tối.”

“Ồ?” Tô Xương Hà mỉm cười: “Đang trách ta tới chậm à?”

Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Vì ba người này trông rất khó đối phó.”

Ngoài ông lão râu tóc bạc trắng vừa xuất hiện, còn có hai ông lão khác hiện thân trước mặt bọn họ. Một người trong số họ thân hình gầy gò, mặc một bộ áo trắng, gió đêm thổi phất phới, trông như treo trên bộ xương khô. Một người

khác gương mặt nho nhã, để ba lọn râu, trông như một lão tiên sinh học thức uyên bác. Còn vị cầm đầu vừa ra tay thân hình khôi ngô, giọng nói như chuông đồng, không giận mà uy.

“Hai người các ngươi là người quản lý Ám Hà hiện tại? Trông trẻ quá nhỉ?” Ông lão cường tráng hỏi.

Tô Xương Hà cười nói: “Đại gia trưởng Ám Hà, Tô Xương Hà, ra mắt ba vị tiền bối. Người bên cạnh ta chính là Tô Mộ Vũ, gia chủ Tô gia hiện tại.”

“Thứ hắn vừa sử dụng là Thập Bát Kiếm Trận của Tô Thập Bát?” Ông lão áo trắng hỏi, giọng nói khàn khàn, rất khó nghe.

Tạ Tại Dã cả kinh: “Thập Bát Kiếm Trận?” “Đúng.” Tô Mộ Vũ gật đầu nói.

“Ha ha ha ha ha ha. Không ngờ trong lúc còn sống ta lại được chứng kiến Thập Bát Kiếm Trận tái hiện hậu thế.” Ông lão áo trắng cười lớn, tiếng cười âm trầm đáng sợ.

Tô Mộ Vũ nghi hoặc: “Nghe ý tứ của tiền bối, trước kia ngài từng thấy Thập Bát Kiếm Trận này? Từng gặp Tô Thập Bát?”

“Khi ta còn nhỏ tuổi, Tô Thập Bát đã là tới tuổi xưa nay hiếm thấy, lần cuối cùng hắn sử dụng Thập Bát Kiếm Trận, ta may mắn được chứng kiến. Tới giờ đã qua bao nhiêu năm rồi nhỉ?” Ông lão áo trắng giơ ngón tay lên tính toán: “Sáu mươi năm hay bảy mươi năm?”

“Đừng tính nữa. Tính rõ ràng quá khéo tính cả ngày chết của mình đấy.” Ông lão nho nhã nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Ngươi nói đúng, không nhớ ngày tháng thì không biết mình sống bao nhiêu tuổi, sẽ có thể sống tiếp.” Ông lão áo trắng khép ngón tay lại.

Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Tô Thập Bát sáng tạo ra Thập Bát Kiếm Trận, là sát thủ đệ nhất Ám Hà mấy thế hệ trước, cái tên này chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nhưng người trước mặt lại từng gặp truyền thuyết đó.”

“Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Ông lão nho nhã cười nói: “Tiểu bối này nghe ngươi kể xong, chắc cảm thấy ba người chúng ta cũng là người nổi danh thiên hạ. Nhưng phải khiến ngươi thất vọng rồi, trong giang hồ, ba người chúng ta chỉ là hạng vô danh thôi.”

“Cho dù đã từng nổi danh, nhưng cũng không phải tên thật của chúng ta.” Ông lão áo trắng nói đầy ẩn ý.

“Ta tên Tạ Tích Hựu.” Ông lão cường tráng cao giọng nói.

“Ta tên Mộ Phù Sinh.” Giọng nói của ông lão áo trắng vẫn khàn khàn khó nghe.

“Ta tên Tô Tử Ngôn.” Ông lão nho nhã vẫn nở nụ cười điềm đạm.

Đúng là Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ chưa từng nghe thấy ba cái tên này trong giang hồ hai mươi năm qua, nhưng khi ba người này báo tên họ, trong lòng bọn họ lại kinh ngạc hơn hẳn so với nghe tên cao thủ tuyệt thế.

Bởi vì rõ ràng ba người này mang họ Tạ, Mộ, Tô. Ba họ của ba nhà trong Ám Hà.

“Các ngươi là?” Con ngươi của Tô Xương Hà hơi nheo lại.

“Ha ha ha, bọn họ nghe thấy họ của chúng ta, đang rất kinh ngạc.” Tô Tử Ngôn cười nói: “Không sai, chúng ta vốn có chung cội nguồn với tam gia Ám Hà các ngươi. Năm xưa tổ tiên chúng ta có một số người vào trong giang hồ, còn một số người khác ở lại nơi này. Ba người chúng ta là hậu nhân của những người ở lại Thiên Khải thành.”

“Chỉ là tổ tiên của các ngươi thôi, không phải của hai người chúng ta.” Tô Xương Hà cười lạnh nói.

“Hả?” Nụ cười của Tô Tử Ngôn chợt tắt: “Nói vậy là sao?”

Tô Mộ Vũ gẩy nhẹ mười bảy lưỡi kiếm: “Ta và Tô Xương Hà đều là kẻ vô danh, chúng ta được Ám Hà thu nhận từ nhỏ, trong người không có huyết mạch của tam gia.”

“Hóa ra là thế. Năm xưa ta không đồng ý với kế hoạch kẻ vô danh, quả nhiên tới giờ tam gia trong Ám Hà đã bị người ngoại tộc khống chế. Chẳng trách bọn chúng chạy tới đây đối địch với Ảnh tông chúng ta.” Giọng nói của Tạ Tích Hựu thoáng chút tức giận.”

“Mới thay cũ vốn là quy củ trên thế gian này, vương triều còn chẳng tồn tại đời đời được, huống chi một Ám Hà nhỏ nhoi.” Giọng điệu của Mộ Phù Sinh lại khá bình tĩnh: “Người trẻ tuổi, vậy hôm nay các ngươi tới đây là định xông vào Vạn Quyển lâu?”

“Đúng. Tuy hiện tại Ám Hà do hai huynh đệ chúng ta nắm giữ, nhưng tộc nhân bên dưới chủ yếu là huyết mạch tam gia, vẫn là tộc nhân đồng tộc với ba vị tiền bối. Mong ba vị tiền bối nhường đường, tránh khỏi xung đột.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Trong Vạn Quyển lâu này không có vàng bạc châu báu gì, cũng chẳng có võ công bí tịch, chỉ cất giấu những việc bí ẩn trong thiên hạ. Vì sao các ngươi lại tới đây?” Tạ Tích Hựu hỏi.

“Đã có bí ẩn trong thiên hạ, đương nhiên cũng có bí mật của Ám Hà.”

Tô Tử Ngôn lập tức hiểu ra, Mộ Phù Sinh cười lạnh: “Các ngươi muốn phá hủy Vạn Quyển lâu?”

“Đốt trụi mọi bí mật trong Vạn Quyển lâu.” Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria.

“Cũng là đốt trụi mọi quan hệ giữa Ám Hà và Ảnh tông.” Tô Tử Ngôn đặt tay lên lưỡi kiếm bên hông. “Xem ra bất luận chuyện này thành công hay thất bại, nguyện vọng của tổ tiên trong thời khai quốc, dùng cái bóng để bảo vệ thiên hạ, chung quy cũng phải tan biến.”

“Đã tan biến từ lâu rồi, Ám Hà và Ảnh tông đã không còn là cái bóng bảo vệ thiên hạ nữa.” Tô Mộ Vũ giơ tay trái, mười bảy lưỡi kiếm bay lên.

“Chúng ta chẳng qua chỉ là quân cờ của đám người đứng dưới ánh mặt trời tranh đấu quyền lực mà thôi!”

“Tại Dã, tránh xa ra.” Tạ Tích Hựu nhẹ nhàng hất tay, đẩy đứa cháu ra xa. “Để ta tới chứng kiến Thập Bát Kiếm Trận trong truyền thuyết.”

Tô Mộ Vũ tung người nhảy lên: “Vô cùng vinh hạnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.