Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 135: Màn 9 - Hạ Chí 12



Mặt trời lặn đằng tây. Trong Hạc Vũ dược trang.

Tô Xương Hà vung bàn tay, con dao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sau đó quả dưa hấu trên bàn đã được cắt thành năm phần chỉnh tề.

“Ai da.” Triêu Triều Nhan vỗ tay: “Rốt cuộc công phu các ngươi cũng có chút công dụng.”

“Ha ha ha ha ha.” Tô Xương Hà cười nói: “Ta nghe lời khen này xong cũng không biết có nên vui mừng hay không.”

Triêu Triều Nhan liếc mắt ra ngoài, giọng điệu vẫn lo lắng: “Vũ ca và Bạch Hạc tỷ còn chưa trở về.”

“Yên tâm đi.” Tô Xương Hà nhún vai: “Tuy chuyện này chắc chắn sẽ có phiền toái, nhưng phiền toái nhỏ trong Nam An thành này, đối với Tô Mộ Vũ còn không tính là phiền toái.”

Tô Triết ngồi một bên hút thuốc: “Đừng coi thường Nam An thành này, lần ở Thiên Khải Thành không đáng sợ là vì chúng ta ở trong tối còn bọn họ ở ngoài sáng. Nhưng bây giờ chúng ta ra ngoài sáng, không thể thấy kẻ địch trong bóng tối nữa!”

“Thế thì cho chúng xem dao găm của ta.” Tô Xương Hà cười lạnh nói.

“A Di Đà Phật.” Không ngờ Tô Triết lại niệm Phật: “Không được sát sinh.’

Tô Xương Hà đang định mở miệng, lại nghe ngoài cửa có động tĩnh, quay đầu lại thì thấy Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài đi vào. Tô Mộ Vũ vẫn giữ vẻ thản nhiên, thần sắc Bạch Hạc Hoài lại có vẻ mông lung hiếm thấy.

Tô Xương Hà bịt mũi: “Thối quá, hai người các ngươi đi đâu đấy?” Triêu Triều Nhan hít một cái: “Sao ta không ngửi thấy mùi gì.”

Tô Triết buông tẩu thuốc nói: “Mùi xác thối. Các ngươi đi đào mộ à?’

Tô Mộ Vũ cười khổ một tiếng: “Cũng gần thế. Ta đi tắm rửa trước, lát nữa hãng nói.” Nói xong hắn đi tới sân sau.

Tô Xương Hà nhìn thoáng qua Bạch Hạc Hoài: “Giết người à?”

Bạch Hạc Hoài suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tính kỹ ra thì không thể nói là người. Giết một thi thể.”

Tô Xương Hà ngạc nhiên, tiếp đó mỉm cười: “Thế thì thú vị rồi.”

Bạch Hạc Hoài đặt mông ngồi xuống: “Ta không cảm thấy thế.” Cô giơ tay định cầm miếng dưa hấu nhưng lại bị Tô Xương Hà gạt ra.

Tô Xương Hà xua tay: “Trên người ngươi cũng có mùi đấy, đừng làm bẩn dưa hấu.”

Lần này Bạch Hạc Hoài lại không đấu võ mồm với Tô Xương Hà, thu tay lại rồi ngồi ngây ngốc tại chỗ!”

“Ai!” Tô Triết đột nhiên gầm lên một tiếng, cầm phật trượng bên cạnh vung lên, chỉ thấy một cái vòng vàng bay ra. Nhưng vòng vàng bay ra khỏi cửa như tảng đá rơi xuống biển, không có động tĩnh gì. Tô Triết nhấc phật trượng, tung người nhảy lên, lao ra cửa, nhưng không phát hiện bất cứ động tĩnh gì. Hắn quay đầu lại nhìn Tô Xương Hà.

Tô Xương Hà vuốt ve hàng ria: “Thân pháp nhanh thật.”

Tô Triết nhanh chóng trở về; “Hạc Hoài, vừa rồi tới Tri Châu phủ các con đã gặp cái gì?’

Bạch Hạc Hoài ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Dược nhân.”

“Tây Sở dược nhân?” Khi còn trẻ Tô Triết cũng trải qua trận đại chiến giữa Bắc Ly và Tây Sở, hiểu rõ về sự đáng sợ của thuật dược nhân hơn tất cả mọi người đang ngồi đây. Hắn nhìn sang phía Tô Xương Hà: “Đi!”

Tô Xương Hà nheo mắt: “Có thế thôi đã sợ tới mức bỏ chạy? Bây giờ Ám Hà chúng ta vô dụng đến vậy à?”

“Thuật dược nhân của Tây Sở, quỷ thần cũng phải e ngại, nhưng lại là pháp môn nghịch thiên mà tất cả các thế lực đều khổ sở truy tìm. Nếu bây giờ hắn hiện thân ở Nam An thành, thế thì chẳng mấy chốc sẽ có thế lực khác chạy tới. Không muốn gây ra phiền toái thì đi ngay thôi.” Tô Triết chậm rãi nói.

Bạch Hạc Hoài lắc đầu: “Không đi được.”

“Vì sao?” Tô Triết hỏi.

“Thuật dược nhân này vốn đã rơi vào tay Dược Vương Cốc, chúng ta còn đáp ứng với Tây Sở Nho Tiên vĩnh viễn không để thuật dược nhân tái hiện trên thế gian. Đã là lời hứa, giờ xảy ra chuyện thì đệ tử Dược Vương Cốc là con cũng phải ra tay giúp đỡ dẹp loạn.” Bạch Hạc Hoài trả lời.

Tô Xương Hà vỗ tay: “Xem ra cuối cùng thần y tham tiền nhà ngươi cũng có chút khí khái của Dược Vương Cốc.”

Bạch Hạc Hoài cười khổ một tiếng: “Phải điều tra xem mấy ngày gần đây công tử của Tri châu đã đến những đâu, gặp mặt những ai.”

“Không cần phiền toái như vậy.” Tô Xương Hà lắc đầu: “Nếu người nọ đã biết truyền nhân Dược Vương Cốc nhà ngươi tới Nam An thành, đương nhiên sẽ tiến đánh. Chúng ta chỉ cần chờ là được.”

Đêm dài thăm thẳm.

Mọi người đều đã ngủ say.

Hai bóng đen hạ xuống trong sân, cầm đao lao tới phòng của họ. Đột nhiên, một ánh kiếm lấp lóe, chỉ thấy Tô Mộ Vũ từ trong phòng vọt tới, vung trường kiếm lên, nhắm thẳng thủ cấp hai người. Hai người kia nghiêng người né tránh trường kiếm của Tô Mộ Vũ, lùi lại phía sau ba bước.

“Các ngươi là do Dạ Nha phái tới?” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Hai người áo đen nhìn nhau, lại chém trường đao trong tay ra, song đao hợp lực, một người đánh trên, một người đánh dưới, tập kích Tô Mộ Vũ. Lại thấy một con dao găm lượn ra từ màn đêm, cắt lên cánh tay hai người. Nhưng hai người lại như hoàn toàn không nhận thấy, tay cầm đao không hề do dự, múa song đao chém xuống.

“Lui!” Tô Mộ Vũ gầm lên một tiếng, vung trường kiếm chặt đứt hai thanh trường đao.

Tuy vậy, hai người kia vẫn tiếp tục lao tới, đấm ra hai quyền, đánh lên ngực Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ điểm mũi chân lùi lại ba bước.

“Đại phái rất bình thường, thân pháp lại mau lẹ, nội lực bình thường, nhưng quyền kình cực kỳ bá đạo.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.

Tô Xương Hà ngăn sau lưng hai người: “Có lẽ luyện công phu ngoại gia lợi hại nào đó, không đáng nhắc tới. Giết chết hay để người sống?”

“Người sống.” Tô Mộ Vũ trả lời.

“Được rồi.” Tô Xương Hà xoay tròn con dao trong tay.

Hai người kia nghe động tĩnh phía sau, tạm thời bỏ qua Tô Mộ Vũ trước mặt, cùng vung quyền đánh về phía Tô Xương Hà. Con dao của Tô Xương Hà nhẹ nhàng xoay tròn, thân hình đã hạ xuống bên cạnh Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Một kiếm cắt cổ?”

Tô Xương Hà bất đắc dĩ lắc đầu: “Không khống chế tốt.” Vừa dứt lời, hai người áo đen đã ngã gục xuống đất.

Tô Mộ Vũ đi tới, cúi người quan sát, thấy trên yết hầu hai người có một vết dao nhỏ. Hắn hiểu rõ ràng rõ Thốn Chỉ Kiếm của Tô Xương Hà, biết lần này hai người đã chết tới không thể chết hơn. Hắn thở dài một tiếng, đang định đứng dậy nhưng đột nhiên phát hiện con mắt của một người áo đen xoay vòng. Tô Mộ Vũ lập tức phản ứng lại, tung người lùi lại phía sau, nhưng vẫn chậm mất một bước. Người áo đen kia xuất quyền đập thẳng vào ngực Tô Mộ Vũ, đánh văng hắn ra ngoài.

Tô Xương Hà cũng kinh ngạc: “Sao lại như vậy, rõ ràng hắn đã chết rồi.”

Tô Mộ Vũ xoay người trên không trung rồi hạ xuống đất: “Là thuật dược nhân, hai người kia khởi tử hồi sinh.”

Tô Xương Hà nhíu mày: “Trực tiếp biến từ người chết thành dược nhân?

Chứng tỏ trước khi tới đây hai người này đã bị gieo tà thuật rồi.”

Một người áo đen đứng dậy, người còn lại cũng đứng lên theo, đôi mắt cả hai đều biến thành màu đỏ như máu, trên người tỏa ra khí tức hung ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.