Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 117: Màn 8 - Mang Chủng 12



Tô Mộ Vũ dừng người, khẽ cúi đầu. “Đao vừa rồi...” Tô Xương Hà nhíu mày.

“Rõ ràng ta đã tránh được.” Tô Mộ Vũ nhìn trên ngực mình, đã có một vết máu mờ nhạt.

“Thập Bát Kiếm Trận của ngươi, chúng ta đã được chứng kiến. Nhưng đao pháp của ta thì ngươi chưa được thấy.” Tạ Tích Hựu cúi người, tiếp đó ưỡn thẳng, lại gạt bay tất cả lưỡi kiếm của Tô Mộ Vũ.

“Tạ gia, Toàn Địa đao.” Tô Mộ Vũ quát khẽ một tiếng.

Một luồng đao phong thổi qua, Tạ Tích Hựu cầm trường đao lại đi tới trước mặt Tô Mộ Vũ: “Còn không xuất kiếm?”

“Ra!” Rốt cuộc Tô Mộ Vũ cũng vung thanh Tế Vũ kiếm trong tay, nhưng vung kiếm còn chưa tới trước mặt Tạ Tích Hựu thì đã bị ngăn cản. Hắn cả kinh, tiếp đó Tạ Tích Hựu vung đao chém tới, trong lúc nhất thời Tô Mộ Vũ không kịp xuất kiếm, chỉ có nước lùi lại, lần này lùi nhanh hơn lần trước một bước, nhưng vết máu lại sâu thêm một phân.

“Người trẻ tuổi nhạy bén thật.” Tạ Tích Hựu cười nói.

“Trong Ám Hà, có thể sống tới tuổi của chúng ta đều có sự nhạy bén như vậy.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Ta biết rồi, đây là đao pháp thất truyền của Tạ gia, Ảnh Nhận thuật.” Tô Xương Hà đột nhiên nói.

“Ảnh Nhận thuật...” Tô Mộ Vũ khẽ cau mày, hắn từng nghe về môn đao pháp này, tuy người cầm đao chỉ cầm một đao, nhưng lưỡi đao như có bóng, trước khi xuất đao có một cái bóng, sau khi chém đao lại có cái bóng, tuy chỉ thi triển một đao nhưng lại có uy thế của ba đao.

“Hóa ra trong Tạ gia bây giờ, môn đao pháp này thất truyền rồi à? Nhưng cũng không lạ, môn đao pháp này vốn không dễ luyện.” Tạ Tích Hựu cười vang, tiếp đó lại xuất đao: “Thêm đao nữa là có thể phân định sinh tử như ý ngươi rồi.”

Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng, tiếp đó Tế Vũ kiếm chém ra, chiêu kiếm này của hắn càng thêm quỷ dị, chặn ánh đao đầu tiên, sau đó kiếm thế bùng lên chặn đao thật đợt hai, tiếp đó kiếm thế lại vùng lên đợt ba, hóa giải hoàn toàn ánh đao đợt ba. Kiếm thế bình thường chỉ sau một đợt là suy kiệt, nhưng chiêu kiếm của Tô Mộ Vũ lại càng ngày càng mạnh.

Như thủy triều dâng, sóng sau cao hơn sóng trước.

“Đây là...” Mộ Phù Sinh không nhịn được bước tới một bước.

Tô Xương Hà cũng vung dao găm trong tay đi tới một bước. Hắn có thể nhìn ra người mạnh nhất trong ba người này là Mộ Phù Sinh, một khi hắn ra tay, Tô Xương Hà sẽ lập tức động thủ giúp đỡ Tô Mộ Vũ.

“Đây là Xuân Vũ kiếm pháp, Triều Sinh.” Tô Tử Ngôn lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tô Mộ Vũ thi triển một kiếm hóa giải đao pháp của Tạ Tích Hựu, sau đó lại trực tiếp xuất kiếm đâm xuyên qua bả vai Tạ Tích Hựu: “Ngươi sai rồi. Bộ đao pháp này thất truyền trong Ám Hà không phải vì nó khó luyện.”

“Thế là vì sao?” Tạ Tích Hựu hỏi.

“Vì nó không thích hợp để giết người. Đao pháp tinh diệu đến đâu đi nữa, nếu không phải thuật giết người tuyệt đỉnh, trong Ám Hà nó chỉ có nước bị lãng quên.” Tô Mộ Vũ ngoắc nhẹ tay trái, những lưỡi kiếm lập tức bay tới.

“Ông nội!” Tạ Tại Dã thấy Tô Tử Ngôn và Mộ Phù Sinh đều không ra tay tương trợ, lập tức nhặt mũi tên dưới đất đi, bắn một phát về phía Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày, vung tay trái, cản mũi tên đó lại. Tạ Tích Hựu cũng nhân cơ hội thở lấy sức, lập tức rút đao lùi về. Tạ Tại Dã lập tức đi tới đỡ hắn: “Không sao chứ, ông.”

“Xuân Thu kiếm pháp, Triều Sinh thức. Thành chủ Vô Kiếm thành là gì của ngươi!” Tạ Tích Hựu nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Vũ.

“Nhìn thế này... đúng là khá giống nhau.” Mộ Phù Sinh nói đầy ẩn ý.

Tô Tử Ngôn cũng gật đầu: “Đúng vậy. Không ngờ thành chủ Vô Kiếm thành còn có hậu nhân, hậu nhân lại trở thành kẻ vô danh. Đúng là thú vị.’

“Giết hắn đi.” Mộ Phù Sinh bước lên trước một bước: “Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Nói đoạn hắn vung chưởng đánh về phía Tô Mộ Vũ, trên chưởng có chân khí màu tím đỏ lưu chuyển.

Tô Xương Hà cười lạnh một tiếng, cũng bước lên trước một bước, ngăn trước mặt Tô Mộ Vũ, tiếp đó đánh ra một chưởng, trên chưởng cũng có chân khí màu tím đỏ.

Song chưởng giao nhau, Tô Xương Hà đứng sừng sững bất động, còn Mộ Phù Sinh lùi lại ba bước.

“Sao ngươi cũng biết Diêm Ma Chưởng?” Mộ Phù Sinh kinh hãi la lên: “Cho dù đại gia trưởng được quyền tu luyện môn võ công này, nhưng mới lên làm đại gia trưởng mấy tháng cơ mà!”

Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria, cười nói: “Vì ta đã chuẩn bị để lên làm đại gia trưởng từ lâu rồi.’

“Học trộm bí tịch mà nói thành quang minh chính đại như vậy.” Mộ Phù Sinh cười lạnh nói: “Được lắm. Để ta xem thử rốt cuộc ngươi có mấy tầng công lực.”

“Vừa rồi ta không lùi một bước, còn ngươi lùi liền ba bước. Chênh lệch giữa chúng ta chẳng rõ ràng sao?” Tô Xương Hà nói xong đang định lao tới giao chiến nhưng bị Tô Mộ Vũ giữ chặt lại. Tô Xương Hà quay đầu, thấy Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng lắc đầu với mình.

“Xương Hà, ngươi lui lại trước đã.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

“Hai người này liên thủ, ngươi khó mà đối phó được.” Tô Xương Hà nhíu mày.

“Chỉ cần ta còn đứng thì ngươi đừng ra tay.” Tô Mộ Vũ cầm kiếm đi tới. “Đêm nay còn kẻ địch cuối cùng chưa tới, đợi hắn tới ngươi còn phải giao chiến với hắn.”

Tô Xương Hà kinh ngạc, cuối cùng lắc đầu cười nói: ”Thôi vậy, đành nghe lời ngươi.”

“Ta cảm thấy bị coi thường.” Mộ Phù Sinh nhún vai.

“Thế thì để ta lĩnh giáo thử Xuân Vũ kiếm pháp của ngươi.” Tô Tử Ngôn cầm kiếm đánh tới, kiếm pháp của hắn cực kỳ uyển chuyển phiêu đật, có thể thấy là kiếm thế của Tô gia.

Tô Mộ Vũ hiểu rõ kiếm thế này như lòng bàn tay, tạm thời bỏ qua Thập Bát Kiếm Trận, chỉ cầm Tế Vũ kiếm giao chiến. Tô Tử Ngôn ra một kiếm, hắn cũng ra một kiếm, kiếm chiêu của hai người trông giống hệt nhau.

Tô Xương Hà quan sát một lúc rồi khẽ thở dài: “Chẳng trách Mộ Vũ tự tin như vậy.”

“Ngươi đang dùng Xuy Hoa kiếm pháp của Tô gia? Ngươi cảm thấy chỉ cần dùng kiếm pháp này là thắng được ta?” Tô Tử Ngôn cười lạnh nói: “Môn kiếm pháp này được ta luyện tập hàng ngày, đã luyện suốt sáu mươi năm.”

“Vậy à?” Tô Mộ Vũ vung kiếm cắt đứt ống tay áo của Tô Tử Ngôn. Tô Tử Ngôn khẽ nhíu mày: “Đây không phải Xuy Hoa kiếm pháp?”

“Tam gia trong Thiên Khải Thành có hiểu giết người là gì không?” Kiếm thế của Tô Mộ Vũ lại thay đổi, lập tức ngăn cản Tô Tử Ngôn: “Các ngươi ở Thiên Khải Thành, sống trong nhung lụa, nghiên cứu võ đạo. Từng đời nối tiếp nhau, các ngươi không còn là cái bóng sống trong đêm tối nữa mà là danh môn quý tộc dưới ánh sáng. Chuyện giết người đã cách các ngươi rất xa.”

“Nhưng nó ở rất gần ta! Tuy bản thân ta cũng cực kỳ căm ghét chuyện này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.