Ám Hà Truyện - Chu Mộc Nam

Chương 144: Màn 9 - Hạ Chí 21



Phúc Thọ Lâu.

Yến tiệc mười ba món chính, hai người Bạch Hạc Hoài và Triêu Triều Nhan ánh mắt sáng rực, chỉ chờ vị khách của ngày hôm nay là Tân Bách Thảo hạ đũa, hai người sẽ lập tức quét sạch thức ăn trên bàn.

Khóe miệng Tân Bách Thảo giật giật mấy cái: “Ài, không ngờ Hỗn Thế Ma Vương như tiểu sư thúc mà cũng lưu lạc tới nước này.”

Tô Xương Hà xua tay: “Tiểu nhị!”

“Quý khách có gì cần!” Tiểu nhị vung khăn lông đi tới.

“Cho thêm một bàn nữa, nửa canh giờ sau đưa lên.” Tô Xương Hà bất đắc dĩ nói.

“Đến ngay.” Tiểu nhị hết sức vui vẻ, lên tiếng đáp lời rồi lui xuống.

Tô Mộ Vũ ăn một miếng cá hoa quế, ánh mắt sáng rực lên, lại vẫy tay. Tiểu nhị vừa đi lại phải vòng về; “Quý khách có gì căn dặn?”

“Cá hoa quế này hương vị không tệ, xin hỏi làm ra sao?” Tô Mộ Vũ rất lễ phép hỏi.

Tiểu nhị kia sửng sốt, tiếp đó cười nói: “Quý khách, ta chỉ là một tiểu nhị, không biết nấu ăn. Hay là lát nữa ta dẫn ngài tới gặp đầu bếp của chúng ta, hỏi hắn thử xem?”

Bạch Hạc Hoài ở bên cạnh vội vàng xua tay: “Đi xuống đi, đừng để ý tới hắn.’

Tiếp đó Bạch Hạc Hoài giơ đũa lên nói: “Nấu nướng cũng chia thành cảnh giới. Ngươi tưởng tượng mình ở tầng thứ hai nhưng thực ra ngươi ở tầng thứ nhất, mà món này ở tầng thứ năm. Xin ngươi tập trung làm mấy món tầng một thôi.”

“Thế nào là đồ ăn tầng thứ nhất?” Tô Mộ Vũ hỏi rất thành khẩn.

Bạch Hạc Hoài giơ đũa gõ lên cái đĩa bên cạnh: “Món này, ớt xanh xào trứng gà.”

Tô Mộ Vũ vuốt cằm, nhìn món ăn kia đầy ẩn ý: “Món này trông rất đơn giản.’

“Tô Mộ Vũ, ngày trước có kiếm khách chỉ luyện Tú Kiếm Thập Cửu Thức, sau này cũng thành Kiếm Tiên.” Tô Xương Hà khuyên nhủ. “Ngươi cũng bắt đầu từ món ăn đơn giản nhất này, tương lai có thể này ngự yến!”

Bạch Hạc Hoài khẽ ho khan một tiếng “Khụ khụ.”

“Ít nhất cũng có thể làm đương gia trong một quán rượu!” Tô Xương Hà cũng thấy nói ngự yến thì khoa trương quá, lập tức sửa lại: “Đến lúc đó quán rượu của chúng ta sẽ tên là Ám Hà Cung!”

“Nghe có vẻ không đứng đắn.” Tô Triết ăn miếng cá hoa quế, thịt cá như tan ra trong miệng hắn. Hắn nhắm hai mắt lại, nhấm nháp kỹ càng: “Đúng là tuyệt diệu, ta không muốn rời khỏi Nam An thành này nữa, ta muốn sống trong tòa thành này nốt quãng đời còn lại.”

Tân Bách Thảo ngồi trong bàn tiệc, càng ăn càng hoảng hốt, bên cạnh hắn là Khôi thế hệ trước của Ám Hà, Tô Triết; cao thủ đệ nhất Ám Hà thế hệ này Tô Mộ Vũ, đại gia trưởng thế hệ này Tô Xương Hà. E là vong hồn dưới đao của ba người này có thể xếp hàng từ Phúc Thọ Lâu đến Hạc Vũ dược trang. Nhưng ba người này, một người chỉ say mê đồ ăn ngon trên bàn, một người thì khổ tâm nghiên cứu nấu nướng, còn một người có vẻ hào sảng sắn sàng chi thêm tiền gọi thêm món. Hắn thở dài một tiếng: “Đúng là thế sự khó lường.”

“Đúng vậy, thế sự khó lường.” Tô Xương Hà đưa mắt nhìn ra cửa sổ, sau đó đứng dậy.

Tô Mộ Vũ khẽ mỉm cười, cũng định đứng dậy nhưng bị Tô Xương Hà giơ tay ấn xuống, nói: “Các ngươi cứ ăn trước đi, ta chờ bàn tiệc lần hai. Điểm tâm trong Phúc Thọ Lâu khá bình thường, ta ra ngoài một chút, tới Hạnh Thái Lâu mua ít bánh hoa quế.”

Bạch Hạc Hoài khen: “Tô Xương Hà, sao hôm nay ngươi lại tốt bụng thế?” “Ngươi nói đúng lắm.” Tô Xương Hà xua tay rồi đi ra khỏi cửa.

Tô Triết và Tô Mộ Vũ nhìn nhau, Tô Triết khẽ lắc đầu với hắn.

Tân Bách Thảo uống một ngụm rượu, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên không đơn giản như vậy.

Tô Xương Hà ra khỏi Phúc Thọ Lâu, đi một mình trên con đường dài, Hắn khoanh tay trong áo, nói với giọng điệu bực bội: “Đừng giả thần giả quỷ nữa, xuất hiện đi.”

Hai người áo đen xuất hiện ở cuối con phố, chính là Tô Trường Phong và Tô Già Thiên đại diện cho Tô gia đi vào Thiên Khải thành ngày trước. Hai người bọn họ canh hai đầu con đường, trên người mang theo đôi chút sát khí.

Tô Xương Hà ngoắc nhẹ cánh tay, dao găm đã xuất hiện trong tay hắn. Hắn cười lạnh nói: “Sao vậy? Mới mấy hôm không gặp mà Ám Hà đã thay đổi rồi? Các ngươi tới đây để giết ta?”

Tô Già Thiên cả giận nói: “Chúng ta không tới giết ngươi, nhưng thiếu chút nữa bị ngươi giết rồi.”

“Ý gì?” Tô Xương Hà nhướn mày.

Tô Trường Phong thở dài một tiếng: “Tô Lai Đan khơi mào nội loạn trong Ám Hà, rất nhiều người bị hắn đả thương rồi giam cầm. Hai huynh đệ chúng ta khó khăn lắm mới chạy trốn được tới Nam An thành này.’

Tô Già Thiên hừ lạnh một tiếng: “Một gia chủ Tô gia, một đại gia trưởng Ám Hà mà không đi thống lĩnh sự vụ trong Ám Hà mà ở trong thành nhậu nhẹt chơi bời, để chúng ta đi chịu chết.”

“Tô Lai Đan, quả nhiên gã này đã ra tay.” Tô Xương Hà bước tới bên cạnh Tô Già Thiên, vỗ vai hắn nói: “Ngươi biết không, có một số người tuy trong lòng không cam tâm, nhưng sợ sự cường đại của ta, không dám thể hiện. Ta biết hắn có thể đâm đao sau lưng ta bất cứ lúc nào, nhưng dù sao hắn cũng chưa đâm đao, ta không thể diệt trừ hắn, trong lúc như vậy, nên làm thế nào?”

Tô Trường Phong từ một cuối con đường còn lại đi tới, hạ giọng nói: “Ý của đại gia trưởng là...”

“Thế thì cho hắn cơ hội, để hắn giương nanh múa vuốt, như vậy chúng ta có thể tiện tay diệt trừ hắn!” Tô Xương Hà cười nói.

Tô Già Thiên ngạc nhiên: “Mọi chuyện đều trong bố trí của đại gia trưởng

à?”

“Tất cả đều trong tay ta!” Tô Xương Hà giơ tay, đắc ý nói.

Tô Già Thiên vội vàng la lên: “Thế thì mời đại gia trưởng nhanh chóng trở lại Ám Hà, giết chết thằng nhãi Tô Lai Đan kia đi!”

“Này này này, sao phải sốt ruột như vậy.” Tô Xương Hà dẫn hai người đi về phía trước, không bao lâu sau đã tới cửa Hạnh Thải Lâu. “Bánh hoa quế của Hạnh Thải Lâu rất ngon, mua cho hai người các ngươi một cân nhé.”

Tô Trường Phong ngạc nhiên: “Đại gia trưởng, chúng ta tới Nam An thành này không phải để ăn bánh hoa quế.”

“Người làm đại sự, đầu tiên là không được nóng vội.” Tô Xương Hà khuyên nhủ: “Thực ra yến tiệc trong Phúc Thọ Lâu ngon hơn, nhưng hai người các ngươi mà đến, e là bọn họ chẳng còn tâm trạng ăn cơm. Các ngươi mỗi người cầm một cân đi, tìm một quán trọ chờ ta, sau tối hôm nay ta sẽ theo các ngươi trở về.”

Tô Già Thiên nhíu mày nói: “Ngươi còn tâm trạng ăn tiệc cơ à?”

Tô Trường Phong hạ giọng quát lớn: “Không được vô lễ với đại gia trưởng.”

Tô Xương Hà khẽ thở dài: “Ài, đám người các ngươi lúc nào cũng ở trong Ám Hà, trong lòng chỉ còn lại có chém chém giết giết, không còn biết đến phong hoa tuyết nguyệt trên thế gian nữa. Ăn bánh hoa quế, đi dạo trong Nam An thành, cho dù không có Ám Hà thì đã sao?”

“Đại gia trưởng...” Tô Trường Phong không thể tin nỗi những lời mà Tô Xương Hà vừa nói.

“Yên tâm, chỉ có Tô Mộ Vũ nghĩ vậy thôi.” Tô Xương Hà duỗi eo một cái: “Cuộc đời ta không thể yên bình được. Ngủ một giấc, sau khi dậy chúng ta về dẹp yên phản loạn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.